Hạ triều, Triệu Tử Nghiễn cảm thấy có chút mệt mỏi, cả ngày đều cùng đám người đó tranh luận mấy chuyện vô vị, thật sự phiền chán. Mắt nhìn Triệu Huân đi theo bên người, nàng khẽ mỉm cười: "Thời gian ta không có ở đây, vất vả Huân nhi rồi. Trung thư đại nhân cùng đại học sĩ đều nói, con học tập tiến bộ rất nhanh, có muốn hoàng cô cô khen thưởng?"

Triệu Huân nguyên bản đã sớm chững chạc, thời gian ngắn càng trở nên ổn trọng, nghe Triệu Tử Nghiễn nói liền có chút sững sờ, thành thật đáp: "Là bổn phận của Huân nhi, không dám nhận khen, đa tạ Hoàng cô cô."

Triệu Tử Nghiễn nhìn đứa trẻ này, trong mắt hiện lên đau tiếc, vươn tay thay hắn sửa sang lại cổ áo, ôn nhu nói: "Huân nhi, tuy Hoàng cô cô hy vọng con có thể sớm ngày thành tài, nhưng con tuổi còn nhỏ, không nên quá mức ép mình. Mẫu phi con đặt kỳ vọng ở con quá lớn, khó tránh khỏi nghiêm khắc, nhưng ở bên ta, con không cần kéo căng như thế. Con đã làm rất tốt, còn những chuyện làm chưa được, còn có hoàng cô cô thay con gánh chịu. Hôm nay liền nghỉ ngơi nửa ngày, xế chiều đi võ đài tập võ, buổi tối tới Trọng Hoa Điện dùng bữa cùng ta, Khanh nhi sẽ làm bánh ngọt đấy."

Nói đến lời sau, Triệu Tử Nghiễn đến là có chút tính trẻ con, Triệu Huân hé miệng nở nụ cười, liên tục gật đầu. Nhìn xem đứa nhỏ thoải mái rời đi, Triệu Tử Nghiễn cười lắc đầu, lập tức nhỏ giọng nói: "Trở về Trọng Hoa điện."

Lý Thịnh hôm nay một lần nữa trở lại trong nội cung, vẫn là thiếp thân hầu hạ bên người Triệu Tử Nghiễn, còn Tiểu Lộc Tử được hắn giáo dưỡng rất tốt, liền đưa đến bên người Triệu Huân.

Lý Thịnh thập phần có nhãn lực, biết rõ Nhiếp chính vương muốn trở về Trọng Hoa Điện ở cùng quận chúa, tốc độ cũng liền đi nhanh hơn. Tiến vào điện, thị nữ còn không tới kịp thỉnh an, Phó Ngôn Khanh liền đi ra, ôn thanh nói: "Nàng trở về rồi."

"Ân." Triệu Tử Nghiễn nhìn xem mặt của nàng, vui vẻ tràn đầy. Phó Ngôn Khanh hôm nay cuối cùng khôi phục nguyên bản bộ dáng, da thịt mặc dù vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng gương mặt có được cực kỳ xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, ngũ quan so với trước tinh xảo rất nhiều.

Lý Thịnh liếc mắt ra hiệu cho thái giám cung nữ hai bên, tất cả lập tức yên tĩnh lui xuống. Đối với việc quận chúa bỗng nhiên thay đi gương mặt, bọn họ cũng chỉ sững sờ chốc lát, sau đó liền không cần phải nhiều lời.

Phó Ngôn Khanh cúi người thay Triệu Tử Nghiễn cởi bỏ triều phục, khẽ mỉm cười: "Nghe nói quân thượng hôm nay tại đại điện thập phần uy vũ."

Triệu Tử Nghiễn sững sờ, giơ tay lên để nàng thuận tiện động tác: "Nàng nghe ai nói?"

Phó Ngôn Khanh nhíu mày, hơi nghiêm túc nói: "Đương nhiên là người đi theo nàng, bọn hắn hiện tại đều rất tự giác, cho nên quân thượng phải chú ý chút ít, nàng làm chuyện gì không tốt, ta đều biết rõ đấy."

Quận chúa ở tại trong nội cung, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với quân thượng, giữa hai người luôn tràn đầy ôn tình, mười phần ăn ý, cho dù là ai cũng biết mối quan hệ giữa các nàng rất đặc biệt. Mấy lời đồn nhiếp chính vương thích nữ sắc, thực sự âm thầm truyền ra ngoài.

Những người trong nội cung chứng kiến hai nàng chung sống, tuy nói không hiểu, nhưng hai nàng thoạt nhìn đều hết sức đẹp mắt, quân thượng đối quận chúa cũng là hết sức dịu dàng cưng chiều. Không hiếm nữ nhân có ý đồ bất chính liền bắt đầu tìm dịp gây sự chú ý của quân thượng, ngoài sáng trong tối cố ý câu dẫn quân thượng, dù cho nhiếp chính vương là nữ tử, còn đi đứng bất tiện, nhưng nàng đẹp mắt như thế, lại quyền cao chức trọng, dĩ nhiên được bọn họ ngưỡng mộ không thôi.

Triệu Tử Nghiễn tự nhiên hiểu được ý của Phó Ngôn Khanh, thuận theo gật đầu: "Tuyệt sẽ không, ta nhất định vì Khanh nhi thủ thân như ngọc."

"Phốc" Phó Ngôn Khanh chịu không nổi nở nụ cười: "Không biết xấu hổ."

Đổi cho Triệu Tử Nghiễn một thân cẩm y màu trắng, phía trên thêu hồng mai tinh xảo, vươn tay buộc quanh vòng eo tinh tế đai lưng bằng lụa, Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng buông xuống mái tóc của nàng, mang lên bạch ngọc trâm, để Triệu Tử Nghiễn càng lộ ra thanh nhã động lòng người. Phó Ngôn Khanh thở dài một tiếng, tức phụ của mình lớn lên quá mức câu người, ngay cả những cung nhân cực kỳ tuân thủ quy tắc trong Trọng Hoa Điện, mỗi lần nhìn thấy nàng cũng nhịn không được ngẩn người, càng khỏi phải nói những nữ tử dụng tâm kín đáo kia.

"Làm gì thở dài?" Triệu Tử Nghiễn thập phần tự nhiên dán tới ôm lấy vòng eo Phó Ngôn Khanh, ngưỡng đầu nhìn nàng.

Phó Ngôn Khanh nhìn kỹ nàng, bấm véo véo nàng mềm mại trắng nõn khuôn mặt: "Lớn lên quá câu người, thật là làm cho người ta lo lắng rồi."

"Vậy nàng phải giám sát ta thật kĩ, đừng để những người đó có cơ hội tiếp cận ta."

Thanh âm này rõ ràng là đang làm nũng, Phó Ngôn Khanh không khỏi buồn cười, hai người náo loạn một lát, Phó Ngôn Khanh tay vuốt nhẹ ở trên đùi nàng, nhỏ giọng nói: "An nhi, Dược tiên sinh gửi thư rồi, nàng hôm nay thử đứng lên, được chứ?"

Triệu Tử Nghiễn có chút khẩn trương, mắt nhìn Phó Ngôn Khanh, ngón tay nắm chặt, nhẹ gật đầu. Phó Ngôn Khanh cúi người bế nàng lên thả vào trên giường, lại ngồi xuống thay nàng cẩn thận bóp nhẹ hai chân, Triệu Tử Nghiễn không nói một lời, chỉ là yên tĩnh nhìn nàng.

Chờ đến không sai biệt lắm thời điểm, Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, ấm cười nói: "Có thể sao?"

Triệu Tử Nghiễn mấp máy miệng: "Ân."

Phó Ngôn Khanh đứng ở một bên, cơ hồ là ngừng thở nhìn xem Triệu Tử Nghiễn ngồi ở trên giường bắt đầu đứng lên. Triệu Tử Nghiễn toàn thân buộc chặt, hai chân sau khi hạ xuống, từng chút bắt đầu chuyển trọng tâm, hai tay chống trên giường xuôi theo, cố gắng đem thân thể tất cả đều dịch xuống tới. Nàng hai tay vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi giường, lưng hơi cong, thân thể có chút run rẩy, nguyên bản động tác đứng lên rất bình thường nhưng lại khiến nàng gian nan đến mức này.

Mắt thấy trên trán nàng đã bốc ra một tầng mồ hôi mỏng, Phó Ngôn Khanh vừa sốt ruột vừa đau lòng: "An nhi, nàng vẫn tốt chứ?"

Triệu Tử Nghiễn quay đầu nhìn nhìn nàng, miễn cưỡng cười nói: "Khá tốt, vẫn có sức lực, ta thử lại lần nữa." Cũng không biết là quá lâu không hoạt động, hay là chân khí huyết không thông, như vậy đứng thẳng lên, chẳng những sức lực không đủ, hai chân từ đầu gối đến lòng bàn chân đều dày đặc đau nhức, mặc dù không đến mức chịu không nổi, nhưng cũng thực sự giày vò người.

Phó Ngôn Khanh cũng phát hiện rất không thích hợp, vội vàng đi tới: "Có phải hay không đau?"

Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu: "Là có chút đau, bất quá còn có thể chịu đựng."

Nói xong nàng buông lỏng tay ra, toàn bộ người lung la lung lay muốn đứng lên, Phó Ngôn Khanh vươn tay đến che chở nàng, hai mắt không có chớp nhìn chằm chằm vào nàng, giống hệt như lâm vào đại địch.

Triệu Tử Nghiễn không thể kiên trì quá lâu, thân thể nghiêng một cái, Phó Ngôn Khanh mau mau đỡ được nàng, đem nàng ôm thật chặt.

Còn không kịp nói chuyện, người trong ngực một thân mồ hôi nhưng lại cười khẽ một tiếng: "Khanh nhi, thân thể nàng còn căng chặt hơn ta, khẩn trương như vậy làm gì."

Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ nhìn xem nàng, lại không nói gì, đỡ ổn nàng, rút khăn tay giúp nàng lau mồ hôi: "Mệt mỏi, muốn hay không nghỉ ngơi một chút?"

Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, nàng ngồi quá lâu, vừa rồi tuy nói gian khổ, nhưng đôi chân thật sự giẫm được trên mặt đất, cảm giác áp lực cùng đau đớn càng làm cho nàng trong lòng hân hoan không thôi.

Phó Ngôn Khanh hết sức phối hợp, thấy nàng quyết tâm như vậy, liền ôn thanh nói: "Trước tiên không cần quá gấp, nàng nắm tay ta thử đi từng bước, chịu không được liền nói cho ta biết, ta ôm nàng."

Triệu Tử Nghiễn nghe được có chút đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay nắm lấy hai tay Phó Ngôn Khanh, hít vào một hơi cố gắng đứng vững, bắt đầu chính mình từ từ đi từng bước.

Phó Ngôn Khanh trên tay ra sức, con mắt lại không hề chớp mắt nhìn xem bước chân Triệu Tử Nghiễn, trong mắt thần sắc đen tối không rõ, bờ môi cũng mân đến thật chặt.

Đã có Phó Ngôn Khanh nâng, Triệu Tử Nghiễn liền không cần sợ hãi ngã sấp xuống, bước chân tuy rằng chậm chạp, nhưng lại từng bước một thập phần an tâm. Dọc theo Trọng Hoa Điện đi rồi vài chục bước, Triệu Tử Nghiễn nguyên bản chuyên tâm đi đường, ánh mắt lại nhịn không được rơi vào người trước mắt, Phó Ngôn Khanh lông mày hơi nhíu, sắc mặt chuyên chú nhìn xuống, lực đạo hai tay rất thuận theo bước chân nàng mà chống đỡ. Rõ ràng cánh tay rất mảnh khảnh không tính mạnh mẽ, lại đem đến cho nàng cảm giác an toàn không gì sánh được. Vô luận như thế nào, người kia cũng sẽ bảo đảm nàng không bị ngã.

Kỳ thật trước đây đối với chuyện chân của mình không đi được, Triệu Tử Nghiễn thập phần hoảng sợ, nàng vô cùng khát vọng một ngày có thể tự đứng lên, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng vì nguyên nhân này mà tự ti. Bởi vì Phó Ngôn Khanh một mực giống như chân của nàng, vô luận làm chuyện gì, nàng còn chưa kịp sầu lo chính mình vô pháp hoàn thành, Phó Ngôn Khanh đã thích đáng làm tốt hết thảy, cũng rất cẩn thận chiếu cố tâm tình của nàng, không ở trước mặt nàng toát ra dáng vẻ khổ sở, hết thảy đều giống như thời điểm nàng hoàn hảo không chút tổn hại.

Phát giác được Triệu Tử Nghiễn có chút dừng lại, Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu lên, đã thấy nàng kia ngẩn người nhìn chằm chằm mình, không khỏi mở miệng nói: "Mệt mỏi sao, như thế nào không chuyên tâm?"

Triệu Tử Nghiễn hé miệng cười cười: "Không có, chỉ là nhịn không được muốn nhìn nàng." Trong miệng nói qua, dưới chân có chút điều chỉnh, như trước từ từ di chuyển, Phó Ngôn Khanh lui về phía sau, phối hợp bước chân của nàng, chỉ cười không nói.

Phó Ngôn Khanh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Triệu Tử Nghiễn, thấy nàng cắn chặt hàm răng, dĩ nhiên mồ hôi đầm đìa, đau lòng muốn kêu nàng ngừng nhưng rồi lại nhịn xuống. Nàng biết rõ, Triệu Tử Nghiễn rất muốn bước đi, vì vậy cũng không nỡ ngăn lại quyết tâm của nàng, chỉ đành thu lại khoảng cách, tay nâng nàng càng thêm ổn thỏa.

Đợi đến lúc Triệu Tử Nghiễn đi đến cuối hàng lang, Phó Ngôn Khanh không nói hai lời, trực tiếp đem người ôm lên: "Hôm nay đã đủ rồi, quá mức trái lại hoàn toàn không tốt, nghỉ ngơi trước, được không?"

Triệu Tử Nghiễn không khỏi bật cười: "Nàng đều trực tiếp như vậy rồi, ta có thể không đáp ứng sao?" Nói xong còn bày ra dáng vẻ hài tử chép miệng: "Ta tốt xấu là quân thượng, bị nàng ôm tới ôm lui, còn gì uy nghiêm."

Phó Ngôn Khanh nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong mắt tràn đầy ý cười: "Chúng ta chờ quân thượng sớm ngày tốt, vãn hồi nàng tôn nghiêm. Bất quá bây giờ... Ta phải cho tiểu quân uy nghiêm của ta đi tắm gội thay y phục."

Triệu Tử Nghiễn trầm thấp bật cười, vùi vào trong lòng nàng, để nàng ôm đi Thiên Điện bên cạnh tắm gội.

Sau khi một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Triệu Tử Nghiễn cũng không thể nhàn rỗi, nàng kêu người đem toàn bộ tấu chương đưa tới, tuy nói nàng ở tại nội cung, nhưng dù sao chưa chính thức đăng cơ, cho nên ngự thư phòng phần lớn lưu cho Triệu Huân đọc sách viết chữ, xử lý chính sự nàng đều dời đến thư phòng tại Trọng Hoa Điện.

Phó Ngôn Khanh thay nàng ngâm tốt trà, liền ở một bên mài mực cho nàng phê tấu chương, ngẫu nhiên có cung nữ tiến đến lau dọn, thư phòng trước sau đều yên tĩnh vô cùng.

Triệu Tử Nghiễn nhíu mày đọc tấu chương, tay cầm bút chu sa hết sức nghiêm túc, Phó Ngôn Khanh ở bên cạnh mài mực, có chút ngẩn người nhìn xem Triệu Tử Nghiễn, một điểm cũng nhìn không ra đây là hài tử vừa rồi còn dính lấy trêu chọc nàng, cũng không thể nào tưởng tượng một người thoạt nhìn đoan trang quý khí như vậy sẽ đối mình làm nũng chơi xấu.

Triệu Tử Nghiễn nguyên bản chăm chú phê duyệt tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Ngôn Khanh, ảo não nói: "Nàng cùng với ta ở nơi này, có phải là rất buồn chán không? Ta để Lưu Du Lưu Ly hầu nàng đi ngự hoa viên một chút, nghe nói sứ giả vừa tiến cống hoa mai vàng, nhìn rất đẹp."

Lưu Du cùng Lưu Ly chính là cung nữ tại Vân Yên Cung năm đó theo hầu Phó Ngôn Khanh, Triệu Tử Nghiễn biết bọn họ hết mực trung thành, vì vậy cố ý phân phó đến Trọng Hoa Điện, riêng biệt chăm sóc Phó Ngôn Khanh.

Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Hoa mai mặc dù đẹp, ta nhưng lại yêu chuộng hoa đào, hơn nữa, ở bên nàng làm sao lại buồn chán. Lại nói, nàng thử hỏi bọn họ xem, là hoa mai đẹp mắt hay nàng đẹp mắt?"

Triệu Tử Nghiễn cười mà dung mạo cong cong: "Như thế nào học dịu dàng."

Phó Ngôn Khanh chống cằm cười cười: "Gần son thì đỏ gần mực thì đen."

Tấu chương chồng chất có chút nhiều, Phó Ngôn Khanh ở một bên phụ giúp Triệu Tử Nghiễn xử lý, Triệu Tử Nghiễn cũng sẽ hỏi ý kiến Phó Ngôn Khanh, những chuyện cần tự mình xử lý liền tạm thời đặt ở bên người, những chuyện vụn vặt Phó Ngôn Khanh liền trực tiếp thay nàng phê, giảm bớt nàng gánh nặng, hai người phối hợp hết sức ăn ý. Thật sự là có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng, bình thản ấm áp.

Sau khi áp giải Âu Dương Hoa về kinh, Triệu Tử Nghiễn từng đi gặp hắn một lần, cũng trực tiếp vạch trần thân phận hắn, nhưng Âu Dương Hoa hiển nhiên không cảm kích, hắn đối Cảnh đế oán hận quá sâu, đã cố chấp đến tình trạng không thể quay đầu. Dù sao hắn cũng là tứ hoàng thúc, Triệu Tử Nghiễn không thể xử lý quá nặng tay, liền giam hắn vào thiên lao, chế độ đối đãi cũng tốt hơn phạm nhân thông thường.

Từ khi Triệu Mặc Tiên chết, phản quân cũng mất đi chỗ dựa nên sĩ khí giảm sút, cứ điểm Quỳ Châu nhanh chóng bị Tây Nam Vương công phá, nguyên bản Giang Nam bị mười vạn phản quân Tiêu Thác chiếm đóng, dựa vào nơi hiểm yếu mà cầm cự, nhưng hôm nay bại cục đã định, bất quá là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Chiến loạn qua đi, Triệu Tử Nghiễn lệnh cho Hộ Bộ mở ra Cảnh đế tư kho, cấp phát tiền cùng lương thực làm yên lòng dân chạy nạn, tranh thủ thời gian trùng tu lại các vùng bị tàn phá. Lại lệnh các châu phủ tăng cường vây quét thổ phỉ, trong lúc nhất thời đám nho sĩ vẫn còn ngang ngược nghị luận nhiếp chính vương hiếu chiến, không chăm lo bách tính, tất cả đều ngậm miệng lại, uy vọng của nhiếp chính vương tại dân gian lần nữa tăng cao.

Bất quá trừ đi bận rộn xử lý chính sự triều đình, Triệu Tử Nghiễn chuyện quan trọng nhất chính là không gián đoạn luyện tập. Cung nữ thái giám Trọng Hoa Điện mỗi ngày đều đã quá quen thuộc, kia quận chúa một tấc cũng không rời mà trông coi quân thượng, người tiến người lui, phối hợp hết sức nhịp nhàng, mà gương mặt quận chúa luôn khẩn trương sốt sắng, chuẩn bị tùy thời tiến lên ôm lấy người.

Việc trùng tu lại các nơi bị chiến loạn tàn phá, đồng thời ổn định dân chạy nạn, Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ đã hoàn thành hơn phân nửa, hai nàng liền cùng nhau vào cung gặp quân thượng để hồi báo tiến độ. Nhạc Dao hiện là Giám Sát Sử, lại có lệnh bài của quân thượng, dĩ nhiên một đường thuận lợi tiến vào Trọng Hoa Điện.

Lý Thịnh đối với hai nàng cũng rất quen thuộc, vội chào đón cười nói: "Nhạc đại nhân cùng Thịnh cô nương đến rồi, quận chúa đang theo quân thượng ở trong phòng tập bước đi."

Thân phận của Phó Ngôn Khanh mặc dù không nói thẳng, nhưng người sáng suốt đều rất rõ ràng, quận chúa hôm nay địa vị trong hậu cung là duy nhất, thậm chí nếu quân thượng đăng cơ, quận chúa dĩ nhiên chính là hoàng hậu nương nương, chưởng quản tam cung lục diện, thái độ của quân thượng đã rõ ràng như vậy, người thức thời cũng không cần vì tiên đế mà làm tức giận đến nhiếp chính vương.

Nhạc Dao trên mặt vui mừng khó nén: "Quân thượng có thể đi rồi?"

Lý Thịnh cười híp mắt: "Ừ, tuy nói còn không ổn định, cũng không đi được bao lâu, nhưng mỗi ngày đều có tiến triển."

"Ta đi nhìn nhìn." Hai người bước nhanh tiến vào, còn chưa đến cửa điện liền nghe được thanh âm Phó Ngôn Khanh có vẻ sốt sắng: "Đừng vội, chậm một chút."

Đi vào, liền chứng kiến Triệu Tử Nghiễn có chút tốn sức mà chuyển lấy bước chân, nàng thân thể thoáng chao đảo, tư thế bước đi cũng hơi cứng ngắc, sắc mặt căng thẳng, hẳn là rất không dễ chịu. Phó Ngôn Khanh đưa lưng về phía các nàng, theo động tác của Triệu Tử Nghiễn mà từ từ bước lui, tay luôn giang rộng, khoảng cách vô cùng gần Triệu Tử Nghiễn, tùy thời sẵn sàng đi qua ôm lấy nàng.

Cảnh tượng này khiến Nhạc Dao vừa đau lòng lại vừa muốn cười, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng, điện hạ ở trên xe lăn đã năm tháng rồi, mỗi lần gặp nàng yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, Nhạc Dao lòng đều đắng chát, hôm nay có thể xem như tốt hơn rồi.

Triệu Tử Nghiễn nguyên bản chăm chú giữ thăng bằng rất tốt, chỉ là ánh mắt vừa liếc thấy Nhạc Dao, lập tức quay đầu đi nhìn các nàng, dưới chân mất khống chế liền ngã về phía trước, Phó Ngôn Khanh nhanh như chớp đỡ lấy nàng, ôm nàng đến trên xe lăn, ánh mắt lúc này khẽ lườm về phía Nhạc Dao.

Nhạc Dao tâm tình rất tốt, cũng không ngại Phó Ngôn Khanh trách cứ, thản nhiên ồ lên một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Quận chúa dáng dấp kia hiển nhiên chính là đang chăm hài tử đấy!"

"Nhạc Dao tỷ!" Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trở nên hồng, ánh mắt trợn lên mang theo tia cảnh cáo nhìn Nhạc Dao, làm cho nàng kia mau mau ngậm miệng.

---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play