*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vệ sĩ xung quanh chỉ vào tôi rồi tức giận hét với đảm đàn em của Chính Lợi dưới tầng: “Chị dâu thương tiếc mọi người còn phải nuôi gia đình qua ngày, ở Macao có bát cơm cũng không dễ dàng, anh Trương sẽ lo cho mấy người cơm áo không lo, Qua Giang Long cho bao nhiêu thì chị dâu cũng sẽ không bạc đãi mọi người, mỗi người đều có phần, nếu không biết điều, vợ con ở nhà còn khóc than kìa!”

Tôi khí thế chấn áp toàn trường, đứng trên thềm đá nhìn xuống: “Tôi đếm đến ba, các vị hiền tài, tôi đến Chính Lợi là để chiêu binh mãi mã, sau là bỏ qua chuyện xưa! Nếu các vị lòng dạ sắt son thì một ngày Qua Giang Long không còn nữa, mộ của anh ta tôi sẽ nhờ anh Trương giúp mọi người hợp táng.”

Tiếng hét của tôi rung trời làm đám đàn em ở dưới nhao nhao nhìn nhau, đường chủ anh Thao đã đầu hàng rồi, bang Chính Lợi bị bao vây bốn phía, ngoan cường chống chọi đến sức cùng lực kiệt sau đó cũng lần lượt bỏ vũ khí đầu hàng.

Theo như tôi thấy, biệt thự rộng lớn bị bao phủ bởi một màu u ám của nỗi buồn. “Cô Lauren, thời gian cống hiến lâu hơn của ôngba ở 1902 chúng tôi, chúng tôi hàng rồi thì ông ba có trọng dụng không? Giang hồ xem chúng tôi là kẻ phản bội, anh em chúng tôi cũng cần mặt mũi chứ."

Tôi nhìn người đang tranh cãi anh Tào: “Chim khôn chọn cành tốt mà đậu, đó mới là người thông minh. Ngu trung vừa hại mình hại người mà thôi, anh Trương ngồi trên đỉnh kim tự tháp cũng không hề thiếu thuộc hạ, anh ấy sớm muộn gì cũng lật đổ được Qua Giang Long, nếu mọi người có cách khác thì anh Trương cũng không cản, ai không thuận thì cũng đừng nhiều lời.”

Anh ta á khẩu không nói nên lời, Qúa Giang Long bình thường vô cùng phách lối, quen đắc tội người khác rồi, thành cháy cá chết, đám đàn em của anh ta làm sao sẽ có kết cục tốt, đám người này đã không còn sự lựa chọn khác rồi, việc thu phục quân phản loạn, nếu năm không chuẩn để lửa xém lông mày, việc đàn áp phản quân Trương Minh Tuấn rất có năng lực, tôi không cần lo lắng, tôi chỉ cần giúp anh ấy đào hậu viện của Qua Giang Long là được.

Tôi ở lại hang ổ của bang Chính Lợi để trấn áp tàn dư, phòng ngừa bọn họ không phân biệt rõ tư vị bị bắt nhất thời tiêu diệt đàn em của tôi, lệnh cho tên Đầu trọc dọn sạch mọi thứ, gấp rút đến 1902 hội hợp với Trương Minh Tuấn. Bang Chính Lợi không thể cải thử hoàn sinh được, nếu không dẹp được mối loạn này, Qua Giang Long một khi còn một hơi thở, nhất định sẽ quay lại liều mạng với Trương Minh Tuấn, việc thôn tính một trong bốn băng đảng lớn không phải là vì tiền tài và địa bàn, những thứ này trước sau gì cũng có thôi, không thể vội vàng được, mấu chốt là phảiđâm thủng tấm màn hắc bạch, đạt được danh tiếng ở Macao,địa vị không ngừng tăng cao từ đó tranh giành một miếng thịt béo.

Lịch sử máu của ông ba Trương, là bàn đạp để bén rễ tại Macao, danh tiếng ông ba lừng lẫy, ba mãnh hổ trên núi đều sợ, điểm xuất phát tuyệt vời, độ nguy hiểm cũng cao, hoàn toàn ổn định chắc chắn thì chỉ có thể cắn chặt răng mà xông pha.

Tên Đầu trọc kéo ra lá cờ đen cắm trên tầng đỉnh cao nhất, ba chữ trắng đen “bang Chính Lợi” uy nghiêm bay trong gió, khoảnh khắc nó rơi xuống bức tường cao cũng kết thúc những năm tháng thống trị huy hoàng của Qua Giang Long.

Thay đổi bang phái so với quan trường thì dễ hơn trở bàn tay, không có hành động mờ ám, cũng không đánh giá lợi ích, hung hăng đánh một trận phân thắng bại, thắng làm vua thua làm giặc, hoặc là thắng, hoặc là bại.

Những chàng trai trẻ và nguy hiểm ở Hồng Kông, ba giờ sáng đánh với anh cả, năm giờ sáng lại bại bởi em trai của đối thủ, thua thì nhận, nhận rồi nhưng không phải ai cũng có thể đông sơn tái khởi.

Đừng nói là Trương Minh Tuấn đã từng trong cảnh nghèo khó đồng thời bất khả chiến bại mà vẫn giữ cho Tổ Tông bình an vô sự, Tổ Tông tự làm tự tiêu, anh Chu bị vạch trần, cảnh sát trưởng Thẩm ra mặt bình định, anh ấy luôn thoát khỏi nguy hiểm. Càng ngày càng nhiều bang xã hội đen phân miếng thịt ăn, dựa vào nhau mà sống, cảnh sát và xã hội đen của Hồng Kông và Ma Cao hợp tác ngày càngchặt chẽ.

Tôi biết rõ nội tình bên trong mới một đường thẳng tới bạch đạo, đem kế hoạch phát triển ở sở cảnh sát Macao, nếu cảnh sát trưởng Trịnh ngồi cùng thuyền với Trương Minh Tuấn thì công tố viên ở Đông Bắc trong một một năm rưỡi sẽ không động đậy.

Tháp Macao và 1902 tiếp giáp, cách Chính Lợi một giờ đồng hồ, tên trọc đầu đi hai mươi phút, gọi điện thoại cho đàn em, đàn em nói nhỏ vào tai tôi anh Trương đã biết chúng tôi thành công rồi, muốn tôi tập hợp vài người, đem mười bốn K làm trò, chơi nhẹ nhàng, tặng anh Trương một viên đạn bọc đường, tùy tôi khóc náo.

Tôi có chút thắc mắc: “Hân Huy, cũng phản rồi hả?"

Đầu trọc nói không phải, cậu ta còn chưa có cái gan làm ra chuyện qua cầu rút ván như vậy, nhóm cầm quyền của Chính Lợi đều bị diệt rồi, giờ đều nằm trong tay anh Trương, cậu ta chỉ ngồi ăn mát ăn bát vàng nên phải nịnh hót chúng tôi mới đúng. Lời căn dặn của Trương Minh Tuấn làm tôi bối rối: “Lý do để tôi khóc náo đâu? Không phải là chọc phiền phức chứ?" “Cô tới thì sẽ rõ”

Cúp điện thoại xong, tôi để lại 45 tên đàn em canh giữ, chỉ dẫn bốn người lái xe đến 1902, chính xác là sào huyệt của mười bốn K giữa tháp Macao và 1902, sòng bạc Venice có tiền, Lạc Sầu Môn có mạng lưới, có quyền nhất là Hân Huy, sự sửa chữa mười bốn K phô trương khá là sang trọng, nhìn thoáng qualà ánh vàng rực rỡ, chói lọi khắp nơi.

Tên Đầu trọc đã sớm đến được một lúc, cậu ta đưa tôi vào cửa, đè giọng xuống nói: “Báo hoa đã chủ động thương lượng với Hân Huy, mọi việc đều xong xuôi, mọi người đều vui vẻ không phải là giả, nhưng Hân Huy không ngu ngốc, thân phận của anh Trương nhìn chuyện đen ăn đen quen rồi, nhưng anh ấy phải lưu tình, đây là cách để các bang phái kiềm chế lẫn nhau.

Nghe xong những lời này, tôi liền rõ, tôi kêu anh ta về xe lấy túi cho tôi, lấy ra thỏi son, cẩn thận thoa lên môi: “Nói là tới cảm ơn Hạo hiện, anh ta không uống công dạy dỗ tôi, việc tranh sủng giết địch tôi rành nhất.

Đầu trọc cười: “Anh Trương nói qua rồi.

Tôi kinh ngạc: “Anh ấy nói tôi cái gì?”

Cậu ta đấy ra một cánh cửa gỗ kiểu châu Âu, đi qua hành lang, được tên đàn em dẫn đường, vào đến phòng họp: “Chị là phụ nữ nhưng không thua đồng mài râu, chọc tới chị, chỉ có thể lật trời luôn.”

Tôi tức giận chế nhạo: “Nói như anh ta gặp rắc rối vậy.

Không thể không khâm phục, thể lực của Hân Huy đủ lớn, vừa vào cửa đã thấy Trương Minh Tuấn đang chìm đắm trong hoa hoa thảo thảo, cả phòng đều là tiếng cười, muốn bao nhiêu dâm đăng có bao nhiêu dâm đãng.

Tay anh ta vậy mà lại đứng đắn, chỉ là đưa rượu lên khỏe miệng nhấp một hai ngụm.Đôi lông mày lá liễu của tôi dựng lên: “Ồ, họ Trương kia, tôi ở bang Chính Lợi vào sinh ra tử, anh còn nhàn nhã uống rượu?”

Tôi không nói nhiều, lập tức đoạt lấy ly rượu của anh, ném vào góc bàn: “bốp” một tiếng, rượu đổ ra ngoài văng lên tay áo sơ mi của anh, đanh đá nói: “Tất cả đàn ông đều là lòng lang dạ sói, nói thì hoa mĩ nhưng không làm được gì.”

Trương Minh Tuấn cố nén cười, nghiêm mặt lại: “Làm bậy.

Tôi gân cổ lên: “Anh còn muốn đánh tôi? Họ Trương kia, anh dám cởi quần tôi liền dám thiến anh! Xem thử anh tìm gái nhanh hay là dao của tôi nhanh.”

Mắt hạnh của tôi liếc qua người phụ nữ anh ta trái ôm phải ấp, cô ta vô ý nhìn qua chủ nhân, chủ nhân của bọn họ là mười bốn K Hân Huy, tôi nhìn lướt qua, đại khái thấy được đường nét, nhìn nhã nhặn hơn Qua Giang Long, khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính vàng, dáng người có vẻ thấp, làn da vàng vọt, mặc bộ đồ lụa xanh biển, cầm một chuỗi phật lớn, mặt mũi hiền lành. Một đại ca xã hội đen có bộ mặt yếu đuối như thế này cũng thuộc hàng hiếm có.

Anh ta khẽ nhe răng, chân răng vàng đen, tám chín phần là một lão nghiện thuốc, lúc cười có chút quái dị.

Không nhận được câu trả lời, cánh tay đang ôm chặt Trương Minh Tuấn của người phụ nữ hơi nới lỏng ra.

Tôi đẩy một cái, cái bàn gần như bị lật: “Ăn đồ lạha, tay của các cô gái này thật vững ha, mọi người bái vị tú bà nào trên núi vậy?” "Càng chiều em, em càng không xem ai ra gì.” Trương Minh Tuấn kéo tôi ra sau lưng anh, nhưởng mày mắng, nén giận nói với Hân Huy ngồi ở chính giữa: “Ông chủ Bạch chê cười rồi.”

Tôi không biết xấu hổ náo loạn làm Hân Huy sững sở, cái lưỡi dài đỏ phát tím của anh ta liếm liếm môi: “Cô gái của ông ba thật chua ngoa nha. Danh bất hư truyền.

Trương Minh Tuấn ôm eo tôi: “Bị tôi chiều hư rồi, ra ngoài cũng không chừa mặt mũi cho tôi.”

Anh nửa giận nửa cười, ánh mắt ra hiệu cho tôi, tôi cầm một chiếc ly sạch lên rót đầy rượu, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, giây trước còn như lang như hổ, giây sau đã yêu kiều, duyên dáng, biết thời biết thế tại giang hồ luôn được người ưa thích, tôi kính Hãn Huy: “Anh Hân Huy, nghe danh anh đã lâu, thất lễ rồi.”

Tôi hé đôi đỏ mọng xinh đẹp, nháy mắt, phong tình vạn chủng vô cùng, không còn giọt rượu nào trong cổ họng, tôi liếm sạch vết rượu còn trên môi: “Không hổ là rượu của anh Hân Huy, là La Ranee Conti?"

Anh ta ngậm điếu xì gà nhướng mày: “Cô Lauren biết phẩm rượu.

Tôi vuốt vuốt hoa tại: “Ở Đông Bắc cùng anh Trương đi xã giao, thường uống.

Anh ta vẫy tay kêu vệ sĩ đem ghế tới, sau khi tôi ngồi xuống, anh ta gẩy gẩy tàn thuốc: “Cô Lauren biếtnội tình của Lạc Sầu Môn?”

Tôi không hề giấu giếm: “Không chỉ là Sáu Ma, chỉ cần anh Trương muốn, bất cứ tình hình của người có tiếng nào ở Macao đều có thể biết được.” “Khẩu khí thật lớn.” Anh ta cắn điếu thuốc, lẩm bẩm: “Nội tình của tôi, có không?”

Tôi nghiêng người, từng chữ từng chữ nói: “Nếu anh Hân Huy dám đốt thì tôi cũng dám tiếp.”

Anh ta cầm điều xì gà lấy đầu ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, đôi môi mím chặt, nhìn Trương Minh Tuấn cười lớn: “Ông ba, cô gái này thật bạo gan nha. Chẳng trách anh bỏ tất cả chạy từ Đông Bắc tới Macao, đến cả gia tài bạc tỷ cũng bỏ được lại không bỏ được cô ấy nha, cô ấy quả thật không phải là một người phụ nữ bình thường.”

Tôi dựa vào vai Trương Minh Tuấn, nghiêng đầu cười đến rạng rỡ: “Cân nhắc thiệt hơn cũng là năng lực của một người đàn ông. Thế sự thay đổi khôn lường, nhân lúc còn có thể xông pha, anh Trương đã đánh bại Chính Lợi, phá vỡ thế chân vạc của bốn bang lớn ở đông tây nam bắc của Macao trong mấy chục năm nay, anh Hân Huy vẫn không yên tâm về năng lực của anh Trương sao?”

Hân Huy nói tất nhiên tin tưởng, ông ba có thể biến nguy thành an là phúc của mọi người, tôi và ông ba tài gái sắc nhất định có thể đem Macao thu vào trong lòng bàn tay.

Anhh ta nghiêng ly về phía Trương Minh Tuấn, đong đưa ly rượu vang đỏ như máu: "Hạnh Kinh lấy hàng của tôi, đã ký lâu dài, ông chủ Bạch đến trễ rồi.Tôi có thể cam kết ba thành hàng của tôi.”

Hân Huy cười như không cười, xoa xoa hoa văn trên ly: “Tàu ngầm ma túy của ông ba tôi có nghe rồi. Trong nước có thể chơi trò này chỉ có ông chủ Trương. Vốn của tôi cũng không kém Thái Đại B, cùng lắm thì tôi tăng giá cho anh, chúng ta sống chết có nhau, ông ba không đưa hàng cho tôi thì còn đưa cho ai chứ?”

Trương Minh Tuấn im lặng.

Hân Huy nháy mắt ra hiệu cho người phụ nữ tóc vàng rót thêm thêm rượu cho Trương Minh Tuấn, người sành sỏi trong chốn phong lưu đều biết, gái của của Nga được đặc biệt yêu thích, mông căng, lưỡi lúc nào cũng ướt dầm dề, nước nhiều và mềm dẻo, gái Nga ở Đông Bắc là nhiều nhất trong nước, vào những năm tám mươi, chín mươi người buôn đã vận chuyển lông thủ đến Nga và Matxcova, chuyến tàu đầu tiên chính là giữa Trung Nga. Một lượng lớn phụ nữ Nga cũng trong những năm đó bị buôn qua

Tôi không thích nhưng cũng không đề phòng hai cô gái đó, chỉ là thỉnh thoảng nhìn qua mà không che đậy sự chán ghét, Hân Huy đã nghe tin đồn cũng tốt hay là tận mắt nhìn thủ đoạn của tôi khi tiêu diệt bang Chính Lợi cũng được, anh ta cứ thao thao bất diệt, cố ý nhắc nhở Trương Minh Tuấn về sự hung ác của tôi nhưng anh ta không truy tới cùng mà chỉ dừng lại ở việc để hai người phụ nữ gợi cảm nhân cơ hội chen vào.

Trương Minh Tuấn uống hết số rượu còn lại nói: “ít nhất là trong năm nay, Hanh Kinh chiếm bảy phầnhàng, năm sau thỏa thuận hết hạn, ông chủ Bạch nếu cần, chúng ta sẽ bàn bạc lại."

Hân Huy thổ phỉ hết đường: “Nếu tôi có thể bằng Hạnh Kinh. Nhân lực của Venice, anh ta Thái Đại B chỉ là thằng tây chạy việc thôi, tôi khôn sợ anh ta, chặn đường phát tài của tôi thì không được. Năn phần, đây là giới hạn của tôi, anh ta không đồng ý, ông ba cứ việc xuất hàng, tôi và Hanh Kinh sẽ thương lượng.

Con người của Trương Minh Tuấn hiện lên một tia sáng sâu không lường được, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đây là chuyện của ông chủ Bạch, tôi sẽ đợi kết quả. ý định đãi tiệc ban đầu của Hân Huy là tìm hiểu, muốn hàng, tặng phụ nữ, không ngờ tôi lại đánh tới, điều thứ ba dù sao cũng không được rồi, hai điều trước đã được thương lượng tốt, bữa tiệc này cũng nên kết thúc rồi.

Chúng tôi rời mười bốn K, chào đại đường chủ Hân Huy, tên Đầu trọc mở cửa xe sau cho chúng tôi, anh ta nói qua tình hình của 1902, năm trăm tên đàn em của Qua Giang Long bị vây khốn ở sòng bạc dưới đất, sào huyệt của Chính Lợi bị thất thủ vẫn chưa nói cho anh, bọn chúng chạy không thoát, đang la hét muốn gặp Trương Minh Tuấn. “Anh Trương, xử lý sao đây ạ.”

Trương Minh Tuấn nhắm mắt dưỡng thần: “Giao cho mười bốn K, những giao dịch đẫm máu đó ở Macao cố gắng đừng dính vào. Nếu để cảnh sát nằm được chuôi, sẽ tận dụng làm lực lượng của chúng ta yếu đi.Tên Đầu trọc đáp ứng, anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu gật gật đầu, tôi do dự nói: “Thẩm Hạo Hiên đang đóng giữ ở Macao.”

Động tác đang sờ sống mũi của Trương Minh Tuấn đông cứng lại. “Chạng vạng em gặp qua anh ta ở Lạc Sầu Môn”

Anh im lặng một lúc lâu, nhàn nhạt ừ một tiếng, đưa tay ôm tôi vào lòng, không khí trong xe thật yên ằng: “Anh ta cho em năm ngày.” Trương Minh Tuấn vén tóc mai lên cho tôi, nhẹ nhàng lướt qua nốt ruồi chu sa được che bởi lớp phấn mỏng, không nói một lời.

Tôi nhìn lông mày của anh, anh không hề hoài nghi tôi cũng không hề đề phòng tôi, ung dung mà ôn hòa. “Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành là cùng một bọn. Bọn họ tập hợp ở Macao là muốn giết em. Bọn họ muốn ra từ trên người em, muốn em làm phản, trong ứng ngoại hợp.

Nói thật lòng, ngày mà Quan Lập Thành đầu hàng, giờ khắc đó tôi không hề hoang mang.

Kế hoạch mà Tổ Tông mong muốn là họ hàng cũng không muốn nhận, lớp ngụy trang của anh ta cũng quá kín đáo, không một sơ hở, tôi vô cùng kinh ngạc khi anh ta kiên trì trong nhiều năm như vậy mà không một dấu vết, giới bạch đạo cho dù là chính sự, thương trường, quân sự, chính trị, cao sang hay thấp hèn đều xem anh ta là một tay ăn chơi chỉ dựa vào cha mà thuận buồm xuôi gió, chức cảnh sát trưởngthành phố cũng là nhờ đi cửa sau, trong lòng không xem trọng, đến Thẩm Quốc Minh cũng không để anh ta vào mắt, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, thủ lĩnh băng phải không ai bì nổi đã cùng đường bí lối, Tổ Tông vốn yếu đuổi bị xoay vòng quanh đã vật lộn trong vòng đấu tranh này cho đến hôm nay.

Quan Lập Thành diệt cỏ tận gốc Trương Minh Tuấn, bỏ đá cả đường quan của đứa con trai phản loạn của Thẩm Quốc Minh lại nhượng bộ, Tổ Tông của họ là đồng minh, hoặc là những người xa lạ, chưa bao giờ là kẻ thù. Nếu lúc đó tôi không theo Trương Minh Tuấn mà vẫn theo Tổ Tông, anh ấy nhất định không cùng tôi làm ăn, ánh mắt Quan Lập Thành là nham hiểm nhất, anh ấy nhìn rất thấu đáo, có lẽ khi bắt đầu ván cờ trắng đen này, Tổ Tông đã nhiều lần che giấu sự xảo trá, đã bị phơi bày trong tầm mắt của anh ấy.

Dám sát hại ba vợ, lật đổ cha ruột, sự thờ ơ hung tàn của Tổ Tông, không phải thủ đoạn bình thường có thể đấu thắng, bức bình phong của anh ấy dường như là không thể phá hủy, tình nhân mới cũ không đếm hết, mối liên hệ đằng sau hậu trường là một vị muốn thao túng Tổ Tông, ông lớn muốn kéo anh ta xuống đài đã thành công chưa?

Tôi rùng mình nắm chặt tay, tôi phải dùng hết sức mới có thể kìm lại cơn sóng dữ trồng lòng mình, tôi liếc nhìn từng hàng từng hàng tủ kính xa lạ rực rỡ rồi chợt nhìn lại, tôi rốt cuộc làm sao trải qua với một người đàn ông sâu không đoán được như vậy.

Tôi hốt hoảng nắm lấy bàn tay đang sờ mặt củaTrương Minh Tuấn, lòng bàn tay đầy mồ hội: “Minh Tuân, Thẩm Hạo Hiên so với Quan Lập Thành còn đáng sợ hơn. Bại lộ bộ mặt thật càng muộn mới là người nguy hiểm nhất.

Anh nhìn màn sương đêm đang tan dần: “Quan Lập Thành không định làm thật, anh ta lớn tiếng dẫn quân đánh vào khách sạn Venice chẳng qua chỉ là một phát bắn giả. Mục đích thực sự của anh ta là ép Thẩm Hạo Hiện đang không vội nhanh chóng xuất son."

Tôi tự hỏi, một mình độc chiếm công lao không tốt sao? “Đầu tiên anh ta có nắm chắc sẽ bịt miệng được tôi không. Tiếp theo, vợ anh ta lúc tôi và anh ta giao đấu đứng sai đội ngũ, đi tới Đông Bắc, mặt mũi anh ta không nói tới, anh ta tẩy trắng hoàn toàn tội lỗi của vợ mình, vậy thì có tội không?”

Ngón tay anh gõ lên đầu gối có tiết tấu: “Anh ta thuyền cỏ mượn tên trong binh pháp, anh ta không chỉ mượn tên của người khác mà còn cho người khác có cơ hội mượn tên của mình."

Xe lao tới khúc cua gấp, tay lái tên Đầu trọc bị trượt, đập vào vách đá bên đường, cậu ta phản ứng nhanh nhảy ra khỏi mười mét, đuôi xe lao qua cột điện thoại, chỉ lệch một chút đã gây ra họa lớn rồi. May mà tôi ngồi giữa hai chân Trương Minh Tuấn, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc anh đã bảo vệ tôi, không bị ném ra ngoài, vẻ mặt anh vô cùng không tốt hỏi tên đầu hói chuyện gì xảy ra.

Tên Đầu trọc lẩm bẩm nói tay lái bị lỏng, trước khilên đường đã kiểm tra rồi, tuyệt đối không thể lái nửa đường liền xảy ra vấn đề được.

Trương Minh Tuấn không nghiên cứu kỹ, anh vuốt lại mái tóc bị rối của tôi: “Quan Lập Thành giết anh lập công thì có thể lập tức lên chức thứ trưởng quốc gia, cuộc bầu cử cấp quốc gia của Thẩm Quốc Minh rất phức tạp, quy trình cũng phải từng bước. Phải mất rất nhiều công sức thì bọn họ mới bằng cấp. Điều này có nghĩa là anh ta không cần phải tiếp tục liên minh với Thẩm Hạo Hiên, anh ta có đủ năng lực tự mình bày mưu lập kế nội tình của Thẩm Quốc Minh bẩn thỉu, anh ta sợ Quan Lập Thành liều chết, Thẩm Hạo Hiện mất đi đồng minh duy nhất cùng anh ta đánh bại cha mình, cùng với cha mình như châu chấu trên cùng một sợi dây, cùng ngã."

Trương Minh Tuấn nói rõ, Tổ Tông anh muốn lung lạc Quan Lập Thành để được giúp đỡ, anh ta cùng Thẩm Quốc Minh đặt mối quan hệ huyết thống sang một bên, còn Quan Lập Thành mượn đao giết người, tiết kiệm được công sức, thiện và ác, anh ta ít bị lây nhiễm, dễ nhào nặn lại.

Nói cách khác, Quan Lập Thành là quân cờ quyết định thắng bại của ván cờ, Tổ Tông là một con sông hộ thành, cổng thành của anh ta đã mở, dẫn lửa tự thiếu, giúp Quan Lập Thành có những gì mà anh ấy muốn, sau khi Thẩm Quốc Minh thất bại, anh ấy rời khỏi nhà họ Thẩm không một chút liên quan, giết chết Trương Minh Tuấn còn giúp anh ta một bước lên mây, thuận lý thành chương nắm giữ ba tỉnh miền Đông Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play