*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Thành Nam nhặt một cái lược gỗ lên từ gối đầu bên cạnh, chải mái tóc dài của tôi: “Quan Lập Thành lên chức phó quốc, trung ương làm đề án đại hội thường ủy, danh dự cùng chiến công của anh ta, nằm chắc chín phần.
Anh giống như lâu như thế, lần đầu tiên đụng vào da của tôi, như trân bảo hiểm thấy, lại như không nỡ cáo biệt tan vỡ, triền miên, lưu luyến, trống trải.
Mặt mày anh trước sau như một nhạy bén ngang ngược, tàn phá không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại không giống như Trương Thành Nam lạnh thấu xương và kiêu căng như ngày xưa, anh ôn nhu ôm tôi, giống như bất kì người đàn ông bình thường nào trên thế gian này, có tình yêu có điểm yếu, có năm tháng tang thương, tôi cảm nhận được sự trầm mặc từ trên xuống dưới của anh, sắc mặt từng tấc xám trắng.
Trương Thành Nam không ngừng ôm chặt tay tôi, tay áo anh kéo căng nếp uốn ra, một mực để trên cổ tay tôi: “Đi theo anh, sinh tử chưa biết, ngày mai của anh sẽ như thế nào, chính anh cũng không nắm bắt được, anh không bảo vệ được em, Tiểu Ngũ. Rănglược dừng ở lọn tóc, tay của anh dường như run run, giống như tôi đang tận lực khắc chế: “Em dính thuốc phiện và súng ống đạn dược, nhập cảnh trái phép, người đợi nợ cũ nhìn chằm chằm vào em, rửa sạch chỗ bẩn rất khó, ngoài Quan Lập Thành ra, ai cũng không làm được. Sau khi anh ta thăng phó ủy, sẽ là lục bình thượng tướng của ba tỉnh Đông Bắc duy nhất. Quân quyền tức chính quyền, không có ai dám vạch trần em.
Anh hôn trên trán của tôi, một giọt nóng bỏng rơi xuống nốt chu sa lạnh buốt, chon vùi tỏng khóe mắt tôi. “Tiểu Ngũ. Anh tẩu thoát về phía trời xa, trên tay anh có mạng của 17 cảnh sát, hơn mười tấn ma túy của anh đi qua chợ đêm buôn bán, sinh, là anh không sợ chết nên được, chết, cũng là kết quả mà anh phải làm. Đời này của anh không lỗ, nhưng em thì không được.”
Môi mỏng của anh ngậm lấy bờ vai trắng như tuyết yếu ớt của tôi, hô hấp của anh, nhiệt độ cơ thể anh, sự bền bỉ của anh, từng tí một thâm nhập vào da thịt tôi: “Tiểu Ngũ, em là lo lắng và uy hiếp của anh, em ở lại, anh không có can đảm chịu chết, cũng không có can đảm được ăn cả ngã về không. Nhưng anh hết đường rồi. Anh buộc phải chiến đấu với số phận.
Tôi bất lực nhìn về phía Trương Thành Nam ở khoảng cách ngắn: “Anh không cần em nữa rồi.
Anh nhíu mày thâm trầm, thật lâu, khàn giọng ừ: “Anh muốn cũng không được.Lời anh còn chưa dứt, tôi tát anh một cái bất ngờ.
Một cái tát này, là đốt lửa cháy rừng rực, là sự phẫn nộ cùng cực của tôi, vô cùng mạnh, vô cùng hung ác, hai mắt tôi phiếm hồng: “Anh xem em là cái gì? Sủng vật, mồi nhử, vướng víu, hay là tảng đá ngáng đường anh? Lúc cao hứng, dỗ dành một tiếng, lúc nguy cấp, liền vứt bỏ.”
Trương Thành Nam quay đầu lại, duy trì tư thế đanh, khuôn mặt anh một chút cũng không có gợn sóng, lại thất bại u ám, sau nửa ngày cũng chưa thay đổi.
Chiếc áo sơ mi đen tuyền thoáng vẻ u sầu trong chùm tia hiu hắt, tôi không tin Quan Lập Thành tìm anh đòi tôi, cái này mấu chốt rõ ràng là kinh vị Hắc Bạch, sở hàn chi giới, tuyệt đối sẽ không vượt qua.
Bọn họ cũng không đưa tờ séc khao khát cho nhau được.
Trương Thành Nam để tôi về nhà, tuyệt đối không phải là ta tiến người lùi tạm thời giao dịch hòa bình.
Anh gần như ngửi được khói thuốc súng từ bụng và lưng của kẻ thù, việc đột nhiên hàng của Quan Lập Thành, hơn xa phần truy đuổi công kiểm pháp của cảnh sát, anh gánh vác gánh nặng đề đầu lĩnh thưởng, phần chiến tích này, chỉ có anh có nhu cầu. Nhất cử nhất động của anh đồng thời lao vào sự giám sát của Thẩm Quốc Minh, người kia ước gì nằm bắt được việc xử lý sự ích kỷ và xấu xa của anh, tôi là quả b nặng cân, là loại lửa khiến cục diện bế tắc này bùng phát trở lại, trong bất lợi của Quan Lập Thành, tùy thời cơ kéo anh ta ra khỏi Tỉnh ủy. ThẩmQuốc Minh chờ mong tôi bày ra cục diện phong ba không thể vãn hồi, thuận thế giết chết Quan Lập Thành trong xoáy nước. Xem xét thời thế Quan Lập Thành lòng dạ cao minh sẽ không chui đầu vào lưới, nếu anh ta có thể tìm ra một chút tin tức của Trương Thành Nam, trực tiếp chiếm lấy giết chết, không cần như trước cổ kỵ hai phe thế lực ngang nhau, tổn binh hao tướng thế lực vắt ngang, lựa chọn thông minh tự nhiên là chính sách chủ trương dụ dỗ mà không phải là máu tanh giết chóc, thế lực ngày nay cách xa, một cái giống như chó nhà có tang, một cái con đường làm quan rộng mở, còn đợi khi nào nữa.
Trương Thành Nam mất đi tôi, anh ấy ở Macao nửa bước khó đi.
Không nói đến rất nhiều nơi không tiện ra mặt, giảm đáng kể sự thần bí của anh ấy, cũng bại lộ hiện trạng binh bại của anh, chim ưng ở phía Đông Bắc bay đầy trời, nhắm trúng lao xuống, răng nanh cắn đứt cổ họng của anh ta, khí tuyệt từng giây từng phút.
Tôi là giáp của anh, cũng là tấm chắn bảo vệ của sinh tử quan đầu.
Tôi nắm chặt cổ áo anh, khàn cả giọng chất vấn: “Em rời đi còn anh thì sao? Anh nói với em, anh nằm chắc mấy phần lật ngược.
Anh tùy ý tôi xé, hốc mắt thâm thủy quăng xuống một mảnh hư vô: "Không.
Động tác tôi chậm chạp, không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng nóng bỏng khắc sâu, thấu xương lại hốt hoảng. Anh không nói một lời vuốt ve mặt tôi: “Anh muốnđể em sống.”
Tôi ngu ngơ nhìn anh, anh cười phủ xuống mí mắt tôi, tôi lập tức chìm vào mảnh bát ngát vô tận: “Hai năm trước, ngõ nhỏ đêm đó sớm hơn một chút, em ở Kim Hoa gặp anh sớm hơn.”
Âm điệu anh khàn khàn rườm rà, tim cảu anh đập thình thịch: “Em và một đám phụ nữ, đứng ở cuối hành lang cười vui vẻ, các cô ấy hút thuốc, em không hút, anh nhớ được trong làn khói mù mịt, anh không nhìn rõ dáng vẻ của em, em không nói chuyện, không lộ tiếng nói, anh mang theo tay sai từ lầu hai xuống, hoảng hốt liếc bệ cửa sổ, em vừa vặn quay lại.”
Tôi ngậm chặt nơ trên áo anh, liều mạng áp chế tiếng khóc, sòng bạc Kim Hoa, đó là sản nghiệp của Trương Thành Nam. Đáng cười là tôi hậu tri hậu giác, cưỡi ngựa tắt đèn mấy tháng, tôi và anh chưa từng gặp mặt, kiếp nạn đã định trước, vẫn như cũ chạy không khỏi.
Tôi run rẩy và khóc nức nở khi lồng ngực nóng hổi của anh rộng mở, anh nói: “Anh không giữ người sống, đầu lưỡi có thể nói chuyện, tám chín phần sẽ sinh ra tai họa. Đêm đó hết lần này tới lần khác nhận ra em, anh đột nhiên phát giác, anh cũng sẽ không hạ thủ được. Phụ nữ quanh quẩn trong đầu anh, là tình nhân của Thẩm Hạo Hiên, anh mừng rỡ, lại càng do dự, anh lợi dụng sau đó là hủy hoại em, hay là chiếm giữ em, anh phá một lỗ hổng, có nghĩa là nó sẽ càng lúc càng lớn, anh sớm đoán sẽ có một ngày mình khống chế không nổi. Tiến Bình lại muốn kết, là anh khoét không hết khối thịt này. Tiểu Ngũ, ba mươi nămnăm của anh, gặp được em là sống vô dụng rồi.”
Lòng bàn tay của Trương Thành Nam bỏ ra khỏi mặt tôi, tôi cuồng loạn nhào vào trong ngực anh, giống như hoang mạc bao la bát ngát, nắm được một con suối nước chảy sôi trào, một bên sợ nó biến mất trong một khoảnh khắc, một bên điên cuồng cắn nuốt, tôi mơ tưởng hão huyền nhiều như vậy, tôi chỉ tùy hứng một lần, tôi muốn có một giấc mộng, liên quan đến anh ấy, nếu như thành thật, hoặc là không tỉnh lại nữa.
Tôi ôm chặt cổ anh, nức nở sụp đổ: “Em sai rồi, em không nên nổi lòng tham, em không muốn gì cả, em không cần châu báu, không cần dnah phận, em cái gì cũng không cần, anh đừng đuổi em đi.”
Tôi chưa từng nghĩ đến khoảnh khắc này, hiểu rõ tôi không có thuốc chữa yêu anh ấy cỡ nào, anh buôn lậu ma túy, anh ấy vốn dĩ cũng là thuốc phiện.
Độc tính của anh, chậm chạp mà vô vị, tôi thậm chsi không rõ ràng lắm, anh làm như nào tê dại được tâm trí tôi, tình ý của tôi, đem nhân sinh của tôi đẩy đi ngược chiều quỹ đạo, sự bình thường, chán nản mà tôi coi không được, tôi chán ghét mà vứt bỏ đến tận cùng, không yên, tôi hết thảy đều đã tiếp nhận.
Nhân gian có tám cái khổ là Phật nói.
Nam nữ si tình có bốn nỗi buồn, đoán không ra, bỏ không nỡ, thua không nổi, bỏ không xuống.
Tôi nhìn thấy kết cục của người phụ nữ phản bội Tổ Tông, phạm phải hồ đồ thiên đại.
Tôi không biết nên thống hận ai, vì cái gì mà vẻmặt biến thành bộ dạng này, quát tháo Trương Thành Nam của Đông Bắc, bị bức phải thê thảm nhưu vậy.
Tôi khốc mệt rồi, vùi ở tỏng lồng ngực anh ngủ, mười dặm bên ngoài thành phố đánh ba tiếng, tôi bỗng nhiên giật mình, nháy mắt thức tỉnh, quét một vòng trái phải, Trương Thành Nam không ở trên giường, động tĩnh xột xột xoạt xoạt từ bên ngoài cửa truyền đến, có sặc mùi khói thuốc lá, có quang ảnh chập chờn.
Tôi mò mẫm bò xuống giường, chân trần đi tới chỗ cửa, Đầu trọc nắm chặt một tahnh gỗ mảnh, côn gỗ buộc chặt trên một dây thừng, buộc trên dây thừng có tờ giấy, anh ta đưa cho Trương Thành Nam im lặng hút thuốc: “Cảnh vệ của Quan Lập Thành, giao cho anh một phong thư.
Trương Thành Nam không nhận, lỗ mũi phun ra một đám khói, Đầu trọc mở ra xem lướt qua: “Anh ta nói đội ngũ cảnh sát thứ hai sắp lên đường, muốn một cơ hội sống, chỉ anh ta có thể cho”
Mặt mũi Đầu trọc ngưng trọng: “Chị dâu ở đây, rốt cuộc là phúc hay là họa. Lạc Sầu Môn và sòng bạc Hanh Kinh buôn bán lời hai, chị dâu đi ra làm thỏa đáng, chị ấy thực sự có thực lực, nếu không có chị ấy, quân đội vây khách sạn ngày đó, chúng ta đã thất bại. nhưng mà bà chủ của tham mưu trưởng, Đông Bắc có thể bỏ qua sao?”
Trương Thành Nam vứt tàng thuốc xuống, nhất chân đạp đi: “Tin tức của Tiến Bình. “Không biết bên kia có trở mặt hay không, anh đại Bình không hề có tin tức.Tôi bây giờ mới ý thức được, từ biệt ở còng bạc, Tiến Bình giống như là bốc hơi.
Anh ta nhập cư trái phép Macao, là tôi trăm phương ngàn kế kiện đến chứng cứ, Macao rõ ràng như bốn tờ bánh, còn cờ tờ bánh phiền toái anh ta tự mình gặm nữa. “Quan Lập Thành rất tinh, chúng ta sắp xếp 50 tên đặc binh nằm vùng, chưa chắc đã an toàn. Một khi nằm vùng phản bội, Tiến Bình sẽ đặt trong tay Quan Lập Thành.”
Đầu trọc kinh ngạc thất sắc: “Lâu như vậy rồi, cũng không có phong phanh gì, sẽ nào anh đại Bình bị lộ rồi?” Anh ta hùng hùng hổ hổ nện vào tường: “Quan Lập Thành thật con mẹ nó tuyệt tình. Cái thằng chó này, anh ta lớn lên mấy mắt vậy? Vậy cũng không thắng nổi nó?"
Trương Thành Nam xoa nắn mũi: “Bọn anh ta ở quân bộ Trú Úc” “Quan Lập Thành liên tục cùng thủ lĩnh Trú Úc trao đổi, muốn đem chị dâu bình an rút lui, cũng không phân rõ ra là diễn kịch hay di chuyển thật sự.” “Anh ta đến thật.” Trương Thành Nam chắc như đinh đóng cột: “Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, anh ta không chiếm được, sẽ hủy diệt, anh ta không thể nào để người Đông Bắc tất cả đều biết đến danh nghĩa của vợ mình, trở thành tấm séc đánh đắn to ở ta hoặc trở thành bức hiếp của anh ta trong tay Thẩm Hạo Hiên. Cho dù là người phụ nữ mà anh ta thích, cũng không thể làm trở ngại tiền đồ của anh ta.”
Đầu trọc lấy ra cái bật lửa, cũng chọn cho mìnhmột cây để sát ào cắm, anh ta bật thuốc lá: “Thời gian của chúng ta, chỉ có một tuần. Phòng công an mật thám của tỉnh Hà Bắc nói, một tuần sau tổ trị an của tỉnh sẽ lập án 4. 29 truy đuổi tiểu đội của Trương Minh Tuấn, xung quanh Macao đào hầm bố trí phòng vệ, đến lúc đó chúng ta không ra được, Macao có biến động nhỏ, bọn họ nhìn thấy tận mắt, giống như ở tỏng bình.
Tôi mặt không biểu tình thủ sẵn chốt gỗ, vô thanh vô tức phá hỏng một khe hở. Tổ Tông đến Macao, là 5 giờ 20 phút hoàng hôn của hai ngày sau.
Tỉnh ủy cung ứng chuyên cơ của Thẩm Quốc Minh vững vàng đáp xuống sân bay, anh ta dường như chờ không được mà đi kiểm sát, liền đi vào trong chiếc xe chính phủ địa phương Macao đón, ban bố chỉ lệnh thứ nhất: cuộc săn lung bí mật để tìm nơi trú ẩn của Trương Thành Nam, phải tránh đánh rắn động cỏ, thăm dò chứng cứ xác thực, một kích chế địch.
Tối hôm cùng ngày, tôi đội mũ dạ đi theo Trương Thành Nam bước vào hang ổ bang Chính Lợi của Qua Giang Long – Sâm Lâm.
Ba cửa chính là Sâm Lâm, cửa thứ nhất ở Bắc triều Nam, chế tạo bởi kim thạch, sư tử mạnh mẽ chấn giữ, tay sai chặt khóa sắt, tới chơi bất kì nhân vật to lớn nào, tất cả đều phải nộp dao găm súng ống lên trên, qua cửa số hai, tấm gương treo khung vừa đúng hướng Đông, biểu tượng mặt trời mọc không lạc xuống, bang Chính Lợi cường thịnh không suy, đẩy ra cửa thứ ba, đại sảnh luyện võ rộng rãi, ba mươi sáuloại vũ khí sắc bén được trưng bày, đổi chiều vách tường, mấy thứ kim loại lưỡi dao sắc bén còn nhuộm máu tươi, dày đặc di chuyển mùi trong không khí, đồ bát quái tuyên khắc tại mặt đất, ánh sáng màu vàng quất sắc, cực kỳ giống Tinh Võ Môn.
Bang Chính Lợi bằng kỹ thuận theo thiên địa xông ra, mù lòa mò mẫm bắt một gã tay sai solo, một diệt năm cũng không thành vấn đề, cho nên Qua Giang Long giúp đỡ huynh đệ ít nhất trong tứ đại Macao, lại ổn nhất, chất lượng cả bang quy lại chính là hàng đầu.
Sâm Lâm ở Macao, tinh toán phong thủy bảo địa đỉnh cấp, lẫn vào phường mê tín xã hội đen, chú ý vận thế, giờ nào đi hàng, đi đường thủy nào, bái ngọn núi nào, khắt chút làm, nửa phần không kém, mười bốn K đẳng cấp hung ác, thẳng đến hậu viện, ám sát diệt trừ, đánh cho kẻ thù vội vàng không kịp chuẩn bị, mà gian phòng ngói xám ba tầng lầu không che không dấu này, vẫn yên tĩnh như Thái Sơn, không có nơi nào cam tâm tình nguyện phá phong thủy để gặp nạn.
Trương Thành Nam dưới ánh nhìn chăm chú của hàng trăm con mắt, tới gần chủ vị Qua Giang Long đang từ trên cao nhìn xuống.
Anh ta nghiêng người tựa lưng, chân dẫm trên thêm đá, một cái khác lắc lư trên bàn, tay trái cầm quả óc chó, một ngụm bóp một hạt, vỏ trái cây khô quắt mà kiêu ngạo nhả dưới chân, có một quả dính trên ống quần của Trương Thành Nam. “Ông ba Trương, ngưỡng mộ ngài đã lâu.
Dáng vẻ như lưu manh lang thang, anh ta trừng mắt lạnh: “Mẹ nó, để ông ba đứng à?”Tay sai lập tức phản ứng, chuyển cái ghế đến, nhằm ngay mông của Trương Thành Nam, thò tay xoa xoa: “Ông ba, mời ngài ngồi. Tiểu nhân không hiểu chuyện, mong ông ba rộng lòng tha thứ."
Tôi phủi phủi cái ghế, ngồi như không ngồi: “Anh Long, mười bốn K người tâm phúc của Hân Huy rạng sáng hôm qua đã đoạt của cửa hàng ngài mấy khối giá trị trăm vạn tệ, lấy lòng tay sai của mình. Cái mặt bị đánh này, ngài đau không?"
Trương Thành Nam không lộ tiếng vuốt phẳng đường chỉ, Qúa Giang Long cầm thìa bạc ngoáy lỗ tai, thỉnh thoảng thổi ráy tai dính trên bên trên, tức giận nói: “Cô Lauren tai thính mắt tinh, mới đợi ở Macao bấy nhiêu lâu, đủ tinh thông.” “Tinh thông cái gì chứ, anh Long xem trọng tôi. mười bốn K khi dễ bang Chính Lợi, bang Chính Lợi liên tục bại lùi nhận kinh sợ ra vẻ đáng thương, không phải là những nhân vật nổi tiếng của Macao thầm hiểu với nhau sao?”
Gương mặt Qua Giang Long âm trầm, cái ngoáy tai gãy vặn vẹo trong tay hắn, vặn vẹo thành ma hoa của oai tà: “Trên đường người nào muốn tìm chết, ăn nói bừa bãi sau lưng, tổn hại thể hiện của tôi?”
Anh ta đạp một cước vào tên tay sai gần nhất: “Con mẹ nó, sao mày đéo báo cáo cho tao?”
Tay sai bụm lấy quần, ấp úng: “Tay sai của mười bốn K tại cửa hàng gắn bionsg nước tiểu.
Tôi phốc cười, cố ý để anh ta nghe thấy, lại ra vẻ thất thổ che miệng, ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Anh Long, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, bang Chính