Bao Cốc thấy các sư huynh của mình tự giác như vậy, những nhị đại đệ tử cũng đều đã bị đánh, tâm tình cũng tốt lên không ít, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều.

Có một số đệ tử không được sư phụ xem trọng thậm chí bị sư phụ hung hăng đánh đến trước mặt nàng! Có một số được sư phụ mình xem trọng là bị mắng đến cụp đuôi lại! Đánh đồ đệ kỳ thật chính là đánh cho nàng xem, trong lòng nàng đều biết. Chính nàng cũng không cam tâm tình nguyện để người khác đánh đồ đệ của mình nặng tay. Những sư huynh này của nàng rất chủ động đánh đồ đệ mình, nàng cũng không tiện so đo nữa, trên cơ bản đều là những thiếu niên háo thắng nên nàng cũng không làm khó. Nàng quay đầu nói với Ngọc Kiếm Minh:

"Ngươi bảo bọn họ dừng tay!" Liền giương mắt hướng giữa sân nhìn lại, rất nhanh liền ở bên ngoài đám nhị đại đệ tử tìm được quản sự của đại viện.

Quản sự này là một tu tiên giả Kim Đan kỳ, xuất thân nhất đại đệ tử, cũng xem như sư huynh của Bao Cốc. Song Linh căn, đặt ở tu tiên giới cũng là tư chất rất ưu tú.

Huyền Thiên Môn trải qua đại nạn, tất cả nhất đại đệ tử đều do chưởng môn tự mình truyền dạy, khuynh tâm bồi dưỡng lại có nhiều tu tiên tài nguyên dùng cho tu luyện. Mà ngay cả Bao Cốc Ngũ Linh căn cũng đã Trúc Cơ cửu giai, nhưng người này mới Kim Đan Trung Kỳ, hiển nhiên ngộ tính hoặc phương diện khác khuyết thiếu gì đó, mặc dù là Song Linh căn nhưng cảnh giới tu luyện kém những người Song Linh căn khác rất nhiều. Trong khi các sư huynh, sư tỷ đều đã lên làm phong chủ, hắn vẫn chỉ phụ trách quản lý đại viện chân truyền đệ tử, chức trách của quản sự hằng ngày chính là phụ trách phân phối nơi ở, an bài ngoại môn đệ tử làm tạp vụ giúp chân truyền đệ tử quét tước gian phòng cùng phụ trách duy tu phòng ở, tương đương với một tổng quản.

Tốc độ tu luyện của Bao Cốc rất chậm, dĩ nhiên sẽ không coi thường người tu luyện chậm chạp giống mình. Trong lòng nàng đối với đồng môn sư huynh sư tỷ vẫn có vài phần tôn trọng cùng tình nghĩa đồng môn, nhưng lúc này đối với quản sự của đại viện nàng tương đối bất mãn. Sắc mặt nàng lạnh lẽo đi đến trước mặt quản sự, hỏi:

"Không biết vị sư huynh này xưng hô thế nào?"

Quản sự kinh sợ đáp:

"Không dám, ngài gọi ta Ngô Hữu Chí là được rồi."

Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu.

"Bao Cốc muốn thỉnh giáo sư huynh giúp một việc."

Ngô Hữu Chí lập tức nói:

"Ngài cứ nói, ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

Bao Cốc nghe vậy không khỏi lần thứ hai nhìn nhiều vị sư huynh gọi là Ngô Hữu Chí này. Phát sinh loại chuyện này, nàng đến hỏi dù là kẻ ngốc cũng biết là nàng đến vấn tội, còn cái gì tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, cũng không biết sư huynh này thật sự ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc. Bất quá nhìn hắn thân là nhất đại đệ tử vẫn chỉ là một quản sự, Bao Cốc cảm thấy hắn đúng thật rất có khả năng là ngốc thật. Nàng nói:

"Chỉ có ngươi biết ta muốn đến đại viện chân truyền đệ tử ở, không biết vì sao lại khiến cho toàn bộ mọi người biết rõ hơn nữa còn nhiều đệ tử tụ ở đây canh giữ ở? Vẫn xin sư huynh giải thích nghi hoặc cho ta?'

Ngô Hữu Chí vội vàng nói:

"Ta nghe được ngài muốn đến ở, không dám chậm trễ, lập tức dành ra phòng tốt nhất lại tự mình dẫn theo tạp dịch quét tước chỉnh tề. Những chân truyền đệ tử này ở bên cạnh nhìn thấy động tĩnh, đến hỏi thăm nên đều biết." Hắn suy nghĩ một chút, do dự hỏi:

"Không phải là ta nên giữ kín chuyện ngài đến ở đó chứ?"

Bao Cốc rất không nói nên lời nhìn Ngô Hữu Chí. Loại chuyện này dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết nên kín tiếng bao nhiêu thì kín bấy nhiêu, tận khả năng giữ kín a! Nàng cuối cùng cũng biết sư huynh này vì sao lại kém như vậy rồi! Bao Cốc nhất thời ngay cả tâm tình giáo huấn vị sư huynh này cũng không còn, nhàn nhạt nói:

"Sư huynh ngươi bận việc thì làm đi, không phiền ngươi nữa." Nói xong, nàng xoay người đi đến Huyền Thiên Trắc Điện. Hiện tại nàng rất buồn bực, ra khỏi Vân Hải Mật Lâm lại không thể ở lại đại viện chân truyền đệ tử, nàng phải ở đâu đây?

Hoa Sanh tiếu ý doanh doanh đi đến bên cạnh Bao Cốc, xoa bóp bàn tay đau nhức, nói:

"Vẫn luôn dùng kiếm, lần đầu dùng tay không đánh người, đánh đến đau nhức cả tay. Ta rốt cuộc bái phục rồi, ngươi từ lúc nhập môn, bất cứ lúc nào xuất hiện đều tạo ra oanh động." Nàng giương cằm hướng chỗ đại hội sư phụ đánh đồ đệ điểm một chút.

"Sự kiện vĩ đại này chỉ sợ lại phải ghi vào sử sách Huyền Thiên Môn!" Tầm mắt rơi vào trên mặt Bao Cốc, qua lại nhìn quét hai vòng, dùng khửu tay nhẹ nhàng huých Bao Cốc, nói:

"Bao Cốc sư muội, ngươi xuất môn sẽ không mang khăn che mặt sao?" Lần trước nàng không nhìn thấy khuôn mặt Bao Cốc, chỉ cảm thấy Bao Cốc khí chất, thần vận, dung mạo đều cực kỳ xuất chúng, hôm nay nhìn thấy khuôn mặt này mới biết vì sao ngay cả tiểu sư thúc từ trước đến nay lấy dung nhan làm tự phụ đều có thể chắp tay đem xưng hào đệ nhất mỹ nhân chủ động dâng ra.

Trước đây nàng còn tâm tư cùng Bao Cốc tranh đua, hôm nay nếu còn muốn tranh, đó chính là tự rước lấy nhục, loại chuyện này nàng sẽ không làm. Nghĩ thông, Hoa Sanh trái lại trở nên phóng khoáng, giống như một đăng đồ tử nhìn chằm chằm khuôn mặt Bao Cốc. Trong lòng nàng nghĩ chính là thừa dịp Bao Cốc hiếm khi ra ngoài lập tức nhìn một lần cho đủ, chờ lần sau gặp lại cũng không biết đến khi nào.

Ánh mắt chăm chú khiến Bao Cốc muốn không chú ý đến cũng rất khó, nàng quay đầu nhìn Hoa Sanh, có vài phần khó tin hỏi:

"Hoa Sanh sư tỷ khuôn mặt này của ta lớn lên khoa trương như vậy sao?" Nàng hỏi vô cùng nghiêm túc. Nàng cũng không phải không soi gương. Nàng biết bản thân ngũ quan coi như tinh xảo, nhưng nếu nói mỹ đến kinh thiên động địa thì quá khoa trương rồi. Chẳng lẽ là bởi vì nàng nhìn quen rồi.

Hoa Sanh than thở:

"Haiz." Nàng hỏi:

"Muốn ta nói rõ ràng với ngươi không?"

Bao Cốc gật đầu. Nàng cảm thấy rất cần phải biết rõ ràng khuôn mặt của nàng sau này có thể ra ngoài gặp người hay không. Dung mạo con người trời sinh chính là để gặp người, đó là mặt tiền, nếu như sau này nàng xuất môn đều phải che khăn, vậy quả thực quá bi thảm.

"Aiz, ngươi cùng Bao Cốc gặp qua nhiều lần, ngươi cũng biết nàng lớn lên có dáng vẻ gì đi?"

"Không biết, nàng không dám gặp người, mỗi lần đều mang khăn che mặt.".

Nếu vậy đâu chỉ bi thảm, mà còn hơn cả bi thảm! Ngay lúc Bao Cốc thất thần, cằm của nàng bỗng nhiên bị Hoa Sanh khẽ nâng lên. Bao Cốc kinh ngạc, rất không quen, đang muốn lui về phía sau tránh né, liền nghe được Hoa Sanh hô lên:

"Đừng cử động. Nghe cho kỹ phân tích của ta."

Bao Cốc nói thầm trong lòng: Vậy cũng không cần nâng cằm ta mà phân tích a.

Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Hoa Sanh, nghiêm trọng hoài nghi Hoa Sanh là đang trêu chọc nàng, nhưng dáng vẻ Hoa Sanh cực kỳ chăm chú quan sát đánh giá nàng.

Những người ở một bên đánh xong đồ đệ, nhận xong sư phụ đánh, lúc này đang xa xa nhìn thấy hành động này của Hoa Sanh ai nấy đều ngây người! Không ít người trong lòng gào thét: Buông Bao Cốc ra, để ta!

Hoa Sanh nâng cằm Bao Cốc nhìn dung mạo của nàng, trong mắt ngậm cười, chậm rãi nói:

"Có thể trở thành tu tiên giả, tư chất căn cốt cũng không kém đi nơi nào, cộng thêm tu luyện thay đổi thể chất, da thịt, khí chất, gần như đều là mỹ nhân."

Bao Cốc "ân" một tiếng. Nàng rất muốn hỏi: Có thể buông cằm ta ra rồi sao?

Nhưng thấy được dáng vẻ Hoa Sanh chăm chú quan sát, phân tích, chỉ đành để Hoa Sanh tiếp tục quan sát đánh giá. Trong lòng nàng hỏi: Ta thực sự không bị đùa bỡn?

Có lẽ là không đi.

Hoa Sanh nhìn chằm chằm khuôn mặt Bao Cốc, hỏi:

"Ngươi biết ngươi có chỗ nào không giống người khác không?"

Bao Cốc lắc đầu, rốt cục đem cằm của mình thoát ly ma trảo của Hoa Sanh.

Hoa Sanh thầm nghĩ: Đáng tiếc!

Này nâng cằm Bao Cốc liền nhận được bao nhiêu là ánh mắt đố kỵ a! Nàng nói:

"Ngũ quan của ngươi rất tinh xảo, cùng với khí chất của ngươi, thần vận của ngươi rất tương xướng, lãnh đạm ôn nhu lại có một chút thanh lãnh hư ảo...." Nàng nghiêng đầu tỉ mỉ suy nghĩ.

"Nói như thế này, thanh lãnh xa cách của ngươi khiến người khác sinh ra dục vọng chinh phục, hư ảo của ngươi, mờ ảo trong mắt ngươi tạo cho người khác cảm giác ngươi sẽ rời đi bất cứ lúc nào, cảm giác sẽ mất đi ngươi, điều này sẽ khiến người ta muốn níu giữ ngươi lại, trên người ngươi còn có một loại cảm giác sạch sẽ không nhiềm bụi trần cùng toát ra quý khí khiến người khác không dám khinh nhờn."

Bao Cốc nhíu mày, trong ánh mắt một mảnh ảm đạm. Nàng cảm thấy Hoa Sanh nói không phải là nàng, nếu nàng là bộ dáng này, còn giống như một người sống sao? Nàng không quá đồng tình với đánh giá của Hoa Sanh. Hoa Sanh nói nàng sẽ cho người khác một loại cảm giác sẽ rời đi sẽ biến mất bất cứ lúc nào, sẽ làm người ta muốn níu giữ nàng. Nhưng ngay cả một người nàng cũng giữ lại không được thì làm sao có thể khiến người khác muốn níu giữ nàng? Nàng lãnh đạm nói:

"Không có ai muốn giữ ta lại, ta lạnh lùng xa cách sẽ chỉ làm người bên cạnh muốn chạy trốn."

Nàng thoáng cúi người với Hoa Sanh, cáo từ.

Hoa Sanh không nghĩ tới Bao Cốc sẽ nói lời này, ngữ điệu lãnh đạm lộ ra vô hạn cô đơn, cho nàng một loại cảm giác như tiên phàm duyên tận, tâm tự tro tàn. Trong tay Bao Cốc nắm tài quyền của Huyền Thiên Môn, giàu có đến chưởng môn cũng phải dựa vào, truyền nhận tổ sư gia cách đại tuyển chọn, đệ tử của Yêu Thánh, tài thông thiên hạ, phong hoa tuyết nguyệt, còn có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, không phải nên xuân phong đắc ý sao? Nàng nghĩ đến khí chất cùng nhãn thần của Bao Cốc, thật sự giống như cảm giác Bao Cốc tạo ra cho nàng lúc nãy không phải ảo giác.

Nhất đại đệ tử đứng cách đó không xa, vốn dĩ muốn cùng Bao Cốc ôn chuyện nghe được Bao Cốc cùng Hoa Sanh nói chuyện với nhau, đầu tiên là không nói gì, sau đó là trầm mặc, cuối cùng không ai bước đến.

Bao Cốc xuất ra phi kiếm, vô mục đích mà phi hành trong sơn lâm.

Nàng tìm một chỗ dừng chân, dựa vào một chỗ yên lặng cạnh khe nước bốn phía bày pháp trận, đem phương viên vài chục trượng cùng xung quanh ngăn cách, sau đó liền ở tảng đá cạnh dòng suối gối mà ngồi, kinh ngạc nhìn chiếc bóng phản chiếu dưới nước.

Thanh Sơn cổ thụ, khe suối nước trôi, thân ảnh hiu quạnh.

Tuyết y đơn bạc hiện giữa non xanh nước biếc, tịch mịch vô thanh, giống như một linh hồn giữa hoang sơn.

Tâm tình vốn đã bình tĩnh rất nhiều của Bao Cốc bị chuyện hôm nay đánh vỡ. Tâm tình của nàng không tốt, vẫn luôn cảm thấy đè nén khó chịu. Nàng không muốn trở thành Huyền Thiên Môn đệ nhất mỹ nhân, nàng không muốn xuất môn còn phải mang theo một cái khăn che mặt tránh ánh mắt người khác. Nàng nhiều năm không ra khỏi cửa, hôm nay ra ngoài mới phát hiện bản thân thực sự tị thế lâu lắm, lâu đến cùng tất cả mọi người cách rất xa.

Nhiều năm như vậy, nàng vẫn cô độc, dùng tu luyện chống đỡ để bản thân tiếp tục sống, chống chọi nhiều năm như vậy, hôm nay nàng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, nàng không muốn chống đỡ nữa.

Nàng biết bản thân vì sao vẫn không kết đan được, không phải bởi vì thiếu tu luyện, là bởi vì nàng thoát không khỏi trói buộc trong lòng, là bởi vì tâm của nàng trống rỗng.

Nàng không hề chấp nhất sư tỷ, nàng không hề nhớ sư tỷ, nhưng người đó đã từng lấp đầy thế giới của nàng, nàng đem một mảnh nội tâm có chứa sư tỷ đào ra, trong nội tâm dần dần hóa thành hoang vu, còn lại một mảnh lạnh lẽo.

Nàng muốn Kim Đan kỳ tiến vào Kim Đan kỳ, kết đan lấy nhân thể làm đan lô, dùng tinh khí trong cơ thể làm dược vật, dụng thần thiêu luyện, dùng tinh, khí, thần, ngưng tụ kết thành đan, có thể thoát thai hoán cốt.

Bốn năm trước, ngày sư tỷ rời đi, nàng không hề vì sư tỷ cảm thấy đau lòng, ngày đó nàng buông bỏ sư tỷ, tâm của nàng cũng trống rỗng, lúc trong lòng trống rỗng, tinh, khí, thần của nàng cũng đều tản đi, khó có thể ngưng tụ.

Nàng dùng thiên tài địa bảo linh đan kỳ trân khó có thể đếm hết cường ngạnh đột phá cảnh giới, từ bề ngoài nhìn vào, nàng rất tốt, tu luyện vững bước tăng trưởng, thật ra nội bộ đã sớm phá hủy, căn cơ tu luyện đã sớm bị hủy. Tâm của nàng đều rỗng, thần hồn của nàng không nơi ký thác, khí tán quanh thân, ngay cả tụ đều tụ không được thì làm sao ngao luyện kết đan? Ngay cả đan cũng kết không được, cuộc đời này của nàng vĩnh viễn không có khả năng tiến vào Kim Đan kỳ, tu luyện vĩnh viễn không thể tiến thêm.

Bao Cốc không muốn như vậy. Nhưng nàng không biết khoảng trống trong lòng phải dùng cái gì lấp đầy, nàng không biết làm thế nào mới có thể khiến tinh khí thần hồn tụ lại. Nàng không muốn để bản thân sống không tốt, nàng nỗ lực tu luyện nhưng căn cơ tu luyện của nàng đã hỏng, mấy năm nay nàng ăn bao nhiêu linh trân bảo dược cũng không thể cứu được nàng. Hôm nay, dụng mạo của nàng, con người này của nàng, trở thành hồng nhan họa thủy, bước ra cửa liền dẫn tới toàn bộ nhị đại đệ tử Huyền Thiên Môn thất thố.

Nàng đã phế đi, ở tu tiên giới lấy thực lực làm đầu, phế đi, mất đi không gian trưởng thành,vậy thì chỉ có thể trở thành phế vật. Không ai nguyện ý không công đến bảo vệ nàng, mà dung mạo của nàng, tài phú trong tay nàng sẽ dẫn đến bao nhiêu mơ ước cùng tranh đoạt, bao nhiêu người có thể khống chế được mà không động tâm trước sự mê hoặc của tài phú quyền lực cùng mỹ sắc?

Có lẽ có người nhẫn được, nhưng nhịn không được lại có bao nhiêu? Chí ít hôm nay Huyền Thiên Môn của nàng, có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, nhị đại đệ tử thất thố cũng đã cho thấy tình cảnh của nàng thời gian tới. Mà kể cả Hoa Sanh là nữ nhân nhưng thái độ đối với nàng cũng không giống ngày xưa, nàng biết Hoa Sanh không ác ý cũng không có ý gì khác, nhưng người bên ngoài thì sao? Đối mặt những chuyện này, nàng lấy cái gì để bảo vệ bản thân? Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, lịch triều lịch đại tiền lệ còn ít sao? Nếu đến hoàn cảnh đó, quả thật là sống không bằng chết.

Sinh mệnh của nàng, vận mệnh của nàng, do nàng làm chủ, không phải do người khác nắm trong tay.

Nàng bảo vệ không được bản thân, nàng có thể lựa chọn tự kết liễu mình.

Bao Cốc nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, nàng cảm thấy bản thân thân còn đường nào để đi.

Bao Cốc chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời cao, nàng nhìn mảnh thiên địa này, nhìn phiến thanh sơn lục thủy này, nàng không nghĩ tới, nơi an cư nàng tìm cho Huyền Thiên Môn, lại trở thành mồ chôn của nàng.

Khuôn mặt Ngọc Mật hiện lên trước mắt của nàng, cảnh tượng ẩu đả, kiếm khí sắc bén, dáng vẻ đằng đằng sát khí dám liều cả mạng, dáng vẻ dũng mãnh bất chấp sinh tử nhất nhất hiện lên trên khuôn mặt sư tỷ. Nàng không hối hận đã yêu sư tỷ, cũng không hối hận kết cục hôm nay, nàng chỉ là có chút tiếc nuối bản thân vẫn không tìm được cách khiến sư tỷ chấp nhận nàng. Nhưng nàng đã tận lực rồi, đã tận lực rồi. Nàng nghĩ đến tiểu sư thúc, nghĩ đến Yêu Thánh, nghĩ đến Tử Thiên Quân, nghĩ đến sự bồi dưỡng cùng kỳ vọng của bọn họ đối với nàng, nàng không ngờ đến bản thân lại có một ngày cô phụ bọn họ, nhưng nàng đã không có cách nào tiếp tục, tiếp tục kéo dài kỳ vọng của họ đối với nàng. Là chính nàng khiến bản thân đi đến ngày hôm nay, là chính nàng không thể đi tiếp con đường của mình.

Bao Cốc dùng thần niệm tham nhập binh khí bảo khố trong túi trữ vật siêu lớn, từ bảo khố binh khí pháp bảo đảo qua. Nàng chọn cho bản thân một thanh kiếm!

Nàng nhắm mắt lại, hoành kiếm gác trên cổ, một kiếm lướt qua, cắt đứt động mạch cảnh.

Máu tươi ồ ạt chảy ra.

Kiếm khí lưu lại trên miệng vết thương khiến vết thương không cách nào tự kép lại.

Bao Cốc nhìn máu tươi nhiễm đỏ xiêm y, nhìn máu rơi xuống mặt đất, huyết hoa từng đóa nở rộ. Nàng chưa từng nghĩ đến bản thân đối mặt tử vong lại bình tĩnh như vậy, thậm chí một chút tưởng niệm, một chút lưu luyến cũng không có.

Nàng chết đi, không có ai vì nàng thương tâm, nhiều lắm bọn họ phát hiện thi thể của nàng sẽ đem nàng chôn cất, dựng cho nàng một tấm bia, sẽ vì nàng thở dài thương cảm, sau đó tiếp tục sống ngày tháng của mình, tiếp tục tu luyện. Có lẽ, cũng sẽ biểu thị không giải thích được rồi oán trách đến sư tỷ đi?

Bao Cốc nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy không thể làm cho bọn họ hiểu lầm Ngọc Mật, càng không thể khiến Ngọc Mật hiểu lầm cái chết của nàng có liên quan đến Ngọc Mật.

Theo lượng máu nhanh chóng mất đi, Bao Cốc cảm thấy sinh mệnh đang từ trong cơ thể rút đi.

Nàng sợ bản thân chống đỡ không được bao lâu nên lập tức lấy ra ngọc giản, lưu lại di ngôn.

Lúc Bao Cốc viết di ngôn mới phát hiện bản thân giống như đang nói nhảm, viết đến sau đó máu của nàng cũng sắp chảy khô, đầu óc từng đợt choáng váng, nàng ngậm một viên đan dược tục mệnh, cuối cùng cũng viết xong di ngôn. Bao Cốc tự giễu mà nghĩ: Lời trên di thư này còn nhiều hơn cả những lời trong chín năm nay cộng lại.

Nàng ngồi cũng ngồi không được nữa, liền đơn giản không hề chống chịu, nghiêng người nằm trên tảng đá, ôm ngọc giản viết di thư, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trước khi ý thức tiêu tán, Bao Cốc nghĩ thầm: Không biết đi đến địa phủ có thể gặp được phụ thân hay không, gặp được phụ thân nhất định không thể nói cho hắn biết ta tự sát, phải bịa ra một nguyên nhân chết gạt hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play