【 Lam Hi Thần cười nói: "Ngụy công tử, sao ngươi biết chúng nó ở đáy thuyền?"

Ngụy Vô Tiện gõ mép thuyền: "Mực nước không đúng. Trên chiếc thuyền vừa rồi chỉ chở một mình hắn, mực nước lại so với thuyền chở hai người còn sâu hơn, khẳng định có đồ vật bám vào đáy thuyền." 】

Thì ra là thế, Lam Tư Truy móc ra bút ký săn đêm, bắt đầu ghi nhớ.

【 "Lam Trạm, vừa rồi ta không phải cố ý tạt nước ngươi. Nếu ta nói ra, chúng nó nghe thấy sẽ lập tức chạy. Uy! Để y ta chút đi!"

Lam Vong Cơ hu tôn hàng quý* mà để ý hắn, liếc một cái, nói: "Ngươi vì sao muốn đi theo?"

Ngụy Vô Tiện chân thành nói: "Ta tới nhận lỗi với ngươi. Tối hôm qua là ta không đúng, ta sai rồi."

Lam Vong Cơ ấn đường mơ hồ biến thành màu đen. Phỏng chừng còn chưa quên lúc trước Ngụy Vô Tiện là như thế nào "Nhận lỗi" với y. Ngụy Vô Tiện biết rõ còn cố hỏi: "Sắc mặt ngươi tại sao khó coi như vậy? Đừng sợ, hôm nay ta thật sự là tới hỗ trợ."

Giang Trừng nhìn không được, nói: "Muốn hỗ trợ cũng đừng nói lời vô nghĩa, lại đây cho ta!" 】

Ngu Tử Diên tán thưởng nhìn nhìn Giang Trừng, ân, còn tốt nhi tử nàng không bị Ngụy Vô Tiện ảnh hưởng, lớn lên thành một cái tên chỉ biết ăn chơi.

【 "Kiếm này tên gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Tùy Tiện."

Lam Vong Cơ nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện cho rằng y không nghe rõ, lại nói một lần: "Tùy Tiện."

Lam Vong Cơ động mi, cự tuyệt: "Kiếm này có linh, tùy ý xưng hô, là bất kính."

Ngụy Vô Tiện "Ai" một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ đi dâu vậy. Ta không phải nói kêu ngươi tùy tiện kêu, mà là tên của thanh kiếm này là " Tùy Tiện ". Đây, ngươi xem." Nói xong liền đưa qua, để Lam Vong Cơ thấy rõ chữ viết trên thanh kiếm này. Hoa văn trên vỏ kiếm có khắc hai chữ cổ, quả thật là hai chữ "Tùy Tiện".

Lam Vong Cơ sau một lúc lâu nói không ra lời. Ngụy Vô Tiện săn sóc: "Ngươi không cần phải nói, ta biết, ngươi khẳng định muốn hỏi ta vì sao đặt tên này? Người nào cũng hỏi, có phải có hàm nghĩa đặc thù gì không. Kỳ thật, không có hàm nghĩa đặc thù gì, chẳng qua thời điểm giang thúc thúc ban kiếm cho ta hỏi ta muốn gọi là gì? Ta lúc ấy suy nghĩ hơn hai mươi cái tên, không một cái vừa lòng, tâm nói để Giang thúc thúc lấy giùm ta đi, liền đáp " Tùy tiện ". Ai biết kiếm đúc xong, lúc ra lò trên mặt chính là hai chữ này. Giang thúc thúc nói: "Một khi đã như vậy, kiếm này kêu Tùy Tiện đi."Kỳ thật tên này cũng không tồi, đúng không?"

Rốt cuộc, Lam Vong Cơ từ kẽ răng thốt ra hai chữ: "Hoang đường!"

Ngụy Vô Tiện khiêng thanh kiếm trên vai, nói: "Ngươi quá không thú vị. Tên này rất dễ nghe, như ngươi tiểu đứng đắn, chuẩn một bộ, ha ha!" 】

Lam Vong Cơ bất động thanh sắc gợi lên khóe môi, nhìn bộ dáng cắn răng chính minh ở quá khứ, hắn cảm thấy lúc ấy thật sự là quá tốt.

【 "Vật trong nước cố ý đem thuyền dẫn tới trung tâm hồ Bích Linh."

Vừa dứt lời, mọi người cảm giác thân thuyền đột nhiên chìm xuống. Dòng nước nhanh chóng lan tràn ngập đến thuyền, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên phát hiện, nước trong hồ Bích Linh không phải màu xanh lục đậm, mà là gần với màu đen. Đặc biệt là địa phương nằm gần trung tâm hồ, phảng phất một dòng suối màu mực quay cuồng mãnh liệt. Hơn mười chiếc thuyền đang ở tại chỗ xoay vòng, bất tri bất giác bốn phía sinh ra một cái lốc xoáy thật lớn, chậm rãi xoay tròn. Con thuyền vừa xoay vừa chìm xuống, tựa như bị một cái miệng lớn màu đen hút đi!

Nhất thời, âm thanh kiếm ra khỏi vỏ "leng keng" vang lên, mọi người lập tức ngự kiếm bay lên. Ngụy Vô Tiện đã lên tới không trung, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy môn sinh tên Tô Thiệp quăng kiếm vào nước đứng ở boong thuyền đã bị dìm xuống Bích Linh hồ, nước qua đầu gối hắn, mặt đầy kinh hoảng cũng không ra tiếng kêu cứu, không biết có phải bị dọa rồi hay không. Ngụy Vô Tiện xoay người không cần nghĩ ngợi, duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay của hắn, kéo lên. 】

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Cứu toàn là thứ đồ không tốt!"

Ôn Tình: Ta coi như trong lời này của ngươi không có chúng ta.

Ôn Ninh:.

【 Thân thể Ngụy Vô Tiện bị người nhấc lên không. Hắn ngẩng đầu vừa thấy Lam Vong Cơ một tay xách cổ áo hắn, mà hắn bắt lấy tay Tô Thiệp. Tuy rằng Lam Vong Cơ chỉ là ánh mắt đạm mạc nhìn nơi khác, một người, một thanh kiếm, thừa nhận trọng lượng ba người, đồng thời trong hồ có một quái lực không rõ chống lại, vị trí của bọn họ lại còn vững vàng mà lên cao. 】

Hàm Quang Quân quả nhiên lợi hại!

Mọi người không khỏi cũng tưởng tượng đem chính minh ở trong đó, tự hỏi nếu là mình, có năng lực này hay không. Hoặc là, có thể không cần nghĩ ngợi mà cứu người hay không.

Tuy rằng người được cứu cuối cùng vẫn là lấy oán trả ơn.

【 "Lam Trạm, kiếm của ngươi sức lực rất lớn a? Cảm ơn cảm ơn, bất quá vì sao ngươi muốn nắm cổ áo ta? Kéo ta không được sao? Ngươi như vậy ta rất không thoải mái. Ta duỗi tay cho ngươi bắt, ngươi kéo ta đi."

Lam Vong Cơ âm thanh lạnh lùng nói: "Ta không cùng người khác tiếp xúc."

Ngụy Vô Tiện nói: "Nào có người như vậy!"

Giang Trừng thật sự nhịn không được, mắng: "Nào có người như vậy! Thời điểm bị người khác nắm cổ áo treo ở giữa không trung có thể bớt tranh cãi sao?" 】

Không cùng người khác tiếp xúc?

Hàm Quang Quân ngươi thực tốt, thích cao lãnh trong chốc lát có phải hay không.

Thích ngạo kiều trong chốc lát Kim Tử Hiên:. Ta cái gì đều không muốn nói.

【 "Mấy ngày gần đây có chỗ nào từng chịu Thủy Hành Uyên quấy nhiễu?"

Lam Hi Thần chỉ trời. Hắn ám chỉ không phải cái gì khác, đúng là thái dương. Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng liếc nhau, trong lòng sáng tỏ: "Kỳ Sơn Ôn thị. "

Trong tiên môn, các thế gia lớn nhỏ chi chít như sao trên trời, nhiều đếm không xuể. Ở trên có một quái vật khổng lồ tuyệt đối áp đảo chúng nó, Kỳ Sơn Ôn thị.

Ôn thị lấy thái dương làm gia văn, nghĩa rằng "Dữ nhật tranh huy, dữ nhật đồng thọ", tiên phủ chiếm phần đất cực lớn, có thể so với một tòa thành, tên là Bất Dạ Thiên, lại xưng "Bất Dạ tiên phủ". Nghe nói trong thành không có đêm tối. Nói nó là quái vật khổng lồ, bởi vì vô luận nhân số môn sinh, lực lượng, địa lý, tiên khí, gia tộc khác đều theo không kịp, không có người có thể chống lại. Không ít người tu tiên đều lấy địa vị khách khanh Ôn thị làm vô thượng vinh quang. Lấy phong cách hành sự của Ôn thị, Thải Y Trấn Thủy Hành Uyên, vô cùng có khả năng chính là bọn họ xua tới. 】

" Ôn cẩu cư nhiên còn làm ra loại sự tình này, quả nhiên phát rồ!"

Tức khắc, tiếng mắng đầy trời.

Ở trong tiếng mắng, Ôn Tình kiêu ngạo nâng đầu, viêm dương liệt hỏa trên người như ngọn lửa lóa mắt.

Nàng cũng không cảm thấy bởi vì mình họ Ôn phải cảm thấy hổ thẹn, họ Ôn của nàng, đến từ phụ thân nàng, mà không phải Kỳ Sơn Ôn thị. Nàng cũng không làm ác, bởi vậy không thẹn với lương tâm. Nàng kiêu ngạo, không quan hệ với họ "Ôn ".

* * *

Lời của editor

(*): Người có địa vị cao nhún nhường người có địa vị thấp

(*): Cùng thái dương tranh sáng, trường thọ như thái dương (theo mình lí giải)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play