Chu Tước Minh ngồi chống cằm nhìn hai người họ nói cười anh có cảm giác bị bỏ rơi cực kỳ lớn, anh lấp nấp nói "Hừ.....Chu Tử Hạ con được lắm!"
............
Hình Thất Thất từ trong phòng ngủ của Chu Tử Hạ bước ra thì bị Chu Tước Minh đứng ở cửa làm cho giật mình, anh mỉm cười nhìn cô
"Con bé ngủ rồi à!" Anh hỏi
"Vâng"
Anh nhẹ nhàng nhấc bổng bế cô lên đi đến căn phòng dành riêng cho cặp vợ chồng, anh đặt nhẹ cô lên giường, hôn lên trán cô, nhìn cô với ánh mắt triều mến "Thất Thất cảm ơn em đã bỏ qua cho anh, cảm ơn em đã chấp nhận và tha thứ cho anh, Thất Thất anh thật sự rất nhớ em"
Ánh trăng bên ngoài đang soi rọi cảnh ân ái của hai người cũng dần lú đi để trả lại khoảng không gian riêng tư cho hai người. Cảm giác lúc này của Chu Tước Minh, anh vô cùng hạnh phúc vì có Thất Thất bên cạnh, bốn năm rời xa anh cũng dần hiểu được tình cảm của mình, anh cứ tưởng mãi mãi không được gặp lại cô nữa anh rất đau khổ, rất hối hận, anh lại suy nghĩ nếu như gặp lại cô thì cô có còn chấp nhận anh, tha thứ hay không.....nhưng giờ anh biết cô ấy vẫn còn yêu mình, vẫn còn chấp nhận mình, anh cảm thấy rất vui, anh ôm cô thật chặt bên mình, ôm chặt tới mức khiến cô không thể thở