“Nhưng mà mình biết cậu luôn rất thích công việc này, thật sự là quá đáng tiết Tô Kim Thư cười đi tới bên cạnh cô ấy, kéo cánh tay cô ấy lên: “Mình là cô gái học giỏi thì sao? Cậu có từng nghe câu, chỉ cần là vàng thì ở đâu cũng sẽ phát sáng, mình không tin mình rời khỏi nơi này sẽ không tìm được một nơi khác!”
“Xem cậu ra vẻ kìa!” Lâm Thúy Vân không nhịn cười được, lên tiếng: “Nói cũng đúng, nơi này không giữ mình thì còn có chỗ khác. Đi, chúng ta đi ăn bữa ngon để an ủi bản thân nào, bữa này mình mời cậu.”
Tô Kim Thư cùng Lâm Thúy Vân vừa nói vừa cười đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Lúc bọn họ đang chuẩn bị lên xe thì sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó một giọng nói thanh thúy vang lên: “Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, cô chờ một chút.”
Tô Kim Thư cùng Lâm Thúy Vân dừng bước.
Bọn họ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Liễu Minh Hoa mặt đầy mừng rỡ như điên chạy về phía bên này.
Khó khăn lắm dừng ở trước mặt các cô, nhưng giọng nói có chút không thở nổi, “Bác Sĩ Tô…
“Sao vậy?” Tô Kim Thư đi tới, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô ấy, giúp cô ấy hít thở thông thuận hơn.
Liễu Minh Hoa khom người, thở hổn hển từ móc đưa điện thoại di động từ trong túi ra, “Bệnh viện, trang web của bệnh viện —— “
Trang web của bệnh viện?
Lâm Thúy Vân cùng Tô Kim Thư theo bản năng nhìn nhau một cái, trong lòng lộp bộp trâm xuống Chẳng lẽ lại có người treo hình của Tô Kim Thư lên nữa?
Cầm lấy điện thoại di động trong tay Liễu Minh Hoa, khi Lâm Thúy Vân nhìn thấy nội dung phía trên thì há to miệng đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
Tô Kim Thư cũng vội vàng nhìn xem.
Khi cô nhìn thấy nội dung phía trên, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin, “Làm sao biết…”
Liễu Minh Hoa cũng đi theo lắc đầu một cái: “Cụ thể là tình huống gì thì tôi cũng không biết, hôm đó sau khi trang web của bệnh viện chúng ta bị hack, tôi vẫn viết đính chính trên đó, muốn chứng minh trong sạch của cô. Nhưng lúc vừa rồi tôi truy cập vào thì phát hiện trang web của bệnh viện lại bị hack.”
Không sail Trang web của bệnh viện đúng là đã bị hack.
Nhưng lần này trên đó lại treo hai video hoàn toàn khác nhau.
Ở một cái hẻm mờ tối, một người đàn ông trung niên đứng ở chân tường, mặt đầy uể oải, luôn luôn hướng nhìn chung quanh, hình như là đang đợi ai đó.
Mấy phút sau, từ trong bóng tối có một bóng người thon thả đi tới.
Từ thân hình thì có vẻ đó là một người phụ nữ, nhưng mà toàn bộ mặt của cô ta đều giấu ở trong bóng tối, làm cho người ta căn bản không thấy rõ mặt mũi.
“Ông nói ông có cái gì?”
Đàn ông trung niên đứng lên, ánh đèn lờ mờ chiếu lên trên mặt ông ta, bất ngờ chính là trưởng khoa Đàm.
“Trong tay tôi có một đoạn video, chỉ cần cô ngắt đầu bỏ đuôi thì hiệu quả nhất định sẽ rất tốt: Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng ông, chẳng lẽ ông và cô ta có gì với nhau? Lỡ như đây là cái bãy ông đào cho tôi thì sao?”
Trưởng khoa Đàm chợt ngẩng đầu, trong cặp mắt kia lộ ra vẻ độc ác chưa bao giờ có “Đều là do con đĩ Tô Kim Thư kia, nếu như không phải là cô ta thì tôi cũng không đến nông nỗi này. Nếu như tôi phải ngồi tù thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta sống tốt”
“Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ta thân bại danh liệt.”
Video tới đây thì cắt đút.
“Thì ra là trưởng khoa Đàm đó giở trò quỷ, ông ta sử dụng quy tắc ngầm với cậu không được lại sử dụng chiêu thức nham hiểm này, quả thật là độc ác.”
Lâm Thúy Vân không nhịn được mắng.
Tô Kim Thư cũng nhíu mày, vừa rồi cô còn đi tìm trưởng khoa Đàm hỏi có tung tích liên quan đến cái video đó.
Thì ra đoạn video kia căn bản là do ông †a tung ra.
Liễu Minh Hoa đứng ở một bên cũng cau mày, vẻ mặt dường như có chút ngưng trọng Tô Kim Thư nhìn cô ta, “Sao vậy? Tôi tin tưởng dựa vào đoạn video này đã có thể chứng minh trong sạch của tôi rồi.”
Liễu Minh Hoa chần chừ lắc đầu một cái.
Cô ta lại mở video ra, tua đến đoạn người đàn bà kia xuất hiệ: “Sao tôi cảm thấy người phụ nữ này hình như hơi quen quen?”
Lời của Liễu Minh Hoa đã nhắc nhở Tô Kim Thư.
Không sai, cô cũng có loại cảm giác này.
Từ lúc đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này đầu tiên, cô đã cảm thấy quen mắt.
“Tôi nhớ ra rồi! Ngày đó tôi bị bạn tôi lừa đến biệt thự của Vương Tiến Phát, nửa đường có một chiếc xe thương vụ màu đen chở cô tới. Trong chiếc xe kia hình như có một người phụ nữ, từ vẻ ngoài và thân hình thì giống như là người này!”
Tiếng nói của Liễu Minh Hoa vừa dứt, Tô Kim Thư bừng tỉnh.
Khó trách cô lại cảm thấy quen mắt đến vậy!
“Thì ra là cô ta!” Tô Kim Thư gần như là cần răng nghiến lợi Lâm Thúy Vân nghi ngờ hỏi, “Kim Thư, sao vậy? Cậu biết người phụ nữ này à”
Cô ấy phóng to gương mặt của người phụ nữ trong bóng tối kia lên, “Quả nhiên là cô tai”
Khóe miệng của Tô Kim Thư gợi lên độ cong lạnh như băng.
“Nếu như là cô ta mà nói, thì tất cả có thể giải thích được. Lúc đó cô ta cũng ở trong ngôi biệt thự kia, cho nên mới có thể quay lại được những bức ảnh kia của mình và Vương Tiến Phát.”
“Tô Bích Xuân này cũng thật là độc ác!”
Lâm Thúy Vân lòng đầy căm phẫn nói Món nợ của mình còn chưa trả với cô ta, hôm nay lại thêm một món.
“Trước tiên bỏ qua những thứ này, bất kể như thế nào, lần này vẫn phải chúc mừng cô, bác sĩ Tô à, nỗi oan của cô rốt cuộc có thể rửa sạch.”
Liễu Minh Hoa thật lòng vui mừng thay cô, “Như vậy có phải cô sẽ không bị đuổi hay không?”
Tô Kim Thư còn chưa kịp mở miệng trả lời thì nghe được sau lưng truyền tới mấy tiếng nói thanh thúy, “Chào giám đốc Lý!”
Mấy người các cô vội vàng quay đầu lại.
Liếc mắt liền thấy Giám đốc Lý vác cái bụng bự, đang nhanh chân chạy về phía bên này.
Áo sơ mi trắng trên người ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt, dáng vẻ kia nhìn vô cùng chật vật.
Vừa nhìn thấy Tô Kim Thư, trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta lập tức cười tươi như một đóa hoa cúc: “Tiểu Tô à, quá tốt rồi, Tiểu Tô, cô còn chưa đi à?”
Khóe miệng của Tô Kim Thư kéo ra một nụ cười nhạt.
“Thì ra là Giám đốc Lý à, làm sao? Chẳng lẽ là mới vừa rồi ông mắng còn chưa đủ, bây giờ ngài còn muốn đuổi theo dạy dỗ tôi?”
Trên mặt Giám đốc Lý lộ ra vẻ khó xử.
Ông ta ngượng ngùng cười một tiếng: “Bác sĩ Tô, mới vừa rồi có phải cô đã thấy video đăng công khai trên trang web của bệnh viện rồi đúng không? Video kia đã chứng minh trong sạch của cô. Trước đó là tôi chưa rõ ràng đã trách oan cô. Tôi dại diện cho bệnh viện xin lỗi cô. Lệnh đuổi việc cô đã thông báo trước đó cũng hủy bỏ, bằng không bây giờ cô hấy cùng tôi trở về bệnh viện, làm lại thử tục nhậm chức nhé?”
Lâm Thúy Vân đứng ở một bệnh thấy bộ dạng này của Giám đốc Lý, thiếu chút nữa ngay cả cơm đã ăn đêm qua cũng phun ra.
“Vị giám đốc này, ông nói đuổi thì đuổi, ông nói về thì về, ông xem bác sĩ ở chỗ ông là cái gì hả?”
Sắc mặt của Giám đốc Lý trở nên hết sức khó coi, ông ta mắng Lâm Thúy Vân.
“Đây là chuyện của bệnh viện chúng tôi, không liên quan gì đến người ngoài như cô, cô im miệng cho tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT