*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quan Lập Thành và Tổ Tông đã bắt tay với nhau để lên kế hoạch cho một mánh khóe mang lại tai họa cho phía Đông.
Tình thế chia ba sụp đổ sau thất bại đầu tiên của Trương Thành Nam, nghiêng mình nhấn chìm lực lượng đồng minh. Tổ Tông tỏ rõ thái độ ở bến cảng Hồng Kông Ma Cau. Những việc xấu mà Thẩm Quốc Minh làm ra đã chuẩn bị phát tán đi khắp nơi, sớm muộn gì cũng có ngày sụp đổ. Ông ta rất sợ sẽ bị Quan Lập Thành đuổi cùng giết tận, sẽ lật đổ chiếc thuyền nhà họ Thẩm, cố gắng giành chiến thắng trước và chiêu mộ Trương Thành Nam để mở đường cho kế hoạch tiếp theo của Quan Lập Thành. Trương Thành Nam đã đưa ra yêu cầu rõ ràngphải trao cho anh ta một cành ôliu và như vậy quân đồng minh của Trương Thành Nam được thành lập.
Biểu tượng sinh tử trong ván cờ này luôn nằm trong tầm kiểm soát của Tổ Tông, khoảng thời gian trước mắt, Quan Lập Thành dường như không con tự chủ được nữa, anh đã để lộ nhược điểm quá lớn và vô cùng nguy hiểm.
Tổ chức ngầm của Tổ Tông không phải là tổ chứcgiả mạo, phía Đông Bắc và Macao là hai nơi nối liền với nhau, là nơi lưới trời lồng lộng, nếu không phải là nhân vật bí ẩn khôn ngoan thì không thể tinh xảo đến vậy.
Quan Lập Thành chấp nhận làm quân cờ trong trận chiến và được bảo vệ nghiêm ngặt, điều đó khiến tôi kinh ngạc đến đứng hình không nói nên lời.
Tôi cũng không hối hận khi đã giúp anh ấy lật ngược tình thế trong cuộc điều tra của Ủy ban kiểm tra kỷ luật, kể cả tôi không làm điều đó thì anh ấy cũng thực hiện một hành động liều lĩnh và sẽ không bao giờ chấp nhận thua cuộc. Mặt khác, Tổ Tông cũng mượn cách này để lừa Trương Thành Nam, kế hoạch của anh ta và Quan Lập Thành cũng là nửa giả nửa thật. Khi chính quyền trung ương chất vấn, phe cảnh của anh ta cũng giảm đi nhiều, Tổ Tông có thể nhân cơ hội này để chấn chỉnh anh ấy và khối đồng minh bắt đầu tan rã. Quan Lập Thành kiên quyết chiến đấu đến cùng, anh quyết định phản công ở Macao. Trương Thành Nam ngày càng đi lên nhưng những điều căn bản lại không vững chắc nên rất khó đương đầu với anh ta. Tuy nhiên, khi không thể tra hỏi được gì, Quan Lập Thành đã tự mình giải quyết hoặc là Tổ Tông phải bình tĩnh lại. Nếu vẫn giữ nguyên tình hình như hiện tại, tuy Trương Thành Nam đồng ý hợp tác nhưng ngược lại điều đó không có sức thuyết phục, biết thời biết thế nhưng lại làm ra vẻ mơ hồ, phải biết lùi một bước rồi tiến thêm một bước, chớp lấy cơ hội để tranh giành quyền lực và chính mình bán đứng người khác là hành động không có ác ý.
Tôi tháo đôi bông tai phỉ thúy ra khỏi tai phải, mộtđội bên tại trái của tôi đã được trao cho đại B. Đầu Trọc dò hỏi tin tức về cửa hàng trang sức, nơi đúc lên sợi dây chuyền con gà, chỉ cần cô đeo nó lên, dù tôi đang ở Macao thì nhất cử nhất động của đại B đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Chiếc kim bạc nhọn hoắt hướng thẳng về phía người lái xe rồi lập tức đâm vào sau gáy của ông ta. Ông ta kêu lên một cách đau đớn, chiếc xe vừa được nổ máy đã phải phanh gấp. Dưới tác động của quán tính, cơ thể tôi và ông ta rung lắc dữ dội, cổ tay nhất thời không thể cử động được. Cây kim đã đâm sâu nửa phân.
Sắc mặt của ông ta biến đổi, bóp méo, bàn tay đang nằm vô lăng nổi lên những đường gân xanh, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Bà chủ, tôi đã phạm phải sai lầm gì, xin cô chỉ rõ.”
Tôi ung dung nhìn sắc mặt của ông ta, đây là thân tín của Quan Lập Thành, điều quan trọng nhất là phải bình tĩnh: “Đừng nghe những lời đả kích khiếm nhã, là người giúp việc cho những người quyền quý mà biết được quá nhiều thông tin thì kết cục cuối cùng cũng không được tốt đẹp gì.”
Ông ta lắng nghe những lời nói ẩn ý của tôi, vội tắt đèn xe: “Thưa bà chủ, mắt, tai, mũi, miệng là những thứ dễ dàng điều khiển nhất, nó có thể đóng hoặc mở. Cô và tham mưu trưởng là một cặp vợ chồng cùng hội cùng thuyền, bà giải quyết việc công hay việc tư, ông chủ đều biết cả. Người ngoài cuộc không biết gì nên thổi phồng thông tin chứ tôi đầu có lí do gì để làm những chuyện như vậy, vả lại tôi cũngbiết gần vua như gần cọp.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta: “Ông đã nghe thấy sao.” “Tôi không có, bà chủ có thể tha cho tôi một mạng không? Trung thành không có nghĩa là không biết gì cả, đó là ngu xuẩn mới đúng. Trong lòng tôi biết rõ chỉ có người nào thông minh, trung thành mới có thể nghiến răng nghiến lợi cam chịu.
Ánh mắt tôi lướt qua cây kim khổng lồ rồi nhìn đến ông ta: “Lão Trương, ông đã ở bên Lập Thành mười mấy năm rồi, tôi tin ông biết cân nhắc mức độ nặng nhẹ.
Tôi rút cây kim bạc ra, lau sạch vết máu bị dính trên đó rồi đeo lại vào tai mình: “Cửa hàng phụ kiện quần áo dành cho nam ở ngay gần đây, mau đi tới đó
Ông ta rút chiếc khăn tay trong túi ra gấp lại rồi lau mẩu trên vết thương, chúng tôi ngầm hiểu rằng chiếc xe đang được đồ bên đường, tôi bước vào cửa hàng đồ hiệu rồi chọn một chiếc áo sơ mi nhưng làm thủ công màu đỏ rượu, vội vàng ra thanh toán rồi quay lại chỗ bà giúp việc để trở về biệt thự.
Quan Lập Thành đang thành thời đứng ở ban công cho cá ăn, anh dường như chỉ về trước tôi một bước, trên người vẫn còn khoác bộ quân phục. Ảnh đèn rực rỡ vào ban đêm bao trùm lấy đôi lông mày của anh, trông vô cùng dịu dàng và nóng bỏng. Anh dường như đứng hình trong ánh sáng u ám ấy. Năm tháng êm đềm trôi qua, anh vẫn trầm tĩnh như vậy.
Anh phát hiện ngoài cửa có tiếng động, giật mình làm đồ một đồng thức ăn cho cả: “Người của Ủy banthanh tra đã quay về thành phố rồi.”
Nét mặt tôi không chút biểu cảm gì, tôi chăm chú nhìn anh rồi nói: “Cuốn sổ ghi tội danh và miễn nhiệm đã bị mất hiệu lực rồi.”
Anh xoa lớp bột còn bám trên tay: “Lại tránh được một lần nữa rồi.”
Giọng điệu bình thản của anh đã che lấp hàng vạn những nỗi ưu tư buồn phiền, giống như chiếc xe ngoài ngõ kia đã lừa tôi, lừa cả thế giới này, người luôn bày mưu tính kế thực sự không phải là anh.
Đó là ảo giác của tôi, là do tôi mơ hồ, là tôi đã xử oan cho anh.
Tôi hít thở thật sâu, gượng cười rồi nói: "Việc ở quân khu không bận lắm sao? Sao lại tan làm sớm vậy. “Cũng không nhiều việc lắm. Sắp tới có lẽ anh sẽ có một vài ngày nghỉ, có thể đền bù cho bà chủ Quan bữa tối rồi.”
Tôi cầm theo một chiếc hộp đưa cho bảo mẫu, tiện thể được dịp khoe mẽ, chế giễu anh: “Tham mưu trưởng của các cô, không lên tiếng thì thôi chứ đến lúc mở miệng nói những câu ngọt xớt như rót mật vào tại thì tất cả đàn ông trên đời này đều không phải đối thủ của anh ấy.
Bão mẫu gỡ nút thắt nơ ở chiếc hộp bên cạnh: “Thủ trưởng lúc nào cũng nghiêm túc, chỉ khi gặp được cô anh ấy mới nói những câu dễ nghe như vậy.”
Tôi bước về phía phòng khách ba bước: “Em chán nhìn vào tủ quần áo của anh rồi, anh vẫn giữ phongcách như ông già bảy mươi tuổi, đồ toàn màu xám như vậy.”
Anh ấy ném nhẹ thức ăn xuống cho cá, tôi không hài lòng liền dậm chân: “Em vừa từ tòa Quân sự và chính trị đi ra, mới đi được vài vòng đã bị gãy chân, thủ trưởng Quan có muốn thử không?”
Tôi là phẳng quần áo, tự hào ca ngợi chính mình rồi xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ dưới chiếc đèn chùm tròn. Quan Lập Thành vững vàng bước về phía tôi, anh vuốt nhẹ xem chất liệu bộ quần áo, tuy là chất lụa trơn bóng nhưng có một chút xỉn màu. Anh ấy đã tham gia huấn luận quân sự như thế này cả năm rồi cho nên khi mặc không tránh khỏi những vết rách: “Anh không thích màu đỏ tươi, em đến tuổi này rồi còn không nghiêm túc như vậy, cả ngàn năm mới mua cho anh một bộ quần áo vậy mà còn cố ý giễu cợt anh thế sao?”
Đầu ngón tay thô ráp của anh khẽ vuốt đầu chóp mũi của tôi rồi nói: “Em bướng bỉnh thật đấy.” Tôi kéo cánh tay anh: "Em nhìn thấy màu đỏ rượu thì sẽ vui mừng lắm, đồ bảo thủ.
Tôi thi thoảng rất hay quấn lấy anh ấy để làm nũng, bà giúp việc đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Thủ trưởng, bà xã của anh đang rất hào hứng đấy, anh làm cô ấy vui vẻ đi.”
Anh ấy không thể cứng rắn được mỗi khi thấy tôi làm nũng rồi cuối cùng phải miễn cưỡng thỏa hiệp: “Lần sau không được làm vậy nữa đâu.”
Tôi phấn khích cởi chiếc áo quân phục màu xanh của anh ra, vì hai ống tay áo của anh đang xắn lênnên tôi chỉ có thể nhớ mang máng những đường nét trên cơ thể anh, cũng không thể xác định chính xác kích thước cơ thể anh nhưng nó vô cùng cân đối. Tính tình anh cứng rắn, thêm một chút rượu vang đỏ lại càng trở nên dịu dàng hơn. Sự tương phản đó càng làm anh trở nên đẹp để một cách lạ thường.
Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu: “Em không xứng đáng để được làm vợ của anh,bà chủ Quan đang ở Đông Bắc chăm chồng chăm con. Em thấy rõ điều đó. Em không biết thân biết phận, cũng không ngoan ngoãn nghe lời anh, tính khí thì bướng binh thất thường, tuổi trẻ từng hồ đồ mà làm hỏng thai nên bây giờ em không còn có khả năng sinh con, trừ lòng can đảm và sự hiểu biết của mình có thể giúp được anh ra thì em hoàn toàn vô dụng.
Ảnh mắt Quan Lập Thành cụp xuống, dường như đang chăm chú nhìn tôi: “Bà chủ Quan đang tự kiểm điểm lại mình sao?" “Đúng vậy. Tôi vội vàng cài cúc áo rồi nằm lấy cổ tay anh, tôi nhăn mặt: "Thủ trưởng Quan có chấp nhận không?”
Anh để mặc tôi khiêu khích, thích thú khẽ khép mi mắt lại: “Anh đồng ý.
Tôi không đồng ý rồi không ngừng than thở: "Nếu không viết một văn bản để làm bằng chứng thì nhớ một ngày anh hối hận thì phải làm sao?"
Tôi đã dặn bảo mẫu mở một chai rượu ngoại, lấy hai chiếc chén, kéo Quan Lập Thành ngồi lên số phá rồi rót đầy chén của mình còn chén của anh ấy chỉ rót một nửa. Tôi đặt chén lên môi định uống một ngụmthì anh ấy lại giữ chặt miệng chén rồi nói: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi và anh ấy bốn mắt chạm nhau, đôi mắt anh sâu thẳm nhưđại dương mênh mông, từng làn sóng nối tiếp nhau dạt vào bờ, sâu không nhìn thấy đáy, không biết đâu là tận cùng, tôi ngắm nhìn anh ấy không chớp mắt mà vẫn không tìm thấy thêm được điều gì trong đó.
Đối diện trước người đàn ông này, tôi chỉ có cảm giác rùng mình.
Tôi phá tan những ràng buộc của anh ấy, ngẩng cổ uống hết chén rượu đầu tiên: “Lập Thành, lời cảm ơn đầu tiên cho em được cảm ơn anh vì đã cho em một tia hy vọng khi em rơi vào bước đường cùng. Em đã quá mệt mỏi, tôi đã gặp một người đàn ông có diện mạo xấu nhất thế giới, quyền quý, gian xảo và bỉ ổi. Anh ta đã cướp đoạt hết những niềm vui, niềm hy vọng mà tôi từng mong ước, còn anh thì không giống như vậy. Em đã từng sợ rằng Trình Bảo Ái sẽ vấy bẩn cuộc đời anh.”
Tôi rót đến chén rượu thứ hai, đôi lông mày anh ấy khẽ nhíu lại, anh ấy định ngăn cản tôi nhưng tôi đã kịp thoát khỏi vòng tay anh ấy: "Lời cảm ơn thứ hai là vì anh đã mạo hiểm để mình bị chính quyền trung ương xử lý và đã thả em đi ở khách sạn Venice. Ở Macao sóng gió triền miên, tranh giành được nơi an phận cực kỳ khó, em có thể thuận buồm xuôi gió chuyển một lô hàng kém chất lượng qua kênh Hanh Kinh, tất cả đều là nhờ có anh, anh đã nói để anh ta tha cho em.Tôi đã lựa chọn tiết lộ bí mật này, vầng trán anh ấy run lên.
Tôi lại uống thêm một chén, hai chén rượu đầu tiên được rót ra một cách đầy ắp. Một cơn hoa mắt khiến đầu tôi choáng váng. Quan Lập Thành rót đầy một phần ba ly còn lại rồi uống hai chén đầy với tôi: “Bảo Ái.” “Đừng ngắt lời khi em đang nói.” Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt trống rỗng, âm u lạnh lẽo: “Hãy để em nói hết đã.”
Tôi dứt khoát bỏ chén rượu xuống, cầm lấy chai rượu rồi bật nút chai một cách thành thạo: “Thật sự cảm ơn, cảm ơn anh vì đã không cảm thấy em ghế tởm và không làm nhục em. Em sẵn sàng mạo hiểm hướng về thế giới và kết hôn với danh phận một cô gái điểm vô danh. Lập Thành, em là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời anh. Trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi trước đây, anh đã cho em có một cuộc sống quang minh chính đại, em mãi mãi sẽ không bao giờ quên.”
Tôi uống liền vài ngụm nước, đó không phải rượu nhưng lại mang khoái cảm thù hằn như vẻ bề ngoài. Cổ họng tôi tê rát đến mức như đang bị xé ra thành từng mảnh, tôi không ngừng run rẩy, ánh mắt tươi cười của anh ấy như đang chảy máu, tôi nhớ rất rõ hình dáng của anh ấy trong lần đầu tiên tôi gặp.
Tôi còn nhớ rất rõ anh ấy đạp xe trên phố trong trời gió tuyết để tới đây, bộ quân phục phủ đầy sương và hoa, lông mi của anh ấy phủ một lớp tuyết dày. Anh ấy liếc nhìn chiếc áo khoác ngoài to phồng củaTổ Tông: "Kiểm sát Thẩm đã đến cuộc họp và cầm một bọc quà quê, có phải là đặc sản ở đây không?”
Một câu nói bông đùa như trăng và gió.
Lòng người bỗng dưng trở nên rối bời, tấm lòng của người bạn xưa vô cùng phức tạp, hư ảo, lòng tôi trở nên hoang mang.
Anh ấy đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt tôi, một cảm giác chếnh choáng, và nóng bỏng, đầu ngón tay anh ấy nóng như lửa đốt, anh ấy vén mái tóc tôi qua thái dương rồi nói: “Em say rồi."
Tôi khéo léo tránh mặt anh: “Em cần phải trở về.
Đột nhiên không khí lặng ngắt như tờ, khuôn mặt tươi cười của Quan Lập Thành trong chốc lát trầm hẳn xuống, ba ngón tay mảnh khảnh, thon dài của anh chỉ xuống cắm tôi: “Quay về đâu.” "Macao."
Anh ta thu tay lại: “Em đúng là căng thẳng thật đấy.
Tôi nói tôi không nỡ, Trương Thành Nam chính là mục tiêu công kích của tất cả mọi người, tôi rất sợ điều đó.
Tôi ôm chặt trái tim đang đập loạn lên trong lồng ngực: "Em sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ biến mất khi em không có ở đây.
Giọng nói của Quan Lập Thành chứa đựng sự mỉa mai và tuyệt vọng: “Nỗi nhớ nhà giống như mũi tên vậy, phải không?"
Tôi cảm giác mình đã lâng lâng, làn da tôi ửng đỏ, tay cầm đáy ly rượu không nói một lời nào.Anh ấy im lặng một lúc lâu, chưa bao giờ anh ấy giữ tôi lại, cũng chưa từng bắt tôi ngồi tù, thay vào đó, anh ấy uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi nhìn chằm chằm vào hai chiếc bóng đan vào nhau được phản chiếu ở trên bàn: “Thẩm Hạo Hiện đang theo dõi tất cả các chuyến bay từ Đông Bắc đến Macao, anh đã sắp xếp chuyến bay riêng cho em rồi.”
Đây cũng là lý do tại sao tôi không chất vấn anh ấy và Tổ Tông.
Tôi phải giữ giọng điệu này để quay trở về Macao.
Nắm được thủ đoạn giao dịch của bọn họ, nghĩ đến cảnh phía Đông Bắc không còn đường sống, nếu bọn họ không muốn đẩy Trương Thành Nam vào chỗ chết, tôi chấp nhận tiêu diệt phá hoại thêm lần nữa, còn có giữ lại được hay không lại là một chuyện khác.
Điều kiện quyết định để Tổ Tông bảo vệ an toàn cho tôi là không cản đường anh ta.
Cố tình không biết là một cách chậm rãi để trốn tránh khỏi khổ cực lầm than.
Tôi đưa tay xoa nhẹ thái dương đang đau nhức: “Đã gây phiền phức cho anh rồi."
Anh giật lấy chai rượu, những hạt màu đỏ tươi được ánh sáng chiếu lên chiếc áo sơ mi mới tinh, có cảm giác hơi lố bịch. Tôi đứng dậy đi lên tầng và dừng chân tại đầu cầu thang tầng hai, tôi cúi xuống nhìn bóng dáng cô đơn của Quan Lập Thành nhưng không nói một lời nào.
Tôi bước vào phòng và khóa trái cửa phòng tắm,bật vòi nước nóng và vùi đầu vào trong bồn tắm. Làn nước lạnh lan khắp các bộ phận trên khuôn mặt, cảm giác khó chịu với những âm thanh ầm ầm.
Trong luồng ánh sáng điện giữa khoảng không gian ấy, một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu tôi.
Quan Lập Thành không chút hoảng sợ trước lời thách thức của tôi. Phản ứng ấy của anh với tôi như thể không thẹn với lương tâm. Cho dù anh có ngụy trang thế nào đi chăng nữa thì biểu cảm của anh hoàn toàn vẫn không bị biến đổi. Hơn nữa, cảng Thanh Tân lớn đến như vậy, làm sao anh ta có thể chạm mặt Tổ Tông trên đường đi trong tòa nhà quân sự và chính trị. Bọn họ đều biết rằng, Ủy ban kiểm tra kỷ luật của tổ đang điều tra cùng lúc với lúc tôi đang đàm đạo với mẹ. Tôi theo phản xạ là sẽ không tránh kịp, chỉ sợ lúc tin đồn đồn xa, Tổ Tông đã được tôi tìm thấy.
Làm sao bọn họ có thể là người bất cẩn như vậy được.
Sau khi suy nghĩ xong, Quan Lập Thành đã lựa chọn địa điểm này, mười phần thì có đến tám, chín phần là anh ấy đã chuẩn bị một chỗ để vạch trần Tổ Tông. Anh ấy là một kiểu người khá bị động, từ tôi truyền lại cho Trương Thành Nam. Anh ấy đã cho Tổ Tông lên nắm quyền và coi những kẻ khiến những người phụ nữ lương thiện trở thành gái mại dâm là kẻ thù số một cần phải được tiêu diệt.
Tổ Tông cũng có những dụng ý khác, Volkswagen Santana của anh ta đã cố tình dẫn tôi đến xe của Quan Lập Thành, anh ta còn chỉ cho tôi thấy bộ mặtđạo đức giả và khôn lỏi của cái người đã mời với một tấm lòng chân thành kia Bá Lạc, cùng cách đa dạng hóa đầu tư để thu về lợi nhuận.
Không tìm được đồng minh có thể coi là một điều cấm kỵ đối với thủ lĩnh của các tổ chức phản động, như thể đang đi trên phiến băng mỏng. Trương Thành Nam vô cùng cảm phục trước sự chân thành của Quan Lập Thành thế nhưng anh lại bị bày mưu tính kế, anh đã rất tức giận, cả thù mới lẫn hận cũ cộng thêm giới quan lại dơ bẩn ở phía Đông Bắc, máu tanh và những mũi tên theo gió đồng loạt được bắn ra. Quan Lập Thành dưới sự hỗ trợ của tôi đã hạ bệ Ủy ban kiểm tra kỷ luật, đó chính là chiến lược âm thầm đánh đuổi từ hai phía của Thẩm Quốc Minh.
Cách Quan Lập Thành tiếp cận Trương Thành Nam không hẳn là giả dối, rõ ràng anh ấy đã lợi dụng gió đông để đốt tàu chiến, anh ấy cũng nhất quyết phủ nhận việc mình đã bắt tay với Tổ Tông. Quan Lập Thành có hàng vạn cách để không bị tôi đánh bại. Anh ấy cũng không phải hoàn toàn là vật bất ly thân, cũng không ngu ngốc đến mức tự hủy hoại toàn bộ chiến lược của mình. Anh ấy chấp nhận rủi ro, bí quá hóa liều. Thứ nhất, anh ấy hợp tác với Trương Thành Nam một cách rất chân thành, thi thoảng gặp dịp mua vui với Tổ Tông. Khi Tổ Tông lừa gạt anh ấy, anh ấy vẫn không biết chuyện gì cả. Thứ hai, anh ấy đã lên kế hoạch cho buổi biểu diễn sáng và tối nay, nóng lòng muốn chặt chém Tổ Tông mà không cần kiêng nể Trương Thành Nam và có được nhiều lợi nhuận nhất trong thời gian liên minh có hạn ấy.
Những gì Trương Thành Nam có thể làm là giữchặt dây cáp của Quan Lập Thành, anh thở dốc trong những con sóng lớn ở phía Đông Bắc, Quan Lập Thành đã không phải quân lính đến bao vây, diệt trừ 1902 vì vậy trong khoảng thời gian này anh ta tạm thời đáng tin.
Tôi suýt nữa thì ngộp thở trong làn nước lạnh giá, hai tay tôi chống lên thành hồ bơi, trút bỏ những giọt nước trên tay. Tôi gọi một cuộc điện thoại cho Hồng Đào, cô ấy nghe xong liền trả lời một cách rất bình tĩnh chứ không cằn nhằn và nói những lời không cần thiết. Cô cũng đoán được chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra nếu không thì tôi đã không gọi cho cô ấy: “Cô nói đi.” “Giúp tôi giải quyết một người, tài xế riêng trong dinh thự của Quan Lập Thành. Hãy để Thẩm Hạo Hiện ở lại hiện trường hoặc mọi người đều sẽ biết người thân cận của anh ta, đừng quá lộ liễu, hãy tạo hiện trường giả.
Hồng Đào lên tiếng.
Thật không khó để có thể lấy trộm danh bạ điện thoại của cô ấy, cô ấy im hơi lặng tiếng như người bình thường nhưng cũng tốn một chút tiền. Tôi chăm chú nhìn những giọt nước trên người mình qua chiếc gương thủy tinh: “Cảm ơn cô “Chú ý giữ gìn sức khỏe là được rồi." “Trong vòng hai ngày nữa thôi, tôi không chờ được lâu đầu, cũng không thể trì hoãn thêm nữa.”
Sau một vài giây, đầu dây điện thoại bên kia của cô ấy đã cúp máy.Chập tối ngày hôm sau, chiếc máy bay hạ cánh xuống hải quan Macao, tôi lập tức bắt taxi đi thẳng đến 1902.
Sáng sớm sau khi tôi rời khỏi Úc, tôi đã nói sau năm ngày thì sẽ trở về, tức là chiều ngày mai, tôi đã dự đoán trước thời gian. Bảo vệ đã kiểm tra xong cho tôi nhưng không ai báo cho tôi biết rằng Trương Thành Nam đang cùng Bảo Đốm đi dạo trong công viên nói về chuyện sòng bạc. Tôi đã lục tìm trong cả tủ giày và tủ quần áo cũng không thể nào tìm thấy đồ đạc của người phụ nữ kia. Có lẽ Trương Thành Nam đã giấu chúng ở khách sạn.
Bảo Đốm vừa nói chưa dứt lời thì đột nhiên im bặt, anh ta đưa mắt nhìn qua Trương Thành Nam, anh đã vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra tôi đang đứng ngoài hành lang. Ngay khi anh vừa định mở miệng gọi tôi, tôi đưa ngón trỏ đặt lên môi anh, nháy mắt ra hiệu cho anh đừng nói gì cả
Báo Đốm lùi sát vào góc tường không nói một lời nào, tôi từ phía sau lao tới, tôi dùng sức ôm chặt lấy Trương Thành Nam từ sau lưng, cái ôm đó rất chặt, như thể tôi đã dùng toàn bộ sức lực cả đời này của mình để ôm anh để từng giọt máu, từng khúc xương tan chảy, hòa vào nhiệt độ cơ thể anh. “Em nhớ anh rồi.”
Trương Thành Nam đột nhiên sửng sốt, một lúc sau anh nghiêng đầu nhìn tôi: "Sao em đã quay lại rồi?"
Tôi dựa vào sống lưng anh, bóp má anh rồi cười quyến rũ: “Em không muốn đầu. Anh chê em phiền