*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tôi vô lực rũ cánh tay cầm súng xuống, xoay người đưa lưng về phía anh: “Lập Thành, anh cũng không muốn tôi chết, đúng không? Tôi đã không còn là Trình Bảo Ái trong sạch về mặt pháp luật như trước đây, tội danh của tôi nếu sa lưới mà chết, anh cũng không có khả năng rửa sạch cho tôi.”
Nắm tay anh chống dưới cằm. “Lập tức dừng tay, vẫn còn kịp.
Tôi cười nhạt “Tôi hỏi anh, nếu bản thân anh cũng khó giữ, trung ương với tôi, hai chọn một, anh sẽ bỏ bên nào?”
Quan Lập Thành nhíu mày, giọng anh không nén được tức giận cùng bất đắc dĩ: “Bảo Ái, tình huống như vậy sẽ không tồn tại.” “Anh chờ xem." Tôi trào phúng thở dài: "Đàn ông trên đời này, không ai có thể xem tôi quý giá hơn tính mạng và quyền thế, cho nên ai cũng không giữ được tôi
Tôi đứng thẳng rồi cong người xuống: “Tàn hoa bại liễu, không đáng để tham mưu trưởng Quan nhọc lòng.Anh ấy phát hiện tôi đang giận lấy, hạ nốt nửa kính xe còn lại xuống: “Trương Minh Tuấn đã đến đường cùng, anh ta giờ không quyền không thế, chỉ còn một cái mạng, tính mạng và cô, nếu hai chọn một thì sao. Bảo Ái, không phải cô không đủ quan trọng, mà là nếu không có những yếu tố đó, người có được em cũng không có được lâu dài.”
Tôi nằm báng súng, đôi mắt đỏ quạch lại không hề động: “Anh ta xấu, nhưng thản nhiên quyết đoán, ngạo nghễ khí phách. Anh ấy không lừa tôi, tôi hiểu rõ anh ấy. Tôi vốn tưởng anh ấy chỉ hư tình giả ý, luôn luôn lừa gạt.”
Tôi lau nước mắt: “Tôi còn nhớ anh nói, hai ba phần chân tình thực sự không dễ, người sống trên đầu thương mũi súng không nên có hứng thú với chuyện yêu đương phong lưu, tôi không cần anh ấy cho tôi mười phần, chỉ cần hai ba phần này, tôi đã vui vẻ rồi. Ít nhất Trình Bảo Ái tôi trên đời này đã được trải qua tình cảm của một người đàn ông.
Quan Lập Thành im lặng không lên tiếng, nhìn tôi ngày càng đi xa, ngày càng bé nhỏ khó thấy, tiếng còi hụ cảnh sát chôn vùi trong bầu trời mênh mang ánh hoàng hôn, đêm nay, nhất định là mở màn của một hồi gió tanh mưa máu tại Macao.
Tôi thẳng lưng bước đi ổn trọng, sau khi đi rất xa, bèn tăng tốc độ bạt mạng trong đường hầm quanh Đông Nam và Tây Bắc Venice, chạy như điên không mục đích, tôi không dám dừng lại, một giây cũng không được, khi đi ngang qua bãi đậu xe, tôi nhìn kính chiếu hậu cùng chiều, thoáng thấy phía sau im ắng,không có ai lén đuổi theo, khiến tôi lộ ra dáng vẻ sợ hãi bất an.
Tôi ngồi trên đường biên trắng của đường hầm, sụp xuống trên cả tay lẫn chân, há miệng thở dốc. Tìm đường sống trong chỗ chết đúng là sự dày vò của địa ngục trần gian.
Tôi với Quan Lập Thành mà nói là liễu yếu đào tơ không xứng.
Thì sao tôi xứng với Trương Minh Tuấn chứ.
Quãng đời còn lại dù ngắn hay dài, yêu đương nam nữ, không phải anh, cũng sẽ có người khác.
Nói tới nói lui, si mê đầu hàng, chẳng qua vì chính trái tim mình mà thôi.
Tôi ôm mặt, khẽ cười vài tiếng, lau khô vệt nước trên mặt, kéo mũ ra, cố ý làm tóc rối tung trên nửa trái mặt, ra vẻ nhàn rỗi bước vào một cửa hàng tiện lợi. “Bà chủ, điện thoại công cộng bao nhiêu tiền?”
Bà cô đeo kính chuyển ánh mắt từ tờ báo sang phía tôi: “Hai đồng.”
Tôi ném một đồng đô la Úc: “Không cần trả lại. Đàn ông trong nhà đi chơi, vắng vẻ quá, chỉ mong là may mắn. Anh ấy làm công tác chính phủ, điện thoại không ghi âm đấy chứ?"
Bà ta tức giận nhấn nút: "Gọi đi! Không ghi.
Tôi nhếch miệng cười, cầm điện thoại lên bấm một dãy số, bên kia lần thứ nhất không bắt máy, đến lần thứ hai, truyền đến vài tiếng chó sủa, nhưng lại rất thanh tĩnh, giống như mảnh đất vắng vẻ giáp nôngthôn, tôi che ống nghe, không để giọng nói vang ra “Tôi đây.
Đầu trọc không tin nổi: “Chị dâu?” “Quan Lập Thành thả tôi, không ai theo dõi tôi. Y theo kế hoạch làm việc, tôi giao hàng ở Lạc Sầu Môn, lấy được tiền rồi, hành khách chuyển đi Đông Lâm gặp các cậu."
Đầu trọc hình như uống bia, cậu ta nấc một cái: “Chúng ta không di chuyển, vẫn còn ở Macao. “Cái gì?” Tôi quá sợ hãi: “Tham mưu trưởng quân khu tỉnh dẫn đội, không lật ngược Macao lên thì tỉnh ủy Đông Bắc chưa bỏ qua đâu, tôi trì hoãn thêm hai ngày, sau đó Thẩm Hạo Hiến sẽ đến, lúc ấy một con chim sẻ cũng đừng mong xuất cảnh được.” Đầu trọc nói bọn em đều biết, chị một mình gánh vác, anh Nam không đồng ý, tôi không có cách nào, tôi đánh không thắng cậu ta, đuổi không đi.
Tôi mắng một câu đồ bỏ đi.
Tiếng nước chảy róc rách trên mặt đất, cậu ta mở vòi nước, xối từ đầu đến chân: “Chị dâu, anh Nam dù là đào phạm, nhưng cũng là đàn ông, anh ấy để phụ nữ gánh vác, thì việc chị khăng khăng một lòng với anh ấy còn có ý nghĩa sao?”
Yết hầu của tôi nghẹn lại, á khẩu không trả lời được, vừa chua vừa chất. “Anh ấy ở đâu.” “Lái xe xung quanh thăm dò địa hình, bọn em ở hẻm Xuyên Nam, chỗ này đều là nhà cũ, các hộ gia đình đủ mọi thành phần, một đám tội phạm có tiềnán, ít xen vào việc của người khác, lại thêm cẩn thận một chút, thì không ai tra được đâu.”
Tôi nói được, chờ tôi giải quyết hàng xong, điều xe tới Lạc Sầu Môn đón tôi, nếu tới mười một giờ mà tôi không xuất hiện, nhất định không được dừng lại, không được hỏi thăm lung tung, trước không giờ phải lên đất liền đi về phía thuyền Nam Thiên.
Tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu ta: “Đầu trọc này, Đông Bắc chơi thật đấy, anh Nam không động, dù cậu có đánh bất tỉnh anh ấy cũng phải đưa lên thuyền.
Đầu trọc im hơi lặng tiếng thật lâu, cậu ta khàn giọng nói, em hiểu
Tôi cúp điện thoại, nhấn nút xóa lịch sử vài lần, nhưng vẫn lo không an toàn, thừa dịp lão bản không đề phòng, liền đơn giản cậy bụng nút kia đi, tôi nói câu cảm ơn, rồi không chậm trễ giây nào, chạy về phía Lạc Sầu Môn, Ngựa của anh đại B đang hút thuốc trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, có vẻ như hơi thiếu kiên nhẫn.
Tôi đứng ngoài cửa hồi phục tâm tình, đi tới thì thầm cầu ám hiệu: “2008, tháp Macao.
Tên tay sai cầm đầu nhả khói giữa chừng: “Tháp Hào Hoa, tầng mười tám.”
Tôi ngửa đầu, lộ ra khuôn mặt khuất dưới mũ: “Giao hàng.
Bọn họ huýt sáo, vài tên nằm vùng ở bốn phía trông chừng tình thế khoa tay múa chân làm thủ thế “ok” với tên tay sai này, người đàn ông này thấy vậymới đặt tàn thuốc dưới để giày, di di: "Cô Lauren, chờ cô hai tiếng đấy.
Tôi đè thấp vành mũ: "Cớm phản bội. Bọn họ ngẩn ra: “Ông ba ấy hả?” “Không có gì đáng ngại, tôi cắt đuôi rồi. Hừng đông, hàng sẽ được vận chuyển đến chỗ đổ rác ở phía sau Lạc Sầu Môn, lúc giấy chặn đường ở khách sạn cũng không gặp được.
Tôi cởi áo gió, chậm rãi vắt lên khuỷu tay: “Một trăm chín mươi cần, không thiếu một cân”
Tên tay sai này thở phào, anh đại B giao bọn họ kiểm hàng trả tiền, nếu hàng xôi hỏng bỏng không thì sẽ bị liên lụy, tên tay sai này dẫn tôi vào thang máy đi lên đại sảnh biểu diễn trên tầng hai: “Ông ba và anh đại B cùng trên một chiếc thuyền, độc quyền nổi tiếng ở Macao, có phúc cùng hưởng, nhưng có tình huống thế này, anh ấy sẽ biết, nhiều người sức lớn, cần chúng tôi phải thêm người không.
Mặt tôi không đổi sắc nói không cần, các người còn chưa đủ để cớm nhét kẽ răng. “Cớm ở Đông Bắc không nể tình sao?" Bọn họ xem thường: “Đây là Macao, Đông Bắc muốn hung hằng ngang ngược, không được đâu.”
Thang máy lên đến tầng hai, cửa hai bên chậm rãi mở ra, tôi dẫn đi ra: "Macao tự quản, quan chức cao nhất ở Thăng Long cũng chỉ tương đương với cấp bộ thôi. Cớm của Đông Bắc phải ra cấp phó quốc, ai dám không theo” “Cô Lauren, tình thể không thể nói vậy được. Anhđại B và sở cảnh sát luôn hữu hảo, sở cảnh sát ngăn cản, Cớm bên Đông Bắc cũng sẽ e ngại. Đường nhập cảnh khắt khe hơn, quân đội lớn không vào được, Macao là chỗ ẩn thân tốt nhất rồi.”
Động tác của tôi khựng lại: “Có chuyện như vậy sao?”
Anh ta cợt nhả: "Không sai, quyền tự trị của Macao rất lớn.”
Tôi vuốt vuốt vòng trên cổ tay: “Nghe nói Hân Huy của mười bốn K ra vào sở cảnh sát như sân sau nhà mình?” “Bố nuôi anh ta rất trâu bò, đã lập thành giang sơn rồi, anh ta trông là được.”
Nhân vật gặp may bậc này, gây vô số thù hằn, Trương Minh Tuấn lập mưu cùng Quá Giang Long của bang Chính Lợi kiềm chế mười bốn K, đoạt lấy tài nguyên của sở cảnh sát, sở cảnh sát trở thành bên hợp tác, thì việc chống đỡ thể công dồn dập của Cớm bên Đông Bắc sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng việc này nói sau, chuyện cấp bách là trước tiên chuẩn bị đủ tiền, đi tìm Quá Giang Long cũng phải chuẩn bị lễ vật gặp mặt.
Tên tay sai này đưa tôi vào chính giữ khu khách quý ở tầng hai, tôi dặn anh ta vặn đèn bớt sáng, tôi ghét bị hoảng sợ, ngồi xuống không bao lâu, một người đàn ông trung niên lạ mặt được đám tay sai vây quanh, từ bàn ngắm cảnh trên tầng ba xuống tới, ngồi ở ghế salon đối diện tôi, một tên tay sai cúi đầu kh lưng nói: “Cô Lauren, theo quy củ Macao, anh ấy không tiên xuất hiện ở Lạc Sầu Môn, anh Đông làđại đường chủ của anh đại B, để anh ấy nói chuyện với cô, khiến cô thiệt thòi rồi.”
Quy củ trong nước, địa vị của anh Đông hoàn toàn chính xác không có tư cách ngồi đối diện với tôi, tôi không để tâm mấy chuyện vặt vãnh này, rất nể mặt mà gọi anh ta một tiếng anh Đông.
Anh ta khách khí gật đầu: “Cô Lauren, thủ hạ của tôi kiểm hàng ở phía sau, cô đích thân trông coi hay là chờ báo cáo?”
Đêm dài lắm mộng, nhập gia tùy tục, xen vào chuyện người khác sẽ rất phiền phức, tôi nói: “Tôi tin vào đạo nghĩa giang hồ của ông chủ Thái và anh Đông, múa hát thanh bình, xa hoa cao quý, thật rất hưởng thụ, tội gì phải đi bãi rác thối hoắc để tự mình chuốc khổ chứ? Anh Đông bảo các anh em làm nhanh một chút, sớm xong việc, tất cả mọi người đều vui vẻ, uống thoải mái.”
Anh ta cười ha ha. “Cô Lauren thật giàu cảm xúc. Anh ta tự mình mở nút chai: "Hàng nhiều, vất vả ông ba rồi.”
Tôi uống tượng trưng hai, ba lỵ, ăn không ngon miệng, tượng trưng đổ hai ba lỵ, ăn không ngon, hờ hững trả lời anh ta, ánh mắt liếc về hướng cửa sau sân khấu, chừng bốn mươi phút, hai tên tay sai hấp tấp đi vào phòng khách, kh lưng nói gì đó với anh Đông, trái tim tôi đều treo ngược lên, tay để trên đầu gối không tự chủ nằm lại.
Anh Đông không giận không vui, không cười không buồn, toàn bộ quá trình đều mang vẻ mặt thản nhiên như nước, đám tay sai báo cáo tình hình xongliền khúm núm lui xuống.
Một hồi vô cùng quỷ dị lặng ngắt như tờ, anh Đông chợt cười to, anh ta sờ túi áo sơ mi, lấy ra một tờ chi phiếu: “Ông ba sảng khoái, bột tốt, tiền của anh đại B cũng là đồ tốt.”
Anh ta đẩy chi phiếu dọc bàn rượu về phía tôi, đầu ngón tay gõ một cái: “Bảy mươi ba triệu, sau khi bán được một nửa, khoản còn lại anh đại B sẽ đưa anh Nam trong buổi tiệc mừng. Cô Lauren, mời cô xem qua.”
Chạy qua cửa tử một chuyến, tay tôn run đến mức khó kiềm chế, vội vàng đan mười ngón tay vào nhau, đặt ở sau lưng, tôi kiềm nén xúc động trong giọng nói: “Danh dự của ông chủ Thái, anh Nam hoàn toàn yên tâm.
Anh Đông nhét chi phiếu vào túi áo gió của tôi: “Tiền mà, càng nhiều càng tốt, lẽ đời không nhận cha chứ sẽ nhận tiền. Cô Lauren biết Tam Giác Bạc chứ?”
Tôi trầm mặc nhìn anh ta.
Anh ta rót đầy một ly rượu đỏ chuyển cho tôi: “Cô không cần cố kỵ, anh đại B không có ý tứ gì khác, nếu là hợp tác, một lần nửa lần không có nguy hiểm, kiếm không được nhiều, thời gian dài cùng có lợi, mới là đạo buôn bán. Ông ba nhập hàng có tầm quốc tế, anh đại B không thiếu tiền, các bên đều cùng phát tài ở Macao, phía Tam Giác Vàng, Cớm làm rất chặt, Thăng Long cũng tham gia, Tam Giác Bạc lại là lỗ hổng trong giới, cô có cân nhắc chơi lớn một chút không?”
Tôi và Trương Minh Tuấn dính dáng hai năm rưỡi, mắt đã thấy thật nhiều nhưng chưa bao giờ nghe nộitình, Tổ Tông âm thầm điều tra hết thảy liên quan đến bối cảnh của anh, Tam Giác Bạc đúng là một nơi như vậy.
Tam giác vàng là chỉ Đông Nam Á, Myanmar, Thái Lan, Lào, Thăng Long, Tam Giác Bạc là chỉ đảm mafia Mỹ, Colbia, Pêru cùng Andes, Amazon. Trong đó, loại ma túy mà Đông Nam Á khan hiếm, cấm trồng trọt và bán thành phẩm ma túy, lại thừa thãi ở Pêru, mà loại ma túy đám mafia Mỹ khan hiếm nhất thì ở Đông Nam Á chỗ nào cũng có.
Hai phe đọ sức, mức độ tán thành của thế giới cùng lợi nhuận ròng thì Đông Nam Á hơn một chút, vì vậy có cách gọi Tam Giác Bạc này, lần kia khi Trương Minh Tuấn buôn lậu ma túy ở Vân Nam, anh dùng hàng trăm hàng ngàn kg sản lượng ma túy mỗi năm để trao đổi với ma túy của Andes, các mạng lưới buôn lậu thuốc phiện khác nhau khi trao đổi không dùng tiền mặt mà là thuần túy trao đổi hàng hóa.
Hai năm đầu tiên, sắc lệnh cấm buôn bán chất cấm biên giới đã làm gia tăng gấp đôi số lượng cảnh sát chống ma túy, vậy nên đảm đầu sỏ lâu năm hủy bỏ con đường vận chuyển truyền thống là đường bộ và đường thủy xuyên quốc gia, chuyển sang giao dịch kiểu mới, buôn lậu chất cấm bằng tàu ngầm. Một tàu ngầm để buôn lậu chất cấm có giá trị chế tạo là mười chín triệu bảng Anh, tương đương với lợi nhuận chào hàng nửa năm của Đông Nam Á, Trương Minh Tuấn làm nhà độc quyền ở phía Thăng Long đương nhiên có một con tàu này.
Có thể lặn sâu bốn ngàn mét dưới mặt biển, cũngcó thể chạy nhanh trên sông hồ suối nước, nói chung, chỉ cần có nước là có thể đi, được cài đặt hệ thống phản trinh sát, ngăn cản tất cả tia sáng của dụng cụ thăm dò, vấn đề duy nhất là xuất động quy mô lớn nhiều lần, nếu bị Cớm để mắt thì một khi bị phá vỡ sẽ làm cả mạng lưới buôn lậu chất cấm tan tành, không có trùm buôn ma túy quốc gia nào gánh được trách nhiệm này, vậy nên số lần sử dụng ít ỏi không có mấy, Trương Minh Tuấn tình nguyện mạo hiểm đi qua Phục Hưng số 7 để buôn lậu, cũng không muốn cho tàu ngầm thuốc phiện nổi lên mặt nước.
Thời thể thay đổi, mạng của anh còn ăn bữa hôm lo bữa mai, di chuyển được không cũng đặt qua một bên, tại vạ đến nơi thì mèo bắt được chuột là mèo ngoan.
Tôi không lộ cảm xúc hỏi lại: “Ý của anh Đông là?”
Anh ta cúi người nhỏ giọng nói: “Anh đại B muốn mượn con đường của ông ba, làm cho kinh doanh ma túy trải khắp Macao, nằm giữ chóp của mười bốn K, thị trường ma túy của Macao một khi được tạo thành, nhất định sẽ không bạc đãi cô, lợi nhuận một năm chia bốn sáu, anh đại B sáu. Dù sao mảnh đất Macao này, anh đại B cũng quen thuộc với sở cảnh sát hơn là ông ba, chuẩn bị đầy đủ thì anh đại B sẽ ra tay với hiệu suất cao “A?” Tôi cười mỉa: “Anh Nam bốn?”
Tôi dựa vào lưng ghế sofa: “Ông chủ Thái nói ngược rồi” Giọng tôi ra vẻ thất vọng mất mát: “Đại cục không dễ làm, Cớm chỉ như con chó thôi. Mũi thính một chút thôi. Chuyện này hay nhé, tập trunghàng ở đâu, buôn lậu ma túy số lượng lớn sẽ phải xuất động tàu ngầm buôn lậu chất cấm, mức hao phí của thứ này, anh Đông tra một chút xem, các anh sẽ không mua được rồi. Anh Nam tự mình làm, dựa vào cái gì phải chia chác với ai? Chào hàng ở Macao thì ông chủ Thái có thể làm gì chứ? Mật báo với Cớm sao? Nói một câu khó nghe, đời này quạ nào không đen, sở cảnh sát Macao không phải người sao? Một nhóm hàng của anh Nam, đều có giá trị cả tỷ rồi, lấy hai phần để bịt miệng Cớm, thế là quá đẹp rồi.”
Anh Đông nói ý của anh đại B tạm thời là vậy, có thể thương lượng. “Không thương lượng. Chia bốn sáu, anh Nam không làm. Tiền lời không thắng được độ mạo hiểm, chúng tôi an phận thủ thường, đánh nhỏ kiếm nhỏ lấy tiền ăn cơm thôi.”
Anh Đông liếm liếm răng cửa: “Cô Lauren muốn mấy phần?”
Tôi cười gian, làm cái thủ thế “bảy”.
Anh ta hít khí lạnh: “Anh đại B quá thua thiệt. Anh ấy bảo hộ ở Macao, có vấn đề gì đều tìm anh ấy, cô thêm một phần nữa đi, tôi và anh đại B sẽ đồng ý.
Tôi suy tư một lúc lâu, mới ra vẻ miễn cưỡng nói: “Vì ông chủ Thái rất trượng nghĩa, mua nhóm hàng trắng đầu tiên của anh Nam, vậy thì anh Nam sáu, không cách nào rồi.”
Hàng mà đám tay sai đang tháo dỡ là hàng kém chất lượng, trước khi xuất hàng, Trọc ước định là C+, may mà ma túy ở Macao hiếm hoi, phạm vi nhỏ hẹp, không phải cao thủ đỉnh cấp thì nếm không ra, ma túycủa anh đại B, dù kiếm một tên vô gia cư ở Venice hỏi mua cũng được, nhưng không cẩn thận là kiếm phải hàng dởm.
Chỉ cần chuyển hàng này không có vấn đề, Macao coi như là một cái cây rụng tiền rồi.
Để phòng ngừa vạn nhất, tôi phải tìm cách bịt miệng anh đại B, dời đi sự nghi ngờ của anh ta.
Đổi hàng thật không có lợi gì, doanh thu là một, hai là không đánh đã khai, mối hợp tác mới vừa xuất hiện, đặt cược toàn bộ sẽ là vô cùng mạo hiểm, tôi ít nhất phải thử trước, rồi mới tin anh ta được một nửa.
Tôi hạ quyết tâm, lắc chiếc ly chân dài rồi nâng lên: “Thành ý của ông chủ Thái, tôi sẽ chuyển lại cho anh Nam. Có tôi ở đây thì nhất định sẽ hỗ trợ thúc đẩy rồi.”
Anh Đông nghe tôi nói thấy rất cao hứng, anh ta bảo tay sai mở hai chai XO khoản đải tôi, tôi gọi tên tay sai nhận lệnh này lại, ngồi gần lại anh Đông nửa mét, vô cùng thân thiết: "Anh Đông, rượu thì tôi không uống, nhưng anh giúp tôi một chuyện. Tôi nợ anh một nhân tình, trở về sẽ nói rõ với anh Nam tiến độ ở đây. Đảm bảo để anh ở chỗ này chỉ cần ra tay một lần là lập công với ông chủ Thái.
Anh ta gạt thuốc ở gạt tàn một cái: “Mời cô Lauren nói.” “Quan chức cao cấp ở Lạc Sầu Môn có quan hệ không tệ với anh, đúng không?”
Anh ta nói đúng. Tổ hai quản lý quan hệ xã hội. Tôi nhướng mày: "Anh biết cô Mạnh chứ?"“Hoa khôi tổ quản lý số hai, chính là cô Mạnh.”
Đi mòn gót giày không tìm được, tôi kiềm chế vui mừng: “Anh Đông, anh tìm quản lý tổ hai, bảo ông ấy trong phòng tiệc mừng sinh nhật chuốc rượu cô Mạnh, náo nhiệt một chút, rồi để cô Mạnh ngủ đi. Sinh nhật cô Mạnh đêm nay, tôi cần một cơ hội.”
Anh Đông nghi ngờ không gì sánh được: “Nguyên nhân?”
Tôi nói dối là ân oán cá nhân.
Phụ nữ lục đục với nhau, anh ta thức thời không hỏi nhiều, anh ta nói đơn giản như vậy, cô Lauren cứ giao cho tôi. “Lại mượn giúp tôi một bộ trang điểm, của cô gái nào cũng được. Anh Đông bảo tôi chờ, anh ta đứng dậy mang theo tay sai lên lầu, tôi lấy chi phiếu ra, tỉ mỉ nhìn rõ số, sau khi xác định không sai mới lại cất đi, bàn bên cạnh một đám đàn ông uống say khướt, nói trời nói đất rồi lại nói đến Trương Minh Tuấn. “Hai mươi năm trước ông ba nhà họ Trương là một thiếu niên vô gia cư đột nhiên xuất hiện, nói khó nghe một chút, là du côn lông bông, vào nhà cướp của, lừa đảo dối gạt, ỷ vào khí thế nghé con mới sinh không sợ cọp, thế mà đánh tàn phế một đại ca ở tỉnh Hà Bắc, rồi chiêu mộ người tự thành lập thể lực làm đại ca” “Ông ba họ Trương ở Vân Nam và Đông Bắc, mấy năm này nóng hôi hổi, giờ đến nước này, thật đúng là mất mặt”Bên cạnh hùng hùng hổ hổ: "Nhạc Phi triều Nam Tống còn bại trận, làm nghề này, gặp phải cảnh sát, thì sớm muộn gì cũng sụp đổ.
Người đàn ông la hét uống rượu, liên tiếp nâng ly cạn chén giòn vang ở khu khách quý: “Thật sự mà nói, sau ông ba họ Trương thì cũng không còn đại ca xã hội đen nào nữa. Anh ta bao nhiêu lần thủ thắng trong nguy hiểm, nghe đều mơ hồ, chủ nhà mười bốn K tổ chức biểu diễn tại nhà, đám tay sai nói nghi ngờ ông ba dùng kế điệu hổ ly sơn, anh ta thất bại quá nhanh, có khi là mơ mơ hồ hồ thọc Cớm một dao, chưa chừng vị tham mưu trưởng bắt anh ta sẽ mất mạng ở Macao đấy.”
Tôi nhíu mày, chưa kịp nghĩ tiếp thì tay sai của anh Đông đã gật đầu với tôi, ý bảo việc đã xong. Tôi tiếp lấy ví cầm tay nữ anh ta ném sang, bên trong lộc cộc lộc cộc, tôi vòng qua góc bàn đi thẳng đến hành lang của phòng riêng.
Quan hệ của anh đại B ở Lạc Sầu Môn không ít, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu ắt gặp, để làm được việc mà bình an vô sự thật không dễ, hoàn toàn không có khả năng không có động tĩnh gì.
Bản lĩnh mời rượu của quan chức quản lý tổ hai không phải nói ngoa, cô Mạnh không phản ứng kịp, uống vào bụng mấy chén Hồng Gia Bạch Hạ Đỗ, lảo đảo say đến sáu, bảy phần, Sáu Ma thích cô ta, người trong phòng kín ồn ào, anh ta không nhịn được, ôm cô Mạnh định cưỡng chế, nhưng cô Mạnh chưa say bí tỉ, vẫn còn ý thức, ấp ủng mượn cớ khó chịu cự tuyệt, mỡ đã đến miệng mèo, Sáu Ma không ăn không camlòng, anh ta vừa đấm vừa xoa, nửa ép buộc nửa dụ dỗ, xé rách sườn xám của cô Mạnh, cô ta dưới tình thế cấp bách hắt rượu trong chai vào Sáu Ma, chất lỏng màu vàng nhạt chảy ròng ròng trên khuôn mặt, Sáu Ma lập tức tỉnh rượu, cô Mạnh trở tay đẩy ra, với lấy áo choàng mở cửa xông ra. “Mẹ nó, phản rồi. Bắt lại cho tao!”
Đám tay sai đang xem đến sững sờ lúc này mới tỉnh lại, nhao nhao đuổi ra cửa, tôi loanh quanh một lúc lâu, chờ đúng thời cơ, kéo cô Mạnh không có chỗ trốn lại, lôi cô ta đi vào buồng vệ sinh cuối đường đi.
Đám tay sai tìm quanh không thấy người, cũng đuổi vào phòng vệ sinh, một người trong đó đá văng cửa ra, tôi trở tay cho anh ta một cái tát: “Mù à? Nhìn thấy hết cái mông trắng bóc của bà đây thì mày chịu trách nhiệm được sao? Bạn trai bà đây bắn ết mày
Tên tay sai ôm mặt ngẩn ra, tôi bày ra tư thế đàn bà đanh đá vênh vào hống hách, họ cho là vợ quan không nên chọc, nhìn lướt qua đỉnh đầu tôi lại không thấy cô Mạnh liền biết điều thay đổi phương hướng truy đuổi
Tôi dáo dác ngó quanh, đóng cửa khóa lại, cô Mạnh ở góc tường nhìn tôi: “Cảm ơn.
Cô ta cúi xuống bồn nước, vốc nước lạnh cho tỉnh rượu. “Tránh được chốc lát, không tránh được cả đời. Tôi còn muốn hát ở Lạc Sầu Môn, chung quy sẽ không thoát khỏi bàn tay của Sáu Ma.
Vẻ mặt cô trầm mặc, không xinh đẹp, không có chút sức sống.Tôi nói: "Lạc Sầu Môn chỉ dựa vào chiêu bài chính là cô để kiếm tiền, anh ta sẽ không muốn vạch mặt mà tự hủy cơ hội làm ăn, mấy người uống rượu, say rượu thất thổ, có thể chối từ. Cô cho anh ta một bậc thang, anh ta sẽ không làm gì được, chẳng lẽ không trâu bắt chó đi cày, từ nay về sau nếu cô không chịu mở mồm thì Lạc Sầu Môn còn đông đúc được bao lâu? Lúc đó không phải vì cô Mạnh biết rõ điểm này nên mới phản kháng không kiêng nể gì sao?"
Cô ta ngưng mắt nhìn bồn nước, không nói một lời. “Bồ nhí không có tôn nghiêm, cô Mạnh không đồng ý làm em gái đảm quyền quý bao dưỡng trong tiền tài phú quý, chính là gương mẫu cho các cô gái trên đời này."
Cô ta nhìn bóng mình để tô son lên đôi môi mỏng, khuôn mặt không một gợn sóng: "Vậy sao?”
Tôi cũng mở khóa kéo ra, lấy phấn dặm, phủ một lớp lên vết sẹo nhàn nhạt khó thấy, khiến nó biến mất không dấu vết: “Chim yến hiểu chí của thiên nga. Ai nói trong nơi chơi bời không có gái làng chơi nào thanh cao hiệp nghĩa chứ?”
Môi đỏ của cô ta khựng lại, nhìn tôi qua gương: “Cô Lauren nói xem chỉ hướng của tôi là gì?”
Tôi không để ý dặm phấn: “G tiền, bội ước, chạy ra khỏi Macao, thoát ly sự khống chế của Sáu Ma."
Cô ta hơi kinh ngạc, không nói được một lời. Tôi cười tủm tỉm đối diện cùng cô ta trong gương: