*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Kim Thư nằm chặt tay anh, dán mặt mình lên đó, miệng lẩm bẩm mơ hồ: “Anh Lệ, đừng đi…”
Tiếng gọi khẽ khàng này, khiến động tác trên tay Lệ Hữu Tuấn khựng lại.
Anh yên tĩnh nhắm mắt.
Tô Kim Thư cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Khi cô mơ màng tỉnh lại, trời đã tối hẳn Ø, sao cô lại cảm thấy trong lòng mình đang ôm thứ gì thế nhỉ?
Đợi đến khi Tô Kim Thư mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm cánh tay của Lệ Hữu Tuấn, lập tức giật mình đổ mồ hôi lạnh Hình như anh không thích người khác thân mật với mình như vậy.
Tay vội vàng buông lỏng, Tô Kim Thư gần như đứng bật dậy khỏi ghế.
Không biết có phải do nằm quá lâu không, chân của cô hoàn toàn tê dại.
Gót chân vừa dùng sức, cảm giác đau nhói đã lan rộng.
Hai chân cô mềm oặt trực tiếp ngã xuống đất.
Mắt thấy gương mặt cô sắp sửa tiếp xúc.
thân mật với mặt đất, đột nhiên lại có thêm hai cánh tay mạnh mẽ Tô Kim Thư chỉ cảm thấy eo bị siết chặt.
Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng ôm rộng.
rãi Hơi thở nóng ấm truyền đến sau tai, khiến cô không nhịn được khẽ run.
Cô muốn quay đầu, nhưng tay của Lệ Hữu Tuấn lại siết chặt eo cô.
Cô hoàn toàn không thể cử động, chỉ đành giữ nguyên tư thế này ngồi bên giường.
Lệ Hữu Tuấn cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng mình.
Cho dù cô mặc áo khoác, đôi tay anh vẫn có thể siết lấy eo cô như cũ Eo cô không chỉ nhỏ nhắn lại còn mềm.
mại, có thể mặc anh bày ra bất kỳ tư thế gì..
“Anh Lệ, anh tỉnh rồi?”
Vì Lệ Hữu Tuấn vì mình mới bị dị ứng, cho nên khi Tô Kim Thư nói chuyện có chút cẩn thận.
Nghe thấy giọng điệu cẩn thận của cô, suy nghĩ kiều diễm trong lòng Lệ Hữu Tuân tan biến một ít, anh buông tay thả cô ra.
Tô Kim Thư len lén thở phào một h: đang chuẩn bị chống tay lên giường ngồi dậy.
Đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn tay.
mình dường như có thứ gì đó ẩm ướt.
Cúi đầu nhìn, phát hiện ga giường trắng tinh, đã bị máu nhuộm đỏ, thoạt nhìn khiến lòng người hoảng sợ.
Sắc mặt Tô Kim Thư lập tức tái nhợt, ngẩng đầu nhìn mu bàn tay trái của Lệ Hữu Tuấn, vẫn đang chảy máu không ngừng: “Anh Lệ, anh chảy máu rồi”
“Lấy hòm thuốc qua đây”
Giọng nói Lệ Hữu Tuấn rất bình tĩnh, nhưng Tô Kim Thư vẫn hoảng hốt.
Cô gật đầu: “Tôi lập tức gọi bác sĩ Tân.”
“Tôi nói lấy hòm thuốc qua đây”
Tô Kim Thư vừa mới đứng lên, đã bị Lệ Hữu Tuấn nắm chặt cổ tay.
Cô có chút hoảng loạn gật đầu, tìm ở tủ đầu giường một lúc, mới lấy hòm thuốc ra.
Gương mặt Lệ Hữu Tuấn không có quá nhiều biểu cảm, anh đưa tay trái cho Tô Kim Thư, để mặc cô xử lý.
Đầu ngón tay Tô Kim Thư khẽ run, cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng anh: Vừa rồi Lệ Hữu Tuấn vì không muốn cô ngã, mới dùng sức quá độ.
Đầu kim tiêm trực tiếp bị rút ra khỏi mu bàn tay anh, cho nên mới chảy máu.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không đến mức chảy nhiều máu như thế.
Nhìn máu trên mu bàn tay anh không có dấu hiệu ngừng lại, Tô Kim Thư không yên tâm: “Sao vẫn còn chảy máu vậy? Hay là chúng ta mời bác sĩ Tân đến xem thử nhé?”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, lạnh lùng nói: “Nếu cô muốn để cậu ấy biết, là cô đè cánh tay tôi mấy tiếng đồng hồ, mới khiến tôi chảy máu không ngừng, cứ việc đi tìm cậu ấy đi”
Cái gì?
Sau khi ý thức được chuyện này, Tô Kim Thư cực kỳ xấu hổ cúi đầu.
Thì ra làm nấy giờ, cô mới là đầu sỏ gây họa.
Tô Kim Thư đồ khốn này!
Rõ ràng là vào chăm sóc người ta, bây giờ ngược lại toàn gây họa.
Cô cẩn thận xử lý vết thương, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, trong lòng vô cùng áy náy.
Anh vốn dĩ đã không thoải mái, còn bị cô làm cho chảy máu nhiều như vậy.
Tô Kim Thư nghẹn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được tủi thân lên tiếng: “Anh Lệ, xin lỗi”
Cô còn chưa nói xong, sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh đi.
Rút tay mình về, anh nhìn Tô Kim Thư.
chằm chằm: “Sau này tôi không muốn nghe.
hai chữ đó nữa”
“Cái gì?”
“Tôi ghét nhất là hai chữ xin lỗi này”
Lúc Lệ Hữu Tuấn nói chuyện, nảm lấy cằm Tô Kim Thư, siết cô có chút đau.
Nhưng bây giờ trong lòng Tô Kim Thư tràn ngập áy náy, hoàn toàn không dám phản kháng, cô chỉ có thể gật đầu: “Tôi biết rồi”
Chẳng trách lần trước khi cô nói xin lỗi anh, anh liền xụ mặt tức giận.
Lẽ nào là ám ảnh tuổi thơ?
Nhưng cô còn chưa đứng vững, vòng eo tỉnh tế lại bị người đàn ông sau lưng siết chặt, cả người lại ngã vào lòng anh.
“Anh…”
Tô Kim Thư vừa lên tiếng, liền cảm thấy.
bàn tay mát lạnh đang chậm rãi lướt trên eo cô.
Lời còn chưa nói hết đã bị động tác của anh làm cho nghẹn họng.
Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa lớn phòng bệnh đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.
Sau đó một giọng nói to rố vang lên: “Anh hai kiểm tra định…”
Chữ cuối của Tân Tấn Tài còn chưa nói xong, đã trực tiếp há to miệng, kéo về âm cuối, cứng ngắc đứng tại chỗ.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư lập tức đỏ bừng.
Cô gần như nhảy ra khỏi người Lệ Hữu Tuấn.
Trời ơi, mất mặt quá rồi!
Nhưng ai mà ngờ, kẻ đầu sỏ gây họa ngồi ở giường bên kia không có nửa điểm tự.
giác, ngược lại thoải mái nhàn hạ nẵm ra sau.
Ánh mắt lạnh lùng, quét qua người Tân Tấn Tài: “Trong bộ đội chưa từng dạy cậu?
Vào phòng phải gõ cửa? Nếu họ không dạy, tôi không ngại đưa cậu đến Châu Phi cải tạo chuyên sâu đâu.”
Vừa nghe thấy hai chữ Châu Phi, cái miệng há †o của Tần Tấn Tài lập tức khép lại.
Anh ta nhanh chóng lùi ra hành lang, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ thanh thúy, vững vàng