Tân Tấn Tài nhìn khuôn mặt đẹp trai trắng bệch của Lệ Hữu Tuấn: “Các người nói xem, nếu như anh cả biết được anh ấy bởi vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy, thì sẽ có hậu quả gì?”

Tần Tấn Tài đột nhiên nhắc đến đại ca, Thẩm Tư Huy và Hoa Đông đều trở nên trầm mặc.

Tần Tấn Tài dường như cũng đã ý thức được, lúc này nói cái đề tài này không thích hợp, vội vàng hãng giọng một cái: “Không nói cái này nữa, một lát nữa tôi còn phải quay về quân đội. Hiệu lực của thuốc trên người anh hai còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi, tôi sẽ mang người đi trước. Còn về phần Tô Kim Thư… Các người tự tính đi!”

Thẩm Tư Huy và Hoa Đông đều không phục nói: “Làm gì vậy? Dựa vào cái gì chuyện xui xẻo này lại giao cho chúng tôi hả?”

Tân Tấn Tài làm như không quan trọng nhún vai: “Nếu không thì đổi lại các người xử lý anh hai thế nào?”

“… Xem như anh lợi hại!”

Tô Kim Thư ở trong phòng khách năm một ngày một đêm, cũng mất một ngày một đêm mới có thể chậm rãi khôi phục lại một chút sức lực.

Hôm qua, lúc Tân Tấn Tài truyền nước biển cho cô, cô tỉnh lại một lần.

Nhưng toàn thân giống như bị xe cán qua, ngay cả một chút sức lực để động đậy đầu ngón tay cũng không có, cuống họng thì giống như bị thiêu đốt không thể phát ra tiếng, toàn thân giống như bị móc rỗng.

Ngay cả mở to mắt cô cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.

Sau khi Tân Tấn Tài rời đi, có mấy cô gái bộ dáng giống như người hầu tiến vào.

“Cô Tô, bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu tắm rửa cho cô. Nếu chạm vào chỗ nào không thoải mái, cô kiên nhãn một chút nhé, chúng tôi sẽ cố gắng làm một cách nhẹ nhàng nhất.”

Tô Kim Thư nhằm mắt lại.

Trong mơ màng, có thể cảm nhận được có người đang cẩn thận tỉ mỉ đỡ cô dậy, lau thân thể cho cô, sau đó bôi thuốc thay quần áo mới.

Tô Kim Thư xấu hổ, tức giận muốn chết, nhưng bây giờ ngay cả sức lực quát lớn một câu bảo các cô gái này ra ngoài cũng không có.

Thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai, sau khi cô ăn được một chút thức ăn lỏng, mới miễn cưỡng khôi phục lại một chút sức lực.

Cô tốn rất nhiều sức lực mới có thể mặc xong quần áo, cô cắn chặt răng đi ra ngoài biệt thự.

Thẳng đến khi cô lên xe, Thẩm Tư Huy và Hoa Đông mới xô xô đẩy đẩy từ cổng đi ra “Tôi nói này, cậu không thấy tình trạng của chị dâu nhỏ sao? Sao cậu không ngăn cản chị dâu lại, cứ để chị ấy đi như vậy sao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Tư Huy phàn nàn.

Hoa Đông im lặng: “Vậy sao cậu không đi ra ngăn cản chị dâu?”

“Tôi… Không dám.”

Mặc dù vóc dáng của chị dâu nhỏ rất mỏng manh yếu đuối, nhưng ánh mắt của chị dâu nhỏ lại giống như muốn giết người vậy, Thẩm Tư Huy không dám tiến lên ngăn cản!

“Tôi cũng không dám”

Hoa Đông và Thẩm Tư Huy liếc nhìn nhau một cái.

Lúc hai người đang xoắn xuýt có nên đuổi theo bảo vệ Tô Kim Thư rời đi hay không, thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại.

Tô Kim Thư không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt bọn họ.

“Chị, chị dâu nhỏ!” Hoa Đông bị dọa vội vàng theo bản năng chào hỏi Tô Kim Thư.

Thẩm Tư Huy cũng nhanh chóng đứng thẳng.

Đầu của Tô Kim Thư còn có chút choáng, cho nên cô nói rất ngắn gọn: “Chuyện tối hôm trước, các người không được nói ra ngoài”

Thẩm Tư Huy và Hoa Đông cho rằng Tô Kim Thư da mặt mỏng, liền vội vàng gật đầu, đảm bảo không nói cho người khác biết.

Tô Kim Thư căn răng nhịn đau, vẻ mặt tái nhợt: “Cả Lệ Hữu Tuấn, các người cũng không được phép nói cho anh ta biết.”

“Hả?”

Hoa Đông và Thẩm Tư Huy lập tức trợn tròn mắt.

“Ai dám nói chuyện này ra ngoài, tôi liền làm thịt người đó!” Tô Kim Thư liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó quay người, hai chân như nhũn ra rời đi.

Hoa Đông và Thẩm Tư Huy hai mặt nhìn nhau, vội vàng che miệng của mình lại.

“Mẹ nó, thật đáng sợi”

Vừa nãy lúc chị dâu nhỏ nói lời hăm dọa, quả thực rất giống dáng vẻ của anh hai, thật là dọa người!

Mà bọn họ cũng không biết, đêm hôm đó cả người Lệ Hữu Tuấn đều ở trong trạng thái không tỉnh táo.

Đối với Tô Kim Thư mà nói, từ đầu tới cuối anh chỉ lo phát tiết không ngừng đòi hỏi cô, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của cô Lúc mới bắt đầu khuếch trương, anh ta đã không thể nhịn nổi trực tiếp làm, lúc anh ta tiến vào thật sự rất đau.

Ở giữa còn có hai lần rất ôn nhu, không biết có phải là anh đã tỉnh táo lại một chút hay không, cho nên mới ôn nhu dỗ dành cô như vậy, vậy nên cô cũng không giấy giụa nữa mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Nhưng càng về sau, cô càng không chịu được sự ngọt ngào này.

Cô khóc cầu xin anh tha cho mình, nhưng anh ta không những không dừng lại, ngược lại càng làm càng hăng say.

Ở ghế ngồi phía sau chiếc xe Rolls-Royce màu đen, Tô Kim Thư căn môi dưới, nhằm mắt lại.

Làm sao bây giờ?

Cô và Lệ Hữu Tuấn đã.

Rõ ràng hôn nhân của hai người chỉ là một trò đùa, nhưng sao bây giờ lại phát triển tới mức này?

Đêm hôm qua Lệ Hữu Tuấn có hành động điên cuồng như vậy, đến chính mình anh ta còn không nhận ra, càng khỏi nói là có nhận ra mình hay không, Cho nên…

Dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, chờ khi anh ta tỉnh táo lại, cô sẽ nói cho anh biết chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Như vậy, anh ta cũng sẽ không hiếu nhầm cô lợi dụng lúc anh ta gặp khó khăn, cố ý câu dẫn anh ta.

“Leng keng leng keng!”

Ngoài cửa, một trận tiếng chuông cửa gấp rút vang lên Lâm Thúy Vân đang luyện yoga đứng lên, trên mặt còn đắp mặt nạ: “Ai vậy, sao lại nhấn chuông cửa liên tục gấp gáp như vậy!”

Lúc cô ấy kéo cửa ra, một thân ảnh đổi xuống người cô ấy.

Lâm Thúy Vân lập tức đỡ lấy, hai người đè lên nhau ngã xuống sàn nhà.

Cô ấy nhìn kỹ mặt người đang đè cô ấy là ai, thì rất ngạc nhiên một tay tháo mặt nạ ở trên mặt xuống: “Kim Thư, cậu bị sao vậy?”

Mười phút sau, Tô Kim Thư nằm ở trên giường, trên trán là túi chườm đá.

Vừa rồi lúc Lâm Thúy Vân thay áo ngủ cho Tô Kim Thư, đã thấy vết tích mập mờ trải dài khắp người Tô Kim Thư.

Từ mắt cá chân đến đùi rồi cổ, eo, chỗ nào cũng có.

Đến tận bây giờ chân của cô ấy vẫn còn đang run rẩy.

Khuôn mặt nhỏ nhãn trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng đây là bộ dáng bị người ta hung hãng trà đạp.

“Kim Thư, cậu nói cho mình biết đi, là tên khốn nào bắt nạt cậu, bây giờ mình liền đi làm thịt anh tai” Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Kim Thư, Lâm Thúy Vân đau lòng muốn chết.

Tô Kim Thư suy yếu läc đầu: “Mình như vậy thực sự không dám về nhà, sợ hai đứa nhỏ thấy được bọn nó lại lo lắng. Đợi đến ngày mai cơ thể khỏe hơn một chút, mình sẽ đi đón hai đứa nhỏ về.”

Lâm Thúy Vân nhìn cô.

Trên gương mặt xinh đẹp không có biểu tình tuyệt vọng hay lo lắng, vậy thì chắc là Tô Kim Thư không phải bị người xấu làm..

“Kim Thư, cậu nói cho mình biết, có phải là thăng cha Lệ…”

Tô Kim Thư lập tức dùng đôi mắt tội nghiệp như sắp khóc nhìn cô ấy.

“Được rồi, được rồi, mình không nói, mình không nói nữa. Cậu muốn ăn chút gì không, hay là uống gì, mình lập tức đi chuẩn bị cho cậu. Mặc dù mình không biết nấu cơm, nhưng mình biết có một nhà hàng thức ăn ở đó đặc biệt ngon…

Sau khi uống thuốc, Tô Kim Thư yên tâm ở trong nhà Lâm Thúy Vân ngủ nhờ một ngày một đêm.

Thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai cô mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân áp sát.

*Uil Thúy Vân cậu áp sát mình như thế làm gì, dọa chết mình rồi!”

Tô Kim Thư giật mình hét lên.

Lâm Thúy Vân nhếch miệng cười một tiếng: “Xem cái dáng vẻ nói chuyện này của cậu, có phải khá hơn rồi không?”

Tô Kim Thư ngồi dậy, sờ lên cái trán: “Đã bớt nóng, đỡ hơn nhiều rồi. Đúng rồi bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ.”

“Ai ya, hôm nay là cuối tuần, mình đã đồng ý với hai đứa nhỏ là sẽ đến đón bọn nó về nhà.” Tô Kim Thư luống cuống tay chân đứng lên Lâm Thúy Vân vội vàng đuổi theo: “Cậu vứt hai đứa nhỏ ở bên kia ba ngày, cũng không thể tay không đi đón bọn nó chứ? Đi, mình đi với cậu đến cửa hàng tiện lợi chọn mấy món quà mang về”

“Được!”

Hai người lái xe đến quảng trường Thiên Trì Chọn cho Tô Mỹ Chỉ một con búp bê phiên bản số lượng có hạn, chọn cho Tô Duy Hưng một cái máy lắp ráp đồ chơi rồi chờ thang máy chuẩn bị về nhà.

“Tinh tinhI”

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Gương mặt xuất hiện trước mặt bọn họ kia, lập tức phá hủy toàn bộ tâm trạng đang rất tốt của Tô Kim Thư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play