Hôm nay là một ngày mưa bình thường, Diệp Tri Hòa bước vào lớp trong tiếng chuông reo.
Trần Dương nhìn cậu rồi nói: "Lần sau tới sớm hơn nhé, em về chỗ ngồi đi".
Diệp Tri Hòa cầm theo cái ô xanh vẫn đang nhỏ nước, nhìn quanh một vòng vẫn không tìm thấy chỗ ngồi của mình.
"Thầy ơi, em ngồi chỗ nào...". Giọng cậu vẫn chưa hết nét trẻ con. Nghiêm Gia Khang vội giơ tay lên, còn lè lưỡi về phía sau nữa.
Diệp Tri Hòa lập tức mở to hai mắt, nhìn Trần Dương rồi lại nhìn chỗ ngồi của mình, vẻ không dám tin.
Cậu và Lận Thâm ngồi bàn trước bàn sau này!
Nếu không phải tình huống không cho phép thì cậu đã chắp tay vái Trần Dương rồi. Có lẽ Nghiêm Gia Khang nói cũng đúng, Trần Dương mới là ông tơ bà nguyệt!
Diệp Tri Hòa về chỗ, quay đầu nhìn Lận Thâm rồi lại ngó sang bạn cùng bàn quen thuộc.
Nghiêm Gia Khang nháy mắt. "Bảy ngày nay ông ở nhà làm gì đấy?".
"Thì ăn, ngủ, tám chuyện, xem phim truyền hình cùng ba tôi". Diệp Tri Hòa kể.
Nghiêm Gia Khang nhận xét: "Chẳng vui tí nào".
"Tôi không mất tí kiến thức nào đâu". Diệp Tri Hòa khoe khoang. "Lận Thâm giảng hết cho tôi rồi".
Nghiêm Gia Khang bỗng im re, lần đầu tiên thấy mình bị tổn thương trước những lời ấy.
Tâm trạng Diệp Tri Hòa tốt vô cùng, cậu thẳng lưng ngồi nghe giảng, nghiêm túc ghi bài, chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoáy ngoáy sau lưng nữa thôi. Tan học thì nhanh chóng quay đầu nhìn người xung quanh, vẻ mặt vừa tha thiết vừa đầy khát vọng. Diêu Vân Chu thức thời đứng dậy: "Tôi đi tìm Hướng Nguyên Khê đây".
Mọi người xung quanh cũng tản đi, cậu khều khều tay Lận Thâm, hắn cũng ngoan ngoãn thò đầu sang.
Diệp Tri Hòa che miệng, khẽ nói từng từ: "Tớ phân hóa rồi nè".
Nói xong chữ nào cậu cũng ngừng một khoảng nhỏ, hơi thở phả vào tai Lận Thâm, ngứa ngáy.
"Tớ biết".
"Nhưng có chuyện này cậu nhất định không biết".
Đôi mắt Diệp Tri Hòa sáng lấp lánh. Họ đã bảy ngày không gặp nhau, có gọi video muộn tới mức bị Diệp Thư phát hiện, đành đổi cách khác - Lận Thâm giảng đề để giúp cậu học.
Diệp Thư chưa từng thấy Diệp Tri Hòa chăm học đến thế bao giờ, cuối cùng một chiều nọ không nhịn được mà nhắc cậu: "Ba cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng đó nha".
Diệp Tri Hòa cứng họng không dám cãi câu nào, vì vậy hai ngày sau đó, Diệp Thư bắt đầu giám sát tiến độ học tập của cậu.
Lúc gọi điện cho Diệp Thư rồi nghe ông kể lại, cô Trình không nhịn được mà hỏi: "Anh chen vào giữa đôi tình nhân nhỏ bé đó làm gì, anh cố ý đúng không?".
Diệp Thư im lặng một chốc rồi nói: "Tại nó hỏi nhiều quá, một câu mà hỏi đi hỏi lại tận ba lần, một hai ngày thì chẳng sao chứ bốn ngày liên tiếp rồi, phiền con người ta lắm".
Cô Trình hỏi: "Anh đang ngầm bảo con trai mình ngốc đấy à?".
Diệp Thư nghĩ ngợi rồi đáp: "Có thể là tại anh trai em đấy".
Cô Trình ở đầu bên kia cười nghiêng ngả.
Thực ra anh trai cô rất thông minh, nhưng ngày trước vì muốn ở cùng Diệp Thư lâu hơn nên cứ hỏi đi hỏi lại những chi tiết nhỏ nhặt cực kì.
Diệp Tri Hòa nói: "Nhưng có chuyện này cậu nhất định không biết".
Chiếc ô màu lam treo cạnh bàn vẫn nhỏ nước tong tong trên sàn nhà lát đá, phản chiếu sắc xanh phía trên. Diệp Tri Hòa bỗng đứng dậy đè vai hắn lại, thoáng tựa mặt vào sau gáy hắn rồi lại ngồi về chỗ: "Đúng là mùi bạc hà này, tớ ngửi được rồi".
Cậu nói với âm lượng chỉ hai người nghe được, Lận Thâm hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra ngay rồi xoa tóc Diệp Tri Hòa: "Chơi trò lưu manh gì đâu không".
Làm trò rồi tự miêu tả lại mùi hương của hắn, nghĩ thế nào cũng thấy là đang dụ dỗ. Như thể cậu đang nói - tớ biết cậu mùi gì nè, biết pheromone của cậu là gì, tớ biết được vì cậu ngầm đồng ý cho phép đó.
"Tớ cũng có nè". Diệp Tri Hòa tự chỉ vào mình. "Tuy là Beta, nhưng tớ vẫn có một xíu pheromone".
Sau khi trở thành Beta thì pheromone sẽ nhạt hơn, khi trước Diệp Tri Hòa vốn đã chẳng có, phân hóa xong mùi hương của cậu cũng không nồng.
Lận Thâm ấn tay vào gáy cậu, cả hai đã quen với hành động này nên chẳng ngập ngừng gì.
Diệp Tri Hòa nói: "Hơi ngọt đó nha".
Lận Thâm nhướng mày: "Nông Phu Sơn Tuyền [1] à?".
"...".
Diệp Tri Hòa kinh ngạc: "Hôm nay cậu làm tớ cứng họng cơ đấy".
Lận Thâm siết tay lại, uy hiếp: "Không được à?".
"Nhưng đúng là hơi ngọt mà". Diệp Tri Hòa nói. "Chắc là nước thật".
Rõ ràng đây chỉ là một giờ ra chơi bình thường nhưng trong lớp lại chẳng có mấy ai, như thể họ đang tự động tạo không gian cho hai người vậy.
Lận Thâm nghiêng đầu nhìn Khúc Sướng đang thảnh thơi tựa cửa cười toe toét, chưa tới hai giây sau đã quen tay kéo rèm xuống, một cơn gió từ đâu thổi tới, tia nắng chiếu xuyên qua tấm rèm màu lam như xuyên qua cả bầu trời.
Hắn cúi xuống gần cổ Diệp Tri Hòa, môi khẽ hạ xuống một cái hôn nhạt nhòa như có như không, rồi rời ra đúng lúc rèm cửa hạ xuống lần nữa.
"Đúng là ngọt thật".
Hắn ngửi được mùi pheromone nhàn nhạt trên người cậu, hệt như nước suối trong veo, mát lạnh và ngọt lành; dòng nước ấy đang chảy thẳng vào tim hắn.
Diệp Tri Hòa giơ tay ngăn không cho tấm rèm rủ xuống, cậu nói: "Tóc tích điện bây giờ".
Lận Thâm: "... Ừm, lần sau không làm thế nữa".
"Lần sau", Diệp Tri Hòa túm lấy hắn, bức rèm lại bị kéo lên. "Hôn chỗ khác ngoài cổ cũng được".
"... Ừ".
Cơn mưa này kéo dài tới tận lúc tan học cũng chưa thấy tạnh. Diệp Tri Hòa hỏi Lận Thâm: "Cậu không cầm ô theo hở?".
Lận Thâm đáp: "Đúng lúc cha tớ sắp đi làm, ổng sẽ tới đón".
"Chú không cho cậu cầm ô theo à?".
"Trong nhà chỉ có hai cái ô thôi, một cái cầm đến công ty ổng rồi, một cái khác là để ba tớ dùng".
"A... Thương thế". Diệp Tri Hòa nói.
Lận Thâm túm cổ tay cậu, cậu lại nói: "Tớ cho cậu mượn nha".
Hắn ngập ngừng hai giây: "Cậu quên rồi à, buổi trưa tớ ở lại kí túc xá".
Diệp Tri Hòa: "Ớ, cũng đúng nhỉ".
Lận Thâm nghi ngờ nhìn cậu, Diệp Tri Hòa giải thích đầy thấm thía: "Vậy thì hết cách rồi ha".
"Sao mà hết cách, thử nói coi?". Hắn không chịu buông tay.
Diệp Tri Hòa đành phải đổi chủ đề, cậu khen Lận Thâm: "Lâu rồi không gặp, hình như cậu đẹp trai hơn thì phải".
"Tuần trước mình gọi video cho nhau tận bốn ngày liền".
Cậu nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác: "Tớ đói rồi, mình đi ăn đi".
Lận Thâm đành tạm tha.
Hai người cùng che chung ô tới căng tin. Diệp Tri Hòa nhảy qua một vũng nước, dùng hơi nhiều lực nên thò cả nửa cái đầu khỏi tầm ô che. Cậu ngẩng đầu nhìn mưa rơi rả rích triền miên, từng đám mây trôi lững lờ, vừa quay đầu lại đã thấy Lận Thâm che cho mình.
Diệp Tri Hòa nói: "Tụi mây đang hôn nhau kìa".
Lận Thâm hơi cúi người, chiếc ô nghiêng về phía cậu.
Họ cũng trộm hôn nhau.
Ăn cơm xong, Lận Thâm cũng chưa về kí túc xá mà ở lại lớp cùng Diệp Tri Hòa. Cậu nói: "Thi thoảng tớ quên mất cậu đã phân hóa thành Alpha đấy".
Lận Thâm đang tính điểm từng nhóm, nghe vậy bèn ngẩng đầu. Diệp Tri Hòa tiếp tục: "Mọi người bảo cậu hơi dữ".
"Thế cậu thấy tớ dữ không?".
Diệp Tri Hòa lắc đầu: "Nhưng mà không giống, cách cậu đối xử với tớ và với họ khác nhau mà".
Lận Thâm bật cười: "Cũng biết thế cơ à?".
"Biết chứ". Diệp Tri Hòa mỉm cười. Sau khi phân hóa cậu gần như chẳng thay đổi chút gì, nếu bắt buộc phải liệt kê ra thì chỉ có việc thẳng thắn thông báo quan hệ giữa mình và Lận Thâm, không cần lén lút nữa. "Cách tớ đối xử với cậu cũng khác mà". . Được copy tại [ TRUMtru yen. M E ]
"Khác chỗ nào?".
"Hồi trước chưa có pheromone thì thấy dính vào cậu thích ơi là thích, còn giờ có pheromone rồi...". Cậu hơi ngẫm nghĩ. "Hình như vì cậu nên tớ mới hơi ngòn ngọt đấy".
Lận Thâm chủ động buông bút, nhích sang chỗ Diệp Tri Hòa. Trời tháng tư vẫn còn hơi lạnh, hai người dán vào nhau sưởi ấm.
"Thế này đủ gần chưa?". Lận Thâm hỏi.
"Chưa". Diệp Tri Hòa được voi đòi tiên, vừa cười hì hì vừa vòng tay qua cổ hắn, vùi đầu hít hít hõm cổ Lận Thâm, rồi lại đính chính: "Cái này không phải giở trò lưu manh đâu đó nha".
"Thế thì là gì?". Lận Thâm hỏi.
"Là thân mật chính đáng, bởi vì tớ phân hóa rồi!".
Tháng tư hoa đào nở rộ, cây trấn an cũng dần đâm chồi nảy lộc, hoa trong lòng mọi người cũng nở thật tươi.
Chú thích:
[1] Nông Phu Sơn Tuyền: một nhãn hiệu nước uống tinh khiết. Thường thì khi trêu một ai đó nhạt nhẽo, người ta sẽ ví họ với nước Nông Phu Sơn Tuyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT