Bên cạnh Nhạc Phục Thiên nhìn thấy biểu hiện của Lạc Trần xuất sắc như vậy thì nét mặt hắn âm trầm, việc Nhạc Đông bị hắn đánh bại thảm hại như vậy không khác nào tát vào mặt Nhạc Phụng Thiên hắn một cái. Nhớ lại vụ đánh cược vừa rồi hắn còn hùng hồn tự tin như vậy mà hiện tại thuộc hạ của hắn lại khiến hắn thất vọng, Nhạc Phụng Thiên tỏng lòng vô cùng tức giận, nhất thời không kiềm chế được quát lớn hướng Lạc Trần lao tới.
“Tiểu tử ngươi dám tại Nhạc Phủ ta đả thương người của Nhạc Gia ta, muốn chết”
Tiếp đó Nhạc Phụng Thiên thân hình như diều hâu săn mồi dương tay bắt về phía đỉnh đầu Lạc Trần, cả người hắn khí thế phát ra uy áp kinh khủ của cao thủ luyện thể đỉnh phong khiến cho Lạc Trần đến tim cũng cảm giác đập nhan hơn bình thường.
Lạc Trần không kịp phản ứng chỉ chợt thấy một luồng khí tức hết sức nguy hiểm đang ập tới, hắn không kịp suy nghĩ nhiều niền trực tiếp vận dụng Huyền Linh Cửu Chuyển Thánh Quyết cúng sức lực toàn thân dơ thanh huyền kiếm đánh ra Thiên Cương Kiếm Quyết, Thiên Cương Nhất Kiếm chống chả.
“Xoẹt, ầm”
“Phốc”
Lạc Trần cả người như quả đạn pháo bị đánh bay đi xa tới mấy mét rơi chúng và một bàn tiệc gần đó, dưới một kích trí mạng và bất ngờ đó Lạc Trần hoàn toàn không có sức hoàn thủ liền bị một chiếu đánh bay đi, miệng thì không ngừng thổ huyết, hiện nhiên hắn đã bị thương không nhẹ. Đúng lúc đó một giọng dịu dàng kèm theo sự tức giận thốt ra.
“Nhạc Phung Thiên ngươi thật không biết sấu hổ, thua cuộc không nổi liền ra tay đánh người, ngươi coi ta và Ninh Phủ là cái gì?”
Tiếp đó thân hình Ninh Thiên Vũ thoáng động liền xuất hiện đứng trước mặt Nhạc Phục Thiên nhằm che chở cho Lạc Trần, ngọc thủ nàng khẽ động lập tức từ trên thân thể xinh đẹp động long người bộc phát ra một khí thế to lớn khiến cho đám người xung quanh và Nhạc Phụng Thiên cảm nhận được một áp lực to lớn.
Những hạ nhân quanh đó có tu vi hơi thấp, đối mặt với khí thế to lớn của Ninh Thiên Vũ đến cảm thấy thở cũng khó khắn mà không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Nhất là Nhạc Phụng Thiên đứng mũi chịu sào, hắn bị khí tức của nàng tập trung đến cả người càm nhận được một cơn gió lạng toát sống nưng đến việc hắn đang lao về hướng Lạc Trần cũng bị đình trệ lại mà cử động khó khăn.
Nhưng hắn còn chưa kịp bình ổn thân hình thì một cánh tay ngọc trắng noãn đã dương một trưởng đánh về phía hắn, Nhạc Phụng Thiên đương nhiên sẽ không đứng yên chịu chết, hai tay hắn đảo hướng chưởng đối trưởng với Ninh Thiên Vũ, miệng thì quát.
“Du Long Xuất Hải”
Nhưng chưa được bao lâu thân hình cao ngất của Nhạc Phục Thiên liền lảo đảo nùi lại mấy bước, khóe miếng hắn không nhịn được mà tràn ra một tia máu đỏ hồng. Hiển nhiêu trong nháy mặt giao thủ vừa rồi Nhạc Phụng Thiên hắn đã bị Ninh Thiên Vũ đánh cho bị thương. Tuy nhiên nàng ta ra tay rất biết chừng mực, dù sao đây cũng là Nhạc Gia mà không phải Ninh Phủ vì vậy chỉ ra tay giáo huấn Nhạc Phụng Thiên một chút thôi.
“Vũ tiểu thư ngươi đây là ý gì, ngươi định muốn khai chiến với Nhạc Gia ta sao”
Ninh Thiên Vũ trước câu nói đe dọa đó thì biểu cảm của nàng hết sức binh tĩnh và lạnh lùng như một đóa tuyến niên.
“Khai chiến thì sao chứ, không lẽ Ninh Gia chúng ta còn phải sợ Nhạc Gia các ngươi hay sao. Huống chi ngươi còn chưa đủ tư cách khiến hai nhà khai chiến”
“Ngươi dù sao cũng là Nhạc Gia tam thiêu gia lại không ngờ không biết sấu hổ mà mặt dậy như vậy lại thua không nổi một vạn đồng vàng. Nêu ngươi không bỏ ra nổi có thể hương ta xin lỗi ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không ngờ ngươi lại là loại người như vậy”
Những lời Ninh Gia nhị tiểu thư nói đó như những lưỡi giao khứa vào trong đầu Nhạc Phụng Thiên, nàng rõ ràng là đang sỉ nhục hắn. Đối với hắn một vạn đồng vàng không phải là không bỏ ra được chỉ là nếu làm như vậy không khác nào đã đem mặt mũi của Nhạc Gia ném đi sạch, hắn còn mặt mũi nào đối mặt với những huynh đệ tỷ muội và trưởng bối của Nhạc Gia đây .
truyện tiên hiệp hayCố nến lửa giận trong lòng, Nhạc Phụng Thiên nhìn về phía Lạc Trần như muốn ăn tươi luốt sống hắn, lếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Lạc Trần đã bị Nhạc Phụng Thiên giết tới bao nhiêu lần rồi. Do dự hồi lâu Nhạc Phung Thiên dứt khoát từ trên người, lấy ra mấy tờ ngân phiếu đưa về hướng Ninh Thiên Vũ cắn răng nói.
“Không hổ danh là Ninh Gia đệ nhất thiên tài, Ninh Vũ tiểu thư đúng là thực lực thông thiên, tiểu đệ bái phục”
Ninh Thiên Vũ thản nhiên nhận lấy sấp ngân phiếu rồi đi tới gần chỗ Lạc Trần bị đánh bay đi ngồi xuống lại đưa cho hắn một gốc linh dược mà hỏi hạn.
“Vết thương của ngươi sao rồi? Ngươi đem gốc linh dược này luốt xuống có lẽ sẽ tốt hơn đó.”
“Nhị tiểu thư, ta không sao chỉ bị thương chút thôi”
Tuy nói vậy nhưng Lạc Trần vẫn không khống chế được, mới nói được mấy câu liền lại ho ra một ngụm máu, sắc mặt hắn có vẻ vô cúng xuy yếu, hiển nhiên là đã trọng thương không nhẹ.
“Biểu hiện vừa rồi của ngươi không tồi, có thể dưới một kích toàn lực của luyện thể cảnh đỉnh phong mà không chết, đúng là ngươi khiến ta rất ngạc nhiên. Sau khi về phủ ngươi không cần làm vườn nữa mà hãy làm thị vệ theo ta đi. Vấn đề tu luyện ta cũng có thể chỉ điểm ngươi một vài thứ”
Nghe được tin tức như vậy trong lòng Lạc Trần vui như nở hoa nhưng vẫn có tả ra bình tĩnh hướng Ninh Thiên Vũ cám ơn, được ở gần người mình thầm thích có ai không vui huống chi hắn còn được chỉ điểm để tu luyện, như vậy sau này cuộc sống của hắn có thể tốt hơn rất nhiều rồi.
Sau khi Ninh Thiên Vũ đứng lên, nàng liền ra hiệu hướng Nhạc Nhi tới đỡ lạc Trần rồi thản nhiên nói.
“Được rồi hôm nay ta tới là dự sinh nhật của Nhạc Hùng, tiệc cũng đã dự rồi, cũng lên về thôi”
Nàng vừa dứt lời, đám hạ nhân trung quan vội cúi đầu lui ra một bên nhường ra một hướng đi ra cửa lớn Nhạc Phủ. Nhìn thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển cùng chút băng lãnh của Ninh Thiên Vũ rời đi, trong đầu Nhạc Phụng Thiên âm thầm tức giận nói.
“Ninh Thiên Vũ ngươi cứ chở đấy, sẽ có này bổn thiêu nhất định đem mối nhục hôm nay gấp trăm lần hoàn chả ngươi. Còn tên tiểu tử khốn kiếp kia nữa, ngươi đừng để bổn thiếu có cơ hội gặp ngươi lần lữa, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.