Ngụy Vô Tiện xem thường: "Vô nghĩa, không cười thì nhìn ta khóc chắc?"

Lam Cảnh Nghi hít mũi: "Ta.. Ta muốn khóc.."

Mọi người:.

Mà lực chú ý của Ngụy Vô Tiện đã bị bóng dáng tiêu điều của Lam Vong Cơ nhìn mình đoạt đi, đau lòng nói: "Nhị ca ca, về sau nếu ta lại ném ngươi ra sau, ngươi trực tiếp đánh ngất khiêng đi, có biết không."

"Sẽ không." Sẽ không làm ngươi thất vọng như vậy nữa.

Ngụy Vô Tiện nói thế nào cũng làm đạo lữ với người này đã hơn một năm, chỗ ý tại ngôn ngoại này vẫn nghe ra, mau mau gật đầu: "Ân ân ân, Nhị ca ca tốt nhất."

Nguyên bản bầu không khí có chút thương cảm tức khắc mất hết, mọi người đang định xem Di Lăng lão tổ uy vũ dùng một cây sáo đại sát tứ phương, hoàn cảnh chung quanh đột nhiên thay đổi.

Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện đoan chính nằm trên giường.

Mọi người:?

Sau đó lời tự thuật trên không tiếp tục.

【 Ngụy Vô Tiện nằm bò suốt một đêm, trước nửa đêm đều đang tự hỏi những năm gần đây đến tột cùng Lam Vong Cơ đã xảy ra chuyện gì, sau nửa đêm mới mơ màng đi ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, mở to mắt, Lam Vong Cơ đã không thấy được, hắn nghiêm chỉnh nằm trên giường, đôi tay đặt cạnh người, sửa thành tư thế an phận thủ thường.

Ngụy Vô Tiện xốc lên tấm chăn ở trên người, tay phải gãi đầu, cảm giác sợ hãi lạ lùng trong lòng vẫn không dứt được. 】

Từ từ, đây là mặt của Mạc Huyền Vũ, khi Ngụy Vô Tiện hiến xá trở về?

Chúng ta đã chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ oai hùng của Di Lăng lão tổ ngươi liền cho chúng ta xem cái này?

Lúc trước xem tới khúc nào rồi?

Hình như là Ngụy Vô Tiện bò lên giường Hàm Quang Quân muốn trộm ngọc lệnh thông hành lại ăn phải trái dắng?

【 "Mạc công tử? Ngươi tỉnh rồi?"

Ngụy Vô Tiện: "Mới sáng sớm kêu ta làm gì?"

Lam Tư Truy: "Sớm, sớm sao? Nhưng đã giờ Tỵ rồi."

Người Lam gia đều là giờ Mẹo dậy giờ Hợi nghỉ, cực kỳ nghiêm khắc, Ngụy Vô Tiện thì lại là giờ Tỵ dậy giờ Sửu nghỉ, cũng có quy luật, dậy trễ hơn nhà hắn hai canh giờ. Hắn bò nửa đêm, eo đau lưng mỏi, ngay thẳng nói: "Ta dậy không nổi."

Lam Tư Truy nói: "Ách, ngươi lại bị gì nữa?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta thì bị gì. Ta bị Hàm Quang Quân nhà các ngươi ngủ!"

Âm thanh hùng hổ của Lam Cảnh Nghi cũng vang lên: "Ngươi lại nói hươu nói vượn nữa chúng ta sẽ không tha cho ngươi. Đi ra!"

Ngụy Vô Tiện oan uổng nói: "Thật sự! Hắn ngủ ta suốt một đêm! Ta không đi, ta không còn mặt mũi gặp ai!"

Vài tên tiểu bối ở ngoài cửa nhìn nhau. Nơi ở của Hàm Quang Quân người khác không thể tùy ý bước vào, bọn họ dở khóc dở cười, lại không thể trực tiếp đi vào kéo người ra. Lam Cảnh Nghi cả giận nói: "Thật là không biết xấu hổ! Hàm Quang Quân lại không phải đoạn tụ, hắn ngủ ngươi? Ngươi đừng ngủ hắn đã cảm tạ trời xanh lắm rồi. Đi! Dắt con lừa của ngươi đi, dạy nó cho tốt, ồn ào chết đi được!" 】

Lam Cảnh Nghi: Vì sao ta cảm thấy nãy giờ là đang phát lịch sử đen của ta..

Giang Trừng: Lúc về quá khứ còn là lịch sử đen của ta nữa.. Còn Ngụy Vô Tiện ngươi chừng nào thì có thể giữ chút mặt mũi?

Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang: Hình như tất cả lịch sử đen của ta trong kiếp này đều có..

Lam Tư Truy, Kim Lăng: May mắn Ngụy tiền bối chỉ để Lam Cảnh Nghi chép hai mươi lần, bằng không đời này của hắn liền gắn bó với gia quy.

Lam Cảnh Nghi: Là hai mươi mốt lần..

【 Hắn đi ra Tĩnh Thất, vài tiểu bối dẫn hắn đi tìm tọa kỵ, bị dẫn đến một mảnh đất đầy cỏ xanh, con lừa hoa kia quả nhiên đang kêu gào không ngừng, ồn ào không thôi. Nguyên nhân kêu gào là vì nó muốn ăn cỏ, nhưng là trên bãi cỏ toàn là mấy chục nắm lông màu trắng cuồn cuộn, làm cho nó vô pháp xuống miệng.

Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: "Thật nhiều thỏ! Mau, bắt lấy, đem nướng!"

Lam Cảnh Nghi thất khiếu bốc khói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh! Mau làm nó câm miệng, người học khóa sớm đều tới hỏi qua rất nhiều lần! Còn vậy nữa chúng ta sẽ bị mắng chết!"

Ngụy Vô Tiện đưa quả táo ăn sáng của hắn cho nó ăn, quả nhiên, con hoa lừa chỉ gặm táo không rảnh kêu, nhai răng rắc. Ngụy Vô Tiện vừa vuốt cổ nó, vừa đánh chủ ý lên ngọc lệnh thông hành trên người vài tiểu bối này, còn chỉ vào thỏ trắng tròn vo đầy đất, nói: "Thật sự không cho nướng sao? Có phải nướng lên sẽ bị đuổi xuống núi không?"

Lam Cảnh Nghi như lâm đại địch, vội vàng dang tay che trước mặt hắn, nói: "Đây là Hàm Quang Quân nuôi, chúng ta chỉ thi thoảng hỗ trợ chăm sóc mà thôi, ngươi dám nướng sao!"

Ngụy Vô Tiện nghe xong, suýt nữa cười ngã xuống đất, nghĩ thầm: "Lam Trạm người này cũng thật là! Trước kia đưa hắn, hắn không cần, hiện tại còn nuôi một đám. Còn nói không cần, lừa ai chắc? Ôi trời, kỳ thật hắn ngầm thích con vật nhỏ trắng trẻo xù lông này hả! Hàm Quang Quân xụ mặt ôm thỏ, ai da, ta sắp không chịu nổi rồi.." 】

Mọi người tự não bổ ra hình ảnh kia một chút:.

Vì sao chuyện người này chú ý vĩnh viễn quái lạ như thế?

Lam Khải Nhân: Người này quả nhiên là vết sỉ nhục trong cuộc đời dạy học của ta, Giang tông chủ nhìn xa trông rộng.

Giang Trừng: Hắn không phải người Giang gia ta, Giang gia ta không có thứ mất mặt xấu hổ này.

【 Tiếng chuông là từ một tòa vọng lâu truyền đến.

Tòa vọng lâu này gọi là "Minh Thất", bốn vách tường đều lấy nguyên liệu đặc thù chế tạo thành, có chú văn chữ triện, là kiến trúc chuyên dùng để chiêu hồn của Lam gia. Nếu vọng lâu đột ngột phát ra tiếng chuông, có nghĩa là đã xảy ra chuyện: Người ở bên trong tiến hành nghi thức chiêu hồn, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngoài vọng lâu, đệ tử và môn sinh Lam gia vây lại đây càng ngày càng nhiều, nhưng không ai dám tùy tiện tiến vào. Cửa Minh Thất là một cánh cửa gỗ đen nhánh, khóa chặt, chỉ có thể mở từ bên trong. Từ bên ngoài dùng bạo lực phá không chỉ khó khăn, còn phạm vào cấm kỵ. Nghi thức chiêu hồn có chuyện gì là sự việc rất đáng sợ, bởi vì ai cũng không biết đến tột cùng sẽ triệu hồi phải thứ gì, lỗ mãng hấp tấp xông vào sẽ phát sinh chuyện gì. Mà từ khi xây xong Minh Thất tới nay, cơ hồ trước nay không xuất hiện tình huống chiêu hồn thất bại, càng làm cho lòng người lo sợ.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không xuất hiện, cảm thấy không ổn. Nếu Lam Vong Cơ còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghe được tiếng chuông cảnh báo nên lập tức chạy tới mới đúng, trừ phi.. Đột nhiên, cánh cửa đen bị mở bung ra, một môn sinh bạch y nghiêng ngả lảo đảo vọt ra.

Bước chân của hắn lao đao, vừa chạy ra đã lăn xuống cầu thang. Cửa Minh Thất chợt tự đóng lại, tựa như hắn bị ai đó phẫn nộ mà ném ra.

Người khác vội vàng ba chân bốn cẳng nâng dậy tên môn sinh này. Hắn bị nâng dậy thì lại ngã xuống, nước mắt và nước mũi không thể khống chế mà dính đầy mặt, túm phải người đó: "Đừng.. Đừng chiêu nữa.."

Ngụy Vô Tiện bắt lấy tay hắn, trầm giọng nói: "Các ngươi đang chiêu loại hồn gì? Còn ai đang ở trong? Hàm Quang Quân đâu?"

Tên môn sinh này tựa hồ thở cực kì khó khăn, há mồm nói: "Hàm Quang Quân, bảo ta trốn.." 】

Sắc mặt người Lam gia ở đây thay đổi, hiển nhiên là nhớ tới chuyện ngày đó.

"Đang chiêu thứ gì vậy?"

Sắc mặt của Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao đều không tốt lắm.

Người biết chuyện đều lạnh băng nhìn về phía vị tiên sinh lấy cây quạt che mặt "Một cái hỏi đã hết ba cái là không biết" ánh mắt nhìn loạn kia.

【 Ngụy Vô Tiện đẩy người vào lòng Lam Tư Truy, cây sáo trúc chế tạo qua loa kia còn cắm ở bên hông, hắn đi hai bước lên nhiều bậc thang, một chân đạp cửa lớn Minh Thất, lạnh giọng quát:" Mở! "

Minh Thất đại môn tựa như há mồm cười lớn, bỗng nhiên mở ra. Ngụy Vô Tiện chợt nghiêng mình đi vào. Cửa lớn ở phía sau hắn lập tức khép lại. Vài môn sinh kinh hãi, cũng xông lên theo, cánh cửa kia vô luận như thế nào cũng mở không ra. Một khách khanh nhào lên trên cửa, vừa sợ vừa giận, buột miệng thốt ra:" Tên này rốt cuộc là tên nào? "

Lam Tư Truy đỡ môn sinh kia, cắn răng nói:".. Trước tiên mau tới giúp ta. Thất khiếu của hắn đổ máu! "

Vừa tiến vào Minh Thất, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác một luồng hắc khí ép bức sát mặt.

Luồng hắc khí này hình như là oán khí, hỗn hợp của tức giận và ngông cuồng, cơ hồ mắt thường có thể thấy được, bị nó bao vây, lòng ngực bị ép đến nghẹn lại. Minh Thất rộng hơn ba trượng, bốn góc có vài người đã lảo dảo sắp ngất. Trên trận pháp giữa mặt đất, dựng đứng đối tượng chiêu hồn lần này.

Không có cái gì khác, chỉ có một cánh tay. Đúng là cái mang về từ Mạc Gia trang!

Nó đứng thẳng như một cây gậy, mặt cắt hướng xuống, bốn ngón nắm lại, ngón trỏ chỉ lên trời, dường như đang phẫn nộ chỉ vào người nào đó. Hắc khí cuồn cuộn tràn ngập toàn bộ Minh Thất chính là từ nó phát ra.

Người tham dự nghi thức chiêu hồn vừa trốn, vừa ngã, chỉ có Lam Vong Cơ ngồi ở vị thủ tịch phía Đông còn nghiêm chỉnh.

Người bên cạnh y nằm trên một cây đàn cổ, tay còn chưa đặt lên dây, dây cầm lại kêu không ngừng. Vốn dĩ y tựa hồ đang trầm tư, hay là đang ngưng thần lắng nghe, cảm thấy có người xâm nhập, lúc này mới ngẩng đầu.

Trên mặt Lam Vong Cơ luôn gợn sóng bất kinh, Ngụy Vô Tiện nhìn không ra tâm tư của y. Lam Khải Nhân vốn tọa trấn một phương giờ phút này đã ngã sang một bên, giống như môn sinh chạy ra Minh Thất kia, thất khiếu đổ máu, thần trí mất hết. Ngụy Vô Tiện thế chỗ hắn, xoay người dẫm lên phương vị phía Tây, rút sáo trúc từ bên hông ra, giơ lên môi, cùng Lam Vong Cơ phối hợp. 】

Mọi người:.

Lam Cảnh Nghi kinh ngạc:" Ngụy tiền bối, khi đó ngươi còn không biết mình đã lộ tẩy nhỉ, ngươi cứ vậy.. "

Ngụy Vô Tiện:.

Tới nước này còn có mấy người đoán không ra thân phận của gia hỏa này, huống chi là Hàm Quang Quân nhớ thương hắn mười ba năm. Đừng nói là khúc nhạc ở Đại Phạn Sơn kia, chỉ lần này, cũng có thể nhìn ra.

【 Ngụy Vô Tiện âm thầm kinh hãi: Hắn cùng Lam Vong Cơ hợp tấu 《 Chiêu Hồn 》 cũng không thể triệu tới vong hồn, đậy cơ hồ là chuyện không thể nào. Trừ phi.. trừ phi này hồn phách của người chết, bị tua nhỏ giống như thi thể!

Xem ra vị huynh đài này thảm hơn hắn một chút. Lúc trước tuy thi thể của hắn bị cắn hơi nát xíu, nhưng ít ra hồn phách là đầy đủ. 】

" Ngụy Vô Tiện ngươi bị điên à, ngươi thích lấy cái chết của mình so sánh với người khác lắm sao? "Giang Trừng vô lực cắn răng.

" Ta lại chưa nói sai, đây là sự thật. "Ngụy Vô Tiện lầu bầu.

Giang Trừng: Ta thật muốn một roi đập mở hộp sọ của hắn xem bên trong chứa thứ xàm xí gì!

【 Sáo quỷ của Di Lăng lão tổ tên Trần Tình, uy danh truyền xa. Lúc này hắn lấy sáo trúc phối hợp, cố ý thổi sai rất nhiều, hơi không đủ, nghe cực dở. Phỏng chừng Lam Vong Cơ trước nay chưa từng hợp tấu cùng người thổi tệ như thế, đàn một hồi, rốt cuộc vô pháp tiếp tục làm như không có gì, mặt vô biểu tình giương mắt xem hắn.

Ngụy Vô Tiện mặt dày làm bộ không thấy, càng thổi càng lạc tông, xoay người, đang chuẩn bị tiếp tục thổi, đột nhiên phía sau có tiếng động lạ, hắn quay đầu nhìn lại, nhất thời cả kinh. Chỉ thấy Lam Khải Nhân vốn đã mất đi ý thức thế nhưng thẳng tắp ngồi dậy, thất khiếu đổ máu, tức đến bốc khói, râu bay lên, tay run rẩy chỉ Ngụy Vô Tiện, khàn giọng nói:" Không được thổi nữa! Lăn! Cút mau! Không được "

Rốt cuộc" Không được "cái gì, còn chưa nói xong, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi, nằm tại chỗ, lần nữa hôn mê thoi thóp.

Lam Vong Cơ:"... "

Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm.

Hắn biết" Không được "của Lam Khải Nhân là ý gì: Không được thổi nữa! Không được hợp tấu! Không được làm bẩn tiếng đàn của ái đồ hắn Vong Cơ!

Đợt hợp tấu cầm sáo của bọn họ này, thế nhưng làm Lam Khải Nhân tức đến tỉnh lại tức tới hôn mê, có thể thấy khó nghe tới cỡ nào.. 】

" Thật sự quá khó nghe! "

" Đúng vậy, đúng vậy, đây thật sự là Ngụy tiền bối sao? "

Cái này, dù là các tiểu bối thân với Ngụy Vô Tiện cũng thảm không nỡ nhìn che lại lỗ tai.

Thời điểm bọn họ cùng nhau săn đêm, Ngụy Vô Tiện đều thổi ra âm thanh của tự nhiên, nghe qua thứ này, một đám khó chịu đến độ sắp có bóng ma tâm lý.

Tuy là đã nghe qua, Lam Khải Nhân vẫn tức giận không nhẹ:" Ngụy Anh, nếu ngươi còn dám thổi như vậy, cút ra Vân Thâm Bất Tri Xứ cho ta, ai cũng không được cho vào! "

Ngụy Vô Tiện:.

Sau đó râu dê của Lam lão tiên sinh liền ngắn hơn một đoạn.

!

Nữ tử bạch y cười ngâm ngâm xoay đao nhỏ trong tay:" Lam Khải Nhân, không được khi dễ nhi tử của ta! "

Lam Khải Nhân: Sao ta lại quên người này..

Ngụy Vô Tiện: Nương của ta thật mạnh mẽ!

【 Ngụy Vô Tiện cắm sáo trúc về bên hông, ngồi xổm xuống bên cạnh chuông đồng, vuốt ve kim văn ở trên, trong lòng chính suy tư, chợt thấy Lam Tư Truy lộ vẻ ảm đạm, hỏi:" Làm sao vậy? "

Lam Tư Truy sớm biết hắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, hơi chần chờ, thấp giọng nói:" Có chút áy náy mà thôi. "

Ngụy Vô Tiện hỏi:" Áy náy cái gì? "

Lam Tư Truy nói:" Cái cánh tay quỷ này, là nhằm vào chúng ta mà tới. "

Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói:" Làm sao Ngươi biết? "

Lam Tư Truy nói:" Triệu Âm Kỳ với phẩm cấp khác nhau, có cách vẽ và uy lực khác nhau. Lúc trước chúng ta ở Mạc Gia Trang vẽ mấy cái Triệu Âm Kỳ kia, chỉ có tác dụng ở phạm vi phạm vi năm dặm. Nhưng cánh tay quỷ này, sát khí rất nặng, ăn máu thịt và sinh khí của con người. Nếu ngay từ đầu nó ở trong phạm vi tác dụng kia, với trình độ hung tàn này, Mạc Gia Trang sớm đã máu chảy thành sông. Nhưng, sau khi chúng ta đến nó mới đột nhiên xuất hiện.. Tức là, nó nhất định đã bị người có ác ý, cố ý vào lúc đó, thả đến chỗ kia. "

Ngụy Vô Tiện nói:" Học rất chắc, phân tích không tệ. "

Lam Tư Truy cúi đầu nói:" Nếu vậy, mấy mạng người của Mạc Gia Trang, chúng ta sợ là.. phải chịu trách nhiệm.. Hơn nữa hiện giờ, còn liên lụy Lam tiên sinh bọn họ hôn mê bất tỉnh.. "

Trầm mặc một lát, Ngụy Vô Tiện vỗ vai hắn, nói:" Người nên chịu trách nhiệm không phải các ngươi, là người thả ra cánh tay quỷ kia. Trên đời này có một số việc vốn dĩ chính mình cũng không thể khống chế. "】

Lúc này mọi người đột nhiên phát hiện, Ngụy Vô Tiện là một người đặc biệt ôn nhu, người khác đều đang chú ý Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân, chỉ có hắn chú ý Lam Tư Truy khác thường, hơn nữa khuyên nhủ thiếu niên rối rắm này.

Chỉ là bọn họ đã bị phong thái tiêu sái không kềm chế được của người này che mắt, chưa từng phát hiện những điều hắn che giấu trong lòng.

【" Không tồi. Truy tìm nguồn gốc, tìm được toàn thây của cánh tay quỷ này, biết rõ thân phận của hắn, tự nhiên sẽ có biện pháp cứu người. "

Lam Cảnh Nghi tuy rằng đã biết hắn khẳng định không phải người điên, nhưng không nhịn được dùng khẩu khí khiển trách với hắn, nói:" Ngươi nói thì lắm, chiêu hồn không ra, rối thành thế này, đi đâu tìm? "】

Ngữ khí khiển trách?

Lam Cảnh Nghi lại lần nữa có được sự chú ý.

Nhưng Lam Cảnh Nghi sắp khóc, hắn thực sự hoài nghi nếu còn xem tiếp, dù Ngụy tiền bối nói chỉ chép hai mươi lần thì sẽ không chỉ thêm một lần. Nhìn ánh mắt của Lam Vong Cơ, đó là lúc nào cũng muốn phạt hắn.

【 Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, chậm rãi đứng dậy, dặn dò các môn sinh còn lại:" Chăm sóc tốt thúc phụ. "

Mấy người kia gật đầu nói:" Dạ! Ngài muốn xuống nú liền sao? "

Lam Vong Cơ gật nhẹ, Ngụy Vô Tiện lén lút đứng sau y, rạo rực lớn tiếng lẩm bẩm:" Tốt tốt tốt, rốt cuộc có thể xuống núi chạy trốn! "

Mọi người lộ vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, môn sinh lớn tuổi đặc biệt sợ hãi, vài thiếu niên đã dần quen rồi. Chỉ có Lam Khải Nhân nằm trên đất, tựa hồ lại vô thức run rẩy, mọi người đều nghĩ:" Người này còn nói thêm vài câu nữa, nói không chừng Lam tiên sinh lại bị hắn chọc cho tỉnh nữa.."】

Lam Khải Nhân: Ta rất muốn vứt bỏ quy phạm kiên trì mấy chục năm mắng chết Ngụy Anh, từ từ Tàng Sắc, ngươi đừng xoay thanh đao kia nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play