Ngay cả Lục Mặc Thâm biết điều này cho nên Lệ Hữu Tuấn không thể không biết được.

Nhà họ Lê?

Tô Kim Thư bối rối trước nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

Nhà họ Lê mà Lục Mặc Thâm nói chính là một trong tứ đại dòng tộc lớn ở thủ đô sao.

Tô Kim Thư đột nhiên muốn biết liệu lần này Lệ Hữu Tuấn có đứng về phía mình hay không.

Chẳng biết vì sao nhịp tim cô bắt đầu tăng nhanh một cách khó hiểu.

Cô ngước nhìn Lệ Hữu Tuấn, như thể đang mong đợi câu trả lời của anh.

Lệ Hữu Tuấn chỉ cười lạnh: “Thì sao chứ?”

Lục Mặc Thâm không hài lòng cau mày: “Cậu cả Lệ, bây giờ chuyện đã đến nước này rồi cậu theo tôi giả ngu thì có lợi gì không?”

Lệ Hữu Tuấn chạy đến thành phố Ninh Lâm lừa người khác thì không sao, nhưng ở thủ đô ai không biết anh và người phụ nữ họ Lệ đã xảy ra chuyện gì chứ?

Mà vấn đề này là một cái gai trong tim Lục Mặc Thâm anh, vẫn mãi không thể dứt ra được.

Lông mày của Lệ Hữu Tuấn chợt cau lại, dường như là đã phản ứng lại: “Lời nhận xét của cậu Lục đây đúng là nhắc nhở tôi rằng quả thật không nên để xảy ra xung đột với nhà họ Lê chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.”

Nói xong thì anh cũng quay đầu lại liếc Lục Anh Khoa một cái, sau đó anh ta liền ngoan ngoãn buông tay ra.

Cố Đức Hiệp người đang hấp hối, đang nằm trên thành bể với ánh mắt hän học: “Cậu Lục, anh đừng nương tay, mau giúp tôi xử lý anh ta đi. Tôi muốn anh ta… khụ khụ, tôi muốn anh ta chết! Chết không tử tế”

Tô Kim Thư đột nhiên cụp mắt xuống, sự thất vọng trong đôi mắt không thể che giấu.

Đúng vậy! Mối quan hệ giữa bốn dòng tộc lớn ở thủ đô đan xen chằng chịt, liên kết chặt chế với nhau.

Ở thủ đô toàn người tai to mặt lớn Lệ Hữu Tuấn làm sao có thể vì chính mình mà xúc phạm cả một dòng tộc được?

Sau khi cân nhắc những ưu và khuyết điểm, mọi người đều biết phải làm gì mới đúng.

Nhưng tại sao trong lòng lại có chút thất vọng không tên đây?

Bàn tay nhỏ bé mềm mại thu lại, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay to lớn của Lệ Hữu Tuấn.

Nhưng mà ngay khi cô cố gắng hết sức rút ra thì bàn tay của cô lại bị Lệ Hữu Tuấn siết chặt.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, chỉ thấy răng Lệ Hữu Tuấn đã cho Lục Anh Khoa một ánh mắt.

Anh ta bước nhanh ra ngoài, lúc trở lại, trong tay còn có thêm một túi tài liệu, trực tiếp đưa túi tài liệu đến trước mặt Lục Mặc Thâm.

Lục Mặc Thâm nghi ngờ mở túi hồ sơ ra, anh ta nhanh như gió lướt qua văn kiện đó một lần.

Dù anh ta đeo kính nhưng mà mọi người đều không bỏ lỡ sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh ta.

Lục Anh Khoa thản nhiên nói: “Cậu Lục, đây là hợp đồng hợp tác giữa tập đoàn Lệ Thiên và tập đoàn Lục Dương. Lần này anh đến đây là vì chuyện này có đúng không, ông chủ của tôi đã ký vào nó rồi.”

Áp suất không khí xung quanh Lục Mặc.

Thâm đột nhiên rất thấp: “Lệ Hữu Tuấn, anh muốn làm gì?”

“Đây không phải là một lời đe dọa. Sau lời nhắc nhở của anh thì tôi thấy rằng mình thực sự không nên đắc tội với nhà họ Lê, nhưng mà anh thì có thể”

“Rốt cuộc là anh có ý gì?”

“Dường như những gì tôi nói còn chưa đủ rõ ràng?”

Sau khi nhận được ánh mắt của ông chủ, Lục Anh Khoa giải thích: “Ý của ông chủ là chỉ cần cậu Lục xử lý tốt vấn đề này thì hợp đồng này là của anh”

Trong đáy mắt Lục Mặc Thâm lóe lên một chút lạnh lẽo: “Lệ Hữu Tuấn, anh đây là đang nói điều kiện với tôi sao?”

Lệ Hữu Tuấn cũng vô tội nhún vai: “Không phải, tôi đang uy hiếp anh, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Ánh mắt của Lục Mặc Thâm vô cùng lạnh lùng, gần như là có sát khí.

Sau khi nghe những lời này, Cố Đức Hiệp hoảng sợ đứng dậy: “Cậu Lục, cậu Lục, anh không thể bị anh ta lừa gạt được! Rõ ràng là anh ta đang chia rẽ mối quan hệ giữa hai nhà các người, anh đừng để bị lừa! Nếu anh trúng kế này thì nhà họ Lê tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh đâu!”

Cố Đức Hiệp chưa dứt lời thì đột nhiên nhận được cái nhìn lạnh lùng như muốn giết người của Lục Mặc Thâm, chân anh ta run lên vì sợ hãi, một lần nữa ngã xuống bể nước.

Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, anh chậm rãi nâng cánh tay phải lên, nhìn đồng hồ bên trên: “Còn có một phút đồng hồ suy nghĩ”

Mười lăm giây trôi qua.

Hai mươi giây trôi qua.

Bốn mươi giây trôi qua.

“Hợp tác vui vẻ”

Đôi mắt đào hoa của Lục Mặc Thâm lóe lên, khóe miệng chợt cong lên.

Cố Đức Hiệp vừa mới leo lên khỏi bể bơi, mặt anh ta tái đi khi nghe những lời Lục Mặc Thâm nói.

Anh ta loạng choạng bước tới, vươn tay muốn túm lấy ống tay áo của anh ta, nhưng mà lại bị hai tên vệ sĩ nhanh nhẹn chặn lại: “Cậu Lục, anh không thể như thế này, anh làm sao có thể như thế này chứ?”

Lệ Hữu Tuấn chế nhạo: “Nhanh như vậy đã quyết định được rồi? Thật ra thì anh vẫn còn có hai mươi giây để suy nghĩ về nó.”

Lục Mặc Thâm hờ hững mở miệng: “Một nhà họ Cố nhỏ nhoi và cơ hội hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên, người có đầu óc đều biết nên chọn cái nào.”

“Nhưng mà anh không sợ đắc tội với nhà họ Lê sao?”

Trên khuôn mặt tao nhã của Lục Mặc Thâm hiện lên sự tàn nhãn, nhẹ giọng nói: “Bất quá cũng chỉ là nhà họ Cố mà thôi, cũng không thể nào lay động được hôn ước của tôi với cô ấy”

Lệ Hữu Tuấn hài lòng gật đầu: “Nếu là tôi sẽ chờ tin tốt của anh.”

Nói xong thì anh kéo Tô Kim Thư xoay người lại, muốn bỏ đi.

Chỉ là họ còn chưa cất bước thì đã bị Cố Đức Hiệp lại.

Khuôn mặt anh ta tái nhợt không còn chút máu, dáng vẻ vô cùng sợ hãi,“Kim Thư, tôi biết mình đã sai rồi! Mọi chuyện là do tôi, cầu xin cô hấy nể mặt chúng ta từng ở bên nhau mà thay tôi cầu xin, có được hay không?”

Cố Đức Hiệp biết rất rõ răng mặc dù Lục Mặc Thâm có vẻ ngoài hiền lành, nhưng tính cách của anh ta rất mạnh mẽ vang dội, mà thủ đoạn của anh ta cũng rất tàn nhẫn.

Nếu anh ta ra tay thì nhà họ Cố không chết thì cũng sẽ tàn phế!

“Tôi ở bên anh một năm thì anh lừa dối tôi mười tháng, còn tung tin đồn khắp nơi làm tổn hại thanh danh của tôi. Tôi mặc kệ các người nhưng mà các người lại được đà lấn tới, sau này nhà họ Cố của anh lưu lạc ra sao thì tôi cũng không biết, thế nhưng tôi biết tất cả những điều này là do anh gieo gió gặt bão, có tội thì phải gánh!”

Khi Tô Kim Thư nói xong thì Cố Đức Hiệp gục xuống đất trong tuyệt vọng, “Tôi hơi mệt, chúng ta đi trước được không?”

Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn, vừa mới thu dọn đám cặn bã này nên cô cảm thấy rất dễ chị Nhưng mà sau khi qua đi thì cũng chỉ còn lại một vùng hoang vắng.

Vào lúc này, Tô Kim Thư nóng lòng muốn những người này biến mất khỏi mắt mình ngay lập tức, cô không bao giờ muốn gặp lại họ, “Được”

Lệ Hữu Tuấn gật đầu, sau đó Tô Kim Thư cũng cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, cả người vậy mà trực tiếp bị anh ôm lấy.

“AI” Tô Kim Thư thốt lên một tiếng, theo phản xạ ôm lấy vai anh.

“Em không sao chứ?” Nhìn vết bẩn trên ngực, Lệ Hữu Tuấn không khỏi nhíu mày.

Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy nóng mặt, bởi vì cô đã cảm nhận được những ánh mắt ghen tị và ao ước xung quanh đang chiếu lên mình khi Lệ Hữu Tuấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play