*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối tuần thư ký tỉnh Cát Lâm đặt tiệc ở nhà ng Xuân Nguyệt, nghe nói là để đón gió tẩy 1 cho cô con gái mới vừa về nước không lâu, là t trong nhóm ba vị lãnh đạo cao nhất khu vực ng Bắc, nên thiệp mời vừa gửi tới, hoàn toàn ng thể có chuyện không nể mặt người ta, sau Quan Lập Thành tự mình nỗ lực mà có được ội thăng chức lên thành phó thư ký tỉnh Long 7g, có nhiều vô số kể các vị quan lớn phải nhẫn đủ đường chỉ để mong anh ta châm chước ngặt nỗi không có cơ hội mà thôi, lúc nào anh Ing đi lại vội vàng, loại trường hợp không thể nối được này, đương nhiên là tôi phải ra mặt anh ta rồi.
úc xe Jeep quân dụng tới nhà hàng Xuân -ệt, đoàn xe phía trước bậc thềm ùn tắc đến chặt như nêm cối, tôi dặn dò Trương Minh trong xe, để tránh khỏi gây quá nhiều sự chú ý, đoạt mất sự nổi bật của Thư ký tỉnh Cát Lâm, tôi cũng chỉ định ở lại đây một lát thôi, vẫn là nên chuẩn bị sẵn mọi thứ thật tốt, chỉ mong sao mọi việc kết thúc nhanh chóng.
Anh ta thấy tôi đã quyết ý như thế, cũng không tiện ngăn cản, bèn căn dặn tôi phải cẩn thận.
Tôi nhấc làn váy lên vội vàng chạy lên bậc thang, bước qua cửa lớn, lúc tôi đến nơi đã hơi trễ, vậy nên tất cả khách khứa được mời đến đều đã vào trong cả rồi, chỉ còn có một mình tôi đứng đợi thôi, bên trong thang máy trống rỗng, tôi nhìn vào vách tường đá cẩm thạch để soi đi soi lại lớp trang điểm của bản thân, tóc búi lên trông chững chạc hẳn, thế nên tôi giơ tay lên rút kẹp tóc xuống, mái tóc dài như thác bung xõa, lúc tôi sải bước tiến vào và cửa thang máy sắp khép lại, nhìn qua khe hở thấp thoáng có một bóng người bước về phía bên này, tôi lập tức tiện tay mà nhấn vào nút tạm dừng đóng cửa.
Tôi tưởng đó là nhân viên phục vụ của nhà hàng, cũng không để ý, lùi lại đứng ở góc trong cùng, ngón tay vuốt ve chuỗi hồng ngọc mượt mà ở trên cổ.
Người nọ liếc nhìn số tầng, rồi trực tiếp nhấn nút đóng cửa, sau khi đứng đợi tầm mấy giây thì thang máy lại dừng, tôi còn đang suy nghĩ một số chuyện mà không chú ý, một giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên nhắc nhở tôi: "Đến rồi."
Tôi liền bị giật mình, lúc đang chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, thì lại phát hiện đây không phải tầng lầu tôi muốn tới, mà là do tôi nhấn tới hai tầng khác nhau, có một tầng là nhấn nhầm.
Tôi lại lui về: "Xin lỗi, vẫn chưa tới."
Vừa dứt lời tầm mắt tôi lại vô ý nhìn lướt qua người đàn ông cao lớn mặc đồ vest chỉn chu đang đứng trước mặt đưa lưng về phía tôi, chỉ là cái nhìn thoáng qua, lại khiến tôi cứng đờ ngay tại chỗ, không thể động đậy.
Anh ta vẫn không nói gì, lại nhấn nút đóng cửa lần nữa, ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu tới phản xạ trên nút tay áo bộ đồ vest, bởi vì động tác đưa tay ra mà để lộ một góc áo sơ mi trắng như tuyết và cổ tay, chỗ ống tay áo có mang một cái đồng hồ nam giới bằng da hổ được thiết kế riêng.
Chỉ có thể là Trương Thành Nam, chỉ chung thủy với da hổ mà không phải là nhung hươu hay lông cừu.
Sự thô bạo, ngang ngược, ngông cuồng tự cao tự đại của anh ta, chỉ từ chi tiết nhỏ này đã thể hiện rõ hết thảy.
Trời sinh anh ta chính là người sống để chinh phục người khác.
Trong không gian nhỏ hẹp kín mít, nhiệt độ lập tức tăng cao dần, làm cho người ta hít thở không thông, thang máy lại tiếp tục dừng lại ở một tầng khác, bên ngoài không có ai tiến vào, bên trong lại không al muốn bước ra, thời gian tựa như đã ngừng lại ngay giây phút này, cứ y như bị trúng tà vậy.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, chỉ để cho tôi nhìn thấy một bóng lưng cực kỳ thon dài, Trương Thành Nam nhìn vào cánh cửa ánh màu trắng bạc mà nói: "Cô thấy nóng hả?"
Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc đó, trái tim tựa như co thắt lại, bị bóp nghẹt vừa đau lại vừa ngứa, lạnh giá mà lại nóng bỏng.
Cổ họng tôi hơi khàn đi: "Chào ông chủ
Trương."
Anh ta ừ nhẹ không nghe rõ, xem như là xác nhận lời chào hỏi của tôi đã chào đúng người.
"Chóp mũi của cô có mồ hôi kìa."
Tôi cau mày lấy tay che lại, bồn chồn khó hiểu làm sao anh ta không quay đầu lại mà vẫn biết được nhỉ, ngước mắt lên nhìn, lại xuyên qua cửa thang máy phản chiếu mà nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh ta đưa cho tôi một chiếc khăn vuông bằng lụa, tôi ngập ngừng nhận lấy, lau sơ qua một cách qua loa rồi vội vàng trả lại cho anh ta.
Anh ta nằm chiếc khăn thật chặt trong lòng bàn tay, lơ đãng chỉnh sửa lại chiếc cà vạt màu đỏ rượu: "Vở diễn ngày hôm nay, là 'Du viên kinh mộng. Là vở cải lương miền Tây mà cô thích xem đó."
Anh ta hơi ngừng lại: "Tôi nhớ lộn rồi sao?"
Tôi còn chưa kịp trả lời lại, thang máy đã tít tít mở ra, ông chủ nhà hàng và toàn bộ các vị quan chức cấp cao đều tập trung đứng đợi ở ngoài hành lang, canh giữ đến khi chỉ mới nhìn thấy một nửa gương mặt của Trương Thành Nam đã vội nhiệt tình ân cần mà tiến lên tiếp đón, nhưng chỉ mới đi được mấy bước, lại không hẹn mà cùng nhau đứng hình tại chỗ.
Bọn họ rõ ràng là không thể đoán trước được rằng, tôi và Trương Thành Nam lại sẽ đi chung thang máy, không thèm tránh né mà xuất hiện một cách đường hoàng đến như vậy, họ đều nhao nhao sửng sốt, quên luôn việc phải nói mấy lời chào hỏi ân cần để mào đầu, không khí lại trở nên trầm mặc lúng túng, may mà trong đám người này vẫn còn có vài thương nhận rất có thể diện, đã có kinh nghiệm phản ứng với những tình huống đột nhiên phát sinh vô cùng thành thạo, ung dung không vội vã mà chắp tay chào hỏi với Trương Thành Nam: "Ông chủ Trương, đã lâu không gặp, nhân buổi tiệc này của thư ký Phùng mà mượn hoa hiến phật, tôi muốn nói với ngài một câu chúc mừng."
Trương Thành Nam phủi nhẹ nếp nhăn không thấy rõ trên vạt áo: "Giám đốc Bạch chúc mừng tôi chuyện gì vậy?
Người đàn ông khôn khéo kia làm ra vẻ biết rõ mọi chuyện cả rồi: "Ông chủ Trương cho là chúng tôi không biết chuyện gì sao? Đương nhiên là chúc mừng ngài đã có được sự yêu thích của cô Phùng, sắp trở thành chàng rể hiền của thư ký Phùng. Trong mấy người đứng đầu ba tỉnh của chúng ta, chỉ mỗi thư ký Phùng là có con gái rượu, hai mươi chín năm đều được xem như là bảo bối, cô ấy thậm chí còn dùng cái chết để đe dọa, nếu không gả cho ông chủ Trương được thì không lấy chồng, tình cảm thật là bền chặt nha."
Bọn họ cùng nhau cười to suồng sã, mặt Trương Thành Nam không để lộ cảm giác gì, đôi môi mỏng không hề nhúc nhích: "Chuyện đó vẫn còn chưa có kết luận."
"Tám chín phần mười rồi, thư ký Phùng chỉ phát ra ba tấm thiệp mời viết chữ vàng, Tham mưu trưởng Quan có một tấm, ngài có một tấm, chủ tịch tỉnh Thanh Tân có một tấm, càng thêm đáng quý đến khó tin đó là, thư ký Phùng vì sợ ngài thường hay công việc bận rộn, đã hủy một cuộc họp, tự mình đến Thanh Tân đặt tiệc, thế này còn không phải là có ý giao con gái vào tay ngài hay sao?"
Trương Thành Nam cởi áo vest xuống khoác lên khuỷu tay, vẻ mặt lười nhác thảo hai hột nút áo sơ mi ra: "Cảng Cát Lâm trực thuộc Chính phủ, thư ký Phùng cũng có quản lý vấn đề này, nên chúng tôi mới giao lưu buôn bán qua lại với nhau."
Bỗng nhiên anh ta nghĩ đến chuyện gì đó, khỏe mắt liếc về phía tôi đang đứng ở đẳng sau, lời nói mang ý tứ sâu xa: "Chuyện sau này như thế nào, để cho thuận theo tự nhiên đi."
Người đàn ông kia nhìn sang theo ánh mắt của anh ta, trong lòng đã sáng tỏ, ông ta cười nghiền ngẫm: "Bà chủ Quan, sao có mỗi mình bà tới vậy, Tham mưu trưởng Quan bận đi thị sát quân đội rồi hả?"
"Anh ấy bận làm mấy cái báo cáo thẩm tra đưa cho cán bộ cấp trên, Tổng Quân khu thúc giục cần gấp, ủy ban tỉnh cũng cần để vội ra quyết định, nên không thể phân thân."
Người đàn ông đó khen không ngớt lời: "Có được vợ hiền như bà chủ Quan, nếu tôi mà là Tham mưu trưởng Quan, đã tình nguyện buông hết mọi việc, giao hết cho cấp dưới làm rồi."
Sâu trong đám người bỗng vang lên tiếng cười giễu cợt, rất nhẹ, trong lúc hỗn loạn thế này chỉ có thể nghe thoáng qua: "Tấm lòng Tham mưu trưởng Quan rộng như đại dương, bao dung được cho cả mấy thứ hủ bại mục nát. Vợ chồng bao giờ cũng càng ngày càng giống nhau, bà chủ Quan cũng nên học được mấy phần tinh túy của cậu ấy."
Tôi híp mắt nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói một cách ác liệt, người đàn ông vừa mỉa mai châm chọc đó có khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, anh ta đứng nấp ở phía sau, nếu không cẩn thận nhìn, hoàn toàn không thể thấy được. Mấy thứ hủ bại mục nát mà anh ta ám chỉ nói cạnh nói khỏe đó là đang nói về tôi, tấm lòng Quan Lập Thành không phải bao dung được cả đại dương, mà là bao dung được số người người đàn ông nhiều không đếm hết đã có quan hệ với vợ anh ta.
Vốn dĩ nghĩ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên tôi đã nhịn rồi, nhưng ông ta không thèm che giấu mà dám mắng chửi tôi trước bàn dân thiên hạ, tôi bèn đánh trả lại: "Trước khi tôi tới đây, Ngạn Đình kể cho tôi nghe một câu chuyện nhỏ. Anh ấy thích đọc Tam Quốc và Thủy Hử, anh ấy nói trong một trăm linh tám người (anh hùng Lương Sơn Bạc), có người anh dũng có tri thức, cũng có kẻ rác rưởi chỉ biết đục nước béo cò, ví dụ như Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm, một bụng đầy mưu ma chước quỷ kia của ông ta, trừ mỗi ông ta tự cho là đúng ra, người xung quanh ai mà chẳng nhìn ra được. Tôi có một suy nghĩ thế này, tác phẩm lưu danh muôn đời của Thi Nại Am không phải chỉ dừng lại là một câu chuyện thú vị, mà là ông ấy đã có tầm nhìn xa trông rộng, biết được thế hệ con cháu đời sau, thể loại người gì cũng có."
Bầu không khí mất tự nhiên đầy kỳ lạ sau khi tôi lỗi sách vở ra mà nói chuyện thì nhanh chóng bị đánh vỡ, ai ai cũng đều rất lúng túng, tôi bèn nói vài câu khách sáo với mấy vị quan cao đứng gần cạnh bên rồi nghênh ngang mà đi vào phòng khách, tìm tới vị trí ngồi của mình.
Giám đốc của nhà hàng Xuân Nguyệt đã đứng sẵn chờ đợi tôi ở trong sảnh tiệc, vốn dĩ chỗ ngồi được xếp ở hàng thứ nhất, nhưng vì Quan Lập Thành không tới, bên cạnh lại là Trương Thành Nam, mà mọi người đều biết về quan hệ giữa chúng tôi, nên để tránh cho đỡ phiền toái và có lời đồn đãi, cho nên đã dời chỗ ngồi của tôi xuống giữa hàng thứ hai, gần với một nhóm các bà chủ nhà quyền quý ăn vận lộng lẫy.
Nếu như Quan Lập Thành ở đây, cả quan trường và thương trường đều không có bất kỳ một vị phu nhân nào có tư cách ngồi cùng hàng với tôi, trừ bỏ vị quan chức đang cầm quyền ở Long Giang là Thẩm Quốc An ra, không ai có thể vượt qua Quan Lập Thành.
Sảnh tiệc ở đây được trang trí rất là thanh lịch tao nhã, đồ trang trí nhìn ông rõ lai lịch, phông nền trên sân khấu treo vải nhung đỏ, cao hơn hai mét, cực kỳ khí thế, bậc thang chính giữa có sắp đặt ao nước, múa hát diễn kịch mọi thứ đều có, âm thanh vang vọng bốn phía, ánh sáng phản chiếu lên vách tường lóng lánh rực rỡ, chỉ một tiếng ngáp khẽ trong họng cũng có thể nghe được rõ ràng.
Bên góc bàn gỗ lẽ khắc hoa có châm một cây đèn cầy, sáp nến mùi đàn hương được đốt cháy ẩn ẩn lan tỏa trong không khí, thứ này khó mà thấy được trong các bữa tiệc, cũng chẳng dùng để là gì, tôi không rõ cho nên nghiêng đầu hỏi vị quản lý việc chiêu đãi: "Đây là?"
Anh ta chỉ chỉ vào kẹo mứt hoa quả khô được bày trên bàn gỗ đỏ: "Dùng để đốt vỏ, sợ cứng quá khó bóc, sẽ làm trầy xước tay của các phu nhân."
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, no bụng thì nghĩ đến dâm dục, những vị phú bà mười ngón tay không dính nước này, thay đổi một cách khác để thể hiện sự cao quý đây mà, những người này chỉ hận không được người khác quỳ xuống đút cơm cho, nằm có người mặc quần áo cho, đã hưởng qua cuộc sống xa hoa dâm dật, thực sự không còn muốn rơi xuống phàm trần nữa rồi, chả trách bà chủ Trâu khuyên bảo tôi hết nước hết cái, rằng thì là Trương Thành Nam bây giờ trông thì rạng rỡ nở mày nở mặt thật đấy, nhưng tương lai sau này, chưa chắc anh ta đã được ổn định vinh quang lấy lừng như Quan Lập Thành.
Liều mạng như một mũi dao tắm trong máu tươi, thao túng sự sống chết của người khác, cũng không thao túng được tương lai bản thân mình...