Bao Cốc sau khi kết thúc nghi thức trực tiếp tìm gặp Cuồng Ma.

Khảm Bang là dưới trướng Bao Cốc, cũng không phải là người của Huyền Thiên Môn, lần này đến đây chỉ vì chúc mừng cùng dự lễ. Thời điểm cử hành nghi thức, Khảm Bang tả hữu nhị sứ cùng với đại chưởng quỹ Tôn Địa Long của Bao Cốc đều ở chỗ ngồi tân khách xem lễ. Ba người bọn họ thấy Bao Cốc đi tới, vội vàng đứng dậy hành lễ. Bao Cốc giơ tay lên khẽ đảo một cái, từ trong túi trữ vật lấy ra hai hồ lô Chí Tôn Hầu Nhi Tửu cùng với hai khỏa Nguyên Thần Quả đưa về phía Khảm Bang tả sứ Vương Đỉnh.

Vương Đỉnh thấy hai khỏa Nguyên Thần quả ngay cả hộp đều không có, chính là hai khỏa trái cây hình người, khí tức lượn lờ vô cùng hoàn mỹ không gì sánh bằng cùng một loại nhựa do quả này ngưng tụ chỉ ngửi thôi cũng làm cho người ta cảm thấy thần hồn thoải mái. Bao Cốc đưa cho hắn, hắn không dám không nhận. Nguyên Thần Quả quá quý trọng, hắn lại không dám cứ như vậy phủng trong tay, nếu là rơi vỡ hoặc bóp hư thì phải làm sao bây giờ? Hắn vội vàng lấy ra hai hộp ngọc đặc biệt dùng để bảo tồn thiên linh địa bảo đặt Nguyên Thần Quả vào.

Bao Cốc trầm giọng nói: "Cái này, hai kẻ mới vừa rồi hướng sư tỷ ta xuất thủ, trong vòng một tháng, bọn họ phải chết!"

Chí Tôn Hầu Nhi Tửu có quý trọng không? Quý trọng! Nguyên Thần Quả có quý trọng không? Đồng dạng quý trọng! Nhưng hai người hướng Ngọc Mật xuất thủ đều là thực lực Động Huyền Trung Kỳ, dù là Cuồng Ma cũng không phải là đối thủ, phóng nhãn khắp tu tiên giới, đây cũng là đại nhân vật hoành hành một phương. Xuất hai thứ này ra muốn mời người có khả năng đối phó được hai người kia mà lại không sợ thế lực phía sau bọn họ xuất thủ, rõ ràng không đủ. Nếu là người khác, Vương Đỉnh không nói hai lời lập tức cự tuyệt, nhưng đây là Lệnh chủ hạ lệnh, ngược lại vẫn phải tiếp tục mua bán. Nhưng muốn sử dụng tài nguyên của Khảm Bang mời cường giả xuất thủ cũng phải Lệnh chủ gật đầu a, Vương Đỉnh buộc lòng phải hướng Bao Cốc xin chỉ thị.

Bao Cốc nghe Vương Đỉnh xin chỉ thị liền biết Chí Tôn Hầu Nhi Tửu cùng Nguyên Thần quả vẫn chưa mua được mạng hai người kia, Vương Đỉnh muốn vận dụng tu tiên tài nguyên trong bảo khố Khảm Bang, cho dù nàng gật đầu, Vương Đỉnh cũng cầm không ra bảo vật có thể làm cho tu tiên giả Động Huyền Kỳ động tâm. Nàng hừ cười một tiếng, nói: "Không đủ sao? Vậy thì lại thêm, Niết Bàn Đan." Trên tay của nàng còn có luyện tài luyện chế Niết Bàn Đan, cùng lắm thì để Thánh di lại mở một lò nữa.

Vương Đỉnh ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua Niết Bàn Đan, chỉ đành phải hỏi: "Xin hỏi Lệnh chủ, Niết Bàn Đan này là vật ra sao?"

Bao Cốc nói: "Là chí bảo có thể làm tu tiên giả ở bất kỳ cảnh giới nào sắp chết giống như Phượng Hoàng Niết Bàn mang theo tu hành đời trước lấy trạng thái trẻ sơ sinh sống lại."

Lời này vừa nói ra, người ngồi đây đều kinh hãi.

Vương Đỉnh khó có thể tin hỏi: "Lệnh chủ là ý nói, đan này nếu như là tu tiên giả Động Huyền Kỳ sắp chết ăn vào, sau khi Niết Bàn sống lại, không chỉ có thương thế khỏi hẳn, sinh mạng trở về trạng thái mới sinh, trên người còn mang theo tu vi Động Huyền Kỳ?"

Bao Cốc gật đầu.

Vương Đỉnh kêu lên: "Trên đời lại có nghịch thiên chí bảo như vậy?"

Bao Cốc gật đầu nói: "Trên tay ta liền có một viên Niết Bàn Đan, nếu người nào có thể đem hai người kia chém đi, viên Niết Bàn Đan này liền thuộc về người đó!"

Ngọc Mật đi tới bên người Bao Cốc, kêu lên: "Bao Cốc! Dùng Niết Bàn Đan mua mạng hai người kia không đáng giá!"

Bao Cốc đạm thanh nói: "Không có gì đáng hay không đáng. Bất kể là ai, chỉ cần dám động tới ngươi đều phải chết." Mắt nàng lộ ra hàn quang cả người sát khí lẫm liệt, trầm trầm mà phun ra bốn chữ: "Bất kể giá cao!" Nàng nói với Vương Đỉnh: "Sau khi chuyện thành công, tới tìm ta lấy Niết Bàn Đan."

Người của Huyền Thiên Môn cũng biết Ngọc Mật đối với Bao Cốc có ý nghĩa như thế nào, mà Niết Bàn Đan này vốn là của Bao Cốc, tự nhiên không có ai nói gì. Cừu gia của Ngọc Mật khắp thiên hạ, nàng hôm nay lên làm Huyền Thiên Môn Thiếu chưởng môn, những người có cừu oán với nàng cũng có thể tìm tới Huyền Thiên Môn lấy mạng, Bao Cốc làm như vậy dĩ nhiên là vì bảo vệ Ngọc Mật.

Nội bộ Khảm Bang không đủ lực lượng đi giết hai người kia, Vương Đỉnh liền đem hai người kia treo ở đầu bảng Khảm Đao Bảng, giết một người, hai hồ lô Chí Tôn Hầu Nhi Tửu cùng hai quả Nguyên Thần quả, giết hai người một viên Niết Bàn Đan.

Bao Cốc đi tới trước người Truy Hồn Các chủ cùng Ngọc Tu La, hướng Truy Hồn Các chủ thi lễ một cái, nói: "Ra mắt Khúc Các chủ."

Truy Hồn Các chủ nói: "Ngươi thật đúng là không sợ tiêu xài nghèo mình sao?"

Bao Cốc nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không ngại." Nhẹ nhàng thở dài, nói: "Ngược lại bị chọc tức là thật."

Bao Cốc cùng Truy Hồn Các chủ trò chuyện mấy câu, biết được các nàng lần này không chỉ tới tham gia buổi lễ của Ngọc Mật, cũng là muốn tới xem một chút tu tiên đại thế giới này. Kết quả vừa qua liền thấy chiến trận lớn đến như vậy. Truy Hồn Các chủ thẳng thắn nói, lấy thực lực nàng, trong những người mới vừa rồi xuất thủ, có ít nhất một nửa trở lên là nàng đánh không lại.

Bao Cốc hỏi: "Nhưng hai người hướng sư tỷ ta xuất thủ Các chủ có thể nắm chắc đối phó?"

Truy hồn Các chủ nói: "Vị bị ngươi bổ một nửa thân thể kia, thương thế rất nặng, ngay cả nguyên thần cũng bị mất một nửa, Động Huyền Kỳ cảnh giới giảm xuống còn một nửa, nếu như gặp phải hắn, giết hắn không thành vấn đề, nhưng vị còn lại, nếu như dưới tình huống đối phương không có phòng bị đột nhiên tập sát, xác suất thành công, hai phần!" Nàng cười nói: "Bất quá người bị thương nặng, lại có ngươi treo giải thưởng trọng kim, ai lại sẽ chỉ ngây ngốc ngồi không ở bên ngoài mà chờ ngươi giết a! Trong vòng một tháng muốn giết hai người bọn họ cũng không dễ dàng."

Bao Cốc nói: "Trọng thưởng xuống tất phải có người có dũng khí." Cho dù không có ai chủ động xuất thủ, còn có Vương Đỉnh đi mời người xuất thủ.

Tử Thiên Quân đi tới, cùng Truy Hồn Các chủ hàn huyên.

Ngọc Tu La thì đi tìm Ngọc Mật ôn lại chuyện cũ.

Sau khi yến hội kết thúc Truy Hồn Các chủ cùng Ngọc Tu La liền cáo từ.

Huyền Thiên Môn đưa tiễn xong các phương tân khách, liền lại ẩn giấu đi sơn môn.

Tử Thiên Quân triệu tập môn hạ đệ tử đến Huyền Thiên Điện nghị sự. Hôm nay bị mười mấy tu tiên giả Động Huyền Kỳ lẫn vào đến Huyền Thiên Điện cho thấy Huyền Thiên Môn phòng bị yếu ớt thế nào, loại sự tình này có một lần vậy cũng là hung hiểm vạn phần, lại thêm một lần nữa vậy thì thật sự là đại họa diệt môn. Đồng thời còn hiển lộ ra bây giờ Huyền Thiên Môn nhỏ bé suy yếu thế nào, nếu như không có Nam Sơn Nhất Kiếm, Yêu Thánh cùng Tuyết Thanh, Huyền Thiên Môn thậm chí ngay cả một cường giả đi ra chống lại tu tiên giả Động Huyền Kỳ cũng không có! Huyền Thiên Môn tại Địa giới Lưỡng Giới Sơn coi như là thế lực lớn, nhưng để ở cái tu tiên đại thế giới này, ngay cả cái rắm cũng không tính. Không có tuyệt đỉnh chiến lực, đệ tử nhiều hơn nữa cũng không thêm được bao nhiêu.

Chuyện tu hành là không thể cấp bách, một tu tiên thế lực nếu muốn bồi dưỡng được một tu tiên giả Động Huyền Kỳ, mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm cũng không tất có thể bồi dưỡng ra được một người.

Huyền Thiên Môn hôm nay có công pháp tu luyện hoàn chỉnh, lại không thiếu tu tiên tài nguyên, để môn hạ đệ tử nhanh chóng thăng giai vẫn là có thể.

Tu tiên giới như vậy khiến cho bọn họ không thể không cố gắng liều mạng trở nên mạnh mẽ, làm người yếu, đó không chỉ là muốn bị đánh, cũng sẽ bị diệt môn!

Ngọc Mật ở lại Huyền Thiên Điện nghị sự, Bao Cốc trở về Vân Hải Mật Lâm đi viện của Tử Vân Thù gặp Yêu Thánh, đem luyện tài hai lò Niết Bàn Đan thỉnh Yêu Thánh giúp nàng khai hai lò Niết Bàn Đan.

Yêu Thánh nói với Bao Cốc luyện Nguyên Thần Đan kia, mở ra ba lò, luyện phế hai lò, cuối cùng luyện thành một lò, ra hai viên đan dược.

Một viên đã cho Truy Hồn Các chủ, nàng đem viên còn lại cho Bao Cốc.

Yêu thánh thấy Bao Cốc tâm tình hạ, khuyên nhủ: "Huyền Thiên Môn suy yếu đã lâu, muốn trở thành thế lực cường đại một phương cũng không phải công sức trăm năm. Huyền Thiên Môn những năm này khuếch trương quá nhanh, khó tránh khỏi sẽ sinh ra tự mãn, tâm khinh thường, chuyện hôm nay đối với Huyền Thiên Môn mà nói chưa chắc là chuyện xấu."

Bao Cốc gật đầu một cái, nói: "Thánh di, ta hiểu. Không cần lo lắng cho ta."

Yêu Thánh chỉ sang viện cách vách, nói: "Vị kia nếu như không bị thiên đạo pháp tắc giới này áp chế rơi xuống cảnh giới, ta dám nói nàng tuyệt đối là thực sự tu luyện thành tiên. Đừng xem nàng bây giờ chỉ có tu vi Hóa Thần Kỳ, cho dù nàng không dùng thanh cầm kia, những người hôm nay tới cũng chưa chắc là đối thủ của nàng."

Bao Cốc như có điều suy nghĩ gật đầu, nói: "Sư mẫu mặc dù đẳng giai tu hành giảm, nhưng nàng nắm trong tay lĩnh ngộ đạo cảnh, thiên đạo pháp tắc, vận dụng quyết cũng không tầm thường. Đó là đạt đến bản lĩnh cùng tài năng hóa cảnh." Con đường tu hành giống như một tòa lại một tòa núi cao, mà nàng bây giờ vừa tới dưới chân núi của ngọn núi thứ nhất.

Ban đêm Ngọc Mật trở lại.

Ngọc Mật nói với Bao Cốc nàng muốn bế quan tu luyện.

Ngọc Mật muốn bế quan tu luyện là chuyện trong dự liệu của Bao Cốc, cho dù không có chuyện hôm nay, Ngọc Mật cũng sẽ bế quan tu hành Huyền Thiên công pháp cùng hỏa hệ công pháp của Phượng Hoàng Tộc.

Bao Cốc ưng thuận lên tiếng: "Ta cũng muốn bế quan." Nàng thấy Ngọc Mật do do dự dự mấy phen lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, khẩu khí âm trầm, nói: "An tâm bế quan đi, đừng lo lắng ta."

Ngọc Mật hung hăng cắn răng, nói: "Bao Cốc, vạn nhất xảy ra sơ xuất ta..." Lời của nàng tới đây liền bị Bao Cốc cắt ngang.

Bao Cốc nói: "Không có vạn nhất, ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì. Nếu như ta có thể làm được, ngươi không cần phải nói ta cũng có thể làm được, nếu như ta không làm được, ngươi dặn dò thì có ích lợi gì? "

Ngọc Mật nói: "Ngươi biết ta bế quan là muốn dung khí, dung khí vô cùng hung hiểm, ai cũng không nắm chắc ta có thể chịu đựng được. Dung khí là tự ta lựa chọn, sống hay chết ta cũng không oán trách không hối hận, nhưng chỉ có ngươi, ta không bỏ được. Ta không cách nào tưởng tượng vạn nhất ta không có ở đây, ngươi sẽ như thế nào. Ta không muốn bởi vì ta có cái gì sơ xuất mà phá hủy ngươi. Bao Cốc, đây không chỉ là bởi vì tình cảm của ta đối với ngươi, mà còn bởi vì Huyền Thiên Môn không cách nào chịu đựng tổn thất đồng thời mất đi hai người ta và ngươi. Lập ta làm Thiếu chưởng môn không phải là vì hủy diệt tương lai Huyền Thiên Môn. Bao Cốc, đáp ứng ta, nếu như ta gặp chuyện không may, ngươi phải có trọng trách vực dậy Huyền Thiên Môn. Người sống không thể chỉ vì tình ái, còn có trách nhiệm, ngươi không thể chỉ vì ta mà sống."

Bao Cốc từ trên ghế đứng dậy, vòng qua bàn đọc sách đi tới trước người Ngọc Mật, nhìn Ngọc Mật, nói: "Sư tỷ, nếu như ngươi không nắm chắc liền không cần dung khí. Tu hành là chuyện của mình, là vì để cho mình trở nên cường đại hơn sống được tốt hơn, không phải là muốn chết." Lời của nàng dừng lại, nói: "Huyền Thiên Môn là chỗ dựa của ta, là nhà của ta, ta là hậu thế, để cho Huyền Thiên Môn trở nên tốt hơn là vì để cho mình có thể sống tốt hơn. Đưa ngươi làm Huyền Thiên Môn Thiếu chưởng môn là vì để cho ngươi có thể tốt hơn, không phải là để cho ngươi vì Huyền Thiên Môn đi mạo hiểm chịu chết. Nếu như ngươi không chắc chắn dung khí thành công, vậy thì cũng không cần dung khí, đi con đường luyện khí tu hành như cũ có cơ hội vấn đỉnh tiên đạo. Chết, vạn sự đều hết, sống, hết thảy mới có khả năng."

Ngọc Mật hỏi: "Ý của ngươi là không đồng ý ta dung khí?"

Bao Cốc nói: "Ta chưa từng không đồng ý ngươi dung khí, dung khí mặc dù hung hiểm, nhưng chưa chắc phải nhất định sẽ chết. Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được đau đớn, không vì dung khí quá thống khổ mà tự đoạn, làm tốt chuẩn bị chu toàn, ta cảm thấy cũng không khó. Ta chỉ là không đồng ý cách nói Huyền Thiên Môn không được phép mất đi ta và ngươi."

Ngọc Mật "ân" một tiếng, cười nói: "Dung khí gian nan khó có thể sống, ngươi cảm thấy cũng không khó?"

Bao Cốc nói: "Ân, ta cảm thấy dung khí hung hiểm lớn nhất có hai cái, thứ nhất là bởi vì quá đau, rất nhiều người không nhịn được đau tự đoạn. Thứ hai chính là trong quá trình dung khí linh khí dung với máu thịt sẽ tạo thành tổn thương cực lớn đối với thân thể, một khi tạo thành tổn thương vượt quá mức độ thân thể thừa nhận, người dung khí sẽ bởi vì thương thế quá nặng mà chết. Chỉ cần ngươi có thể chịu được đau bảo vệ thần hồn không tiêu tan, ta liền có nắm chắc để cho ngươi sống qua dung khí. Chúng ta không thiếu linh trân bảo dược!"

Ngọc Mật nghe Bao Cốc nói như vậy, cảm thấy dung khí tựa hồ cũng không hẳn là chuyện phải chết. Nàng nhìn Bao Cốc, hỏi: "Bao Cốc, chẳng lẽ không có chuyện có thể làm khó được ngươi?"

Bao Cốc nói: "Có, ngươi!"

Ngọc Mật chớp mắt mấy cái, không hiểu ý tứ Bao Cốc. Nàng làm sao làm khó Bao Cốc?

Bao Cốc nhàn nhạt quét mắt Ngọc Mật, nói: "Ta đi tìm Thánh di." Dứt lời thẳng ra khỏi sân đi viện Yêu Thánh. Nàng bước vào viện liền thấy Yêu Thánh đang dụ dỗ Tử Vân Thù mặt tức giận, vừa lại nhìn thấy Tiểu sư thúc nàng nghiêng đầu hầm hừ tức giận mà hướng nàng trừng tới. Nàng thầm nói: "Tiểu sư thúc, ta không có đắc tội ngươi chứ?"

Tử Vân Thù nâng ngón tay hướng ngực Yêu Thánh dồn sức đâm, nói: "Luyện Nguyên Thần Đan hơn một tháng mới vừa xuất quan, bây giờ lại muốn bế quan hai tháng luyện Niết Bàn Đan, ngươi nói ngươi có quá đáng không? Ngươi có quá đáng không?" Lời vừa dứt, bàn tay thon dài bất ngờ biến thành móng vuốt giao long phấn nộn thẳng hướng Bao Cốc cào tới, kêu lên: "Suốt ngày đem A Thánh làm lao động tay chân, Bao Cốc, ta xem ngươi là thiếu đánh!" Giương móng liền hướng mặt của Bao Cốc chộp tới.

Bao Cốc bị dọa sợ vội vàng lắc người một cái trốn sau lưng Yêu Thánh, kêu lên: "Tiểu sư thúc, Thánh di trong thời gian ngắn luyện không thành Niết Bàn Đan, ngươi yên tâm." Nàng vừa dứt lời liền tham được sau lưng cư nhiên xuất hiện một móng vuốt giao long, lần nữa định thần nhìn lại, rõ ràng thấy Tử Vân Thù đứng ở ngay phía trước nàng mà móng vuốt tham tiến hư không từ phía sau của nàng hiển lộ ra, đang lúc nàng không chú ý đã nắm lấy cổ áo nàng. Khí tức giao long dán ở cổ áo trực tiếp chui vào da thịt, nàng không chút nghi ngờ nếu như Tiểu sư thúc nàng muốn, tuyệt đối có thể cào cả người nàng máu tươi đầm đìa.

Tử Vân Thù bước đi thong thả đến trước người Bao Cốc, mắt nheo lại, nói: "Ngươi đem dược liệu Niết Bàn Đan cho nàng, còn hi vọng có thể ngăn cản nàng?"

Bao Cốc rơi vào móng vuốt của Tử Vân Thù cả người cứng ngắc mà đứng ở đó, động cũng không dám động một cái, chỉ sợ hơi lơ là liền bị đầu ngón tay sắc bén kia cào đến bị thương. Móng vuốt Tiểu sư thúc nàng trời sinh tự mang một cổ lôi kính, nếu như bị móng vuốt kia cào bị thương, không nói mười ngày nửa tháng vất vả, còn có thể sẽ bị một đạo ngân sẹo lôi văn tiêu cũng tiêu không hết. Nàng nói: "Tiểu sư thúc, ngươi trước tiên buông móng vuốt ra."

Tử Vân Thù nặng nề hừ một tiếng, thu hồi móng vuốt, trở lại thành ngón tay trắng thon dài, nói: "Nói đi, lại có chuyện gì."

Bao Cốc nói: "Sư tỷ muốn bế quan dung khí."

Tử Vân Thù chợt "ti" mạnh một tiếng, mắt trợn trừng hướng Bao Cốc, kêu lên: "Ngọc Mật muốn dung khí?" Bao Cốc tự sát dung khí trở về còn chưa đủ giày vò mọi người sao! Ngọc Mật lại còn dám dung khí, nàng không muốn sống nữa? Nàng cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bao Cốc, nói: "Ngươi lặp lại lần nữa! Nàng dám!"

Bao Cốc nói: "Tiểu sư thúc ngươi đừng vội, nếu như không nắm chắc ta sẽ không để sư tỷ dung khí."

Tử Vân Thù nghĩ cũng phải. Bao Cốc bảo hộ Ngọc Mật đến thế nào, làm sao có thể để cho Ngọc Mật đi chịu chết?

Yêu Thánh nói: "Bao Cốc, ngươi tỉ mỉ nói một chút." Bao Cốc trải qua dung khí, là người có quyền lên tiếng nhất.

Bao Cốc nói: "Dung khí có hai đại hung hiểm, một là đau, ta nghĩ sư tỷ có khả năng chịu đựng được. Điểm thứ hai chính là thân thể sẽ xuất hiện tổn thương nghiêm trọng, nhất định phải bảo đảm tốc độ thân thể lành lại theo kịp với mức độ thân thể tổn thương, nếu không thương thế tất yếu gây nguy hiểm tính mạng."

Yêu Thánh hiểu, nói: "Ý của ngươi là dùng linh trân bảo dược bảo đảm Ngọc Mật có thể kịp thời khôi phục thương thế? "

Bao Cốc "ân" một tiếng, nói: "Ta muốn để sư tỷ ngâm mình trong nước được nấu từ linh trân bảo dược trong lúc dung khí."

Yêu Thánh nói: "Đây không chừng là một phương pháp tốt." Đôi mắt đẹp của nàng vừa chuyển, nói: "Nếu không thì ngươi đi hỏi Tuyết Thanh công chúa một chút có phương thuốc hay không? "

Bao Cốc "ân?" một tiếng, nhất thời không hiểu được.

Yêu Thánh nói: "Từ Tuyết Thanh công chúa xuất thủ hôm nay xem ra nàng có lẽ cũng là dung khí luyện thể giả, ngươi có thể nghĩ ra dùng linh trân bảo dược bảo vệ tính mạng, người của Thượng Giới chẳng lẽ không nghĩ tới?"

Bao Cốc chợt hiểu ra, ánh mắt của nàng sáng lên, nói: "Ta liền đi!" Nàng lại đi tìm Tuyết Thanh, nói rõ mục đích tới.

Tuyết Thanh không nói hai lời liền viết một toa thuốc cho nàng, còn cho nàng mượn một Đại Đỉnh tản ra cổ phác khí tức vừa nhìn đúng là niên đại vô cùng cổ xưa, nói: "Nếu có Giao Long tinh huyết làm dẫn, chuyện làm thành công gấp bội."

Bao Cốc quan sát Đại Đỉnh trước mặt còn cao hơn nàng một đoạn lớn in đầy phù văn phức tạp, hỏi: "Đây là đỉnh ngao dược?"

Nàng thần niệm đi vào trong tìm tòi, chỉ thấy trong đỉnh rốt cuộc có tinh khí tinh hoa thuần khiết lưu chuyển, còn có một sợi khí tức nàng giải thích không rõ khiến lòng nàng run rẩy kinh sợ. Khí tức này chợt khiến nàng có loại xuyên qua năm tháng tham đến niên đại vô cùng lâu đời cùng với mơ hồ thấy được có vô số linh trân bảo dược tôi luyện bên trong, cùng tinh khí tứ phương thiên địa đều tuôn về phía Đại Đỉnh này.

Tuyết Thanh nói: "Chiếu theo phương thuốc chuẩn bị tốt linh trân bảo dược ngao luyện đưa vào Đại Đỉnh, cho Ngọc Mật ngồi vào trong đỉnh, dẫn chân hỏa ngao luyện."

Bao Cốc cả kinh đôi môi hé mở, trong nháy mắt trán toát ra một tầng mồ hôi, yếu ớt hỏi: "Sẽ không nấu chín sư tỷ chứ?"

Tuyết Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Bao Cốc, nói: "Nàng là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ tu luyện ra Nam Minh Ly Hỏa, ta cho ngươi mượn một lò Tam Muội Chân Hỏa ngươi cũng nấu không chín nàng."

Bao Cốc kinh hãi run sợ ứng một tiếng: "ân", lại yếu ớt hỏi một câu: "Sư mẫu, dùng biện pháp này giúp sư tỷ dung khí có mấy phần nắm chắc?"

Tuyết Thanh nói: "Chuẩn bị chu toàn, không có gì bất ngờ xảy ra liền không sao."

Bao Cốc lại hỏi: "Sẽ có cái gì ngoài ý muốn?" Chuyện liên quan đến sư tỷ nàng, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng hết thảy, nửa điểm qua loa cũng không thể có, càng không sợ dài dòng.

Tuyết Thanh nói: "Trong quá trình dung khí không thể bị bên ngoài quấy nhiễu, không thể nửa đường mà hủy bỏ, sau khi dung khí thành công sẽ bị thiên lôi đánh xuống, gánh qua Thiên Kiếp liền không có chuyện gì."

Bao Cốc "ách" một tiếng nói: "Sau khi ta dung khí thành công không có độ kiếp, sư tỷ phải độ kiếp là vì có liên quan đến đỉnh kia?"

Tuyết Thanh ứng tiếng.

Bao Cốc cảm tạ Tuyết Thanh, nhận lấy đỉnh kia, lại hỏi câu nữa: "Còn có điều gì khác cần chú ý không?"

Tuyết Thanh thấy bộ dáng cẩn thận từng chút sợ cho ra nửa điểm sai lầm của Bao Cốc, cười nói: "Không có!" Nàng lại tiếp lời: "Đỉnh không được mang ra khỏi viện, nếu như đỉnh mất, coi chừng ta chém ngươi."

Bao Cốc nhược nhược hỏi: "Sư mẫu, ta có thể hỏi lai lịch cái đỉnh này được không?" Nàng phát hiện trong tay sư mẫu có rất nhiều thứ tốt a!

Tuyết Thanh thấy bộ dạng tràn ngập hiếu kỳ vừa ngượng ngùng chột dạ của Bao Cốc, buồn cười, nói: "Cũng không có lai lịch gì lớn, chẳng qua là trấn tộc chí bảo của Thiên Hồ Hoàng Tộc mà thôi."

Bao Cốc bị nghẹn hồi lâu không nói ra lời, bị dọa sợ đến đứng tại chỗ không dám bước. Nàng mượn đi trấn tộc chí bảo Thiên Hồ Hoàng Tộc thật sự là được chứ? Nhưng lại vừa nghĩ đỉnh kia là mượn cho sư tỷ nàng dùng, liền nói ngay câu: "Đa tạ sư mẫu!" Tựa như sợ sư mẫu đổi ý không ngừng vội vã cáo từ, ngựa không ngừng vó mà chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play