"Ừ! Cũng muộn rồi em vào nhà nghỉ đi anh tới đón cô ấy ngày mai sẽ dẫn cô ấy qua gặp em"
"Vâng, anh về cẩn thận" Hình Thất Thất vẫn tay chào, nhìn xe Phong Diệc Thần đi tới.
Vào nhà, Hình Thất Thất lại suy nghĩ chuyện xảy ra ở khách sạn, cô thở dài một mạch rồi đi thẳng vào phòng tắm để rửa mặt và thay đồ, cô cúi xuống bồn rửa mặt xả nước và liên tục dội nước lên mặt, nhìn vào trong gương, hình ảnh phản chiếu thân hình tuyệt mỹ của cô, cô cố lau đi những dấu vết mà Chu Tước Minh đã đặt lên môi của mình, nhưng có lâu mãi thì cũng chả phai mờ được.
Rõ ràng lâu nay cô sắp quên được hắn rồi nhưng tại sao, tại sao khi sắp quên hắn thì hắn lại xuất hiện lần nữa. Lúc này đây, Hình Thất Thất nhìn vào bộ dạng của mình trong gương, cô cảm thấy mình thật bất lực, trước mặt anh ta cô cảm thấy mình thật yếu đuối, nhìn thấy anh ta trái tim cô lại đập loạn nhịp. Cô cố gắng hít một hơi thật dài, cố trấn an mình, cô lấy hai tay vỗ nhẹ nhiều lần vào mặt "Hình Thất Thất, mày phải quên hắn đi!" Cô cởi bỏ quần áo ra, sau đó mở vòi sen rồi ngâm mình trong bồn tắm, thư giãn một hồi lâu, nhưng tâm trạng của cô vẫn không tốt hơn mấy, cô đứng dậy quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài, cô vẫn suy nghĩ trằn trọc đến rối cả óc, bây giờ chỉ còn cách tìm đến rượu để giải sầu, mong rằng cô sẽ quên đi tất cả những việc xảy ra vào ngày hôm nay.
Cô cứ uống cứ uống, những vỏ chai nằm lăn lóc dưới sàn nhà, trên bàn, cô uống đến mức say bí tỉ, miệng cư lẩm bẩm, chợt có một bàn tay to lớn ôm chặt lấy cô từ phía sau, khiến cô giật mình đứng dậy, quay người lại thì đập vào mắt cô là hình ảnh của Chu Tước Minh.
"Chu...Chu Tước Minh sao anh ta lại ở đây.....chắc do mình uống nhiều quá!" Vừa suy nghĩ cô vừa lấy tay đấm nhẹ vào đầu mình. Một hồi sau cô không còn đứng vững nữa nên đã ngã vào lòng Chu Tước Minh. Anh nhìn thấy bộ dạng say sĩn của cô không nhịn nỗi cười, anh nhấc bổng bế cô lên giường, đắp chăn cho cô. Thấy cô uống quá nhiều, anh lo lắng nên đã ở lại đó với cô cả đêm, lấy khăn lau người cô, ngắm nhìn cô ngủ. Cảm giác của Chu Tước Minh lúc này vui mừng đến mức không tả nổi. Anh vẫn cứ thế, không rời khỏi cô một bước, ôn nhu nhìn cô đắm đuối.