*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm một tiếng.
Nỗi sợ hãi như cơn thủy triều ồ ạt nhấn chìm cơ thể, tôi cứng đờ lưng vì sợ hãi, nhắm chặt mắt lại.
Sự đau đớn như trong tưởng tượng còn chưa đến, tôi như bị ném xuống hồ nước giữa trời đông, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, chân tay co quắp run rẩy, hơi mở mắt ra, không khi trong cổ họng như nghẹn ứ lại không thể hít vào cũng không thể thở ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Họng súng của Tổ tông vẫn dí sát vào tôi, nhưng từ miệng giãn ra một chút, nhằm vào đôi môi đang khô nứt và trắng bệch, thần sắc dữ tợn như không ngừng toát ra từ quần áo anh, như có thể ăn mòn đêm đen.
“Trình Bảo Ái, tất cả những việc cô đã làm, tất cả những sự phản bội cô giấu giếm tôi, tôi đều biết cả, không sót điều gì."
Tôi há miệng thở dốc, tôi không còn biết bản thân đang ở đâu, không biết đã đụng vào bộ phận nào trên người anh, niềm vui thoát khỏi cõi chết khiến cơ thể tôi không tự chủ được mà mềm nhũn, nhiệt độ cơ thể dần nhích lên từng tí một, khuôn mặt hoảng sợ tột độ của tôi in hằn trong con mắt sâu thẳm đỏ lên vì tức giận của anh. Anh như vì sự tức giận mà trở nên tê dại, sát khí hừng hực như lửa cháy, như cuồng phong che lấp bầu trời, không có chút giảm bớt.
Ánh mắt lạnh thấu xương của đã làm tôi hoàn toàn hiểu ra, anh đối với tôi ghét bỏ biết bao, hận thù đau đớn thế nào, dù gì trái tim tôi cũng đã tan vỡ rồi, vì sao tôi lại yêu một người đàn ông như anh chứ, anh luôn là một con người ở địa vị cao sang mà tôi không thể với tới.
Mễ Loan nói, nếu như anh là một người bình thường, không quyền thế, tôi cũng chẳng thể ở bên anh, đến ngay cả cơ hội gặp anh tôi cũng không có.
“Sợ sao?”
Tôi bị ép ngẩng cao đầu, cổ như bị kéo căng, gân xanh nổi lên, trong thùng xe ô tô tối tăm u ám, vụ vỡ và hận thù.
Là nước mặt, là sự cầu xin, là sự đau thương của tôi, Tổ Tông lộ ra chút xao động, hai ngón tay anh đang giữ trên cằm tôi khẽ buông lỏng, lưu luyến vuốt nhẹ tóc mai và nốt ruồi, tất cả như ảo mộng, anh dường như đang run rẩy, sự run rẩy bị ham muốn của tình yêu cứu vớt, sự run rẩy vì không chịu nhận thua hay thỏa hiệp, tất cả đã đẩy chúng tôi đến đường cùng không thể cứu vãn.
“Trình Bảo Ái, tôi và Trương Thành Nam không giống nhau, anh ta có thể đi đến cùng trên con đường này, bày ra sự cướp đoạt càn cỡ, còn tôi thì không thể. Thân thế địa vị của tôi không cho phép tôi thể hiện ra những cảm xúc như thế. Người phụ nữ của anh ta có thể không chết, nhưng người tôi thích chắc chắn cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Tất cả những gì cô thấy, không chắc chắn là thật”
Những tia máu chẳng chịt che phủ lên con ngươi đen đặc, giấu đi nỗi đau thương khốn khổ, Thẩm Quốc Minh lợi dụng tôi để giăng lưới tính toán Quan Lập Thành, Hồ Lĩnh như đã hủy hoại nửa cuộc đời tôi, những âm mưu thâm hiểm như thế tôi không có thời gian để suy xét hay thậm chí là nhớ lại, giọng nói chế giễu của Tổ Tông làm ngắt đoạn dòng suy nghĩ của tôi: “Đều không quan trọng nữa”
Âm thanh của anh chưa dứt, đầu súng lại chuyển hướng, hướng về phía ngoài cửa sổ xe đầy sương mù, ngón tay cái của Tổ Tông đơn giản bóp cò, ba tiếng súng liên tiếp vang lên, âm thanh sắc bén như cắt ngang bầu không khí, kiên quyết bóp nghẹt trái tim ngột ngạt của tôi.
Phát súng thứ hai khá êm, giống như phát thứ nhất, trống không. Phát súng thứ ba không ngờ lại là đạn thật, đầu kim loại của viên đạn cực kỳ sắc bén đã xuyên thủng kính trong vòng chưa đầy 0,1 giây và tạo thành một lỗ súng hình bầu dục có kích thước bằng móng tay.
Tiếng gió rít quanh quẩn bên tai, kéo theo mái tóc mượt dài, rối tung thắt nút ở đuôi tóc, mùi thuốc súng nồng nặc, mùi khét của không khí xộc ra, tất cả cho thấy đây chắc chắn không phải là một cơn ác mộng hay một ảo giác viển vông, tất cả đều là sự thật.
Tôi bàng hoàng và tuyệt vọng đến cùng cực, anh ấy thật sự muốn kết thúc mọi chuyện với tôi ở đây, ý niệm này không biết từ đầu đã nảy mầm trong suy nghĩ của tôi.
Tất cả những đêm đắm say, những bình minh ấm áp, những sự dịu dàng anh đã hứa sẽ vĩnh viễn danh cho tôi đã từ từ thay đổi, và cuối cùng trở thành sự giả dối và vô lý.
Anh không cam tâm, giày cũ rách nát thì có thể vứt đi, hành mất vị, mất mùi có thể bỏ không ăn, chứ nhất quyết không để người khác lấy mất.
Tôi ám ảnh điều gì, háo hức điều gì, tôi nghĩ mình sẽ có được điều gì, ngọn lửa bùng cháy đang nhen nhóm niềm vui cả đời, tôi đã từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi đẹp để như vậy.
Toàn bộ đều là giả dối.
Thứ tình cảm Tổ Tông dành cho tôi, chỉ trong một lần tôi và Trương Thành Nam vụng trộm, từng lần va chạm, từng lần trùng hợp đến không tưởng, đã hoàn toàn bị xóa sạch không còn dấu vết.
Tôi mơ hồ không nhận thức được nhưng Tổ Tông đã rõ ràng từ lâu.
Bốn viên đạn trống rỗng nòng súng, cũng như chúng ta làm trống rỗng trái tim của nhau.
Hắn nhìn chằm chằm bóng cây lay động dưới ống quần mình, cổ tay cầm khẩu súng như đang tranh đấu với lý trí của chính mình, tôi khẽ kéo cổ tay áo anh, ứa nước mắt: "Anh không làm thế đúng không."
Tổ tông rũ mắt không nói một lời, cánh tay phải khẽ động như làm run rẩy cả thân thể, tiếng còi tàu dài vọng lại từ cửa cảng biển xa xôi, người thư ký đứng ở đầu xe nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng vẻ mặt biến đổi, biểu cảm gấp gáo ngồi ghế sau xe hét lớn: “Phục Hưng số 7 qua cảng trót lọt rồi, Viện trưởng Thẩm, chính là nó."
Tiếng gầm đột ngột, những con mòng biển và đàn chim giật mình lao vút lên bầu trời, những cánh buồm đang bay trong gió đêm, và logo FX khổng lồ có thể ẩn hiện dưới ánh trăng.
Chân mày Tổ Tông khẽ giật, anh kìm nén xúc động, nhanh chóng lấy băng đạn ra nạp vào, thử rút cò súng, mọi thứ đều nguyên vẹn: "Phong tỏa, lục soát."
Mệnh lệnh vừa dứt, dưới sự chỉ huy của hàng trăm nhân viên an ninh kiểm soát cấp cao, một trận chiến điên cuồng nổ ra, từ bên này sông nhìn sang, nó giống như một cuộc tàn sát dã man trong thời kỳ chiến tranh.
Tôi đã từng cho rằng, sợ gì mưa gió phong ba hay cuộc đời dơ bẩn, thế nhưng trong thời đại hòa bình này, nơi mà ánh sáng công lý không thể soi sáng mới hoàn toàn hiểu được, dưới bầu trời tươi sáng, dòng sông bất tận ở ngoài kia, bóng tối và sự xảo quyệt của xã hội, sự giả hình của bản chất con người, trần trụi, không che giấu, và không thể đoán trước.
Tháp ngọc ở trung tâm sông Thanh Hương vẫn sáng đèn trong đêm, chiếu sáng lên mặt sông đen kịt, loang lổ trên mặt nước những vệt sáng, leo lên cabin dọc theo boong tàu, ánh sáng lan đến tất cả mọi ngóc ngách làm cho cảng Cát Lâm sáng như ban ngày.
Tổ Tông đẩy tôi một cái, tôi cũng thuận theo anh đi xuống khỏi xe, anh đem theo người của mình vòng theo đường tắt, lưới qua hàng chục tấm lều trại tạm bợ bên phải. Đoạn đường này không quá dài, anh bước rất chậm và trầm ổn, những đường nét của con tàu Phục Hưng số Bảy cũng theo đó mà dần rõ nét, ánh điện và khí nóng phả ra từ con tàu. Ngay lúc Tổ Tông lên boong, nóng lòng muốn bắn đứt dây, con tàu chở hàng mất cân bằng thương lượng để duy trì, có xu hướng đổ sập xuống, nghiêng ngả.
Những chiếc container dưới tiếng cắt dần được mở ra, trong nháy mắt hơn chục chiếc container đã bị mở ra, những thứ đào ra từ đó khiến mọi người kinh ngạc.
Đó là một loại rượu ngoại nổi tiếng đặc biệt cho đêm diễn.
XO, Rémy Martin Louis XIII, Martell, Ogier, mỗi chai trị giá lên đến hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn đô, bị nứt vỡ tan tành trong quá trình vận chuyển, vết rượu chảy ra từ miệng chai vỡ nát, thấm ướt mảng cát vàng trên bờ biển.
Tổ Tông sững sờ, khuôn mặt lạnh như băng bước lên hầm hàng, đạp qua đống gỗ niêm phong, có năm mươi sáu mươi cái hộp kim loại xếp ngay ngắn, các thùng hàng đều không có gì trừ rượu ngoại.
Cục phó Cục Công tố và Pháp luật mở khoang thứ hai của con tàu chở hàng cùng với một phụ tá của Viện kiểm sát thành phố. Dưới ánh đèn pin chiếu vào, đập vào mắt anh ta là một lô lụa Giang Nam màu sắc rực rỡ, được dệt tinh tế cẩn thận, có chất lượng tốt đến hoàn hảo. Các quan chức và phu nhân miền đông bắc rất nhiều mà những loại hàng cực phẩm như này trên thị trường lại vô cùng hiếm. Chắc chắn nếu có những tấm vải như thế này để may lễ phục chắc chắn việc làm ăn buôn bán sẽ lên như diều gặp gió.
Container thứ ba và thứ tư chỉ toàn là những đồ da dụng bình thường, mục đích chỉ là chất đầy một con tàu, số lượng lớn, đều không có giá trị gì nhiều.
Trương Thành Nam hoàn toàn giải thích được nguồn gốc của nguồn hàng, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, đến cả ngọn cỏ dại có trên tàu anh ta cũng khai rõ, chuyện lần này như phí công phí sức, hoàn toàn bị kẻ khác đùa cợt dắt mũi, mà lần dắt mũi này kéo dài đến hai tháng trời, thật sự không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn người khác
Niềm vui trong phút chốc bốc hơi trong không khí, không gian lặng ngắt như tờ.
Cô thư ký kiên nhẫn kiểm tra từ đầu đến cuối một lần nữa rồi nhỏ giọng báo cáo với Tổ tông: “Viện trưởng Thẩm, nếu theo những thông tin chúng ta đã có được về Phục Hưng số bảy, số hàng này không phải thứ chúng ta tìm mà là hàng giả. Cấu trúc của nó dựa trên khối lượng và cấu trúc của Phục Hưng số bảy, thay thế cho Phục Hưng số 7 thực sự từ thời điểm nó đi vào biên giới phía đông bắc và trở thành mục tiêu theo dõi của chúng ta. Nó đi qua Long Giang, đậu quanh cảng qua đêm, sau đó đóng quân ở Cát Lâm. Chiếc Phục Hưng số bảy chính hiệu của Trương Thành Nam đã cập bến tại Bến cảng Tây Thanh Tân lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau khi chiếc tàu chở hàng giả xuất hiện. Khi đó, chúng tôi đang trên đường truy lùng đến Cát Lâm.
Mặt của Tổ tông u ám, hướng đôi mắt ngây ngốc về phía những vết hằn loang lổ trên thân tàu, ánh mawht vô hồn nhìn vào đống đồ la liệt, còn tôi đứng trong đám người, sự rung lắc dữ dội của con tàu làm tôi cũng lảo đảo theo vội vàng bám chắc tay vào thanh đỡ, cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trương Thành Nam không màng chi ra một số tiền khổng lồ để tạo nên một tro chơi lớn không phân biệt được thật giả, tin tức về Phục Hưng số bảy rộ lên cách đây ba tháng, chỉ trong chín mươi ngày, anh ta đã gấp rút đóng một chiếc chuyên cơ chở hàng trăm tấn, một nhiệm vụ gần như bất khả thi, trừ khi anh đã lên kế hoạch cho thương vụ này từ lâu và ỉm nó ở Đông Bắc.
Điều này có nghĩa là Cát Lâm và Long Giang cùng các thành viên trong văn phòng thành phố, viện kiểm sát bao gồm cả những người dù nghe thấy những không lên tiếng cũng liên quan đến vụ việc này, mà Tổ tông lại là người đứng mũi chịu sào, anh vốn định lập công lớn lần này, mà lại không ngờ rằng bản thân lại thành người phải chịu trách nhiệm cho tất cả. Thẩm Quốc Minh có nhiều khả năng cũng sẽ nhận không ít những lời công kích từ nhân dân cả nước.
Vậy thì ai mới thật sự là ngư ông đắc lợi.
Cho dù Trương Thành Nam có năng lực nhìn thấu bầu trời, nhưng sức một người không thể nào lột đổ được thế lực đã tồn tại rất lâu ở ba tỉnh phía Tây này, cho dù là bỏ mười lấy chín cứ cho là có thể tính kế được với Tổ tông lẽ nào hắn cũng không một chút liên lụy hay thiệt hại.
Cái bẫy này càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng khắc nghiệt hơn, giống như một từ trường khổng lồ, hút hàng trăm viên đá rơi xuống thung lũng của nó, vực thẳm của nó, nhà tù của nó, và sau đó đóng nắp lại, rồi sẽ chết trong sự tẻ nhạt.
Trương Thành Nam là một con cáo trong giới ngầm, nhưng đối phương bên kia chỉ xuất phát quân sự, anh không hơn một bàn đạp cho ông ta.
Nói trắng ta, ông ta ở trong bóng tối, đối phương ở ngoài sáng, đạt được liên minh chỉ là một bước đệm cho nhau, một khi sóng gió qua đi, đó sẽ là một vòng siết chặt mới.
Tôi hít sâu một hơi: “Sự việc làm lớn chuyện, nếu như thất bại rồi, kết cục của Thẩm Hạo Hiến sẽ ra sao.”
Thư ký nghiêng đầu nhìn tôi đầy ẩn ý, "Cách chức. Tôi sợ rằng Thư ký Thẩm cũng không thể cứu được anh ta. Anh ta bắt buộc phải lựa chọn làm điều đó, nghiêm trị Viện trưởng Thẩm, và xoa dịu dư luận trong chính quyền."
Sinh ra trong gia đình để vương, sống trong một chế độ quan chức độc ác, không gì khác hơn là nạn nhân của sự nghiệp quan chức.
Thẩm Quốc Minh nhiều lần cảnh báo rằng Tổ tông không được phép khiêu khích Trương Thành Nam, nước dù ngập chân thì tay vẫn không lo, giữa con trai và quyền lực, đến ngón chân ông ta cũng có thể đoán được ông ta coi trọng cái nào hơn.
Tổ tông gặp phải khó khăn như hôm nay, chỉ có thể một mình đối đầu lại với Trương Thành Nam, có thể coi nếu anh chưa đặt được mục đích của mình sẽ thề không bỏ cuộc, cục diện trước mắt, anh cũng tình nguyện cam chịu vì mục tiêu cần đạt được.
“Tiếp tục lục soát, phong tỏa cầu cảng và điều động thêm nhân lực đến đây. Phục Hưng số bảy đóng ở cảng Thanh Tân sẽ không bao giờ được yên. ít nhất một nửa số hàng chưa được tìm thấy, tàu đã cập bến, hàng chắc chắn đang được giấu ở đâu đó.”