Ngay sau đó Tống Chỉ Manh đã chặn Khúc Thương Ly lại.
"Thương Ly cậu đến tìm tớ sao?"
Khúc Thương Ly xoa mũi đầy xấu hổ, lúc mở miệng nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:
"À cái này...tớ tiện đường đi ngang qua thôi."
"Cậu đang trên đường trở về kí túc xá à?"
"Ừ, đúng vậy."
"Rõ ràng kí túc xá của các cậu ở phía Tây, mà toà nhà dạy học của cậu lại ở vị trí chính giữa, còn tầng lầu tớ học ở phía Nam, nếu như cậu vừa mới tan học muốn trở về kí túc xá sao lại đi hướng này chứ?"
Khuôn mặt của Khúc Thương Ly chợt đỏ bừng trước sự vạch trần một cách thẳng thắn của Tống Chỉ Manh
Cô ấy cười tủm tỉm bước tới:
"Thương Ly, cậu đừng có ngụy biện nữa, cậu chính là đến tìm tớ đúng không? Cậu nhớ tớ rồi à?"
"Bạn học Chỉ Manh cậu đừng như vậy…"
Tống Chỉ Manh không hề có ý tốt bước tới gần anh ấy, khiến Khúc Thương Ly bắt buộc phải lùi dần về phía sau, chẳng mấy chốc tấm lưng đã đụng phải thân cây đa.
Tống Chỉ Manh rất có năng khiếu về nhảy múa, cô ấy nhấc chân lên rồi chống vào thân cây phía sau Thương Ly, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy với khí thế vô cùng mạnh mẽ cùng với cảm giác đầy áp lực.
"Mau nói, cậu thích tớ đi."
"Tớ...tớ không có…"
Mặc dù Tống Chỉ Manh còn thấp hơn Khúc Thương Ly một cái đầu, nhưng khi đối diện với một cô công chúa nhỏ ngang ngược bướng bỉnh này, thế nhưng anh lại có một loại cảm giác hơi kỳ lạ khó mà diễn tả được bằng lời.
Anh ấy không hề cảm thấy chán ghét cô ấy, thậm chí ngay cả khi Chỉ Manh kabedon mình bằng chân như vậy, chính mình cũng không hề có ý định chạy trốn.
"Thương Ly cậu hãy nhìn thẳng vào mắt tớ rồi nói, Khúc Thương Ly thích Tống Chỉ Manh."
Cô ấy lại dựa sát lại gần rồi nhìn anh ấy chăm chú đến mức mắt không thèm chớp lấy một chút.
Khúc Thương Ly ngửi được hương thơm trên người của cô ấy, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ hoảng hốt:
"Cậu…"
"Nếu cậu còn không nói tớ hôn cậu bây giờ."
Tống Chỉ Manh bỏ chân xuống, hơi kiễng mũi chân lên định hôn anh ấy.
Khúc Thương Ly bỗng sợ hãi đến mức muốn ướt cả quần, sau đó bỏ chạy đầy chật vật.
Tống Chỉ Manh vẫn đứng yên tại chỗ hai tay chống nạnh, sau đó hét lên sau lưng anh ấy:
"Khúc Thương Ly, nhất định sẽ có một ngày tớ hôn được cậu, một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ trở thành người đàn ông của tớ."
Nhưng một tuần sau đó Khúc Thương Ly không hề trông thấy Tống Chỉ Manh, ngay cả mấy người bạn cùng phòng trong kí túc xá cũng đều cười nhạo anh ấy:
"Thương Ly à, không phải em gái nhỏ si mê cậu đã bỏ rơi cậu rồi đấy chứ? Làm sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy cô bé ấy xuất hiện nhỉ?"
Khúc Thương Ly im lặng không nói.
Lần trước con gái nhà người ta chủ động đòi hôn anh ấy, nhưng chính mình lại sợ hãi bỏ chạy.
Là con gái chắc chắn sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Không biết tại sao trong lòng Khúc Thương Ly bỗng cảm thấy hơi mất mát.
Nhưng đúng lúc này, một cậu bạn cùng phòng khác bước vào phòng với vẻ mặt đầy hóng hớt:
"Ôi, tin tức lớn, tin tức nóng hổi đây! Thương Ly lúc nãy tớ vừa mới đến câu lạc bộ Kịch nói bên kia một chuyến, cậu có biết tớ đã nhìn thấy gì không?"
Khúc Thương Ly không có hứng thú với điều này nên vẫn cúi đầu như cũ.
"Tớ nhìn thấy em gái si mê cậu đang diễn tập vở kịch Công chúa Bạch Tuyết cùng người khác đó! Sắp đến đoạn hoàng tử hôn đánh thức công chúa rồi kìa!"
"Cái gì? Hoàng tử hôn công chúa á? Tính ra đây là nụ hôn đầu của fangirl nhà cậu ấy nhỉ? Cậu thật sự không ngại cô ấy tặng cho người khác à? Nghe nói gần đây anh chàng đóng vai hoàng tử kia đang theo đuổi cô bé của cậu đấy!”
Một trong những người bạn cùng phòng càng cảm thấy sửng sốt hơn:
“Cậu ấy thật sự không quan tâm hả!”
“Tớ cá với cậu, cậu có tin rằng Thương Ly nhất định sẽ đi tìm cô gái nhỏ đó không?”
Mười phút sau một bóng dáng cao lớn thở hổn hển xuất hiện bên ô cửa sổ của câu lạc bộ Kịch nói.
Khúc Thương Ly âm thầm nằm bò trên ô cửa sổ rồi nhìn vào bên trong, tại sao anh ấy không trông thấy Tống Chỉ Manh nhỉ?
Anh ấy lại nhìn trộm vào trong, đôi mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cô ấy trong đám người.
Đột nhiên trong đầu chợt có một suy nghĩ thoáng qua, cả người như thể bị sét đánh trúng lập tức ngây người.
Mình làm sao vậy?
Làm sao mình lại đến đây chứ?
Anh ấy điên rồi, nhất định là điên rồi!
Vừa định xoay người rời đi thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Phó chủ tịch Khúc, cậu đang định đi đâu vậy?”
Khúc Thương Ly sững sờ một lát, sau đó quay đầu lại thì thấy Tống Chỉ Manh đang mặc chiếc váy dài của công chúa Bạch Tuyết xuất hiện ở cửa cùng với khí chất mạnh mẽ.
Cô ấy đội một bộ tóc giả màu vàng, cộng thêm làn da vốn đã rất trắng nay lại càng tôn lên, trông trắng nõn nà như ngọc.
Cả người như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Khúc Thương Ly ngây người một lúc: "Tớ… Tớ chỉ là..."
Tống Chỉ Manh không cho anh cơ hội giải thích, mà trực tiếp nhào tới nắm lấy tay anh rồi kéo anh vào bên trong hội trường:
"Tớ nói với cậu một chuyện..."
“Mọi người tới đây một chút, hôm nay tớ có chuyện muốn thông báo, lần này hoàng tử sẽ do Phó chủ tịch Khúc của chúng ta đóng vai, mọi người có vấn đề gì không?"
Ngoại hình và kỹ năng diễn xuất của Khúc Thương Ly vốn được xếp hạng xuất sắc nhất nhì trong trường, cho nên không còn ai phù hợp hơn anh ấy.
Không phải trước đây chưa từng có người đến mời anh ấy, mà là từ trước đến nay Thương Ly làm việc rất khiêm tốn và kín đáo, vì vậy vẫn luôn không chịu ra mặt.
Bây giờ nghe thấy Tống Chỉ Manh nói lời này Khúc Thương Ly lập tức từ chối, nhưng anh ấy còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói khẽ bên tai với giọng điệu đáng thương:
"Mấy nam diễn viên phỏng vấn trước đây không chịu quay sai vị cảnh hôn, có mấy lần suýt chút nữa thì hôn được tớ, cậu hãy cứu tớ đi."
Vẻ mặt của Khúc Thương Ly chợt trở nên lạnh lẽo khi nghe được lời này, anh ấy bắt buộc phải đồng ý.
Tống Chỉ Manh đứng bên cạnh nở một nụ cười kỳ lạ.
Mỗi khi diễn tập cô ấy đều luôn mắc lỗi ở cảnh hôn.
Dù chỉ là một nụ hôn quay sai vị nhưng chắc chắn sẽ cần dựa gần vào cô ấy, điều này khiến anh ấy cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn.
Làn da của Tống Chỉ Manh trắng trẻo, thanh tú, lông mi dày và cong khẽ lay động như một cánh bướm.
Khi Khúc Thương Ly nhìn thấy cảnh này, chợt cảm thấy ngực mình nóng ran và tê dại.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày biểu diễn chính thức, bởi vì đã diễn tập rất nhiều lần nên mọi thứ đều suôn sẻ, cho đến khi nụ hôn sai vị bắt đầu...
Khúc Thương Ly cúi đầu hôn Bạch Tuyết, nhưng không ai nghĩ tới nàng Bạch Tuyết thế nhưng âm thầm nắm lấy vạt áo anh.
Hàng mi dày của cô ấy run lên rồi sau đó hé mở.
Người xem dưới khán đài không nhìn thấy, nhưng hai người bọn họ có thể trông thấy rất rõ ràng.
Tống Chỉ Manh nhìn anh rồi dùng môi ngữ nói:
"Hôn tớ, nếu không tớ sẽ không buông tay."
Khuôn mặt của Khúc Thương Ly đột nhiên đỏ bừng, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Trên trán anh ấy đã lấm tấm mồ hôi, mà bảy chú lùn đang đứng bên cạnh cũng bắt đầu lo lắng.
Có chuyện gì với hoàng tử vậy? Tại sao cậu ấy lại không hôn công chúa?
Trong lòng Khúc Thương Ly không ngừng đấu tranh, cuối cùng nhắm mắt lại trực tiếp hôn lên.
Trong thoáng chốc cả hội trường đều sôi trào.
Trước đây họ từng nghe nói rằng các buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch thường là những cảnh hôn sai vị, nhưng lần này phó chủ tịch của chúng ta thế mà lại trực tiếp hôn xuống!
Nụ hôn này rất ngọt ngào và kéo dài, Tống Chỉ Manh đã chờ đợi giây phút này rất lâu, nhưng khi điều đó thật sự xảy ra cô ấy vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp.
Trái tim cô ấy đập nhanh, ngón tay run lên, sau đó khẽ há miệng thăm dò.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, Khúc Thương Ly chỉ cảm thấy cả người mình như bị điện giật, không thể động đậy và trở nên cứng đờ.
Vở diễn rất thành công, kỹ năng diễn xuất của nam nữ chính rất tốt, nhất là nụ hôn kia nhận được lời khen ngợi không ngớt mà trước nay chưa từng có.
Sau khi vở kịch kết thúc, câu lạc bộ kịch tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, mọi người đều lần lượt rót rượu chuốc say Khúc Thương Ly.
Vốn dĩ anh là người không biết uống rượu, vì vậy mới uống cạn ba ly rượu xuống bụng thì đầu óc đã có chút mơ hồ.
Lúc này tất cả mọi người đều thúc giục và cổ vũ anh ấy tỏ tình với Tống Chỉ Manh, Khúc Thương Ly bước chân lảo đảo đi đến rồi giữ chặt lấy vai cô ấy:
"Tống Chỉ Manh nếu như tớ đã hôn cậu rồi thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
Tống Chỉ Manh lập tức trở nên ngây ngốc, cô ấy có chút không dám tin, nếu như cô ấy biết rằng sẽ hạ gục được Khúc Thương Ly chỉ bằng một nụ hôn thì đã nhào lên cưỡng hôn anh ấy từ lâu rồi.
Tuy nhiên Tống Chỉ Manh lại sợ sau khi anh ấy tỉnh dậy sẽ cảm thấy hối hận nên lập tức lấy điện thoại di động ra, nhờ bạn bè bên cạnh giúp đỡ quay lại làm bằng chứng.
“Khúc Thương Ly, hiện giờ cậu đã tỉnh táo lại chưa?”
Anh ấy nghiêm túc gật đầu:
“Ừ.”Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^“Vậy thì Thương Ly à, cậu có biết tớ là ai không?”
Khúc Thương Ly lảo đảo chỉ vào cô ấy:
“Tống Chỉ Manh.”
“Vậy thì cậu có thể lặp lại những gì cậu vừa rồi đã nói một lần nữa hay không?”
“Những gì vừa rồi mới nói sao?”
“Ừ.”
Anh ấy cúi đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói:
“Tớ đã lấy mất nụ hôn đầu của cậu vì vậy sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
Tống Chỉ Manh lúc này vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, cô ấy cố gắng kìm nén niềm vui tràn ngập trong lòng:
“Khúc Thương Ly, vậy cậu hãy nói cho tớ biết cậu định chịu trách nhiệm với tớ như thế nào vậy?"
Khúc Thương Ly cứ nhìn Tống Chỉ Manh chăm chú một lúc lâu, rồi đột nhiên siết chặt vai cô ấy:
“Làm bạn gái tớ nhé!”
Tống Chỉ Manh vui mừng và ngạc nhiên đến mức che mặt lại, chỉ cảm thấy vành mắt hơi chua xót.
Cô ấy nhảy lên rồi bám chặt lấy Khúc Thương Ly y như một con khỉ, hai tay ôm khuôn mặt đẹp trai kia của anh ấy:
“Khúc Thương Ly, tớ thật sự yêu cậu quá đi mất, yêu quá đi thôi!”
Sau đó cô ấy cúi đầu hôn anh.
Lần này có lẽ do đã uống chút rượu nên anh ấy không hề né tránh mà ngược lại còn ôm eo cô ấy đón nhận nụ hôn.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh rượu, Khúc Thương Ly mở mắt ra, người đầu tiên trông thấy chính là Tống Chỉ Manh.
Anh gần như phản xạ theo điều kiện vén chăn lên kiểm tra quần áo của mình, còn Tống Chỉ Manh ở bên cạnh mỉm cười tủm tỉm:
"Đừng lo lắng, tối hôm qua cậu uống say không cứng được!"
Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Thương Ly trong thoáng chốc đỏ bừng:
"Tống Chỉ Manh cậu là con gái đó, nói chuyện cần phải chú ý một chút!"
Tống Chỉ Manh nghiêng đầu rồi lấy tay đỡ đầu:
"Bây giờ tớ đã là bạn gái của cậu, hơn nữa người cũng đã ở trong phòng ngủ của cậu rồi, còn phải chú ý nhiều làm gì nữa chứ?"
"Cái gì?"
Khúc Thương Ly lập tức ngồi bật dậy, hoàn toàn không nhớ gì hết
Tống Chỉ Manh vừa nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, lập tức lấy điện thoại ra:
"Tớ biết ngay cậu sẽ làm như vậy mà, cho nên tối qua tớ đã ghi lại chứng cứ rồi!"
Khi Khúc Thương Ly nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của mình trong video, thì chỉ cảm thấy đỉnh đầu đều bắt đầu bốc khói:
"Tớ thật sự đã tỏ tình với cậu rồi à?"
Tống Chỉ Manh cười tủm tỉm gật đầu:
"Chàng trai trẻ cậu rất may mắn đấy vì tớ đã đồng ý rồi."
Khúc Thương Ly: "..."
Không biết vì sao, ở một góc nào đó trong lòng anh ấy lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy phát hiện ra mình thế nhưng lại âm thầm mừng rỡ, cô ấy không từ chối mình, có phải chứng minh tất cả những chuyện này đều là do say rượu mới dễ nói ra những lời thật lòng.
Sau đó hết thảy mọi việc đều nước chảy thành sông, Khúc Thương Ly nói chuyện yêu đương cùng với Tống Chỉ Manh, cũng trở thành một trong những cặp đôi khiến tất cả mọi người của trường đại học đều hâm mộ.
Mọi người đều đồn đại rằng Tống Chỉ Manh mặt dày quấn lấy Khúc Thương Ly, nhưng những người sáng suốt đều tinh tường nhìn thấy hầu như đều do anh ấy một lòng một dạ với cô ấy, quả thực chính là tốt đến mức khiến người ta tức giận đến cực điểm!
Giữa đường cái thênh thang anh ấy không chút kiêng nể gì mà cúi xuống buộc dây giày cho cô ấy, rồi cõng Tống Chỉ Manh từ phòng ngủ trực tiếp đến thẳng căng tin.
Bởi vì cô ấy bị bệnh nửa đêm nửa hôm trèo tường ra ngoài mua thuốc, sau đó lại lật tường vào đưa thuốc.
Dành cả ngày đến một thành phố khác chỉ để mua đồ ăn vặt mà Tống Chỉ Manh yêu thích.
Đạp xe đạp chở cô ấy đi dạo dọc theo bờ sông, rồi vẽ ra tương lai của hai người.
Mỗi một bước đi trong tương lai của Khúc Thương Ly đều có cô ấy, thậm chí ngay cả tên của con cái họ, đi học ở đâu cũng đều đã nghĩ xong xuôi rồi.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng kiểu yêu chiều như vậy nhất định sẽ không kéo dài được một tháng, thì Khúc Thương Ly trực tiếp vả mặt họ.
Anh ấy cứ chiều chuộng Tống Chỉ Manh như vậy mãi cho đến khi họ tốt nghiệp đại học.
Anh lại xóa bỏ sự khinh thường của những người khác đối với tình cảm của họ hết lần này đến lần khác, yêu chiều cô ấy như một vị công chúa.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ chắc chắn sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp, thì bỗng dưng lại bị vả mặt một lần nữa.
Bởi vì đôi trai xinh gái đẹp này thế nhưng lại chia tay, hơn nữa Khúc Thương Ly còn trực tiếp hỏi cô ấy lý do vì sao lại vứt bỏ mình ngay trong cuộc họp báo ra mắt công chúng lần đầu tiên của Tống Chỉ Manh.
Lúc đó tin tức này vừa được truyền ra, cả trường đại học đều khiếp sợ.
Mọi người bàn tán sôi nổi, cặp đôi này mỗi lần đều thật sự có thể khiến người ta ngã rớt kính!
Khi tất cả mọi người không coi trọng mối quan hệ của họ thì cả hai lại ngọt ngào đến mức như rơi vào hũ mật.
Nhưng lúc ai cũng nghĩ rằng họ sẽ kết hôn thì lại gây ồn ào như kẻ thù kiếp trước.
Khi ấy một mình Khúc Thương Ly chăm sóc cho đứa bé, sau đó nghe thấy Tống Chỉ Manh nói không hề quen biết mình, anh ấy chỉ cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ.
Thậm chí sau đó anh ấy còn suy sụp trong suốt ba năm.
Trong thời gian ba năm này là mẹ Khúc vội vàng chạy đến chăm sóc cho Khúc Nhất Phàm giúp anh.
Khi ấy bất cứ lúc nào nhìn thấy Khúc Nhất Phàm, anh ấy đều sẽ nghĩ đến Tống Chỉ Manh.
Có một khoảng thời gian Khúc Thương Ly cảm thấy rất chán ghét cậu bé, thậm chí còn không muốn nhìn con trai mình nhiều hơn một chút nào.
Mãi cho đến khi Khúc Nhất Phàm tập tễnh những bước đi đầu tiên, lảo đảo dang hai tay ra rồi nhào tới trước mặt anh gọi một tiếng ‘Cha’ bằng giọng nói non nớt của trẻ con.
Vành mắt Khúc Thương Ly đột nhiên trở nên ướt át, những ngày sau đó anh ấy mới lấy lại tinh thần, bắt đầu từ những vai diễn quần chúng trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình.
Mỗi lần cảm thấy uất ức, bị thương hay bị người khác coi thường, chỉ cần nhìn những bức ảnh của con trai trên điện thoại là anh ấy có thể nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và vực dậy tinh thần của mình.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người.
Sau ba năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng anh ấy cũng nhận được vai nam chính đầu tiên trong đời nhờ vào sự cố gắng của bản thân.
Cũng chính nhân vật này này đã giúp anh trực tiếp giành được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của năm.
Sau đó Khúc Thương Ly bắt đầu lựa chọn kịch bản một cách kỹ lưỡng, mặc dù không phải là một diễn viên quay rất nhiều bộ phim nhưng mỗi một bộ mà anh ấy tham gia đều trở nên nổi tiếng, thậm chí mỗi lần anh ấy đều có thể thay đổi hoàn toàn hình tượng trước đó.
Nhưng ngay cả khi đã leo lên được vị trí như ngày hôm nay thì Khúc Thương Ly vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hàng đêm đều mơ thấy cảnh tượng anh ấy đứng dưới sân khấu chất vấn Tống Chỉ Manh năm đó.
“Tại sao em bỏ đi mà không nói lời nào vậy? Vì sao muốn chia tay?”
Đây gần như đã trở thành cơn ác mộng trong cuộc đời anh, cũng chính nó đã duy trì nỗi oán hận mà Khúc Thương Ly ôm trong lòng suốt ngần ấy năm.
Nếu như không phải vẫn luôn giữ cục tức này thì có lẽ anh ấy đã ngã gục từ lâu.
Tuy nhiên vấn đề là chỉ mới vài ngày trước, Lệ Hữu Tuấn đã đến nói với anh ấy rằng Tống Chỉ Manh xảy ra tai nạn xe cộ, suýt chút nữa cả hai mẹ con đều thiệt mạng.
Sau khi cứu được đứa trẻ, não của cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng và bắt đầu xuất hiện triệu chứng bệnh Alzheimer.
Ngay cả những chuyện xảy ra trước và sau vụ tai nạn đều đã quên hết.
Không biết có phải là do di chứng để lại quá nghiêm trọng hay không, phản ứng đầu tiên của Tống Chỉ Manh sau khi tỉnh lại là đứa trẻ đã không còn, vì vậy ký ức mang thai trực tiếp bị cô ấy lựa chọn quên lãng.
Khúc Thương Ly cứ đứng yên tại chỗ như vậy, ánh mắt thẫn thờ ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Mặc dù đã trôi qua ngần ấy năm nhưng trên gương mặt của Tống Chỉ Manh vẫn không hề để lại dấu vết của thời gian.
Bất kể biểu cảm hay nụ cười của cô ấy đều y như cô gái của những năm đó, vô cùng trong trẻo và sạch sẽ.
Tuy nhiên Khúc Thương Ly lại trở nên âm trầm kín tiếng, thậm chí tính cách của anh ấy đã lạnh lùng hơn rất nhiều.
Luôn có người nào đó có thể cảm nhận được vẻ lạnh nhạt xa lánh toát ra từ trên người anh ấy.
“Thương Ly?”
Giọng nói quen thuộc kéo lý trí của Khúc Thương Ly trở lại từ những ký ức xa xăm, ánh mắt anh ấy dần tập trung vào khuôn mặt Tống Chỉ Manh đang đứng trước mặt.
Tống Chỉ Manh đã bỏ đi nhiều năm như vậy, mà anh ấy cũng trở nên lạnh nhạt ngần ấy năm, thậm chí còn không học nổi cách mỉm cười.
Ngoại trừ nụ cười từ tận đáy lòng khi đối mặt với Khúc Nhất Phàm, thì bây giờ khi đứng trước mắt cô ấy, nụ cười của anh ấy lại trở nên cứng ngắc.
“Tại sao anh lại đứng thẫn thờ ở chỗ này một mình vậy?”
Tống Chỉ Manh nghiêng đầu nhìn anh ấy.
Khúc Thương Ly im lặng.
Tống Chỉ Manh hơi bất đắc dĩ mỉm cười:
"Liệu có phải những lời vừa rồi của trợ lý Lâm khiến anh không vui đúng không?"
Cũng không hẳn là như vậy, nhưng những lời nói của trợ lý Lâm bỗng dưng chạm vào nỗi đau sâu nhất trong tim Khúc Thương Ly, vì vậy anh ấy cảm thấy không thoải mái và muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Không phải.”
Thấy anh ấy không chịu thừa nhận trong thoáng chốc Tống Chỉ Manh bỗng im lặng.
Cô ấy không phải là kẻ ngốc thậm chí còn rất thông minh nữa là đằng khác.
Cô im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên lên tiếng:
"Thương Ly, em đã sống ở nhà anh cũng gần một tuần rồi."
Cô ấy muốn rời đi sao?
Khúc Thương Ly chỉ thấy hô hấp của mình hơi ngừng lại, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra bình thản:
"Cũng gần một tuần rồi."
Tống Chỉ Manh ngẫm nghĩ một lại rồi thử dò hỏi:
"Anh có ghét em không?"
"Sao cô lại hỏi như vậy?"
"Thật ra trong lòng em có một điều khó hiểu, chỉ là không biết mở miệng nói như thế nào với anh.”
Khúc Thương Ly tựa hồ biết cô ấy muốn nói gì.
Ngay cả khi cô ấy biết được sự thật thì đã sao nào?
Để cô ấy căm ghét nhà họ Tống vì đã ép buộc bọn họ phải tách ra, rồi phát hiện ra mình bị bệnh sau đó phải sống trong những ngày tháng đau khổ hay sao?
Đây không phải là kết quả mà Khúc Thương Ly muốn thấy.
"Nhất Phàm… là con của em và anh..."
Tống Chỉ Manh chưa kịp nói dứt lời thì đã bị anh ấy cắt ngang.
“Không phải.”
"Nhưng trong bức ảnh đó rõ ràng là em đã có thai."
"Cô mang thai thì nên hỏi người thân trong gia đình mình rằng con cô ở đâu chứ? Lúc đó không phải cô đã nói rằng không hề quen biết tôi hay sao? Bây giờ nhìn thấy tấm hình đó lại muốn cướp của con tôi đi à?
"Không phải, em không có ý đó, em chỉ..."
Khuôn mặt Khúc Thương Ly trở nên lạnh lùng.
"Được rồi, Nhất Phàm vẫn đang chờ chúng ta ở đó đấy.”
Khúc Thương Ly nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi.
Tống Chỉ Manh cắn chặt môi rồi đi theo anh.
Nhìn theo bóng lưng anh ấy, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
‘Khúc Thương Ly, đừng tưởng rằng anh không chịu thừa nhận thì em không thể làm gì được, trên thế giới vẫn còn một việc gọi là xét nghiệm DNA kiểm tra huyết thống đó.’
Sau khi trở về, mọi người dùng xong bữa ăn này trong không khí hài hòa như cũ.
Vốn dĩ Khúc Nhất Phàm còn muốn đi dạo ở những nơi khác nữa, nhưng Khúc Thương Ly không còn tâm trạng.
Mà vẻ mặt của Tống Chỉ Manh cũng không được tốt cho lắm.
Khúc Nhất Phàm là một đứa trẻ rất thông minh, sau khi quan sát sắc mặt của mọi người cậu bé lập tức từ bỏ ý định này.
Sau khi Tô Kim Thư tận mắt tiễn ba người bọn họ rời khỏi, trong lòng cô mơ hồ có chút lo lắng.
Chẳng lẽ Khúc Thương Ly vẫn không chịu thẳng thắn với chị Chỉ Manh hay sao?
Trợ lý Lâm hoàn toàn không hề biết những chuyện đã xảy ra giữa hai người Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly. Bữa ăn này anh ta đã tận mắt nhìn thấy nam thần trong lòng mình, hơn nữa còn được chụp ảnh chung với Tống Chỉ Manh, quả thật là kiếm được món hời lớn:
"Cô Tô chúng ta cũng trở về thôi!"
Tô Kim Thư gật đầu rồi đi theo trợ lý Lâm quay lại công ty của Lệ Hữu Tuấn.
Tuy nhiên khi hai người họ vừa mới bước tới cửa chính của tòa nhà, thì lập tức trông thấy hầu hết mọi người trong công ty đang rất bận rộn.
Trợ lý Lâm vô cùng ngạc nhiên kéo một cô lễ tân đang vội vàng rời khỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trợ lý Lâm anh không biết sao? Boss đột nhiên nói rằng anh ấy phải đi công tác một thời gian, mười phút trước đã xuất phát rồi. Vì vậy bây giờ giám đốc cao cấp của tất cả các bộ phận đang mở họp khẩn cấp, ngay cả bộ phận nhân sự và vật tư cũng đều không tha.”
Nói xong câu đó, nhân viên lễ tân vội vàng rời khỏi.
Trợ lý Lâm quay sang liếc nhìn Tô Kim Thư với vẻ mặt đầy sửng sốt:
"Cô Tô, boss phải đi công tác hả?"
Tô Kim Thư cũng không hiểu gì hết:
"Tôi không biết."
Hai người vội vã tiến vào thang máy VIP chuyên dành cho tổng giám đốc ở bên kia.
Nhưng khi họ vừa đến văn phòng thì không trông thấy bóng dáng Lệ Hữu Tuấn đâu cả.
Trái tim của Tô Kim Thư chợt nhảy dựng, đôi chân cô trở nên mềm nhũn ngã lên ghế sô pha.
Lần này Lệ Hữu Tuấn thật sự tức giận rồi.
Trợ lý Lâm có chút lo lắng khi nhìn thấy cô như vậy.
"Cô Tô đừng lo lắng, nếu boss phải đi công tác thì anh ấy nhất định sẽ liên lạc với cô! Hay là cô xem thử điện thoại di động của mình trước đi, có lẽ tín hiệu trong nhà hàng đó không được tốt cho lắm.”
Tô Kim Thư lấy điện thoại của mình từ trong túi xách ra.
Quả nhiên đúng là như vậy có hai cuộc gọi nhỡ từ Lệ Hữu Tuấn.
Cuối cùng anh còn để lại một lời nhắn:
"Anh đi công tác, hết bận anh sẽ quay lại ngay, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và các con, đừng nhớ anh!”
Đừng nhớ anh à?
Làm sao mà cô không nhung nhớ anh đây!
Tô Kim Thư nhanh chóng gọi lại nhưng điện thoại của Lệ Hữu Tuấn đã tắt máy.
Lúc này có lẽ anh đã lên máy bay rồi.
Tinh thần Tô Kim Thư bỗng chốc cảm thấy hơi hoang mang, chỉ đành quay trở lại biệt thự.
Trên đường đi cô đã gọi vài cuộc điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề không bắt máy một cuộc nào cả.
Anh đã đi đâu rồi?
Rốt cuộc là có chuyện gì khiến anh căng thẳng đến mức rời đi mà không lời tạm biệt vậy?
Tô Kim Thư cho rằng anh vẫn đang giận mình nên mới tránh mặt mình.
Vừa nghĩ đến đây cô không khỏi cảm thấy cánh mũi chua xót, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, gần đây đầu óc cô ngày càng trở nên đần độn làm chuyện gì cũng hỏng.
Suy nghĩ như vậy Tô Kim Thư dứt khoát nằm bò trên ghế sô pha trong phòng khách rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong giấc ngủ cô dường như nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.
Tô Kim Thư lập tức bừng tỉnh, gần như đứng bật dậy theo bản năng chạy tới cửa:
“Hữu Tuấn!”
Cánh cửa đã được mở ra, có hai người đứng ở đó.
Một người là Lâm Mộc đang mở cửa, mà người còn lại là Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị tiến vào.
Không phải là Lệ Hữu Tuấn...
Vẻ mặt mừng rỡ của Tô Kim Thư lập tức cứng đờ trên khuôn mặt, cả người trong nháy mắt lập tức trở nên ủ rũ.
Thẩm Tư Huy cười tủm tỉm chào hỏi Lâm Mộc, sau đó nhìn về phía cô.
Anh ta lắc chiếc giỏ trái cây trong tay về phía cô:
“Chị dâu là tôi, anh hai sai tôi tới đây thăm chị này!”
Tô Kim Thư không có tinh thần mỉm cười đầy gượng gạo:
"Thế à?"
Lệ Hữu Tuấn nổi giận với cô, sao có thể kêu Thẩm Tư Huy đến thăm mình chứ?
Nhất định là Thẩm Tư Huy cố ý an ủi mình.
Anh ta ngồi xuống chiếc sô pha ở phía đối diện Tô Kim Thư, rồi đặt giỏ trái cây trong tay sang một bên.
Anh ta đắn đo một lúc rồi mới mở miệng thăm dò:
"Chị dâu, tôi cũng đã nghe nói chuyện của Lục Anh Khoa rồi."
Sắc mặt Tô Kim Thư lại trở nên tái nhợt:
"Lục Anh Khoa anh ấy làm sao rồi?"
Thẩm Tư Huy do dự một lát, nhưng cũng không định nói ra tình huống thật sự của Lục Anh Khoa, không muốn cô cảm thấy tự trách:
"Cũng không có chuyện gì lớn, tuy rằng anh hai rất nghiêm khắc, tuy cứng miệng nhưng rất hay mềm lòng, Lục Anh Khoa bị phạt đến một nơi hoang dã để tập huấn, qua hai tháng nữa anh hai hết giận sẽ được trở về."
"Như vậy à."
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, tuy nói rằng hình phạt như vậy cũng không nhẹ, nhưng dựa theo tính cách của Lệ Hữu Tuấn mà nói, chuyện này đã đủ nhân từ cho Lục Anh Khoa rồi.
"Lần này anh hai đi công tác, tựa hồ là có chuyện rất quan trọng cần xử lý, hơn nữa thời gian cũng rất cấp bách, anh ấy không kịp tự mình gặp mặt nói cho chị biết, cho nên mới cố ý kêu tôi tới đây giải thích tình huống cho chị một chút."
"Có lẽ anh hai phải đi ra ngoài khoảng một tuần, đến lúc đó anh ấy sẽ trở lại, nhưng trong khoảng thời gian này chị dâu tốt nhất đừng đi tìm anh ấy, nếu không chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng đến anh ấy."
"Bởi vì công việc kinh doanh này thật sự là rất cấp bách, hơn nữa cũng rất quan trọng, chuyện này liên quan đến việc anh hai có thể đứng vững gót chân ở thành phố Ninh Giang, mà cũng là một trong những điều kiện quan trọng anh ấy có thể chống lại tập đoàn Lệ Thiên hay không..."
Sau khi Tô Kim Thư nghe xong câu này, chỉ cảm thấy ngày càng lo lắng, trái tim lập tức treo lên:
"Thật sự quan trọng như vậy cơ à? Thế… Thế liệu anh ấy sẽ gặp nguy hiểm gì không?”
Thẩm Tư Huy cười nói:
"Chị dâu chị không cần phải lo lắng, anh ấy chỉ là đi bàn chuyện làm ăn cũng không phải đi giết người, làm sao có thể sẽ gặp nguy hiểm gì chứ?"
Tô Kim Thư hơi ngượng ngùng mỉm cười:
"Tôi đã hình thành thói quen mất rồi."
"Đừng lo chị dâu cứ yên tâm đi, đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ quay về đúng hẹn. Chị không biết đâu, anh ấy yêu chị và hai đứa nhỏ nhất, huống chi bây giờ trong bụng chị vẫn còn một đứa bé nữa!”
Tô Kim Thư cúi đầu rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Bây giờ bụng nhỏ của cô đã hơi nhô lên, hơi giống với dáng vẻ của phụ nữ mang thai rồi.
Đôi khi cô có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng mình giống như một chú cá nhỏ, bơi từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái.
Sau mỗi một lần cảm nhận được chuyển động yếu ớt của thai nhi, Tô Kim Thư luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm đi tôi sẽ không suy nghĩ bậy bạ đâu."
Sau khi nghe được những lời này của cô, Thẩm Tư Huy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Như vậy thì tốt rồi chị dâu, nếu như chị có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tôi, chỉ cần gọi là tôi sẽ tới bất cứ lúc nào.”
Sau khi tiễn Thẩm Tư Huy rời khỏi, Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian một tuần này, cô ở nhà chơi cùng hai con rồi lặng lẽ chờ anh quay lại.
Bởi vì Lệ Hữu Tuấn không ở bên cạnh, nên Tô Kim Thư cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng giày vò.
Nhưng vì còn hai đứa con và đứa bé trong bụng cho nên cô cảm thấy mình có thể chịu đựng nỗi đau đó.
Vì thế thời gian một tuần cũng chậm rãi trôi qua trong tâm trạng lo lắng không yên.
Tuy nhiên cô vẫn không hề nhận được một cuộc gọi nào từ Lệ Hữu Tuấn. Cô do dự gọi điện cho anh nhưng cuộc gọi không thể kết nối được.
Tô Kim Thư thật sự không yên tâm vì vậy lại gọi cho Thẩm Tư Huy, kết quả anh ta vẫn đẩy đưa bằng những lý do như thế:
"Chị dâu có lẽ anh ấy còn có việc quan trọng cần phải giải quyết.”
Sau khi mang thai Tô Kim Thư càng trở nên nhạy cảm hơn, nhưng bây giờ cô không có cách nào để liên lạc được với Lệ Hữu Tuấn, vì vậy bắt đầu đứng ngồi không yên.
Mấy ngày nay bởi vì không gặp được anh nên cô có chút ăn không ngon ngủ không yên, ăn gì cũng không cảm thấy ngon miệng.
Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên tròn trịa khi mang thai bây giờ đã bắt đầu trở nên thon gọn, cô sợ rằng chính mình sẽ lăn ra ốm trước khi Lệ Hữu Tuấn quay trở lại mất.
Đến sáng ngày thứ tám, Tô Kim Thư đi thẳng tới công ty của Lệ Hữu Tuấn.
Trên xe taxi, tâm trạng cô vẫn có chút thấp thỏm bất an.
Bởi vì cô thật sự không chắc lần này mình có thể gặp được Lệ Hữu Tuấn không, cũng không chắc rốt cuộc là do anh quá bận hay vì tức giận nên không muốn gặp cô.
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ miên man, radio trong xe taxi bỗng nhiên thông báo một tin tức vô cùng khẩn cấp.
“Xin chào tất cả mọi người, bây giờ chúng tôi sẽ thông báo xen kẽ một tin tức rất khẩn cấp. Trên sân thượng của tòa nhà tập đoàn u Thị sắp đóng cửa hình như có một người làm ăn thua lỗ tuyên bố sẽ nhảy lầu, sau khi cảnh sát khẩn trương liên lạc với người phụ trách của tập đoàn u Thị, người phụ trách tỏ ý anh ấy sẽ đến hiện trường trong năm phút nữa. Có thông tin cho rằng, người định nhảy lầu lần này vì nghe nói tập đoàn u Thị bị thu mua phá sản, lo mình mất cả chì lẫn chài, cho nên mới lựa chọn hình thức cực đoạn như thế này để thu hút sự chú ý, ép người phụ trách của tập đoàn u Thị phải ra mặt...”
Tài xế đang lái xe nghe vậy bèn nhíu mày.
“Người thời nay đúng thật là, làm gì không lo làm, cứ phải học theo người khác đi đầu tư cổ phiếu. Giờ thì tốt rồi, mất hết của cải vì đầu tư, ngay cả mạng sống cũng không cần!”
Có lẽ bác tài nghe thấy chuyện này chỉ coi như một câu chuyện đùa thôi, nhưng sau khi Tô Kim Thư đang ngồi ở ghế sau nghe những lời này, mặt cô lập tức biến sắc, cô đột nhiên nhào tới ghế trước.
“Bác tài, công ty vừa rồi được nhắc tới trong radio là u Thị sao?”
“Đúng vậy, là tập đoàn u Thị mới bước chân vào thành phố Ninh Lâm hồi trước! Nghe nói đó là công ty nước ngoài đấy, thật không ngờ họ lại phá sản nhanh như thế!”
Tô Kim Thư lập tức luống cuống.
“Bác tài, phiền bác đưa cháu đến u Thị...”
“Ý cô là tòa nhà của tập đoàn u Thị vừa được nhắc đến trong radio đó hả?”
Trông bác tài có vẻ hơi chần chừ.
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu.
“Đúng thế, là u Thị đó. Bác tài, phiền bác đi nhanh hơn một chút, cháu có việc khẩn cấp!”
Bác tài xế nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bất an của Tô Kim Thư bèn thầm đoán trong lòng, chắc hẳn người muốn nhảy lầu được nhắc trong radio là người thân của cô nhỉ?
“Cô gái, bên đó có vẻ đang rất lộn xộn, bây giờ cô còn đang bụng to, tôi cảm thấy tốt nhất là cô đừng nên can thiệp vào chuyện này.”
Tài xế nhắc nhở cô một cách rất tốt bụng và chân thành.
Nhưng vẻ mặt của Tô Kim Thư lúc này tràn đầy lo lắng.
“Nhưng mà... Nhưng mà anh tôi đang ở đó!”
Hóa ra là anh trai muốn nhảy lầu.
Nghe vậy, sắc mặt của bác tài xế cũng thay đổi theo.
“Cô gái, vậy cô thắt dây an toàn rồi ngồi cho vững, tôi sẽ đưa cô tới đó ngay.”
Hai mươi phút sau, xe taxi đã đến phía trước tòa nhà của tập đoàn u Thị với tốc độ tên lửa.
Vì trên sân thượng có người muốn nhảy lầu, nên lúc này rất nhiều người xem đã tập trung đông đúc ở phía dưới tòa nhà.
Cảnh sát và nhân viên y tế đều lần lượt có mặt, dây cảnh báo cũng đã được chắn ngang.
Đội phòng cháy chữa cháy nhanh chóng đến nơi, sau đó họ khiêng một chiếc đệm khí cỡ lớn xuống.
Tô Kim Thư vừa xuống xe taxi, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một bóng đen nhỏ lảo đà lảo đảo đứng trên tầng cao nhất của tập đoàn u Thị.
Người đứng xem ngoài hàng dây cảnh báo cũng rất nhiều, họ chỉ trỏ vào cái bóng đứng trên sân thượng, bàn tán xôn xao như đang thảo luận điều gì đó.
Thậm chí một số đài truyền hình nổi tiếng ở thành phố Ninh Lâm cũng cử vài phóng viên đến đưa tin trực tiếp tại hiện trường dưới tòa nhà.
“Mấy bà không biết đâu nhỉ, để tôi nói cho nghe, là do tập đoàn u Thị này hại chết người đấy! Lúc mới đến đây họ đề cao bản thân, nói mình có ô dù to, tiền vốn dư dả, tương lai xán lạn dữ lắm, nhưng mấy bà nhìn đi! Giờ mới thành lập chưa được bao lâu, đến cả cổng lớn cũng không dám mở!”
“Đúng đó, một người họ hàng của tôi cũng mua một ít cổ phiếu của u Thị, kết quả thế nào, giờ thì thua lỗ nặng nề rồi đấy! Nhưng cũng may là anh ta không đầu tư hết toàn bộ tài sản của mình, nếu không e rằng người đứng trên sân thượng hôm nay không chỉ có một mình người kia đâu!”
“Tôi nghe nói cảnh sát đã liên lạc với người phụ trách của tập đoàn u Thị, sao vẫn chưa thấy tới nhỉ?”
“Sao mà tới được? Chuyện đã lớn tới mức này, dù anh ta có đến thật thì chắc chắn cũng chỉ dám đi vào từ cửa sau thôi!”
“Đúng đúng, nếu anh ta công khai đi vào từ cửa chính, chắc sẽ bị chết đuối trong nước bọt của những người thua cổ phiếu này!”
“Bên tôi cũng có chút tin tức, không biết mấy bà nghe nói chưa, hình như tập đoàn u Thị này do một cô gái còn rất trẻ điều hành.”
“Tôi nói rồi mà, một cô gái trẻ thì có bản lĩnh lớn bao nhiêu được, thảo nào lại phá sản nhanh đến thế.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể nói thế được, cô gái này chỉ là bù nhìn, nghe nói chồng chưa cưới của cô ta mới là nhân vật lợi hại, hình như tất cả mọi chuyện này đều do anh ta đứng phía sau thao túng.”
“Vậy mấy bà nói thử xem, có phải tên chồng chưa cưới này của cô ta đã ôm tiền bỏ trốn rồi không?”
“Ai mà biết? Dù sao loại người ăn cháo đá bát kiểu này nhiều lắm!”
Tô Kim Thư đứng bên ngoài đám đông nghe những người này chửi bới anh trai mình hết câu này tới câu khác, sắc mặt cô càng lúc càng trở nên khó coi.
Cô đang định xông tới trước tranh cãi với đám người này một trận, đúng lúc này, mấy chiếc xe hơi sang trọng rẽ qua khúc cua rồi chạy thẳng tới.
Sau đó dừng lại trước cửa của tòa nhà tập đoàn u Thị.
“Mọi người mau nhìn, mau nhìn kìa! Có phải người trong xe là người phụ trách của tập đoàn u Thị không?”
Trong đám đông, không biết là ai bỗng nhiên thốt ra một câu như thế, khiến mọi người đều nhao nhao nhìn về phía mấy chiếc xe.
Tô Kim Thư nghe thế cũng vội vàng quay đầu, sau đó cô nhìn thấy ba chiếc xe sang trọng vừa dừng lại đã bị những phóng viên có mặt ở đây lập tức vây quanh.
Hàng loạt camera nhắm ngay vào người ngồi trong xe, mọi người đều đang suy đoán người bên trong có phải là người phụ trách của tập đoàn u Thị không.
Cửa xe nhanh chóng được vài người vệ sĩ áo đen bước tới từ phía sau mở ra.
Sau đó mọi người nhìn thấy một nam một nữ khom người bước xuống từ xe bảo mẫu.
Nam trông rất anh tuấn và phong độ ngời ngời, nữ cũng cực kỳ xinh đẹp, toàn thân toát ra thần thái kiêu ngạo và đầy xa cách.
Ngay khi Tô Kim Thư nghĩ rằng người xuống xe sẽ là Tô Duy Nam và u Mỹ Lệ lại thấy một nam một nữ đó là người khác.
“Mọi người mau nhìn kìa, cô gái này không phải Mộ Mẫn Loan sao? Đây không phải ảnh hậu à?”
“Đúng đó đúng đó, tôi cũng nhận ra, ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trên TV nữa!”
“Cậu Tư này thật là may mắn, không ngờ lại có được một người đẹp như thế!”
“Đúng đấy đúng đấy...”
“Nếu tôi có được một người đẹp như Mộ Mẫn Loan, dù có táng gia bại sản tôi cũng cam lòng!”
“Phải có được á? Nếu tôi được gần cô ấy, dù có bắt tôi táng gia bại sản tôi cũng cam lòng!”
Không sai, người bước xuống xe không phải ai khác mà chính là Tư Vũ Chiến và Mộ Mẫn Loan.
Sự xuất hiện của Mộ Mẫn Loan lập tức khiến mọi người xôn xao, sự chú ý của mọi người hầu như đều chuyển từ người nhảy lầu sang Mộ Mẫn Loan.
Tuy những phóng viên kia không gặp được người phụ trách của tập đoàn u Thị, nhưng họ cũng không ngờ có thể gặp được cặp đôi Tư Vũ Chiến và Mộ Mẫn Loan, chuyến đi này cũng coi như không tốn công.
Thế là toàn bộ camera và micro lập tức nhắm vào hai người họ.
“Cậu Tư, chuyện giữa cậu và Bạch Tuyết lúc trước đã giải quyết xong chưa?”
“Câu hỏi này của cô thật dư thừa. Nếu chưa giải quyết xong, làm sao nữ thần Mộ của chúng ta có thể đứng bên cạnh cậu ấy được?”
“Tôi nghe nói nữ thần Mẫn Loan của chúng ta sắp ký hợp đồng với công ty quản lý mới, thực chất là cậu định nâng cô ấy lên một tầm cao mới một lần nữa sao?”
“Cậu Tư, lần này là tập đoàn u Thị xảy ra sự cố, tại sao cậu lại xuất hiện ở hiện trường nhảy lầu? Có thể cho chúng tôi một lời giải thích không?”
Đương nhiên khi đối mặt với vô vàn câu hỏi của những phóng viên này, anh ta không hề thay đổi sắc mặt.
Tư Vũ Chiến nắm tay Mộ Mẫn Loan, trên mặt anh ta là nụ cười nhẹ.
Anh ta nhận lấy micro từ tay phóng viên, lịch lãm lên tiếng.
“Tôi sẽ trả lời từ từ các câu hỏi do mọi người đưa ra, xin mọi người đừng gấp gáp.”
Tô Kim Thư và Mộ Mẫn Loan đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Tư Vũ Chiến làm bộ làm tịch, chỉ ước có thể xé rách khuôn mặt dối trá kia.
Có ai biết được người quân tử lịch lãm, nho nhã trước mặt truyền thông và công chúng này lại là một kẻ ngụy quân tử lòng dạ xấu xa chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT