Giang Trừng quay đầu không nói, rất hay mạnh miệng, bắt hắn nói ra lời như vậy trước mặt mọi người có chút xấu hổ, cho dù đây là lời nói chân thực từ đáy lòng hắn.

Đột nhiên, một cái ôm ấm áp bao lấy Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, người ôm là tỷ tỷ bọn hắn.

"A Trừng, A Tiện, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại, sau này chúng ta nhất định sẽ tốt hơn."

【 Ngụy Vô Tiện mang theo một đống màn thầu, bánh mì, hoa quả, trong lòng kinh hãi, cố gắng tự trấn định, trên đường tìm hết ở các vùng lân cận, vẫn không thấy Giang Trừng. Lúc này hắn mới thực sự luống cuống, kéo qua một thợ đóng, sửa giày, nói: "Lão bá, vừa nãy có một tiểu công tử ngồi đây trông khá giống ta, ngươi có thấy hắn đi chỗ nào không?"

Thợ sửa giày nhấp một đầu sợi dây thô ráp nói: "Cái người ở cùng ngươi vừa nãy?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy!"

Thợ sửa giày nói: "Ta có việc trong tay nên không rõ. Có điều hắn đờ ra, cứ liên tục nhìn chằm chằm người trên đường, sau đó lúc ta ngẩng đầu nhìn lại chỗ kia, bất chợt hắn đã không thấy tăm hơi. Chắc đi rồi."

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: ".. Đi rồi.. Đi rồi.."

Chỉ sợ là về Liên Hoa Ổ trộm thi thể! Tựa như sắp điên rồi, Ngụy Vô Tiện co cẳng chạy, chạy về hướng cũ. Hắn cầm trong tay một chồng đồ ăn mới mua nặng trịch cản hắn chạy nhanh thì hắn liền để chúng nó ra sau. Nhưng chạy hết một đoạn đường, hắn bắt đầu chóng mặt, thể lực không gắng gượng nổi, hơn nữa trong lòng hốt hoảng, hai đầu gối mềm nhũn nhào xuống đất.

Cú ngã này làm mặt hắn lấm lem tro bùn, trong miệng toàn mùi bụi đất. Trong lồng ngực Ngụy Vô Tiện dâng lên một sự vô lực và thù hận khắp trời, đấm xuống đất một cái, quát to, lúc này mới bò lên. Hắn quay lại nhặt lên màn thầu lúc nãy rơi xuống đất, chà chà ngực, nuốt cả hai cái, hàm răng mạnh mẽ nhai cắn như đang nhai thịt: Nhai kĩ, nuốt xuống họng, nghẹn tới dường như ngực có cảm giác đau. 】

Có phải nghẹn tới dường như ngực có cảm giác đau không?

Ai biết có phải bởi vì sư đệ đột nhiên biến mất mà đau không? Vào lúc ấy không chỉ có Ngụy Vô Tiện là của hai người thân còn lại Giang Trừng, Giang Trừng cũng là hai người thân còn lại của Ngụy Vô Tiện.

【 "Tại sao không đuổi kịp Giang Trừng? Ta ăn rồi, mới chạy nhanh vậy, hắn mệt hơn ta, càng bị đả kích lớn hơn ta, chẳng lẽ có thể chạy trốn nhanh hơn ta? Hắn về Liên Hoa Ổ thật sao? Không về đó, hắn còn đi chỗ nào được nữa? Không đi với ta, một mình tới Mi Sơn?"

Điều chỉnh hơi thở trong chốc lát, hắn quyết định trước tiên tới Liên Hoa Ổ kiểm tra một lần. Dán sát vào bức tường này, trong lòng Ngụy Vô Tiện có một âm thanh tuyệt vọng mơ hồ đang cầu nguyện: "Lần này tuyệt đối đừng có người ở giáo trường bàn tán về thi thể Giang Trừng. Nếu không, nếu không ta.."

Nếu không?

Nếu không thì hắn làm gì được đây?

Làm gì cũng không được. Hắn không thể ra sức. Liên Hoa Ổ đã bị hủy diệt, Giang Phong Miên và Ngu phu nhân cũng mất, Giang Trừng cũng không thấy. Hắn chỉ có một thân một mình, cả một thanh kiếm cũng không có, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm nổi!

Lần đầu tiên hắn phát hiện, sức mạnh của mình nhỏ bé thế này. Ở trước mặt Kỳ Sơn Ôn thị khổng lồ, không khác nào lấy trứng chọi đá. 】

Thiếu niên kia mê man như vậy, ánh sáng thường ngày phảng phất tan biến thành chấm nhỏ rồi mờ dần, ảm đạm, Lam Vong Cơ thấy đau lòng, ôm chặt người trong lòng.

"Ngụy Anh.."

【 hắn đi qua một bức tường đổ, bỗng nhiên, đâm trúng một người mặc giáo phục viêm dương liệt hỏa. Trong chớp mắt, Ngụy Vô Tiện liền bắt người này.

Tay trái hắn vững vàng khóa hai tay người này lại, tay phải siết cổ hắn, hạ thấp giọng, dùng ngữ khí hung ác nhất hắn có thể nói ra, uy hiếp: "Đừng lên tiếng! Nếu không ta chỉ cần một lát đã bẻ gảy cổ họng của ngươi!"

Người này bị hắn khống chế, vội kêu: "Ngụy, Ngụy công tử là ta, là ta!"

Đây là âm thanh của một thiếu niên. Ngụy Vô Tiện vừa nghe, phản ứng đầu tiên là "Chẳng lẽ là người ta biết mặc áo choàng Ôn gia trà trộn vào nằm vùng?"

Nhưng âm thanh này hoàn toàn lạ tai, ý niệm này chốc lát đã bị hắn lật đổ, tay hắn càng dùng sức, nói: "Đừng giở trò!"

Thiếu niên này nói: "Ta.. Ta không giở trò. Ngụy công tử, ngươi, ngươi có thể nhìn mặt ta."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Nhìn mặt hắn? Chẳng lẽ trong miệng hắn giấu thứ gì chuẩn bị phun ra ngoài?"

Hắn đề phòng quay mặt người này lại. Chỉ thấy thiếu niên này mi thanh mục tú, quanh người có một cảm giác ngây ngô tuấn dật, chính là Kỳ Sơn Ôn thị tiểu công tử hôm qua bọn họ nhìn thấy lúc tới nhìn lén.

Ngụy Vô Tiện hờ hững: "Không biết."

Hắn quay mặt thiếu niên này lại tiếp tục bóp cổ hắn, thấp giọng quát lên: "Ngươi là ai!"

Thiếu niên này tựa hồ có hơi thất vọng, nói: "Ta, ta là Ôn Ninh."

Ngụy Vô Tiện cau mày nói: "Ôn Ninh là ai?" 】

"Ai u!"

Ôn Tình vỗ một cái vào lên đầu Ôn Ninh: "Thứ không có tiền đồ, người ta không nhận ra ngươi, ngược lại ngươi còn vội vàng đi hỗ trợ."

"Ta.. Ngụy công tử mới không phải không nhận ra ta, hắn chỉ quên một lát thôi." Làm một hung thi, vốn là không lộ biểu tình, Ôn Ninh lại khiến người ta thấy oan ức trên mặt của hắn.

"Ạch.." Ngụy Vô Tiện có chút lúng túng, kỳ thực nhiều người bảo hắn trí nhớ rất tệ là có nguyên nhân, lúc đó hắn thật sự không biết.

"Ôi, không đúng, Tử Tịch sao ngươi không biến Ôn Ninh lại thành dáng vẻ của người bình thường?" Ngụy Vô Tiện nỗ lực lái sang chuyện khác.

Kỳ thực, hắn bẻ lái rất thành công.

"Ngươi nói gì? A Ninh có thể khôi phục?"

"Ta có thể khôi phục?"

"Không thể nào, Quỷ tướng quân là một vũ khí cực kỳ hữu dụng, Di Lăng Lão tổ cam lòng sao?" Vẫn có người hoài nghi.

Nhưng rất nhanh, người này đã bị vả mặt.

Tử Tịch phát ra một ánh sáng màu tím chiếu lên toàn thân Ôn Ninh, nói: "Xin lỗi, quên mất", ánh sáng mờ dần, Ôn Ninh biến thành thiếu niên mặc áo trắng như mọi người đã thấy.

Không nỡ bỏ?

【 "Ngụy công tử, ngươi phải quay về cứu Giang công tử sao?"

Xương ngón tay Ngụy Vô Tiện cong thành quyền, lạnh lùng thốt: "Không phải thì sao?"

Ôn Ninh sốt sắng cười, nói: "Ta biết. Ta có thể giúp ngươi cứu hắn ra."

Chuyện này, Ngụy Vô Tiện nghi ngờ mình đã nghe lầm. Hắn ngạc nhiên nói: "Ngươi? Ngươi giúp ta?"

Ôn Ninh nói: "Ừ. Ngay lập tức, là bây giờ, ta có thể lập tức mang hắn ra. Đúng lúc bọn Ôn Triều đã ra ngoài!"

Ngụy Vô Tiện tóm chặt lấy hắn: "Ngươi thật sự có thể?"

Ôn Ninh nói: "Có thể! Ta, ta cũng coi như con cháu Ôn gia, trong tay cũng có một nhóm môn sinh nghe lời."

Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Nghe lời? Nghe lời ngươi giết người sao?"

Ôn Ninh vội nói: "Không, không, không phải! Môn sinh của ta chưa bao giờ tùy tiện giết người Giang gia, ta cũng chưa từng giết. Ta nghe nói Liên Hoa Ổ xảy ra chuyện, mới chạy tới. Thật sự!"

Ngụy Vô Tiện trừng hắn, thầm nghĩ: "Hắn có tâm tư gì? Giả dối? Lá mặt lá trái? Nhưng lời nói dối này quá hoang đường! Coi ta là đứa ngốc sao?"

Đáng sợ là hắn thật sự sinh ra cảm giác mừng rỡ như điên khi rơi vào đường cùng tóm được cọng rơm cứu mạng từ đáy lòng.

Trong lòng hắn cố sức chửi mình máu chó đầy đầu, ngu xuẩn, vô dụng, hoang đường, không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ quái lạ. Nhưng, hắn một thân một mình, không có kiếm, không có pháp bảo, mà tường bên kia có tới hàng trăm hàng ngàn tên Ôn gia tu sĩ đóng quân, có thể còn có Ôn Trục Lưu kia.

Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ nếu chết, chưa cứu Giang Trừng ra thì phụ lòng Giang Phong Miên và Ngu phu nhân đã giao phó hắn. Ở tình huống như vậy, đối tượng hắn có thể hy vọng thật sự chỉ có người nhà họ Ôn tổng cộng chỉ gặp mặt ba lần này.

Ngụy Vô Tiện liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói: "Vậy ngươi có thể.. Có thể giúp ta.. Giúp ta đem thi thể Giang Tông chủ và Giang phu nhân.."

Trong lúc vô tình, hắn cũng cà lăm rồi. Nói một nửa, nghĩ tới mình còn dùng tư thế uy hiếp nắm chặt Ôn Ninh. Vội vã thả hắn ra, nhưng vẫn ẩn giấu chiêu cuối, nếu như hắn vừa thả ra, Ôn Ninh bỏ chạy, kêu gào, hắn lập tức đập thủng đầu Ôn Ninh.

Nhưng Ôn Ninh chỉ xoay người lại, nghiêm túc nói: "Ta.. Ta nhất định tận lực." 】

Xem đến đây, còn gì mà không hiểu. Vì sao Ngụy Vô Tiện thà rằng đoạn tuyệt với Giang gia cũng phải bảo vệ một nhà Ôn Ninh, không phải bởi vì có dã tâm, mà bởi vì khi hắn tứ cố vô thân, cơ hồ không có ai ở bên cạnh hắn, là tiểu thiếu niên nhát gan này, giúp hắn cứu sư đệ ra, còn giúp hắn lấy lại thi thể Giang Tông chủ và Ngu phu nhân.

Đây không phải ân của một mình hắn, là ân của cả Giang thị.

Năm người Giang gia kể cả Kim Tử Hiên đồng thời hướng về Ôn Ninh hành lễ bày tỏ lòng cảm tạ.

【 Chưa hết một nén nhang, Ôn Ninh kia thật sự cõng ra một người lặng lẽ không một tiếng động.

Toàn thân người kia là máu đen, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nằm ở trên lưng Ôn Ninh không nhúc nhích, chính là Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: "Giang Trừng? Giang Trừng?

Đưa tay ra thăm dò, còn hô hấp. Ôn Ninh duỗi tay ra với Ngụy Vô Tiện thả một thứ vào lòng bàn tay hắn, nói:" Tử Điện của Giang, Giang công tử. Ta cầm tới. "

Ngụy Vô Tiện không biết còn nói được gì, nghĩ tới mới vừa rồi còn muốn giết Ôn Ninh, lúng túng nói:".. Cảm tạ! "

Ôn Ninh nói:" Đừng khách khí.. Di thể của Giang tiên sinh và Giang phu nhân, ta đã kêu người ta mang đi, sau này sẽ trả về. Chỗ, chỗ này không nên ở lâu, đi trước đi. "

Không cần hắn nhiều lời, Ngụy Vô Tiện đỡ lấy Giang Trừng, vác lên lưng mình, ai biết, mới liếc qua đã thấy một vết roi máu chảy đầm đìa nằm ngang trước ngực Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện nói:" Giới Tiên? "

Ôn Ninh nói:" Ừ. Ôn Triều, lấy được Giới Tiên của Giang gia.. Trên người Giang công tử chắc là còn vết thương khác. "

Ngụy Vô Tiện chỉ mới sờ hai lần, ít nhất Giang Trừng cũng đã gãy mất ba cái xương sườn, còn chưa biết có bao nhiêu thương tích chưa phát hiện. Ôn Ninh lại nói:" Sau khi Ôn Triều trở về sẽ phát hiện, nhất định sẽ lùng bắt các ngươi khắp Vân Mộng.. Ngụy công tử, nếu ngươi tin ta, trước tiên ta có thể mang bọn ngươi trốn đến một chỗ. "

Bây giờ Giang Trừng bị thương nặng, cần bôi thuốc gấp và an dưỡng, khẳng định không thể lang bạt kỳ hồ giống như trước, một bữa đói một bữa no, tình cảnh của bọn họ cơ hồ là nửa bước khó đi, rơi vào đường cùng, không nhờ cậy Ôn Ninh, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp khác.

Một ngày trước, chắc chắn hắn sẽ không nghĩ đến, mình và Giang Trừng lại phải nhờ một con cháu Ôn gia trợ giúp mới có thể sống sót, có lẽ còn thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng vào giờ phút này, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể nói:" Đa tạ! "】

Lam Vong Cơ cũng hướng Ôn Ninh nói:" Đa tạ! "

Đa tạ ngươi vào lúc Ngụy Anh bất lực nhất giúp hắn.

" Không.. Hàm Quang Quân không cần cám ơn ta, "Gương mặt tuấn dật của Ôn Ninh đỏ lên trong nháy mắt, có chút bối rối, có chút ngại ngùng

" Lúc còn ở Kỳ Sơn, tất cả mọi người đều cười nhạo ta, chỉ có Ngụy công tử nói ta rất lợi hại, còn cổ vũ ta, dạy ta bắn tên. Ta, ta thật sự rất cảm kích hắn, hắn tốt như vậy, là đáng giá. "

Ôn Tình sờ đầu của hắn, nghĩ thầm:" Đều cùng một tính tình, ngu ngốc!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play