*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nụ hôn nóng bỏng của tôi và Trương Minh Tuấn kéo dài thật lâu, cuối cùng sau khi đã kiệt sức chúng tôi mới buông nhau ra.
Anh ôm tôi, tôi nằm trên bả vai của anh, chúng tôi thở hổn hển, không ai chịu khuất phục trước người kia.
“Kêu sao?”
Tôi cắn chặt răng không rên một tiếng.
Anh bất đắc dĩ buồn cười, ngón giữa trắng nõn và mảnh khảnh lướt qua đỉnh đầu và ngọn tóc của tôi: “Tiểu Ngũ, tôi không có cách nào nắm giữ được em."
Tôi cưỡi lên eo và bụng của anh, nhìn chằm chằm ánh sáng sặc sỡ ở ngoài cửa sổ: “Anh đã tiếp nhận con đường Hồng Kông và không còn đường lui.”
Anh im lặng.
“Quan Lập Thành ra lệnh cho Vương Lẫm bật đèn xanh, anh ta nắm rõ được ẩn tình bên trong. Mọi thương vụ giao dịch giữa Đông Bắc và Hồng Kông của anh đều nằm trong tay của anh ta, mồi này có ngon không?”
Anh thong thả ung dung văn về vành tại của tôi: “Từ khi nào mà em biết anh ta cấu kết với Vương Lẫm.”
Tôi không để lộ sắc mặt khi nói chuyện: “Tai mắt của ông chủ Trương ở đâu?”
Anh nói rằng tai mắt của anh ở Hải Tùng Trâm đã bị đánh vỡ.
Tôi từ bỏ tư thế giằng co với Trương Thành Nam, ngồi ngay ngắn đối mặt với anh: “Quan chức luôn bao che cho nhau, đều là cùng một giuộc, anh nghĩ đây chỉ là lời đồn đãi thôi sao? Vương Lẫm không phải là một quan viên nề nếp, ông ta đội lốt cảnh sát để cắt đất gom tiền. Quan Lập Thành không cam lòng phục tùng Thẩm Quốc Minh, anh ta muốn nắm giữ được quyền lực tối cao, để làm được điều này thì phải có mối quan hệ chính trị rộng rãi, có sự ủng hộ và nâng đỡ từ mọi phía,
phải có công lao thật sự, nếu không có danh tiếng thì càng khó lên chức. ít nhất thì một danh tiếng to lớn chính là bàn đạp cho con đường làm quan. Quan Lập Thành đã đạt đến điểm này, anh ta có hai con đường để đi. Một là thuận theo tự nhiên, bên trái làm tay chân thân tín của Thẩm Quốc Minh, tức là bên phải sẽ bị ông ta ăn sống và nuốt chửng như tằm ăn tơ. Hai là tự lập ngôi vương, khiến cho Thẩm Quốc Minh kiêng dè, khống chế được người khác mới có thể tránh bị người khác khống chế lại.”
Tôi siết chặt cút áo màu hổ phách trên ống tay áo của anh: “Tôi vô tình phát hiện anh ta và Vương Lẫm lén gặp nhau. Anh ta rất khôn khéo, không thể che dấu được thì cũng không thèm giấu giếm nữa. Anh ta cũng không tin tưởng tôi 100%, cho nên anh ta giấu diểm chuẩn bị tám chín phần ở phía sau, cho người canh gác nghiêm ngặt, không để lộ sơ hở.”
Tôi nghiêng đầu nhìn về cành cây xanh vươn mình bên bệ cửa sổ: "Anh ta xuất thân thấp kém, leo lên được vị trí thứ ba trong một quân khu ở tỉnh, tranh được một vị trí nhỏ trong hàng ngũ của phó thường trực dự bị ở Trung ương, để đạt những điều này anh ta đã phải trả một cái giá rất đắt và đau khổ, vì vậy sẽ không dễ dàng dừng lại. Thẩm Quốc Minh muốn giết anh, Hạo Hiên cũng nóng lòng muốn dẫm lên anh để lập đại công. Vị thế của đối thủ mạnh ở cấp quốc gia rất ổn định, Lập Thành đang rất sốt ruột, anh ta đã tụt lại phía sau, lại không có bất cứ động tĩnh nào, tôi sẽ không đợi được cơ hội tốt quay trở lại”
Trương Thành Nam chạm vào cằm tôi, cười bí mật: “Cô Trình vì tôi mà canh cách trong lòng, tôi thực vui mừng.”
Tôi nắm lấy cổ tay anh: “Trương Thành Nam, nếu không muốn chết thì hãy nhanh chóng rút lui. Hãy giao tất cả địa bàn, sản nghiệp của anh cho Lập Thành. Anh ta nhận được lợi ích thì sẽ thả cho anh đi. Chẳng lẽ anh muốn kết cục là mất đi quyền tự do sống của mình sao?”
Nụ cười nở bên môi anh vừa mạnh mẽ vừa mang theo vẻ chán ghét: “Cô Trình cho rằng việc tôi thua là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa sao? Tôi sẽ không bao giờ trở thành người chưa đánh mà đã tự bại.”
Anh rất dứt khoát, không chừa một lối thoát. Tôi nhắm mắt lại, sức cùng lực kiệt. Nói dừng cương trước bờ vực là một việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng trên thế giới này mấy ai làm được điều đó.
Khang Hy, hoàng đế mạnh nhất của các thời đại, có trong tay một triều đại hưng thịnh và sự đề phòng chu đáo nhưng vẫn không lường trước được sẽ có một ngày bị nhà Thanh lật đổ.
Thật là một hành vi lố bịch, hèn nhát và tầm thường trong suy nghĩ của kẻ quyền thế.
Nó không thể dập tắt nổi dã tâm mà Trương Minh Tuấn mong muốn đạt được trong quãng đời còn lại.
Anh cảm thấy vô cùng nhục nhã khi phải trốn tránh và quay trở lại cuộc sống như một kẻ chạy trốn.
Tôi thất thần thốt lên: “Những lời đã nói hôm nay, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai."
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của tôi, bình tĩnh ừ.
Sau khi Trương Thành Nam trở lại phòng làm việc, tôi lấy điện thoại dưới gối ra và soạn một tin nhắn, nội dung là cảnh cáo Quan Lập Thành không được chơi đùa với các quân cờ liên quan đến Hải Tùng Trâm, đại bản doanh và cách thức chơi cờ của anh ta đã bị bại lộ.
Tôi thẳng thắn nói ra kế hoạch của Quan Lập Thành, nó đã làm tan biến cuộc khủng hoảng lòng tin giữa tôi và Trương Thành Nam. Tuy rằng anh đã sớm đoán ra nhưng nó chỉ là tương đối, có nhiều sự khác biệt. Tôi sẽ không che giấu thêm nữa, đó là thành ý của tôi. Anh cũng trở nên vui vẻ hơn, vì vậy khi tôi nói mình đang buồn chán muốn đi tụ tập uống trà với bạn bè, anh không còn hạn chế tự do của tôi như lúc đầu, không hề từ chối, còn sắp xếp tài xế đưa tôi đi. Cơ hội và tình hình chuyển biến tốt đẹp hơn, tôi càng thêm nhận rõ hiện trạng và xu hướng hiện giờ của anh, anh cảm nhân được tôi do dự và lo lắng, những ý đồ trói buộc tôi cũng đã nới lỏng rất nhiều. Những người tình của những ông chủ lớn ở tỉnh nhất định trải qua quá trình phản kháng, ngầm chấp nhận, rồi trở thành người trợ thủ đắc lực. Anh đang tạo sức ép, tôi không phải là Lỗ Minh Nguyệt hay Trần Trạng, từ đầu đến cuối tôi đã rất khó để kiểm soát, anh tội gì phải đi ngược dòng nước. Sau khi lô ma túy nước đầu tiên được thử nghiệm thành công ở Cửu Long và khu lãnh địa mới, thì tôi không cần phải trốn nữa, tạm thời Trương Thành Nam sẽ dâng trả tôi cho Quan Lập Thành.
Anh sai tài xế đưa tôi đi, hai vệ sĩ đi một chiếc xe khác, không nhanh không chậm đi theo phía sau, cách khoảng 20 mét để không làm phiền tới tôi. Tôi chọn một quán trà mới mở mang phong cách Nam Giang, người quản lý biết tôi đến nên đã đợi sẵn để đưa tốt đến một chỗ ngồi đã đặt trước. Trên chiếc bàn tròn gỗ đỏ bày một nồi Lư Sơn tỏa ra sương khói lửa than cháy rất mạnh, đáy nồi cháy đến đỏ bừng, căn phòng trở nên ấm áp. Tôi cởi áo khoác rồi máng lên giá treo đồ, liếc nhìn góc phòng đang đốt ba nén hương vàng nâu thơm dịu, hương thơm dai và dày, nén hương cháy còn lại tàn hương to bằng ngón tay út, tôi hất cằm về phía lư hương: “Ngoài cửa hàng bán hương liệu thì hương nhị còn bán ở đâu nữa.
Ông ta nói hương nhị rất phổ biến trên thị trường, có tác dụng chữa bệnh nên các tiệm thuốc bắc cũng có thể bào chế, thậm chí hương nhị được đưa vào nguyên luyện cấm nhưng cũng được bán đầy ở quán bar và chợ đen.
Tôi ngồi xuống cầm cái ly sứ nhỏ lên, đổ nước vào trán: “Ông có biết hhoa hồng Tây Tạng trộn với hương nhị xạ hương có nguồn gốc ở đâu không.”
Ông ta sửng sốt: “Bà chủ Quan có ý gì?"
Tôi không kiên nhẫn mà rót trà: “Hỏi mấy lời vô nghĩa làm gì, tôi hỏi thì ông cứ trả lời đi.”
Ông ta trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu: “Hương nhị ngại ẩm thấp, hoa hồng Tây Tạng và xạ hương là dược liệu truyền thống, nếu sử dụng liều lượng thấp thì có thể cho phép. Tuy nhiên, nếu nó được xếp vào danh mục hàng cấm và dùng với liều lượng vượt quá tiêu chuẩn thì đều là sử dụng bất hợp pháp và không thể thông qua khi kiểm tra hải quan. Việc các ông lớn có dính líu đến xã hội đen nếu lấy hàng thì là chuyện khác, tuy nhiên con đường chính nghĩa sẽ không để con cá nào lọt lưới, còn nghiêm khắc hơn cả cai nghiện. Dù sao thì nếu loại thuốc này lẫn vào bệnh viện thì hải quan cũng không thể khởi kiện”
Tôi ý tứ sâu xa nói: “Ý của ông là các xưởng đen trong nước sản xuất và tiêu thự?”
“Đúng vậy!
Không thể qua được hải quan, xuất nhập cảnh vào các tỉnh nằm ở biên giới cũng rất phiền phức. Từ đầm thập niên 80 đến nay, Đông Bắc đã trở thành khối u ác tính nhất trong nước, bọn xã hội đen không có chuyện xấu gì là không dám làm, nắm chắc được chợ đen Long Giang.
Thẩm Quốc Minh đã phải cấp dưới đi mua loại hương nhị này, chuyện này không thể nào ém xuống. Nói đúng hơn là bên chào hàng phải biết được người mua là ai và dùng cho ai, như vậy thì độc tố ở trong người tôi, Trương Minh Tuấn và Tổ Tông phải là một trong những thủ phạm.
“Mua ở đâu?”
Người quản lý cho biết, những người có quen biết với các nhân vật lớn thì sẽ vận chuyển ra ngoài, còn tiểu thương nhỏ thì sẽ len lỏi để phạm tội, thật sự không thể xác định được căn cứ cụ thể.
Tôi đang nhờ người quản lý hỏi về bí mật của khu chợ, thì loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang chuyển động ở ngoài hành lang, giống như đang cố hấp dẫn sự chú ý của tôi. Tôi ho khan một tiếng, muốn ra ám hiệu, tôi đặt mạnh chén trà xuống, tức giận nhăn cái mũi: “Vị nhạt quá, đổi thành một ấm Kim Tú Nhĩ đi."
“Các quý bà thường ngại vị đắng của Kim Tú Nhĩ, họ không yêu thích loại trà này. Khẩu vị của bà chủ Quan thật là độc đảo.”
Người quản lý cầm theo ấm trà nhanh chóng chạy vào bên trong để pha một ấm mới. Nguyễn Lâm Dĩnh dẫn theo Tề Kỳ phía sau rồi đi vào bên trong phòng, bọn họ nấp sau bức tranh vẽ một cô gái treo trên bức tường ở phía tây nam, hé mở một góc của tấm bình phong. Người quản lý đã quay lại với ấm trà mới, kinh cần đặt nó trên một cái khay bằng ngọc bích màu trắng, tôi bảo ông ta ra ngoài, ông ta đi ra và đóng cửa lại. Nguyễn Lâm Dĩnh xuyên qua bình phong kêu một tiếng cô Trình.
Tôi làm như không có gì tháo chiếu hoa tại xuống và đặt nó trong lòng bàn tay, một viên bằng ngọc phỉ thúy có màu xanh lục, loại trang sức quý báu này gần như là không còn xuất hiện trên thị trường. Bình thường thì khi những người phụ nữ được tặng món quà này thì sẽ vui mừng khôn xiết, làm sao còn tâm trí để tìm hiểu điều bí ẩn ảo dịu được giấu kín của đôi hoa tại.
Viên ngọc phỉ thúy mà Trương Thành Nam đưa cho tôi đã bị tách ra, là loại đá được chế lại sau này, có một máy nghe lén nhỏ bằng lỗ kim được nhét vào vết nứt trên viên ngọc, nếu không nhìn kỹ thì thực sự không thể nhìn thấy được.
Tôi cười lạnh ném một chiếc vào trong lỵ, nghiêng ấm tra, nước trà nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng tưới lên chiếc hoa tai, làm cho chiếc hoa tai bị hư hoàn toàn.
Tôi liếc nhìn những bọt khí đang sủi lên: “Như thế nào?”
“Bà ba bị sảy thai.”
Đúng như dự kiến bên trong, tăng liều lượng gấp mười lần thì làm sao có thể giữ được? Thẩm Quốc Minh đầu độc tôi bằng lòng căm thù. Trước phần thưởng lớn thì sẽ có người dũng cảm, dưới thù hận thì sẽ có người vấp ngã. Quan Lập Thành liều mạng với ông ta, ông ta lại đi sai một bước tự rước lấy cực khổ cho mình. Làm một mồi nhử, tôi đã tận dụng hết mức, chồng cần cái lỗ hổng nào thì tôi sẽ cung cấp cho anh ấy cái lỗ đó.
“Cô có tìm ra được bí ẩn trong phòng làm việc của Thẩm Quốc Minh không?”
Tề Kỳ im lặng một lúc lâu: “Đêm đó sau khi tôi dỗ ông ta ngủ thì đã lẻn vào xem. Cô Nguyễn đã chỉ tôi những gì cần chú ý, bao gồm cả bức tranh treo trên tường, bàn và thảm, tất cả đều không có vấn đề gì. Nhưng giá sách của ông ta thì không thể di chuyển."
Tôi đang uống trà thì khựng lại: “Giá sách?”
Cô ta gật đầu: “Một giá sách ở phía đông, có hàng đống kiệt tác cổ điển.” Một lãnh đạo tỉnh thì ai mà không có đầy một bụng thơ văn, văn học chính trị thối nát. Kiệt tác kinh điển để đó không dùng, chẳng những không che đậy mà còn để phủ một lớp bụi. Không chỉ có thể che khuất tầm mắt của người ta mà còn không hề chướng mắt, bày ra quang minh chính đại, không ai thèm chú ý đếm xỉa tới.
Tôi cười nhạo: “Trong vòng 3 ngày cô phải nghiên cứu rõ kết cấu của phòng làm việc, báo lại cho Nguyễn Lâm Dĩnh để cô ấy vẽ lại bản vẽ đưa cho tôi.”
Tề Kỳ nói đã hiểu.
Tôi lấy một viên sapphire màu vàng sáng từ trong túi của chiếc váy dài của mình: “Đây là thứ tôi chọn được khi đi mua sắm với vợ của bí thư Trâu, cô ấy sẽ nhân ra cái trâm cài áo này của tôi. Sở trường của bí thư Trâu là khéo đưa đẩy, tôi nhìn ra được ông ta chưa chắc đã thật lòng muốn hợp tác với Lập Thành, chim khôn lựa cành mà đậu, ông ta muốn bảo vệ chức vụ của mình thì phải dựa vào những ngọn cây cao chót vót. Ông ta cũng đang cùng đường, sớm muộn gì cũng sẽ bắt đầu sinh lòng không phục. Vợ chồng nhà họ Trâu rất khâm phục tôi vì dám chống lại các người quyền quý. Một khi cuộc chiến tam quốc nổ ra, bí thư Trâu nhất định sẽ đứng ngoài cuộc, đứng sai đội ngũ để tránh bị liên lụy, tránh việc ăn trộm gà không thành còn mất nắm thóc. Ông ta và vợ sẽ chuyển sang hướng sang tôi. Cô trước tiên phải làm quen với bà chủ Trâu mà không để cho ai biết được, nói bóng nói gió với cô ấy là thuyền của tôi đã mở cửa đón khách. Đừng để Thẩm Quốc Minh và bà ba phát hiện, tôi sẽ chừa một con đường lui, nếu một ngày sơn cùng thủy tận thì tôi sẽ cần đến cô ấy”
Tề Kỳ có chút khó xử: “Tôi bây giờ chỉ là tình nhân được Thẩm Quốc Minh nuôi ở vườn riêng không thể gặp người ngoài, bà chủ Trâu làm sao có thể gặp tôi?”
Tôi bình tĩnh và thoải mái, tự tin mỉm cười: “Nguyễn Lâm Dĩnh sẽ nói cho cô biết cô ấy thường đi đầu. Khi gặp cô ngẫu nhiên gặp được cô ấy, cô ấy nhìn thấy cái trâm cài áo này thì sẽ chủ động thiết lập quan hệ với cô. Cô ấy và bí thư Trâu làm sao có thể không nghi ngờ tôi và Lập
Thành là thật hay giả? Có một người trung gian để tìm hiểu, cô ấy cầu còn không được.”
Tôi đã từng nghĩ Quan Lập Thành là một cây rơm cứu mạng, nhưng bây giờ tôi không thể mạo hiểm để đánh cược xem dưới lớp mặt nạ đó anh ấy rốt cuộc là tốt hay xấu. Anh ấy không làm tôi bị thương, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy sẽ không mượn tay tôi để giết người.
Nếu như Trương Thành Nam bị đánh cho tơi bời, lưu lạc thành một người dân thường. Đến lúc đó tôi nằm trong tay một át chủ bài của Tỉnh ủy, đó là con đường sống duy nhất.
Trương Thành Nam quá hung hăng, ngang ngược, tự phụ, anh không thể tin được rằng mình sẽ thua, chắc hẳn anh chưa bao giờ lên kế hoạch thoát khỏi sức nặng của cuộc đời.
Tôi và Tề Kỳ tách ra ở khúc rẻ của hành lang. Cô ta rời đi bằng cửa sau và tránh được hai vệ sĩ đang đứng đợi tôi ở lối đi chính. Chiếc đang chạy với tốc độ nhanh từ ngã ba đường Phúc Lam rẽ vào một con đường một con đường bắc-nam dài ở các vùng ngoại ô phía tây dẫn đến khu vực đô thị. Lúc này lại đúng lúc là giờ cao điểm buổi chiều, kẹt đến nổi một bước cũng khó đi.
Tôi chờ đợi đến nôn nóng, ngủ gà ngủ gật, có hàng chục chiếc xe xếp hàng dài, những chiếc xe nối đuôi nhau, trong nhất thời không thể đi ra được.
Tôi dặn người lái xe khi nào đến nơi thì hãy đánh thức tôi, sau đó tôi nằm ngủ gục trên lưng ghế.
Ước chừng khoảng 40 phút sau, tôi rõ ràng cảm thấy chiếc xe đã rẽ khỏi đường chính ba hoặc năm lần, lái vào một khu vực xa lạ một cách khó hiểu. Nó chạy nhanh trên con đường nhựa rộng lớn và vắng vẻ, những viên đá gập ghềnh cọ xát vào lốp xe, xóc nảy cực kỳ kịch liệt, tài xế hạ cửa kính xuống và liên tục gào thét, giống như là đang cảnh cáo ai đó đừng tiếp tục đuổi theo, đây là xe của Ông ba Trương!
Ông ba Trương là một người hô mưa gọi gió, vang dội kinh sợ, hai giới hắc bạch hay là những người thường không ai là không biết, không ai là không nể sợ. Nhưng đối phương cũng không thèm để ý tới, ngược lại chỉ có ý muốn tốc chiến tốc thắng. Một vụ va chạm không tiết chế được đã nổ ra, đặc biệt là khi bị va chạm gần, sút chút nữa đã chọc thủng ống phổi của tôi. Tôi đột nhiên mở mắt ra, cửa kính xe hỗn loạn tràn đầy máu mặn nồng nặc, máu bị gió và lực giữ lại, hóa thành một mảng đỏ tươi, chắn ngang tầm mắt, người lái xe gần như đã gục xuống, tay lái lơ lửng, chỉ còn hơi thở yếu ớt, cậu ta đạp phanh lao thẳng vào hàng rào công trình, lợi dụng rào chắn để giảm tốc độ theo quán tính. Tôi trơ mặt nhìn cậu ta không sợ chết mà dùng cách này để tránh thảm cảnh xe ô tô nổ tung. Tôi cố hết sức xé túi khí bung ra, quấn lấy cái đầu đẫm mồ hôi, chiếc xe chở tôi và tài xế đang ngất xỉu gần như tan nát cứ lắc lư liên tục, phải mất mấy phút sau mới dừng lại, tôi đã tránh được một lần gặp tử thần.
Cốp xe từ từ bốc khói nghi ngút, chiếc range rover của hai người vệ sĩ không cánh mà bay. Trên hành trình này, những vết máu loang lổ cứ kéo dài đến vô tận. Nó giống như một bộ phim sinh tử ly kỳ, được phát mà không hề báo trước là sẽ có một cuộc chém giết kỳ quái. Tôi ngồi thẳng lưng ở băng ghế phía sau, trước