Hôm đó, Yến Tư Không vẫn là thực hiện lời từng hứa với Phong Dã ở quân doanh Lưỡng Hồ, mang một bình rượu ủ đã lâu, ngồi đối diện nhau, thẳng thắn kể lại mười năm phiêu bạt của mình cho Phong Dã.
Y gần như bộc bạch tất cả, bao gồm những năm qua y từng làm cái gì, đi những đâu, trải qua những gì, rồi tính toán báo thù Cát Chung, Hàn Triệu Hưng và Tạ Trung Nhân như thế nào. Nhưng cuối cùng, y vẫn che giấu hai chuyện, một là y và Xà Chuẩn thiết kế kϊƈɦ động Lương vương; hai là Nguyên Nam Duật.
Năm đó y không muốn để Phong Dã biết đến sự tồn tại của Nguyên Nam Duật là vì ích kỷ muốn độc chiếm Phong Dã, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, muốn giải thích chắc chắn sẽ tốn nhiều nước bọt, hơn nữa, cũng chẳng cần thiết.
Quan trọng hơn, người mang tâm lý bước vào đường cùng luôn muốn thổ lộ hết ra. Nếu như y kể hết với Phong Dã, y nhất định sẽ không nhịn được mà kể luôn cả chuyện công chúa Vạn Dương. Bây giờ, vô luận là y hay Phong Dã thì cũng đều gánh chịu quá nhiều, Phong Dã cần sức lực lớn mới tiếp thu lại từ đầu, chấp nhận y. Giữa hai người vất vả mãi mới hơi làm hòa, y không nói ra, y biết mình phải nói ra, nhưng y lại không thốt lên được.
Ánh mắt Phong Dã nhìn Yến Tư Không vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng, Yến Tư Không trong tưởng tượng hắn không phải bộ dáng này, dẫu sao Yến Tư Không sau khi gặp lại đúng là không phải bộ dáng ấy, nhưng bây giờ hắn mới thấy được Yến Tư Không thật sự, qua con ngươi thăm thẳm kia, thấy được dã tâm sâu không thấy đáy và cừu hận thấu xương của y.
Mà hắn biết rõ, Yến Tư Không như vậy đã như thuốc độc ăn vào xương tủy hắn, biết là chết người mà vẫn khó kiềm chế nổi.
Yến Tư Không uống vài ly rượu, thấm thoát đã lệ rơi đầy mặt. Phong Dã vươn ngón tay chai sần khẽ lau nước mắt của y, cũng không biết phải nói gì, y chịu đau khổ há vài ba lời là an ủi được.
Yến Tư Không ngẩng đầu uống rượu trong ly, nhăn mặt, chịu đựng cái cơn tê cay đó, nói: "Ta kể xong rồi, đến lượt ngươi."
"Ngươi muốn biết đại ca ta chết thế nào à?"
Yến Tư Không sờ mặt Phong Dã, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Phong Dã im lặng chốc lát, thấp giọng nói: "Đại ca ta là một vị tướng trí dũng song toàn, huynh ấy vốn có thể trở thành một đại danh tướng giống phụ thân, nhưng huynh ấy có một khuyết điểm, không, có lẽ không nên gọi là khuyết điểm, nhưng đó đại kỵ của người làm tướng, huynh ấy quá chú trọng nhân đức."
Yến Tư Không lẳng lặng nhìn hắn.
"Huynh ấy là bậc chính nhân quân tử, quân kỷ nghiêm cẩn, thưởng phạt rõ ràng, quan tâm Hạ sĩ. Huynh ấy đọc thuộc Khổng Mạnh, cực kỳ trọng lòng trung thực." Phong Dã thở dài: "Cho rằng "quân tử bất trọng tắc bất uy*", "nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả dã**" đại trượng phu phải "ngôn tất tín, hành tất quả***", huynh ấy coi những điều này là binh pháp, là phép dụng binh của riêng mình, huynh ấy là người ta kính trọng nhất ngoài phụ thân."
*Quân tử bất trọng tắc bất uy: Quân tử không nghiêm thì không có uy
**Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả dã: Người không có chữ tín, chẳng làm chi nên việc
***Ngôn tất tín, hành tất quả: Lời nói nhất định phải thành thật, làm nhất định phải có kết quả
Yến Tư Không trầm mặc, y đã đoán được tại sao Phong Liệp bỏ mạng.
"Tướng sĩ huynh ấy ai cũng mang lòng trung thành, xả thân liều mạng vì huynh ấy, phần lớn đều là nam nhân trọng tình trọng nghĩa. Nhưng phụ thân cũng nhiều lần nhắc nhở huynh ấy, lấy đức phục người có thể phục, lấy lợi phục người cũng có thể phục, phải hành động theo lòng người, bọ cạp còn có độc*, huống chi là con người?" Hô hấp Phong Dã bắt đầu trở nên nặng nề, hắn nắm chặt chén rượu, hung hăng uống ừng ực, nhe hàm răng trắng, trầm giọng nói: "Thuộc hạ của huynh ấy tham lam nên phản bội huynh ấy. Ngõa Lạt giả hàng, nhiều tướng sĩ đã nhắc huynh ấy có thể có bẫy, nhưng huynh ấy lại tin tên phản bội kia, cũng tin cả tướng Ngõa Lạt giả hàng, kết quả...trúng mai phục."
*Bọ cạp có độc: ý nói tuy địa vị thấp nhưng có thể hại người.
Yến Tư Không nắm tay Phong Dã.
Phong Dã cũng trở tay đan tay y thật chặt, hắn nghiến chặt hàm răng, trong con ngươi bùng lên ngọn lửa tàn bạo dữ dội: "Ngõa Lạt lợi dụng đại ca ta để uy hϊế͙p͙ phụ thân. Đại ca ta liều chết chiến đấu, mấy lần phá vòng vây không thành liền tự vẫn. Dẫu có chết huynh ấy vẫn không muốn phụ thân nhún nhường man di vì huynh." Vành mắt hắn dần đỏ thẫm, đỏ thẫm như màu máu, thân thể bắt đầu run rẩy: "Đám cẩu tặc kia, kéo thi thể đại ca ta tới khiêu khích."
Yến Tư Không nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Phong Dã mà nhất thời đau lòng không chịu nổi, thậm chí còn hối hận đã bảo Phong Dã vạch trần vết sẹo này, bởi vì y hiểu người mình thân nhất bị hại có bao nhiêu đau khổ, đã chịu rồi thì cả đời sẽ không thể nào quên cái cảm giác tê tâm liệt phế ấy là thế nào.
"Phụ thân biết chắc chắn có phục binh nên cố nén đau thương mà không cho bất kỳ ai rời trại truy kϊƈɦ, đó là...của ông ấy, con của ông ấy mà." Phong Dã nghiến răng ken két: "Năm ấy, ta mười bốn tuổi, phụ thân chưa từng để ta xuất binh một mình, ta trộm lệnh bài của ông ấy, triệu tập mấy trăm tử sĩ trung thành với đại ca, liều chết đuổi theo, một tên bắn chết tướng phe địch, thừa dịp bọn chúng hỗn loạn mà bao vây tàn sát, đoạt lại thi thể đại ca ta."
Yến Tư Không nhẹ giọng nói: "Trận chiến ấy, cái tên "Tiểu Lang vương" vang khắp thiên hạ, khi ấy ta cũng nghe tin về ngươi nhiều lần."
Phong Dã dùng sức lau sạch nước mắt sắp rơi xuống, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, nức nở: "Phụ thân đánh ta năm mươi gậy, ta nằm trêи giường hai tháng...Nhưng nếu đổi được mạng đại ca ta, có bảo ta chết ta cũng không từ."
Yến Tư Không vén mái tóc rủ xuống của hắn, nhẹ giọng nói: "Phong Dã, ngươi là người dũng cảm, nam nhi Phong gia đều
dũng cảm, đại ca ngươi lòng son dạ sắt, dù chết vẫn vinh."
Phong Dã dùng sức gật đầu: "Ta luôn nghĩ rằng, phụ thân đưa ta về kinh sư cũng là vì muốn ta tránh xa nơi sa trường. Ông ấy sợ ta trẻ tuổi bồng bột, dẫm vào vết xe đổ của đại ca."
"Ngươi biết Tĩnh Viễn vương khổ tâm là tốt rồi, ông ấy chỉ còn một người nhi tử là ngươi." Yến Tư Không thở dài nói, "Huống hồ tính tình ngươi dễ kϊƈɦ động, luôn mạo hiểm, ta không biết đã khuyên ngươi bao nhiêu lần, ta cũng rất lo cho ngươi đó."
Phong Dã mím môi: "Có lúc ta cũng ngẫm lại, nhưng ta sợ lỡ thời cơ chiến đấu hơn nên tình nguyện mạo hiểm thử một lần."
"Đại ca ngươi mang binh có được có mất, ngươi cũng thế thôi, mà ngươi còn chưa tỉnh táo và chững chạc như huynh ấy." Yến Tư Không nâng cằm Phong Dã lên, "Phong Dã, chúng ta đều có quãng đường rất dài phải đi, phải sống cùng nhau, sống đến cuối cùng, được không?"
Phong Dã nắm lấy tay y, cười gượng: "Ngươi vẫn có ta, ngươi cũng đi trêи mũi đao mà, có gì tốt hơn ta? Chẳng qua không thấy được máu tanh thôi."
Yến Tư Không hơi ngẩn ra, chợt cười khổ đáp: "Nói có lý."
Phong Dã lại châm rượu cho hai người lần nữa, giơ ly lên, nghiêm mặt nói: "Không nhi, ta nói rồi, ngươi muốn báo thù, ta sẽ giúp ngươi. Tạ Trung Nhân gây họa thiên hạ đã lâu, ai ai cũng muốn giết, có thể trừ hại giúp dân, ta đương nhiên không chối từ. Nhưng, ngươi không được lừa ta lần nữa."
"Ta..." Yến Tư Không nhìn con ngươi chính trực lẫm liệt của Phong Dã, dù có giỏi diễn trò đến đâu thì nghĩ đến chuyện công chúa Vạn Dương cũng phải chột dạ mà tránh mắt, nhưng bây giờ y không tài nào mở miệng nổi, ít nhất không thể là hôm nay.
"Không nhi?" Phong Dã cau mày nhìn y.
Yến Tư Không cười khổ nói: "Ta lừa lọc đã thành quen, ta sống được đến bây giờ là nhờ không tin vào bất kỳ ai, ta sợ khiến ngươi thất vọng."
"Ngươi không tin ta sao?" Phong Dã nhìn chằm chằm vào mắt Yến Tư Không.
"Ngươi là người ta tin tưởng nhất trêи đời này." Yến Tư Không nói chân thành và nghiêm túc: "Chẳng qua, chẳng qua, ta không dám giao thù hận của ta cho ai khác, chúng quá nặng."
"Ta chịu được." Phong Dã vỗ mặt Yến Tư Không, nhìn chằm chằm mắt y không chớp: "Bọn chúng càng nặng tựa ngàn vàng, ta lại càng muốn chịu cùng ngươi, sẽ không bao giờ để ngươi chịu một mình nữa."
Yến Tư Không khẽ run rẩy: "Phong Dã, ngươi tốt với ta như thế, ta phải báo đáp thế nào đây?"
Phong Dã cười, nhéo mũi Yến Tư Không: "Dùng cả đời để báo đáp đi."
Yến Tư Không ôm cổ Phong Dã, Phong Dã thì sải cánh tay ôm lấy eo y, hai người ôm nhau thật chặt.
Bọn họ thức cả đêm không ngủ. Yến Tư Không nói kế hoạch mình cho Phong Dã. Sở dĩ một kẻ hoạn quan như Tạ Trung Nhân được như thế, tất cả đều do Chiêu Võ đế quá cả tin. Muốn khiến Tạ Trung Nhân và đảng hoạn quan khổng lồ tan rã, phải ra tay từ người hoàng đế.
Muốn đạt được mục đích này chỉ có hai cách, một là thay hoàng đế khác, ví dụ như Trần Mộc lên ngôi; hai là khiến Tạ Trung Nhân mất đi thánh quyến*. Hàng năm Chiêu Vũ đế chìm trong tửu sắc, thân thể hư hại, chắc chắn không sống được lâu. Nhưng mạng người thì chỉ có thể tính bằng ngày, người phàm khó mà trông ngóng được, huống hồ vị trí Thái tử của Trần Mộc còn không vững chắc, cho nên Yến Tư Không muốn đi cả hai con đường này. Một là phải giữ Trần Mộc leo lên ngôi vị hoàng đế, không chỉ có thể báo thù cho mình, mà còn chỉnh đốn triều cương, quét sạch tranh đấu, phục hưng giang sơn Đại Thịnh, giải cứu lê dân bách tính; hai là muốn từng bước phá hủy thói cả tin của Chiêu Vũ đế dành cho Tạ Trung Nhân.
*Thánh quyến: Ân sủng của vua.
Chiêu Vũ đế sẽ không trách tội Tạ Trung Nhân vì án Vương Sinh Thanh, nhưng Cát Chung là người Tạ Trung Nhân một tay đề bạt. Trong phong thư Cát Chung tư thông với địch, Yến Tư Không còn nhiều lần nhắc đến sẽ thuyết phục Tạ Trung Nhân trợ giúp Lương vương. Tuy Tạ Trung Nhân khóc lóc kể lể với Chiêu Vũ đế là ngậm máu phun người, nói xằng nói cuội, rồi thì bản thân mình bị liên lụy vào, nhưng đối mặt với đám đại thần bên ngấm ngầm hại người, bên hết lời khuyên can, lão vẫn không thể tránh được chuyện mình đề bạt Cát Chung khiến Chiêu Vũ đế bất mãn với lão.
Yến Tư Không đã ung dung đánh bại liên tiếp hai viên Đại tướng của Tạ Trung Nhân --- Một Đại học sĩ thứ phụ ở Nội các, một Tổng đốc quan to một phương ở Lưỡng Hồ. Trái lại, bản thân có được sự tin tưởng của Thái tử, liên tục lập chiến công, thăng chức chủ quản Lại bộ Văn Tuyển ti, còn tự tay đưa kẻ thù không đội trời chung lên đài hành hình. Trước mắt có thể nói là thắng lợi hoàn toàn, mà Tạ Trung Nhân thậm chí còn không phát hiện ra sự tồn tại của y.
Dĩ nhiên, Yến Tư Không không dám khinh thường Tạ Trung Nhân thế lớn cắm sâu, không thể lung lay lão tùy tiện. Nếu không có phái tri thức của Nhan Tử Liêm nhân cơ hội vạch tội, gây áp lực, thì dựa vào bản thân y sẽ không đạt được mục đích như thế, y vẫn còn quá nhỏ yếu.
Phong Dã nghe kế hoạch Yến Tư Không xong mà chỉ cảm thấy dựng ngược tóc gáy, một mặt cảm thấy quả thực không tưởng tượng nổi người như vậy lại là người nằm bên gối mình, một mặt lại mừng vì mình không phải kẻ địch của Yến Tư Không. Trước đây hắn chỉ cảm thấy Yến Tư Không thông minh, bây giờ liền cảm thấy Yến Tư Không đa trí đến yêu nghiệt. Bấy giờ, hắn cũng bắt đầu cảm thấy máu dồn lên não, hận không thể chém hoạn tặc rơi khỏi ngựa ngay lập tức: "Vậy bước kế tiếp ngươi định làm gì?"
"Ta cần ngươi giúp ta một chuyện."
"Nói."
"Hiền phi nương nương được bệ hạ kính yêu, tuy không được sủng ái như Văn quý phi nhưng cũng chưa từng lạnh nhạt."
Phong Dã gật đầu: "Ta hiểu."
Yến Tư Không bảo Phong Dã đi cầu cô mẫu hắn khoác lác bên gối Chiêu Vũ đế, thứ nhất để củng cố vị trí Thái tử, thứ hai là dần phá hủy sự yêu mến của Chiêu Vũ đế dành cho Tạ Trung Nhân. Chiêu Vũ đế là một người không quả quyết, không chín chắn, chính là thí sinh tốt nhất để dùng kế ly gián. Y kéo tay Phong Dã, nói nghiêm túc: "Phong Dã, cảm ơn ngươi."
Phong Dã nhếch môi cười: "Ta cũng không phải vì ngươi hết. Thuở nhỏ ta đã có chí lớn kiến công lập nghiệp, cứu dân cứu quốc, nếu bây giờ không thể hiến thân cho sa trường thì bắt tay diệt trừ nịnh thần vậy."
Hai người nhìn nhau cười, đều thấy được trong mắt đối phương thiếu niên vung kiếm thề muốn trị an bên trong, giết địch bên ngoài, lưu danh vạn cổ ở trại ngựa Quảng Ninh mười một năm về trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT