"kizz....." Chiếc xe của Phong Diệc Thần đừng lại trước căn hộ của Hình Thất Thất.

"Em vào nhà nghỉ ngơi đi! Ngày mai việc ở công ty anh sẽ sắp xếp sau!" Phong Diệc Thần nhìn Hình Thất Thất với ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Vài giây sau, tiếng chuông điện thoại reo lên, Phong Diệc Thần nhấc máy

"Alo"

"Này, Phong Diệc Thần tới sân bay đón tôi đi!" Giọng cô gái từ trong đầu giây bên kia.

"Ừ, được rồi"

Hình Thất Thất mới thắc mắc hỏi."Ai vậy"

"Cách nói nói chuyện cộc lốc ấy, còn ai ngoài Hà Tĩnh Hy nữa!" Phong Diệc Thần vừa nói vừa cười.

"Hả? Chị Tĩnh Hy về nước rồi sao?" Hình Thất Thất với vẻ mặt vô cùng phấn khích.

"Ừ! Cũng muộn rồi em vào nhà nghỉ đi anh tới đón cô ấy ngày mai sẽ dẫn cô ấy qua gặp em"

"Vâng, anh về cẩn thận" Hình Thất Thất vẫn tay chào, nhìn xe Phong Diệc Thần đi tới.

Vào nhà, Hình Thất Thất lại suy nghĩ chuyện xảy ra ở khách sạn, cô thở dài một mạch rồi đi thẳng vào phòng tắm để rửa mặt và thay đồ, cô cúi xuống bồn rửa mặt xả nước và liên tục dội nước lên mặt, nhìn vào trong gương, hình ảnh phản chiếu thân hình tuyệt mỹ của cô, cô cố lau đi những dấu vết mà Chu Tước Minh đã đặt lên môi của mình, nhưng có lâu mãi thì cũng chả phai mờ được.

Rõ ràng lâu nay cô sắp quên được hắn rồi nhưng tại sao, tại sao khi sắp quên hắn thì hắn lại xuất hiện lần nữa. Lúc này đây, Hình Thất Thất nhìn vào bộ dạng của mình trong gương, cô cảm thấy mình thật bất lực, trước mặt anh ta cô cảm thấy mình thật yếu đuối, nhìn thấy anh ta trái tim cô lại đập loạn nhịp. Cô cố gắng hít một hơi thật dài, cố trấn an mình, cô lấy hai tay vỗ nhẹ nhiều lần vào mặt "Hình Thất Thất, mày phải quên hắn đi!" Cô cởi bỏ quần áo ra, sau đó mở vòi sen rồi ngâm mình trong bồn tắm, thư giãn một hồi lâu, nhưng tâm trạng của cô vẫn không tốt hơn mấy, cô đứng dậy quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài, cô vẫn suy nghĩ trằn trọc đến rối cả óc, bây giờ chỉ còn cách tìm đến rượu để giải sầu, mong rằng cô sẽ quên đi tất cả những việc xảy ra vào ngày hôm nay.

Cô cứ uống cứ uống, những vỏ chai nằm lăn lóc dưới sàn nhà, trên bàn, cô uống đến mức say bí tỉ, miệng cư lẩm bẩm, chợt có một bàn tay to lớn ôm chặt lấy cô từ phía sau, khiến cô giật mình đứng dậy, quay người lại thì đập vào mắt cô là hình ảnh của Chu Tước Minh.

"Chu...Chu Tước Minh sao anh ta lại ở đây.....chắc do mình uống nhiều quá!" Vừa suy nghĩ cô vừa lấy tay đấm nhẹ vào đầu mình. Một hồi sau cô không còn đứng vững nữa nên đã ngã vào lòng Chu Tước Minh. Anh nhìn thấy bộ dạng say sĩn của cô không nhịn nỗi cười, anh nhấc bổng bế cô lên giường, đắp chăn cho cô. Thấy cô uống quá nhiều, anh lo lắng nên đã ở lại đó với cô cả đêm, lấy khăn lau người cô, ngắm nhìn cô ngủ. Cảm giác của Chu Tước Minh lúc này vui mừng đến mức không tả nổi. Anh vẫn cứ thế, không rời khỏi cô một bước, ôn nhu nhìn cô đắm đuối.

Nửa đêm, Hình Thất Thất bỗng giật mình tỉnh dậy, cô mở mắt ra thì nhìn thấy Chu Tước Minh đang nằm ngay bên cạnh mình,.bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, Hình Thất Thất đưa tay sờ lên mặt của Chu Tước Minh, cảm giác lúc này sao lại chân thật đến vậy "Tôi lại nhớ anh, lại mơ thấy anh nữa rồi!"

Chu Tước Minh cầm chặt lấy tay cô, rồi ôm chặt cô vào lòng.

Sáng hôm sau

...........

Hình Thất Thất sau khi tỉnh dậy cảm thấy đầu mình đau dữ dội, chắc tại tối qua cô uống quá nhiều. Cô đứng dậy bước xuống giường đi vào phòng tắm để đánh răng mặt.Vừa xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, thì cảm thấy có gì ấy là lạ, tối qua mình uống bia vứt đồ lung tung rồi ngủ thiếp đi, chưa kịp dọn dẹp, sao giờ lại thấy gọn gàng thế. Cô ngửi thấy mùi thức ăn phẩng phức lên từ dưới bếp, cô mới thoáng nghĩ "Chắc là anh Diệc Thần và chị Tĩnh Hy "

Thất Thất từ từ đi xuống, khi cô nhìn vào người ấy thì cô mới giật mình, người đó là Chu Tước Minh, cô mới chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua "Vậy hôm qua không phải là mình nằm mơ mà là hắn..." Cô tiến đến gần hắn và hỏi "Sao......anh lại ở đây?" Chu Tước Minh liền quay lại nhìn cô nở nụ cười tươi ráng "Em dậy rồi sao, anh có làm món , em nếm thử đi"

Lúc này coi mới dần tiến lại bàn ăn và ngồi xuống, cô không có thái độ phản kháng hay tức giận gì đối với hắn, vì làm vậy cũng chỉ vô ích, hắn mặt dày đến mức thế kia cơ mà!

Hình Thất Thất mới từ từ chậm rãi, cầm đũa và nếm những món ăn mà Chu Tước Minh đã cất công một buổi sáng để làm, nó ngôn đến mức lạ thường, coi vừa ăn vừa nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý.

"Có ngon không?" Chu Tước Minh nhìn cô chằm chằm, gượng hỏi

"Cũng tạm" Hắn cười thầm vui sướng.

Hắn vừa chống cằm vừa nhìn cô không chớp mắt, tiếng điện thoại của hắn vang lên làm hắn giật mình.

"Ba ơi! Ba về nhà với con đi..." Chu Tử Hạ khúc khích nói

"Ừ! Ba về ngay đây!"

Hình Thất Thất mới từ từ hạ đũa xuống, rồi trầm giọng nói " Anh có con rồi sao?"

Chu Tước Minh khẽ gật đầu ấm úng " ờ...con bé được 3 tuổi rồi"

"Anh và Mộ Vân giờ sao rồi?" Hình Thất Thất gượng gạo nói.

"Sau khi anh biết tất cả mọi chuyện, anh đã đưa cô ta ra nước ngoài sống rồi" Chu Tước Minh trầm mặt xuống sàn.

"Anh không cho con bé biết nó có mẹ sao?"

"Không"

Hình Thất Thất cũng không muốn hỏi gì thêm chỉ lẳng lặng nói "Anh về đi, sau này đừng tới tìm tôi nữa"

Anh hờ như không nghe thấy, miệng nhếch cười "Anh về đây, gặp lại em sau"

Hình Thất Thất mới ngước nhìn anh ta thì lại bị anh ta đặt một nụ hôn lên môi mình rồi cười khì, xong quay lưng đi về phía cánh cửa, Hình Thất Thất vẫn đơ người ra nhìn theo hướng hắn đi, miệng nhoản nhẻn "Đúng thật ấu trĩ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play