Ngọc Tu La đã nhìn quen loại cảnh tượng này nên cũng không lạ, giương mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm xem sư phụ của nàng lúc này đang ngồi nơi nào.
Nhã gian ở lầu hai tuy là quy cách là phòng, nhưng chỉ dùng tường ngọc cao bốn thước, lại dùng pháp trận cách tuyệt thần niệm cùng thanh âm. Như vậy, những người ngồi trong nhã gian sẽ không bị thần niệm bên ngoài dò xét, đàm thoại giao lưu cũng sẽ không truyền đi, lại có thể nhìn thấy những người ngồi trong mấy nhã gian xung quanh là ai.
Huyền Nguyệt cổ thành nói lớn rất lớn, nói nhỏ, những quyền quý thường lui tới đều ở đây, tuy rằng giữa các thế lực khó tránh khỏi phân tranh, nhưng cũng vẫn có thể nói được vài lời quen biết, ngẫu nhiên gặp người quen cũng có thể tụ tập một chút. Khẩn yếu chính là, mỗi bên thế lực bình thường âm thầm tranh đua cao thấp, thường ở đây tiến hành các loại cạnh tranh, loại mặt đối mặt này, lúc đấu giá chỉ có càng hăng say, còn có thể cười bày ra biểu tình 'hạnh ngộ' cùng đối phương gật đầu chào hỏi, bắt chuyện, mắng người khác 'heo', sau đó nhìn đối phương gật đầu, tựa như đang nhận đồng 'đúng'.
Ngọc Tu La vừa tìm liền phát hiện sư phụ nhà mình đang ngồi ở một nhã gian cách vách sau lưng nàng. Một gian phòng lớn như vậy phút chốc đầy người, hơn mười vị, tất cả đều là cấp nhân vật long đầu của mỗi thế lực. Nàng nhanh chóng dời đến vị trí đối diện với sư phụ của nàng, sau đó ngẩng đầu một cái lại phát hiện sư phụ cũng đang nhìn mình, nàng cười nháy mắt, dùng thần ngữ vô thanh gọi:
"Dĩ Nhu."
Mâu quang của sư phụ nàng chợt lóe, diện vô biểu tình nghiêng đầu sang chỗ khác, nói chuyện cùng người bên cạnh. Ngọc Tu La nhất thời cảm thấy thật hạnh phúc, ai nha, nàng còn chưa từng cùng su phụ đi Túy Hoa Lâu. Một lát có thể dùng sức đánh, dùng sức tiêu linh thạch rồi, có sư phụ ở đây, không sợ!
Nàng lại vừa nghĩ, ấy, không đúng rồi, tất cả chi tiêu là từ Bao Cốc ra, ấy, càng phải dùng sức tiêu!
Ngọc Tu Là lòng nở hoa, đôi mắt hận không thể mọc trên người sư phụ nàng. Sư phụ đi dạo kỹ viện cũng mỹ như vậy!
Tâm tư của Linh Nhi lại tò mò đánh giá xung quanh, căn bản không nhìn những thị tỳ có mặc như không này của Túy Hoa Lâu.
Ngọc Mật ngồi bên cạnh Bao Cốc, thần niệm lơ đãng đảo qua trên người những thị tỳ này, theo bản năng liền nghĩ đến cảnh tượng mình thay Bao Cốc tắm rửa trước đây, không khỏi nhìn sang Bao Cốc, đã thấy Bao Cốc diện vô biểu tình ánh mắt chợt lóe từ trên người những tỳ nữ dời đi, tiếu nhan trắng nõn giờ hồng thấu. Nàng nghĩ thầm: Bao Cốc, ngươi nghĩ đi đâu rồi? Chẳng lẽ có hứng thú với mấy tỳ nữ này?
Không hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu.
Thị tỳ của Túy Hoa Lâu tiến đến, quỳ xuống, đem linh quả linh trà đặt xuống bàn trà bên cạnh mọi người. Lại có thị tỳ quỳ bên cạnh, hai tay dâng trà đến trước mặt.
Ngọc Tu La nhìn thấy có vài nhân vật đầu lĩnh của các thế lực hướng mắt đến, lúc này mới đem ánh mắt từ trên người sư phụ dời đến linh trà đặt trước mặt, tiếp nhận linh trà nhấp một hớp, nói với Bao Cốc:
"Linh trà, linh quả cùng bánh ngọt của Túy Hoa Lâu đều không tệ. Linh quả là Tứ giai linh quả, linh trà này, quý khách trong nhã gian đều dùng Ngũ giai linh trà, hái từ cổ thụ trà sâu trong tuyết vực. Nếm thử đi."
Bao Cốc tiếp nhận chung trà, có chút không được tự nhiên liếc mắt nhìn thị tỳ đang quỳ gối dưới chân, nàng không có thói quen bị người quỳ thị phụng như vậy, hơn nữa, thị tỳ trước mặt này ăn mặc lồ lộ như thế. Thảo nào Hoa Tầm Nguyệt đều tự xưng đây là kỹ viện, nhìn các nàng ăn mặc như vậy, cho dù không phải cũng sắp thành phải rồi, huống chi thật là có chuyện ấy. Nàng ý thức được bản thân lại nghĩ lệch rồi, nhanh chóng thu liễm tâm tư, mang lực chú ý rơi vào chung trà. Nàng nhìn sắc trà, ngây người một chút, lại ngửi ngửi mùi, khẽ nhíu mày, sau khi nếm một cái liền đặt linh trà xuống.
Cho dù là Ngũ giai linh trà, tốt xấu gì cũng nên dùng linh thủy pha trà nha, linh tuyền pha trà không ngon, chỉ sai một chữ nhưng mùi vị khác xa nhau. Linh trà, nhất định phải dùng linh thạch thuần thấu hóa thủy mới chó thể pha trà ra vị, căn cứ trà tính bất đồng, thuộc tính linh thủy ngâm vào linh trà cũng khác nhau. Linh tuyền có linh lực nhưng vẫn là nước, hơn nữa linh khí tạp, trà tính, vị toàn bộ đều không phải vị ban đầu rồi. Vị này, người khác có thể nếm không ra, nhưng đối với một người quanh năm dùng cao giai linh trà mà nói, vị này rất rất không đúng.
Bao Cốc đặt lại trà, đem ánh mắt quét một vòng xung quanh.
Lầu này có hai tầng, một tầng đài cao ước chừng nửa tầng đối diện cửa chính, xây dựng rất hoa mỹ, giống như lầu các trong cung điện, lúc này đang có một đám nữ tu sĩ Kim Đan sơ kỳ vũ quần y duệ phiêu phiêu đang múa hát, một mảnh tiên nhạc yêu nhiên. Dưới đài ngồi đầy tân khách, hoặc uống rượu hoặc trò chuyện, hoặc thưởng thức vũ khác. Tầng hai là nhã gian khách quý, lúc này cũng ngồi đầy.
Bởi vì có pháp trận, thanh âm trò chuyện trong mấy gian khách quý đều không truyền ra, Bao Cốc không nghe được động tĩnh ở các gian phòng khác, chỉ có thể nghe được tiếng trò chuyện cùng tiếng ca vũ nhạc khúc ở tầng một. Chủ đề nói chuyện đa phần xoay quanh nàng cùng hoa khôi Phượng Khuynh Thành 'xuất giá'.
Hoa khôi Túy Hoa Lầu mỗi năm đổi một lần, năm kỳ vừa đến sẽ 'xuất giá', người nào đưa ra 'sính lễ' cao nhất, người đó có thể mang hoa khôi đi. 'Sính lễ' này có thể là linh thạch, cũng có thể là bảo vật. Các thế lực khắp Huyền Nguyệt cổ thành, các lộ hào kiệt ai cũng lấy việc nghênh được hoa khôi làm vinh, đây đã trở thành một loại phương thức so đấu mà các chư phe thế lực so tài lực, so tu tiên tài nguyên trọng bảo.
Bản thân hoa khôi không chỉ có tài mạo xuất chúng, tinh thông các thuật phòng the của Túy Hoa Lâu, song tu công, cận thân triền đấu thuật cùng vũ nghệ, âm luật, ngoài chất lượng tu tiên càng là chọn Song Linh căn thượng tượng, đón về không chỉ nở mày thể diện, càng được hưởng rất nhiều chỗ tốt không thể tả. Dù mang về sinh nữ dục nữ, hài tử sinh ra càng là tư chất thượng thừa, còn bởi vì mỗi người đều có các loại thủ đoạn 'cấm ngôn mật chú' hạ cấm cho các hoa khôi được mang về, nên các nàng sẽ không thể đem bí mật 'phu gia' truyền đi, không sợ cưới một cơ sở ngầm về. Túy Hoa Lâu dựa vào việc gả hoa khôi mà đều có 'thông gia' với hầu hết các thế lực lớn trong Huyền Nguyệt cổ thành, thậm chí sau khi hoa khôi được gả đi còn sinh nhi tử, sinh nữ nhi cho người ta. Mà đối với hoa khôi mà nói, đối phương có thể bỏ ra nhiều tiền để 'nghênh' trở về, lại có nhà mẹ như Túy Hoa Lâu này, sau khi 'gả' đi trên cơ bản có thể có một nơi ổn lập nho nhỏ.
Ở một tu tiên giới tùng lâm pháp tắc nhược nhu cường thực, cường giả vi tôn, ngoại trừ một ít nữ tu tiên giả thiên tư xuất chúng, có rất ít nữ tu tiên có thể so được với nam tu tiên, cho dù có, đó cũng là phượng mao lân giác rất ít ỏi. Rất nhiều nữ tu tiên đều trở thành món đồ chơi, hoặc vật phụ thuộc, hoặc trở thành công cụ phồn dục hậu đại của các nam tu tiên nhà quyền quý, số lượng nữ tu tiên cũng rất ít. Giống như Bao Cốc đặt chân tu tiên giới, nhìn thấy nữ tu tiên có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sau trận chiến khiến Huyền Thiên Môn diệt môn, trong bốn mươi đệ tử đồng lứa các nàng, tính nàng, Ngọc Mật cũng chỉ có bốn người. Đồng lứa với sư phụ nàng cũng chỉ có tiểu sư thúc. Khác không nói, chỉ xem những nhân vật cầm quyền của các lộ thế lực ở Huyền Nguyệt cổ thành đang ngồi ở phòng đối diện, chỉ có độc tú Truy Hồn Các chủ, còn lại đều là nam.
Vật hiếm mới quý, tại tu tiên giới mà nữ tu tiên còn ít hơn tài nguyên tu tiên này, Túy Hoa Lâu có thể bồi dưỡng ra được nữ tu tiên càng trở nên trân quý, mà hoa khôi càng là nhân vật đầu hào nổi bật nhất trong số đó. Mặc dù không phải trân bảo, nhưng từ phương diện nào đó lại chính là trân bảo trong trân bảo, không nói là tuyệt đại vu vật thì cũng kém không xa.
Túy Hoa Kỳ Thịnh hội một năm tổ chức một lần, hoa khôi xuất giá năm một lần, vì vậy lần xuất giá hoa khôi này chính là màn quan trọng nhất năm nay.
Ánh mắt Bao Cốc lại lướt đến đài cao. Theo thân ảnh vũ động mà kiều khu linh lung dưới vũ y như ẩn như hiện, giống như hoa trong sương mù, mờ mờ ảo ảo khiến người ta nhìn không ra chân thật, lại câu dẫn người khác càng muốn tìm rõ, kỹ thuật nhảy kia còn lộ ra các loại kiều vũ dụ hoặc khó nói hết. Dù cho tâm tính đạm bạc như Bao Cốc cũng không khỏi cảm thấy, y phục của các nàng vẫn là lột hết cho xong, nhiễu loạn ánh mắt người, e ngại người khác thấy không rõ. Còn có khúc âm oanh oanh chọc người suy nghĩ kia, tâm tư của Bao Cốc chung quy không thể khống chế mà lại bay bổng đến phương diện chuyện ấy.
Ngọc Tu La ý cười nồng đậm nhìn Bao Cốc đang không biết nên đặt ánh mắt ở đâu kia, nói:
"Túy Hoa Lâu này chính là song tu chi đạo, am hiểu nhất là liêu nhân tình ý, nếu mắt ngươi không biết nên đặt vào đâu, cứ hướng trên người sư tỷ người nhìn là được rồi."
Ngọc Mật tức giận liếc nhìn Ngọc Tu La, lại đem ánh mắt rơi vào Bao Cốc.
"Rối loạn tâm tư?" Nàng khẽ cười nói:
"Định lực của ngươi cũng kém chút rồi!"
Bao Cốc phẫn giận cắn môi.
"Ta lại chưa từng thấy qua nhiều người không mặc y phục như vậy!"
Ngọc Tu La dùng sức đấm bàn mà cười, kêu lên:
"Này này này, người ta đều có mặc y phục nha, trừ phi kẻ không thành thật như ngươi, dùng thần niệm nhìn trộm người ta...."
Bao Cốc có chút không chịu nổi mà đứng lên.
"Ta đi tìm...phòng để thay y phục."
Ngọc Tu La xấu xa hỏi:
"Ướt sao?"
Bao Cốc kinh hãi, Ngọc Tu La làm sao biết y sam của nàng bị máu nhuộm ướt? Nàng giật mình hỏi:
"Làm sao ngươi biết?" Theo bản năng liếc nhìn Ngọc Mật, chỉ sợ sư tỷ biết nàng thụ thương mà giậm chân.
Ngọc Tu La thầm thán phục, thật ướt a! Nàng thấy Bao Cốc liếc nhìn Ngọc Mật, nhanh nói:
"Ngọc Mật nhanh đi, sư muội của ngươi ướt." Cười đến sắp té ghế rồi.
Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc khác thường, đứng dậy hỏi:
"Làm sao vậy?"
Ngọc Tu La xấu xa cười, bảo thị tỳ đang quỳ kế bên mang Bao Cốc đi thay y phục, lại lặng lẽ truyền âm phân phó vài câu.
Bao Cốc đáp:
"Không sao cả, không có việc gì." Liền vội vàng đi khỏi nhã gian theo nữ thị tỳ kia.
Thị tỳ mang Bao Cốc xuống đến lầu chính, lại dẫn đến chỗ một thị tỳ đang đứng chờ bên ngoài chủ lâu, lặng lẽ truyền âm phân phó vài câu, lúc này mới để thị tỳ kia mang Bao Cốc đi.
Thị tỳ đó vừa dẫn Bao Cốc về trước vừa ôn nhu hỏi Bao Cốc có căn dặn đặc biệt gì không.
Bao Cốc nói nàng muốn tắm rửa thay y phục, bảo thị tỳ chuẩn bị cho nàng chút nước tắm. Sau đó, nàng liền theo thị tỳ đi đến một tòa tiểu viện, viện rất nhã tĩnh. Một tòa pháp trận ngăn cách tất cả thăm dò từ ngoại giới, bất luận thần niệm hay thần thám đều khó tiến vào. Bao Cốc muốn tắm rửa thay y phục, nên rất hài lòng với bố trí bảo hộ bí ẩn của viện này. Chỉ là trong viện lại có chút gì đó cổ quái, những nơi khác đều đặt một chiếc bàn ngọc thạch ở đình viện, nơi này lại bày một chiếc ngọc tháp (giường ngọc) được chế từ noãn ngọc, bên cạnh còn có một dục trì lộ thiên tỏa hương thơm. Ai lại tắm lộ thiên ở trong viện chứ, cũng không phải bơi dưới sông a.
Ngọc Mật không yên tâm theo Bao Cốc bước vào viện, hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Bao Cốc lắc đầu.
"Không có việc gì, chỉ là khúc âm ca vũ có chút nhiễu nhân tâm thôi." Nàng không dám nhắc đến chuyện mình bị thương.
Ngọc Mật nghĩ thầm: Chẳng lẽ là ngươi muốn cho người thị tẩm?
Lời này nàng chỉ dám nghĩ trong lòng. Bao Cốc là sư muội nàng, cũng không phải đạo lữ của nàng, nàng dù không thích cũng không quản được chuyện Bao Cốc có tìm cô nương hay không nha! Nhưng Bao Cốc làm sao có thể tìm cô nương chứ? Nàng muốn nói với Bao Cốc 'Hay là ngươi ngưng thần tĩnh khí định tâm thần' lại sợ đả thương mặt mũi của Bao Cốc, nên chỉ có thể quyết định tự mình mặt dày ở đây, không cho Bao Cốc có cơ hội tìm cô nương.
Vài thị tỳ mang linh rượu cùng linh quả hương lô các loại, lần lượt tiến vào phòng bận rộn, sau đó lại lui ra, còn hỏi Bao Cốc có cần hầu hạ hay không.
Ngọc Mật sợ Bao Cốc gật đầu, liền vội vàng nói:
"Không cần, các ngươi đi xuống đi." Phất tay cho lui toàn bộ! Nàng nói:
"Ngươi vào đi, ta chờ ngươi trong viện."
Bao Cốc vào phòng nhìn quét một vòng, nhìn thấy phòng rất lớn, lại phân ra tẩm cư cùng khách đường. Trong tẩm cư cũng có dục trì, một đạo bình phong ngăn giữa khách đường cùng tẩm cư. Trên bàn trong khách đường bày một đĩa linh quả, thức ăn cùng rượu. Nàng sợ Ngọc Mật ngồi chờ buồn chán, cất lời:
"Sư tỷ, ngươi đến khách dường ăn chút gì chờ ta một lát, lát sau ta xong ngay." Nói rồi, liền tiến vào tẩm cư, dùng linh thạch bố ra một tòa pháp trận nhỏ, cắt đứt theo dõi của bên ngoài. Nàng thấy Ngọc Mật cũng không định kiểm tra thực hư việc nàng thụ thương, mà chỉ ngồi ở khách đường uống rượu một mình, nên cũng yên tâm. Vết thương trên người nàng lúc này có lẽ đã khỏi hẳn, chỉ là lúc trước chảy nhiều máu bị giữ lại trong y phục, nếu sau khi cởi y phục để sư tỷ nàng thấy, nhất định sẽ bị dọa hỏng.
Bao Cốc thoát xiêm y trên người, đem cả bộ đều thu vào pháp bảo trữ vật, sau đó đi vào dục trì tẩy rửa.
Từng đợt hương khí từ hương lô bay đến. Mùi hương này rất dễ chịu, khiến người ta thả lỏng, nàng không tự chủ được mà hít nhiều vài lần. Bởi vì quanh năm luyện dan, nàng tinh thông các loại linh trân dược thảo, vừa hít mùi hương này lại bất giác bắt đầu suy đoán thành phần bên trong, muốn sau đó tự phối ra một phần. Nàng hít vài lần liền cảm thấy không thích hợp, mùi hương này tựa hồ có cho thêm linh dược thôi tình dục, hơn nữa, còn là Long Hoan Thảo. Nghe đồn, Long Hoan Thảo này là loại có dược tính cao nhất trong các loại dược, so với Hợp Hoan Thảo còn mạnh hơn!
Cũng may, Bao Cốc ăn linh trân bảo dược quanh năm, thể chất sớm đã không phải như tu tiên giả bình thường có thể sánh. Đừng nói loại Long Hoan Thảo này, cho dù là dược tính mạnh hơn nàng cũng không để vào mắt. Chỉ là có chút khiến nàng dở khóc dở cười chính là, nơi này quả nhiên là loại gì gì đó, ngay cả vào tắm rửa đều có người thêm tí hỗn hữu lục giai linh dược chế thành hương! Ngọc Tu La lại có thể thường xuyên chạy đến đây! Nàng không phải có đạo lữ sao? Đạo lữ của nàng lại không chém nàng sao?
Bao Cốc thích sạch sẽ, tắm rửa luôn tỉ mỉ nên rất chậm. Cho dù nàng không quen tắm ở đây, tăng nhanh tốc độ, nhưng đến khi tắm xong cũng mất gần hai chung trà thời gian. Đến khi nàng dùng một thân Nguyên Anh kỳ phục sức chỉnh tề đi ra ngoài, liếc mắt đã thấy Ngọc Mật gương mặt phấn hồng, mị nhãn như tơ đang không ngừng dùng tay quạt giải nhiệt liền cả kinh thầm kêu: Hỏng rồi!! Nàng quên sư tỷ còn ở đây! Hương....
Mùi hương có vấn đề, còn rượu?
Bao Cốc một bước chuyển đến trước mặt Ngọc Mật, khẽ ngửi bình rượu đã trống rỗng, quả nhiên có mùi vị nhàn nhạt. Nàng kinh hách nhìn Ngọc Mật.
"Sư tỷ, ngươi có ổn không?" Nàng nhanh chóng đi vào túi trữ vật siêu lớn tìm kiếm trong dược điền xem có linh dược giải Long Hoan Thảo hay không, nàng nhớ rõ là có.
Ngọc Mật 'ân' một tiếng, lo lắng nói:
"Rượu này có vấn đề."
Bao Cốc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ngọc Mật.
"Ngươi biết rượu này có vấn đề? Vậy ngươi còn uống?"
Ngọc Mật nói:
"Rượu là rượu ngon a, uống được một nửa mới phát hiện có vấn đề, không uống cũng không kịp nữa. Huống hồ, không phải có ngươi ở đây sao? Ngô, dược tính thật mạnh."
Bao Cốc không còn gì để nói mà nhìn Ngọc Mật.
"Cho dù ta tìm được dược thảo giải được Long Hoan Thảo, rượu này, mùi hương này, bên trong còn có các thành phần khác, muốn để ta cho ngươi giải dược cũng phải mở lò luyện đan a!"
Ngọc Mật tiến đến trước mặt Bao Cốc, hai mắt phiếm lượng.
"Ta chính là cố ý uống, không có giải dược, ngươi tự xem mà làm a! Nếu không, ngươi cứ ném ta ở đây để ta tự khó chịu là được, để ta từ từ chịu dược tính phát tác xong không phải tốt hơn?"
Bao Cốc: "..." Nàng ngây ngốc nhìn Ngọc Mật, quả thật không biết nên nói gì cho phải. Không lời chống đỡ a.
Ngọc Mật yếu ớt hỏi:
"Bao Cốc, có phải ngươi không cần ta nữa đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT