*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi tôi và Quan Lập Thành giáp mặt nhau qua khung cửa sổ, thì Tiến Bình nhận một cuộc điện thoại chỉ trong vòng nửa phút. Sau khi cúp máy thì vẻ mặt anh ta có chút không thích hợp, giữ kín như bưng nhìn tôi một cái, mím môi im lặng.

Trái tim tôi đập loạn xạ: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Thẩm Hạo Hiên mở một cửa hàng tạp hóa ở Cát Lâm, ngoài mặt là buôn bán các loại thuốc khan hiếm trên thị trường, nhưng bên trong lại lén lút buôn lậu ma túy đá, giá cả mà anh ta bán rất thấp, khiến cho công việc kinh doanh của anh Trương bị chèn ép gắt gao."

Sau khi Trương Thành Nam tiếp cận được với cây đại thụ Phùng Bình Mạn, thì mở liên tiếp mấy nhà bãi ở Cát Lâm. Ở thời kỳ dân quốc, ở Đông Bắc việc kinh doanh vũ trường có những ca khúc hoài cổ, sử dụng virgin để làm tình là cực kỳ hot. Tổ Tông làm điều này thì xem như là lấy tiền ném qua cửa sổ chì vì muốn ép chế Trương Thành Nam.

Thẩm Quốc Minh nắm giữ một nửa chiếc mũ cấp quốc gia, quang cảnh đẹp, rất muốn khống chế Đông Bắc để làm đại bản doanh của riêng mình. Sự kiêu ngạo của Tổ Tông về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhưng lại không biết rằng con thủ Quan Lập Thành này lúc nào cũng chờ cơ hội để ngáng chân anh ta.

“Pháp nhân đăng ký của cửa hàng tạp hóa là ai?”

Tiến Bình nói là Văn Nhật Hạ.

Là cô ta?

Suy nghĩ của tôi bị rơi vào bế tắc, nếu Hai Sói là pháp nhân thì tôi cũng không có gì kinh ngạc, thế nhưng lại là Văn Nhật Hạ, bên trong chắc chắn có chút ẩn tình.

Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Tổ Tông và cô ta, nếu công việc làm ăn phi pháp bị tra ra Văn Nhật Hạ thì Tổ Tông cũng không thể thoát khỏi tội này. Nhà họ Văn nhất thời bị mê hoặc bởi vinh quang của ông thông gia, không có gì để nghi ngờ về việc Ông Văn hồ đồ để con gái của mình tham gia vào bán cấm ở cửa hàng tạp hóa của thuyền tặc Tổ Tông. Nhưng Tổ Tông là một người làm việc cẩn thận, dù có bị Thẩm Quốc Minh chọc phá thì cũng không dễ dàng gục ngã. Nhưng bây giờ anh ta lại không chừa một con đường lui, công khai mối quan hệ vợ chồng với Văn Nhật Hạ, thật là làm tôi mở rộng tầm mắt.

Tôi không nghĩ rằng Tổ Tông có thể kê cáo gối mà ngủ, một sai phạm không lồ như vậy mà bị bại lộ thì chính là tự đào hố chôn mình.

Anh ta nhất định đang vạch ra một kế hoạch lớn mà không ai có thể đoán được.

Tôi đương nhiên không thể hỏi nhiều, tôi giả vờ bình tĩnh nói: “Ông chủ Trương có sự bảo hộ của bí thư Phùng, bí thư Phùng làm sao mà không ra mặt áp chế giúp anh ta."

“Con dâu của Thẩm Quốc Minh bắt đầu kinh doanh, bí thư Phùng có thể trốn thì nhất định sẽ trốn. Mặc dù họ có cùng một chức vụ nhưng quyền lực lại khác nhau.”

Anh ta nâng cổ tay lên xem giờ: “Cô Trình, anh Trương ra lệnh cho tôi phải đi Cát Lâm.”

Tiến Bình dặn dò hai tên Mã tể chăm sóc cho tôi thật tốt, đưa tôi trở lại biệt thự ngay lập tức. Anh ta không trì hoãn một giây một phút nào, nhanh chóng lái xe ra khỏi đường giao nhau.

Lốp xe thổi tung bụi bặm mù mịt làm người ta bị sặc mũi, tôi ho khan một trận rồi mới ổn định hơi thở, nói: “Ông Quan đã gửi gắm sai người. Em chỉ là tàn hoa bại liễu, thật may mắn khi được kết duyên với ông Quan, đây là phúc phận của em. Trong quãng đời còn lại, em không thể cho anh câu trả lời.”

Quan Lập Thành im lặng một lúc lâu: “Trương Thành Nam bây giờ hai mặt đều là địch. Nhờ bà chủ Quan chuyển cho cậu ta một câu. Ở Hồng Kông, tôi không phải là người duy nhất cấu kết với Vương Lẫm, ở Cửu Long có hơn chục sòng bài, trong đó có ba nơi là nguồn cung cấp và một hộp đêm mới có đường dây ma túy, tôi sẵn sàng mang ra trao đổi.”

Anh ấy dừng một chút: “Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi, nếu cậu ta vẫn không thỏa mãn thì tội không ngại cá chết lưới rách. Tôi nhiều nhất chỉ là không thăng chức lên được chính quyền trung ương và giảm bớt lợi thế của mình. Nhưng mà tôi lại có bằng chứng để dồn cậu ta vào con đường chết. Bà chủ Quan đã van xin, nếu ở trong phạm vi mấu chốt của tôi, tôi sẽ nhượng bộ. Nhưng khi nói đến quyền lực quân sự và phụ nữ thì xin thứ lỗi là tôi không thể.”

Nói xong, anh ấy kéo cửa kính xe lên, mím chặt môi mỏng hai lần, Trương Minh điều khiển tay lái, chiếc xe rời đi theo hướng của Tiến Bình, bị nuốt chủng bởi ánh đèn neon và cát vàng.

Một linh cảm mạnh mẽ đang hoành hành, tôi thậm chí có thể kết luận ràng trận chiến này đã hoàn toàn bắt đầu.

Long trời lở đất, sự sống và cái chết chỉ trong một cái chớt mắt.

Nhất định sẽ có ai đó trả giá bằng mạng sống vì chuyện này.

Tôi bước vào cửa của biệt thự, cả ngày đi xe khiến tôi mệt mỏi, kiệt sức đến mức đứng không vững, tôi chuẩn bị khom lưng để thay giày thì bà vú đang nấu cháo ở trong phòng bếp đột nhiên im bặt, ra sức xua tay ra hiệu cho tôi nhìn phía bà ấy. Lúc tôi cau mày và ngẩng đầu lên thì đằng sau bức bình phong rỗng bằng gỗ, người phụ nữ trong phòng khách đập vào mắt tôi.

Đó là hình ảnh Trương Thành Nam đang dựa sát vào Phùng Thủy Hoài ăn hạnh nhân giòn.

TV chiếu một bộ phim truyền hình đô thị cực kỳ ấu trĩ, cô ta xem đến mê mẩn, nghẹn ngào nằm trong ngực của anh, nức nở hỏi có ngày nào đó anh cũng sẽ giống như nam chính bỏ rơi vợ của mình hay không.

Trương Thành Nam để mặc cho cô ta vô cớ gây rối, cọ xát dây dưa, kiên nhẫn dùng khăn giấy lau khô nước mắt trên khóe mắt cô ta: “Một người đàn ông vứt bỏ tình cảm của em, khi anh ta đã biết sai và muốn quay lại thì em vẫn chấp nhận sao?”

“Em không.” Cô ta duỗi chân quấn lấy bụng anh: “Em muốn anh cả đời này chỉ thuộc về em, em không cần một người đàn ông biết sai và muốn quay lại."

Trương Thành Nam nhướng mày cười: “Yêu cầu rất cao.”

Phùng Thủy Hoài không chịu buông tha, muốn anh phải hứa hẹn, vì vậy anh đành phải hôn lên môi cô ta để ngăn cô ta cứ lải nhải và làm nũng.

Tôi đứng ở hành lang không bao lâu thì thấy tiết mục hôn hít này, khi Trương Thành Nam buông cô ta ra thì đồng thời cũng phát hiện ra tôi, anh vẫn không có kinh ngạc hay bất cứ sự lan tăn nào, cực kỳ bình tĩnh mà nhìn vào mắt tôi, mặt tôi cũng không có biểu cảm gì mà nhìn anh. Phùng Thủy Hoài phát hiện ra anh lơ đãng, đang định quay lại nhìn theo tầm mắt của anh, anh đột nhiên giơ ngón tay trỏ đặt lên cái cằm dính đầy vụn bánh của cô ta, nhẹ nhàng lau đi, cũng không ngừng lại sự tiếp xúc nhẹ nhàng với da thịt, quyến rũ đến mức khiến Phùng Thúy Hoài ngọt ngào thẹn thùng, cô ta kéo khuỷu tay của anh: “Thành Nam, em rất hạnh phúc.”

Trương Thành Nam nhẹ giọng trả lời: “Tôi cũng vậy”

Tôi ẩn mình ở trong bóng tối không có ánh đèn, đếm từng ngóc ngách của sự ảm đạm. Tôi nhìn chăm chú một màn này, trong phút chốc tôi cảm thấy người phụ nữ kia được nâng niu như viên ngọc quý trong lòng bàn tay, nét ngây thơ xuất hiện trên mặt của cô ta, tôi có chút buồn cười nhưng cũng có chút buồn rầu.

Cô ta có được sự yêu thương từ xã hội và hoàn cảnh gia đình, đó là điều mà một người chịu sự dày vò của tầng đáy xã hội như tôi không thể nào mong đợi được.

Bởi vì khoảng cách của tôi với những điều đó quá xa xôi, nên mọi thứ mà tôi có được ngày hôm nay đều là do tôi chết đi sống lại, đổi bằng máu và nước mắt mới có được.

Tôi cùng bọn họ chơi một ván cờ, vật thế chấp chính là một ngón tay của tôi, điều này đủ để giết chết sự ngây thơ và ngu xuẩn của cô ta.

Cô bảo mẫu bưng hai chén cháo đặt trên bàn trà phòng khách, hai tay của bà ấy gác ra sau mông, phẩy phẩy liên tục, tôi hiểu ra và nhân lúc bà đang ngăn cản tầm nhìn của bọn họ, nhanh nhẹn chạy lên lầu.

Bảo mẫu cũng nhanh chóng đi lên, bà ấy đẩy cánh cửa phòng dành cho khách nằm ở trong một góc khuất: “Cô Trình, tội nghiệp cô quá. Ông chủ Trương cũng không ngờ được cô Phùng sẽ không mời mà đến, cô hãy ở tạm phòng này một đêm, sáng mai ông chủ Trương sẽ đưa cô ấy về lại Cát Lâm.”

Tôi và Trương Thành Nam không ở bên nhau liên tục, làm chuyện mờ ám cả chục lần, mỗi khi tới chỗ ở của anh thì tôi luôn luôn ngủ chung ở phòng ngủ chính. Tôi thậm chí còn không có cơ hội để xem phòng dành cho khách, tôi sờ soạng khắp mọi nơi, vẻ mặt không có chút vui mừng hay tức giận nào: “Tiểu tam phải nhường phòng cho chính thất không phải là chuyện đương nhiên sao? Tôi hiểu đạo lý này, bà không cần phí công để giải thích cho anh ta. Khi tôi và cô Phùng chạm nhau, thì tôi chính là người phải trốn tránh, còn cô ấy mới là người có tự tin để xuất hiện.”

“Cô Trình.” Giọng nói của Bảo mẫu run rẩy, sợ rằng trong giây tiếp theo tôi sẽ tông cửa ra ngoài, biến mất hoàn toàn: “Cô không được nói như vậy. Người phụ nữ trong lòng ông chủ Trương chính là cô, tuy rằng tôi không hiểu vì sao ông ấy lại qua lại với cô Phùng, nhưng trong đầu ông chủ Trương chắc chắn đã có kế hoạch”

Tôi cười nhạo: “Nghỉ ngơi đi, tôi không uống sữa bò đâu, đừng nghĩ ngợi lung tung, bà chạy đi như vậy đến khi cô ấy không tìm được thì lại làm loạn cả nhà.”

Bảo mẫu muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói cái gì nữa, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Cũng không biết là do tôi tưởng tượng hay là nó thực sự tồn tại, tôi nghe thấy tiếng cười của Phùng Thủy Hoài xuyên qua bức tường, giống như âm thanh của địa ngục cứ vang vọng không dứt, xâm nhập vào tai tôi, khiến cho tâm trạng của tôi không yên. Sau khi tắm xong rồi lên giường nằm, nhưng tôi mãi vẫn không ngủ được, lục phủ ngũ tạng bị bao phủ bởi vô số đá vụn, chật chội đến mức khiến tôi gần như nghẹt thở, tôi như phát điên lên mà ném chiếc chăn lụa và gối đầu xuống cuối giường, mặc kệ cho mình phát tiên và ghen tỵ cỡ nào, hận không thể đập một cái lỗ ngay trên sàn nhà.

Tôi ôm mặt cứng đờ một hồi lâu, lục tung các ngăn kéo của cái tủ, tôi tìm được một hộp thuốc lá ở ngăn kéo cuối cùng đã lâu không được mở ra, lấy ra một điều rồi châm lửa. Cơ thể lạnh lẽo như đẫm nước đêm, cô đơn đến mức khiến cho người ta muốn khóc. Thành phố này ngày càng vô tình, cũng ngày càng thêm lạnh nhạt, mỗi một khuôn mặt đều cất giấu những bí mật không thể cho ai biết, không thể xé được những mặt nạ giả dối đó, không đoán ra được kết cục của những câu chuyện xưa, để mặc nó làm tê liệt tâm trí và bị lừa dối.

Tôi lại làm một tên trộm ở Phong Nguyệt.

Một người phụ nữ đánh cắp trái ngọt tình yêu của người khác và không thể lộ hiện.

Tôi dường như vĩnh viễn không thể thoát khỏi thân phận này.

Nó giống như một lời nguyền, ăn sâu vào da thịt của tôi.

Tôi tưởng mình và nó có thể chia sẻ vinh nhục cùng nhau.

Nhưng lại không thể không co lại để rình xem kẻ bên trong thể xác này.

Tôi căm giận nó, tôi đã chống cự đến cùng. Cuối cùng vẫn bị nó đánh bại.

Tôi chìm đắm trong ma túy mà Trương Thành Nam đã cho tôi hút, nghiện ma túy là một dạng tự sát mãn tính, là cách chết tàn nhẫn hơn tất cả những cách chết trên đời.

Anh có thể không cho tôi một danh phận rồi giam cầm tôi, nhưng tôi lại không thể làm lơ sự sống chết của anh.

Ánh sáng đỏ khó phân biệt của tàn thuốc giống như một đám lửa ma đang cháy, thiêu đốt cả mặt mày tôi, cháy sáng cả căn phòng tối om.

Một điều rồi lại một điều, tôi đã hút hơn nửa hộp thuốc, hút đến mức khoang miệng tê dại, đầu lưỡi cũng cứng đờ, hoàn toàn không nếm ra được mùi vị gì cả. Bên kia lối đi vắng lặng, không hề có dấu hiệu mà truyền tới tiếng bật đèn loạch xoạch.

“Trong nhà của Thành Nam còn có người khác sao?”

Đồng tử của tôi đột ngột co rút lại, nhanh nhẹn bóp tắt điếu thuốc lá trên đầu ngón tay, lật tung màn cửa sổ, che lại chính mình.

Bảo mẫu không chút hoang mang nói: “Nào có, chỉ có ông Tiến Bình và vài người thuộc hạ thân quen thường xuyên ra vào. Ngoại trừ những người này ra thì ở đây tôi là người duy nhất phục vụ cuộc sống hàng ngày của ông chủ Trương.'"

Phùng Thúy Hoài gõ gõ vào cửa, tiếng bang bang khiến tim tôi cũng đập thình thịch theo, tôi nín thở và bất động như một cái xác chết, rung rẩy nhìn thẳng vào ván cửa.

“Bà không thấy có ánh sáng sao?” “Chắc là cô Phùng mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác. Cô nên sớm nghỉ ngơi, tôi mới đi kiểm tra phòng cho khách rồi, cô yên tâm đi, mấy tên du côn đều kiêng dè với khu vực của ông chủ Trương.

Phùng Thúy Hoài im lặng một cách đáng sợ, rốt cuộc thì cô ta cũng tin vào ánh mắt của chính mình hơn là lời nói của cô bảo mẫu: “Tôi phải đi xem thì mới yên tâm. Thành Nam có rất nhiều kẻ thù, có thể đang có tên du côn đang trốn bên trong, hậu quả là vô cùng lớn.”

Cô ta đặt tay lên khóa cửa, vặn nó sang trái, bàn tay tôi siết chặt lại mỗi khi trụ khóa bị vặn một khác.

“Em đang làm gì vậy?”

Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, tôi đã sắp bị bại lộ thì giọng nói của Trương Thành Nam ở cầu thang kịp thời vang lên, trong đêm khuya tĩnh lặng, bước đi của anh chậm trãi trầm thấp: “Sao em còn chưa ngủ?”

Phùng Thúy Hoài bỏ tay ra khỏi chốt cửa, cô ta nhào vào vòng tay của Trương Thành Nam: “Em khát nước,





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play