Phủ Quân của Quân Phủ khuôn mặt túc lãnh dẫn người dẹp đường hồi phủ.
Quân công tử vẫn có vài phần không cam lòng, nhưng mọi việc cũng đều phải cân nhắc mới được. Hắn ý thức được mối thù giết đệ, mối hận chiết nhục là không thể báo rồi. Nếu muốn báo thù, có thể khiến cho Truy Hồn Các cùng các thế lực ngoại lai hơn xa Quân phủ, liên thủ lại đối phó với Quân gia. Đối phương mặc dù cảnh giới tu hành không cao, nhưng nhìn khí thế của nàng, không chừng phía sau còn có đại nhân vật gì đó không thể trêu vào, bằng không ngay cả nhân vật như Truy Hồn Các chủ cũng phải khắp nơi xu nịnh? Vì một tên đệ đệ chiếm mẫu thân độc sủng, mưu tính muốn cùng hắn đoạt vị trí Phủ Quân, chiêu đến đại họa diệt môn, đây thật không đáng giá. Hắn sở dĩ xuất thủ, thứ nhất, mẫu thân ầm ĩ, mẫu thân vì sinh hạ hắn cùng Quân Hợp Hoan đã hao tổn nửa đời tu vi, thiều hoa bạch, dung nhan không còn, người cũng già đi, Quân Hợp Hoan chết khiến mẫu thân cực kỳ bi ai, hắn vì giúp mẫu thân nhẹ lòng, thứ hai, nếu có thể báo thù này, thanh uy của hắn trong phủ sẽ tăng thêm, muốn cho tất cả mọi người trong Huyền Nguyệt cổ thành biết, người của Quân phủ là không thể động vào! Cục xương này khó gặm.
Túy Hoa Lâu nhượng bộ, người của Quân phủ cũng rút, bầu không khí giương cung bạt kiếm nhất thời tiêu tán không chút dấu vết, những đại nhân vật cầm quyền các đại thế lực vì động tĩnh mà đến, nay cũng nhao nhao cùng hướng Túy Hoa Lâu hội hợp. Truy Hồn Các chủ tránh không được bị vài nhân vật trong các thế lực nhận thức, một phen mời mọc thịnh tình. Nàng lại nghĩ đến bốn kẻ chuyên gây họa đang ở nơi này, để đảm bảo không cho phép lại xảy ra bất cứ chuyện gì, ngay sau đó căn dặn Ngọc Tu La vài câu liền hướng Túy Hoa Lâu đi vào.
Linh Nhi vừa thấy trận đánh này xác định không thành rồi, tay cầm khối lệnh bài đen tuyền phía trên còn khắc ký hiệu Khảm Đao, muốn khóc: Tại sao lại không đánh chứ?
Nàng không cam lòng nhìn lệnh bài trong tay, lại nhìn Bao Cốc, lã chã chực khóc:
Ngọc Mật thu liễm lại khí tức toàn thân, ánh mắt rơi vào tấm lệnh bài mà Linh Nhi trả lại Bao Cốc, thần tình có chút vi diệu, trong lòng như thầm nói quả nhiên, hoặc lại như đang cảm khái. Nàng nói:
"Ta đều nói, ngươi và Tôn Địa Long cùng lệnh chủ có qua lại, không nghĩ rằng ngươi cư nhiên sẽ là lệnh chủ."
Ngọc Tu La tò mò nhìn tấm lệnh bài đen tuyền kia.
"Lệnh bài này có cái gì? Chẳng lẽ là thánh lệnh điều binh gì sao?"
Bao Cốc không lên tiếng, đem lệnh bài thu vào.
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, lại nói với Ngọc Tu La:
"Ngươi biết Truy Hồn lệnh trong lòng tu tiên giả ở Huyền Nguyệt cổ thành có phân lượng thế nào nhỉ, món đồ chơi trong truyền thuyết này so với Truy Hồn Lệnh còn khủng bố hơn."
Ngọc Tu La vừa nghe được món đồ này còn khủng bố hơn Truy Hồn Lệnh, có chút khinh thường, có chút không tin lại có chút ngạc nhiên, hỏi:
"Chẳng lẽ là lệnh tín của cao nhân tiền bối thuộc thế lực lớn nào?"
Linh Nhi nói:
"Lệnh bài kia nếu để ta mang về, cho dù không san bằng Quân phủ cũng phải đánh cho bọn hắn ngay cả cái xà nhà cũng không còn."
Bao Cốc hỏi:
"Không đi vào sao? Đánh nhau không tốn linh thạch sao?"
Ngọc Tu La nhanh chóng đi vòng đến trước mặt Bao Cốc, lòng hiếu kỳ bị khơi lên giống như bị mèo cào.
"Đừng mơ đổi đề tài. Nói mau. Không nói không cho đi." Lại nắm lấy tay Bao Cóc ăn vạ.
Bao Cốc cúi đầu liếc nhìn cánh tay đang bị Ngọc Tu La níu chặt.
"Chỉ là một khối Triệu Tập lệnh mà thôi, Triệu Tập lệnh một du tán bang hội."
Ngọc Mật 'Ân' một tiếng, nói:
"Ta là bang chúng trong du tán bang hội này, hơn nữa còn là ở tầng chót nhất."
Linh Nhi liếc mắt nhìn Ngọc Tu La.
"Ta cũng vậy."
Ngọc Tu La càng tò mò hơn, loại du tán bang hội gì mà lợi hại vậy, ngay cả Ngọc Mật cùng Linh Nhi đều chỉ là bang chúng tầng thấp nhất! Nàng biết Bao Cốc không muốn nói, Linh Nhi nghe lời Bao Cốc, Bao Cốc không nói, dù Linh Nhi có muốn cũng không dám nói, liền lại kéo Ngọc Mật. Nàng nhìn ra tấm lệnh bài kia tựa hồ không phải là bí mật không thể thăm dò gì, nếu không....Ngọc Mật sẽ tuyệt khẩu bất đề. Lúc này nàng liền kiên quyết nhìn Bao Cốc, bộ dáng 'các ngươi mà không nói, đánh chết ta cũng không buông tay'.
Đường đường là Truy Hồn Các Thiếu các chủ bắt đầu giở trò vô lại, Bao Cốc bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn hướng Ngọc Mật:
"Sư tỷ nói đi." Nàng nhìn ra sư tỷ cùng Linh Nhi tựa hồ cũng bị Khảm Đao lệnh kích thích, không thổ ra sẽ không thoải mái!
Ngọc Mật lặng lẽ truyền âm cho Ngọc Tu La:
"Huyền Nguyệt cổ thành có thế lực sát thủ như Truy Hồn Các, ở chỗ chúng ta cũng có một thế lực riêng biệt giúp người trảm đầu người, lúc trước căn bản cũng như Truy Hồn Các của ngươi, bồi dưỡng sát thủ, thu linh thạch giết người. Những năm gần đây nổi lên một bang hội đặc biệt thú vị, gọi là Khảm Bang. Khảm trong khảm nhân, bang trong bang hội*, danh như ý nghĩa, chính là bang hội đi chém người. Cái tên Khảm Bang này lúc vừa truyền ra không ít bị người cười nhạo, bây giờ lại là một trong những thế lực kinh khủng nhất."
(*Khảm砍: chặt; chém = chém người 砍人
Bang帮: giúp đỡ; giống với 帮会 = bang hội)
Ngọc Tu La nghe được hai chữ 'Khảm Bang' đã cảm thấy tên này rất hay, rất giống mấy tên côn đồ cầm búa dao của mấy tiểu bang thay người chém người ở mấy bến cảng dưới nhân gian. Nàng hỏi:
"Kinh khủng thế nào?"
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Khu vực của chúng ta có câu truyền ngôn, chính là 'Đừng hiện tên trên bảng Khảm Bang, đừng để Khảm Đao lệnh chỉ mặt." Nàng hướng Bao Cốc chỉ một cái: "Tấm lệnh bài kia vừa xuất, chỉ đâu diệt đó!"
Ngọc Tu La vẻ mặt hoang mang, nói:
"Ngươi có thể nói tỉ mỉ rõ ràng chút không?"
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Khảm Đao lệnh chỉ từng hiện một lần, đạp bằng thế lực một nhà, thực lực nhà đó còn thịnh hơn Quân gia, sau khi đánh xong, đừng nói xà nhà, ngay cả cột nhà cũng đều không còn. Ta và Linh Nhi ghi tên làm du tán bang chúng tầng cuối ở Khảm Bang, cũng thu được Khảm Đao lệnh triệu, đôi ta đều đi. Ban đầu chúng ta còn rất nghiêm túc chém người, sau cùng lại chỉ lo nhặt đồ rồi."
Ngọc Tu La chớp mắt mấy cái, càng trở nên hồ đồ.
"Sao lại chỉ lo nhặt đồ?'
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Bởi vì lúc Khảm Đao lệnh chủ hạ lệnh chỉ nói hai câu. Câu đầu tiên là san bằng thế lực đó, ngoại trừ bảo khố không được động, còn lại tùy ý, bất kể vật gì, ai lấy trước sẽ thuộc về người đó. Câu thứ hai, nếu kẻ nào đoạt đồ từ tay người nhà, tên sẽ treo trên Khảm Bang bảng! Ngẫm xem, lúc ngươi nghèo rách mồng tơi, có thế lực cho ngươi linh thạch, cho ngươi linh dược để ngươi cùng đi chém Quân phủ, ngươi có đi không? Thế lực đó có pháp trận sư tạo nghệ cao, có tử sĩ xông trận đầu, có chiến xa cùng chiến hạm, chuyện ngươi cần làm là nhìn thấy người của đối phương xông đến liền chém, mỗi cái đầu đều có giá, giá cả giống khi Truy Hồn Các của ngươi chém người. Ta tin, nếu Khảm Bang xuất hiện ở Huyền Nguyệt cổ thành, không cần ngươi cùng Các chủ hạ lệnh, các sát thủ trong Truy Hồn Các chỉ sợ cũng sẽ đi đăng ký một chân giang hồ tán tu đi kiếm một khoảng béo bở!"
Ngọc Tu La thầm nói: Chuyện dễ như vậy ta cũng đi a! Cái này không phải Khảm Đao lệnh a, đây là 'Cướp Giết lệnh' mời người cùng nhau đi cướp giật mới đúng!" tầm mắt rơi vào trên người Bao Cốc, vẻ mặt thán phục. Nàng thật không nhìn ra, Bao Cốc cư nhiên có thể làm chuyện này!
Bao Cốc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La. Hai nàng dùng thần niệm truyền âm, nàng không nghe được, nhưng từ biểu tình của Ngọc Tu La đại khái cũng có thể đoán được Ngọc Mật đang nói gì.
Linh Nhi trừng mắt nhìn hai người đang 'truyền âm' phía trước. Nàng cũng rất muốn tìm người tâm sự chuyện Khảm Đao lệnh này a! Khảm Đao lệnh chủ thần bí khó lường nhất trong truyền thuyết lại là Bao Cốc! Nàng còn sờ được Khảm Đao lệnh! Nàng cư nhiên thiếu chút nữa thì cầm Khảm Đao lệnh đi truyền lệnh rồi! Quá đáng rồi, những người ở Huyền Nguyệt cổ thành này vậy mà lại không đánh!
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Nội bộ Khảm Bang như thế nào, ta biết rất ít. Nếu ngươi tò mò thì hỏi Bao Cốc. Bộ phận ngoài Khảm Bang là những du tán bang chúng như chúng ta đây. Khảm Bang có cứ điểm, cứ địa là Khảm Bang khách sạn được mở ở các nơi, khách sạn có bày đại hình tụ linh pháp trận, linh khí mặc dù kém hơn những thế lực tu tiên môn phái chiếm giữ linh căn bảo mạch, phúc thiên động, nhưng lại nồng đậm gấp mười lần so với bên ngoài. Mặc kệ là ai, từ đâu đến, chỉ cần cảnh giới tu hành đạt được Kim Đan Kỳ, tùy tiện dùng một cái tên ở Khảm Bang là có thể đăng ký trở thành du tán bang chúng, dựa vào thân phận lệnh bài có thể ở trọ miễn phí vĩnh cửu, đan dược linh tửu các loại tu tiên tài nguyên trong điếm bán ra, hết thảy đều được chiết khấu 70% so với bên ngoài, mỗi người mỗi tháng bằng lệnh bài mua được số lượng nhất định. Trong mỗi gian Khảm Bang khách sạn có khối bài gọi là 'Bố Cáo bảng', trên đó phát thông báo các loại tin tức nhiệm vụ tìm người, chém người, tìm vật, công khai ghi giá, lúc giao nhiệm vụ kết toán tại chỗ. Tán tu chỗ chúng ta hầu như đều vào Khảm Bang khách sạn, cho dù là thế lực các phương hay tu tiên môn phái cũng đều sẽ đăng ký một cái tên ở Kham Bang. Thứ nhất, linh đan linh tửu đều thuộc thượng thừa giá cả lại rẻ hơn bên ngoài. Thứ hai, đi đâu đặt chân cũng đều thuận tiện, thám thính tin tức càng thuận lợi. Lúc không có việc gì thì đi xem trên bảng thông báo một chút, có khi đúng lúc gặp được một nhiệm kiếm bộn, lúc nghèo cũng có thể đặc biệt lót dép ngồi trước bảng hóng chút chuyện làm kiếm chút cháo thu nhập thêm. Thứ ba, nếu ngày nào đó bản thân không cẩn thận đắc tội người, bị người mời Khảm Bang treo lên bảng, mình cũng có thể sớm biết mà tìm chỗ tránh. Ngươi có thể tưởng tượng, bị treo lên bảng ở Khảm bang thảm thế nào."
Ngọc Tu La gật đầu.
"Có thể tưởng tượng, bị treo lên không khác nào là bị toàn bộ tu tiên giới truy sát." Nàng nhìn Ngọc Mật, nói:
"Ngươi trương dương như thế, lại không bị treo lên bảng?" Nhưng vừa nghĩ đến Khảm Bang lệnh chủ là ai chứ, Bao Cốc a, Ngọc Mật có thể bị treo lên bảng sao? Bao Cốc dù có tự treo mình lên cũng sẽ không đến lượt Ngọc Mật. Nàng vội vàng nói:
"Được rồi, dù ai bị lên bảng vàng cũng sẽ không là ngươi."
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Đúng vậy, trước đây ta vẫn thắc mắc, còn cố ý chuẩn bị Dịch Dung đan phòng ngừa tránh Khảm Bang truy sát, kết quả lại chưa từng có tên trên bảng. Đến sau này có một lần gặp được Tôn Địa Long cùng một số người trong nội bộ Khảm Bang, mới rõ ràng."
Ngọc Tu La hỏi:
"Tôn Địa Long có lai lịch thế nào?" Nàng vừa nghe lúc Bao Cốc đưa Khảm Đao Lệnh cho Linh Nhi cũng bảo Linh Nhi đi tìm Tôn Địa Long.
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Vốn là một lão xảo quyệt chuyên buôn bán tin tức, sau đó lại làm tổng chưởng quỹ, thuộc hạ dưới trướng Bao Cốc, là một nhân vật khéo léo, giờ chỉ cần dậm chân một cái là tứ phương cũng phải chấn động, chỉ là bị Bao Cốc dọa cho sợ mất mật, nghe thấy tên Bao Cốc còn sợ hơn chuột nghe tiếng mèo."
Ngọc Tu La nuốt nước miếng một cái, hỏi:
"Bao Cốc đã làm gì? Có thể khiến người ta sợ như vậy?"
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Thời điểm chúng ta vừa đến bên kia, tìm một khối địa đầu, đó là vùng biên giới giữa tu tiên giới cùng yêu vực, tất cả đều là yêu tu tà đạo, mấy chục thế lực trộn lẫn. Tôn Địa Long chính là kinh doanh buôn bán tin tức giữa mảnh hỗn độn đó. Khi đó, nơi ấy có hai đại nhân vật, một chính là Giao Long đại yêu trong Thái Cổ di tích, còn lại chính là Động Huyền Kỳ Ngọc Thạch kỳ lân, Ngọc Thạch kỳ lân là do tinh huyết kỳ lân hóa thành ngọc thạch, lại nhận được thiên địa linh khí tư dưỡng thành vật sống, mở ra linh khiếu, từng bước tu luyện mà thành. Nam Sơn tiền bối tùng đánh một trận với hắn, bị đánh đến thổ huyết."
Ngọc Tu La: "...." Nàng thầm nghĩ 'Các ngươi còn có thể đặt chân ở nơi đó sao?'
Trước đây khi Huyền Thiên Môn vừa rút đi, nàng từng thu được truyền âm của Bao Cốc, hình như là Bao Cốc có ý định mời sư phụ của nàng xuất thủ đối phó với Giao Long đại yêu kia, sau đó lại im bật, không nghe được gì nữa, bây giờ nghe lại liền tỉ mỉ ghi nhớ chỉ sợ bị lọt chút tin tức, trở về nói với sư phụ, lỡ sư phụ hỏi mà quên thì rất xấu hổ nha, sẽ lại bị sư phụ trách mắng. Có điều, sư phụ hờn dỗi rất đáng yêu....ai nha, không cẩn thận lại thất thần rồi!
Ngọc Mật truyền âm nói:
"Bao Cốc trước cùng Giao Long đại yêu kết Huyết Thệ lệnh bài, thu nhận Giao Long đại yêu, sau đó Giao Long đại yêu chọc giận Bao Cốc, Bao Cốc liền trực tiếp hủy đi Huyết Thệ lệnh bài trước mặt hắn, hắn lập tức bỏ mình. Vạn Ma Quật mà hắn chiếm cứ cũng theo đó nháy mắt hóa thành tuyệt địa, Thái Cổ di tích không biết tung tích, Huyền Thiên Môn sử dụng hài cốt của Giao Long đại yêu luyện chế thành chiến thuyền tìm trong đó mười năm vẫn không tìm được. Ngọc Thạch kỳ lân cùng Huyền Thiên Môn kết ước định không phạm lẫn nhau, chuyên tâm bế môn tu luyện, thỉnh thoảng Nam Sơn tiền bối sẽ tìm hắn luận bàn. Giao Long đại yêu là loại tồn tại thế nào, ngươi đã tận mắt chứng kiến, không cần ta nhiều lời a! Trong mắt Tôn Địa Long, sự tồn tại của Giao Long đại yêu giống như thần thánh, là đại đại yêu không thể trêu vào, kết quả Bao Cốc nói thu liền thu, nói diệt liền diệt, dứt khoát quyết đoán đến không chút dư thừa. Sau đó tất cả yêu tu tà đạo ở Lưỡng Giới Sơn tính kế với Huyền Thiên Môn, hướng Huyền Thiên Môn động thủ, ngày đó đúng lúc Bao Cốc đang làm nhiệm vụ, trước hết chạm trán cùng đám yêu tu tà đạo này, bắt đầu đánh nhau. Lưỡng Giới Sơn lần đó xuất động Nguyên Anh Kỳ yêu tu tà đạo ít nhất trên hai trăm người, tất cả yêu thú đều ra, kết quả chưa đến nửa ngày cũng chỉ còn sót lại số ít Trúc Cơ Kỳ, Luyện Khí Kỳ yêu thú bất tài, cả đỉnh núi đều là thi cốt yêu thú, Huyền Thiên Môn thu thập tài phẩm yêu thú cũng tốn hơn nửa tháng. Tôn Địa Long tận mắt chứng kiến, thậm chí tự mình trải qua mấy cọc sự tình này, sợ đến vỡ mật."
Ngọc Tu La: "..." Nàng hơi sợ hãi nhìn Bao Cốc. Nàng vẫn cho là Bao Cốc tuy có thực lực nhưng không có lực lượng đấu cùng Quân phủ, lớn lối như vậy đều chỉ là kéo cờ lớn giả vờ, nhưng không ngờ, người ta thật sự có bản lĩnh này a! Nàng lại nghĩ, không đúng. Nàng truyền âm cho Ngọc Mật, hỏi:
"Nếu Bao Cốc có thế lực như thế, tại sao lại muốn mời chúng ta xuất thủ diệt Thái Âm Môn?"
Ngọc Mật đi theo Bao Cốc, biết rõ Bao Cốc từng có xung đột với Thái Âm Môn ở Thanh Sơn quận, hơn nữa mối thù cũ giữa Thái Âm Môn cùng Huyền Thiên Môn, nàng không quá bất ngờ khi biết Bao Cốc muốn diệt Thái Âm Môn. Nàng truyền âm với Ngọc Tu La, nhẹ nhàng đáp lời:
"Chúng ta từ Truyền Tống Vực môn đến đây, đúng một canh giờ."
Ngọc Tu La: "..." Thật xa quá! Vận dụng Truyền Tống Vực môn từ nơi xa như vậy cho một đại đội người đến đây, chỉ chi phí thôi đã rất lớn rồi. Nhiều người như vậy đến, tất nhiên còn cần chỉnh hợp, còn chưa đánh, động tĩnh cũng đã truyền khắp tứ phương, Thái Âm Môn chỉ sợ đã sớm chuẩn bị cẩn thận. Các thế lực ở Huyền Nguyệt cổ thành sợ người ở vực ngoài diệt Thái Âm Môn xong lại đem hỏa thiêu đến Huyền Nguyệt cổ thành, tuyệt đối sẽ không bàng quan mặc kệ, một khi khai chiến, động tĩnh liên quan tuyệt đối lớn. Trái lại mà nói, dùng mấy viên Tuyết Nhan Đan mà mình luyện để ăn chơi mời Truy Hồn Các chủ xuất thủ thật sự là có lời. Ngọc Tu La nghĩ đến Bao Cốc mang Tuyết Nhan Đan ăn đến ngán, nhất thời lại lòng chua xót đẫm lệ. Nàng lại nghĩ đến, Truy Hồn Các bây giờ không chỉ thành tay chân của Bao Cốc, ngay cả sư phụ của nàng cũng sắp thành cận vệ của Bao Cốc rồi, tâm đều gào thét, có thể đem nước mắt vắt ra. Nàng tức giận nghĩ, Bao Cốc không phải nói chi tiêu đi Túy Hoa Lâu nàng ấy bao sao? Hứ, xài nghèo ngươi! Ngọc Tu La thật muốn tát miệng mình, hiếu kỳ như vậy làm gì chứ, hỏi xong không bớt tò mò, kết quả càng thêm nạo tâm cào phổi!
Ngọc Tu La tiến đến trước mặt Bao Cốc, hỏi:
"Ngươi còn là người sao? Quá đáng! Ngươi bảo chúng ta sống thế nào!"
Bao Cốc khó hiểu nhìn Ngọc Tu La.
"Hửm, ta làm sao?" Lại liếc nhìn Ngọc Mật. Sư tỷ sẽ không nói xấu nàng đấy chứ, sao Ngọc Tu La lại có phản ứng này?
Ngọc Tu La hầm hừ kêu lên:
"Hừ! Đi thôi!" Vẻ mặt tức giận bất bình mà tiến vào trong. Thật sự là người so với người làm ta tức chết, người ưu tú như ta so với ngươi lại trở nên ảm đạm vô quang.
Ngọc Mật nhìn nhãn thần nghi hoặc hoang mang của Bao Cốc, mỉm cười mà nói:
"Có lẽ là cảm thấy mình lại so không bằng ngươi a!!" Chút lòng dạ hẹp hòi này của Ngọc Tu La đều viết lên mặt rồi!
Ngọc Tu La: "..." Giao hữu bất thận* a! Sư phụ, sao ngươi lại cho rằng đám người này thích hợp làm bằng hữu chứ!
(*Kết bạn không xét kỹ càng.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT