Lễ Vạn Thọ đã đến, yến tiệc được tổ chức tại Tử Thần điện, Cảnh đế ngồi trên long ỷ, phía dưới văn võ bá quan cùng con cháu hoàng thất, sứ giả ngoại bang ngồi ở hai bên điện, cung nữ thái giám đứng kín phía bên ngoài liên tục dâng lên rượu ngon cùng món ngon.

Cảnh đế cao hứng ra lệnh mở tiệc, đại thái giám bên người lập tức cao giọng truyền, ngoài điện cổ nhạc trỗi lên. Thượng thư Liễu Tôn Thịnh, Đại tướng quân Lưu Hạo dẫn đầu văn võ bá quan có mặt, tay nâng chén rượu nhỏ, đồng thời quỳ lạy: "Chúng thần cung chúc sinh thần bệ hạ, nguyện bệ hạ thánh thể vĩnh an, sống lâu muôn tuổi, nguyện Đại Hạ mưa thuận gió hòa, vận mệnh quốc gia hưng thịnh!"

Cảnh đế tiếp nhận ly rượu từ Liêu tổng quản đưa tới, ngưỡng đầu uống xuống: "Chúng khanh gia bình thân!"

"Tạ bệ hạ!"

Sau khi toàn bộ quan lại làm lễ xong trở về, một vị sứ giả cùng đoàn tùy tùng cung kính bước lên, tay phải đặt lên vai cúi đầu thi lễ: "Bắc Lương quốc Tự Cừ Duyên, mang theo sứ thần cung chúc sinh thần bệ hạ, nguyện bệ hạ thọ cùng trời đất, hai nước đời đời giao hảo tốt đẹp."

Phó Ngôn Khanh ngồi bàn thứ tư phía bên trái, vì vậy nhìn thấy rất rõ Tự Cừ Duyên, người Bắc Lương vốn cao lớn thô kệch, nhưng vị vương tử này vẻ mặt tuấn tú, khí độ bất phàm, lại không hiện ra chút nào suy nhược, đứng giữa một đám đại hán thô ráp hết sức khiến người chú ý.

Cảnh đế cười ha ha: "Vất vả tiểu vương gia đến đây mừng đại thọ của trẫm. Trẫm mười năm trước cũng từng gặp qua ngươi, bất quá trong nháy mắt liền lớn lên như thế, dáng vẻ đường đường rồi, quả thật là hổ phụ sinh hổ tử."

Tự Cừ Duyên liền cười đáp: "Đại hãn thường xuyên nhắc tới bệ hạ, kể lại từ thời trẻ bệ hạ đã tư thế oai hùng, khiến tiểu vương kính nể không thôi. Lần này đến đây, Bắc Lương quốc mang theo ba trăm hãn huyết bảo mã, dê bò tất cả hai nghìn đầu, với tư cách thọ lễ, kính xin bệ hạ vui lòng nhận cho."

Hãn huyết bảo mã có thể gặp nhưng không thể cầu, chỉ có tộc nhân Bắc Lương quốc mới có thể đào tạo, một lần chúc thọ dâng lên ba trăm con, dĩ nhiên là ra tay rộng rãi, phía dưới nhịn không được thấp giọng kinh ngạc, Cảnh đế long nhan càng thêm vui vẻ, lập tức hạ lệnh quà đáp lễ hoàng kim ngàn lượng, bạch ngân một vạn, tơ lụa trăm gánh.

Triều thần đặc phái viên chúc thọ xong rồi,  liền đến phiên con cháu trong hoàng thất đến chúc tụng.

Đại hoàng tử đưa lên chính là một bức tranh cuốn. Cảnh đế đối với hắn có chút không lạnh không nhạt, chẳng qua là tùy ý tiếp tới. Triệu Ngạn Thành năm nay đã hai mươi tuổi, bởi vì chuyện của mẫu phi, mặc dù cố gắng khắc chế, giữa lông mày không giấu được tia bi thương.

Hắn nhìn Cảnh đế, cung kính nói: "Bức họa này chính là Hoài Nam công Thương Tùng Tử họa nên, tên là, 《 Ngàn dặm Cẩm Tú 》. Nhi thần nhớ rõ phụ hoàng từng nói qua rất là yêu thích tranh vẽ của Hoài Nam công, cho nên phái người âm thầm dò hỏi, tháng trước tìm được ở chỗ một lão nhân, hôm nay liền dâng lên cho phụ hoàng, hy vọng phụ hoàng có thể vui vẻ."

Cảnh đế hơi sững sờ, mở ra tranh cuộn, nhìn xem đường nét tinh tế họa, trong lòng thoáng xúc động, hắn đối với tranh chữ có chút yêu thích, tranh này đích thật là bản gốc. Hơn nữa ngụ ý vô cùng tốt,  hài nhi kia của hắn cũng không nhắc đến, chẳng qua là một lòng muốn hắn được vui vẻ, khiến Cảnh đế cũng không cách nào làm mặt lạnh, ấm giọng khen vài câu, thưởng mười viên minh châu, một hộp vàng lá, cũng coi như là khá hài lòng.

Nhị hoàng tử Triệu Thanh Thư, Tứ hoàng tử Triệu Nghiêm Cẩn, hai người dâng lên cũng không phải phàm phẩm, thập phần mới lạ. Triệu Thanh Thư dâng lên chính là một ngọc thạch hiếm lạ, bộ dáng rất giống ngọc tỷ, chất liệu lóng la lóng lánh, Cảnh đế gật đầu có chút vui vẻ.

Triệu Nghiêm Cẩn cũng không thua kém, đưa chính là kỳ hoa băng liên ở Tây Vực, băng liên cực kỳ khó tìm, bộ dáng thập phần xinh đẹp, có lời  đồn rằng băng liên trăm năm mới nở hoa, biểu tượng trường thọ, lại hết sức hợp với tình hình.

Triệu Hàm Khể bất quá mới mười hai tuổi, lại tự mình chép bổn hiếu kinh dâng lên, miệng lại gặp may, thực sự không có trở ngại.

Đến phiên Triệu Mặc Tiên, mọi người thấy thất công chúa cũng dâng lên tranh cuộn, còn tưởng rằng dâng quà giống nhau, kia bức 《 Ngàn dặm Cẩm Tú 》 dĩ nhiên nổi trội, lần này vô luận đưa cái gì, đều có vẻ hơi bình thường rồi.

Cảnh đế đối với thất hoàng nữ này khá là nuông chiều, nhìn nữ nhi đi lên, trong mắt mang theo tia yêu thương: "Tiên nhi đây lại muốn dâng bức họa gì cho phụ hoàng?"

Triệu Mặc Tiên ngẩng mặt lên có chút xấu hổ: "Đại hoàng huynh bức họa kia trân quý phi thường, phụ hoàng người lại một mực yêu thích văn chương Hoài Nam công, nhi thần đây chỉ là đưa lên bức họa do chính mình vẽ, tất nhiên không có cách nào so sánh được. Nhưng đây cũng là tấm lòng của nhi thần, dù cho nhi thần họa kém, hôm nay là đại thọ của phụ hoàng, người cũng không được ghét bỏ nhi thần nha."

Triệu Mặc Tiên nghe theo lời dặn của Tiêu quý phi, hiển nhiên biết rõ tâm tính của phụ hoàng mình, bậc đế vương cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, đã được hưởng đầy đủ kính sợ, ngược lại niềm vui nho nhỏ khi làm một phụ thân trong gia đình mới càng khiến cho hắn xúc động. Triệu Mặc Tiên ngày thường trước sau ở trước mặt Cảnh đế liền lễ nghĩa hiểu chuyện, nhưng cũng tỏ ra là một đứa trẻ biết quấn quýt, biết làm nũng, vừa tôn kính vừa gần gũi, điều này làm cho Cảnh đế càng thêm cưng chiều nàng. Nàng nói như thế, không hề khiến Cảnh đế không vui, ngược lại nở nụ cười: "Đây chính là đại thọ của trẫm, Tiên nhi liền muốn cò kè mặc cả với trẫm hay sao? Đến, để phụ hoàng xem một chút, Tiên nhi đây là vẽ cái gì?"

Triệu Mặc Tiên bước lên phía trước, trải ra tranh cuộn, bức họa dài sáu thước, nhìn qua giống như vẽ cảnh núi sông, Cảnh đế đến gần liền phát hiện, đây không chỉ là tranh, còn là một bức Đại Hạ bản đồ.

Nhưng bản đồ này so với bản đồ thường thấy có chút khác biệt, tất cả sông ngòi, đường núi trọng yếu đều được dùng màu sắc nổi bật để tô vẽ, những cứ điểm sát vùng biên giới được tô đậm, thậm chí còn có chú thích ở trên. Vùng biên giới giao với các nước láng giềng, địa thế hướng đi, nhìn một phát là thấy hết.

Cảnh đế cũng từng lãnh binh trải qua nhiều năm tháng chinh chiến, hắn dĩ nhiên biết rõ mức độ chuẩn xác của bản đồ này, tuy nét vẽ cùng chú thích còn hơi non nớt, nhưng càng có thể nói rõ đây là Triệu Mặc Tiên tự tay làm.

Cảnh đế nhìn xem Triệu Mặc Tiên, ánh mắt thoáng kinh ngạc: "Tiên nhi, đây là con tự làm?"

Triệu Mặc Tiên ngại ngùng mà gãi gãi đầu: "Tiên nhi không dám một mình kể công, bản đồ này, nhi thần lúc trước tại học tập binh pháp thì có qua ý tưởng, mặc dù nhi thần chưa từng rời khỏi kinh thành, những gì tra được trên kinh thư cũng có hạn, thế nhưng nhi thần đã nhờ cữu cữu hỗ trợ, thỉnh mời các vị tướng quân từ các tri châu, cùng dân chúng nơi đó thu thập thông tin, cho nên nhi thần mất hơn một năm rưỡi mới họa xong bản đồ này."

Cảnh đế nhìn xem Triệu Mặc Tiên vốn là đứa trẻ có chút ngây thơ, không ngờ lại dụng tâm đến như vậy, trong mắt hắn mạc danh biến ảo, lập tức cười cười: "Tốt! Không hổ là hài nhi của trẫm! Các vị ái khanh, nhìn xem, bản đồ này như thế nào?"

Quần thần bên dưới đều nhìn xem một lần, tán thưởng không thôi , chợt Đại tướng quân Lưu Hạo cảm thán hô: "Thất công chúa điện hạ tuổi nhỏ anh tài, bằng ấy tuổi liền có hiểu biết rộng, lại hiếu nghĩa vô cùng, chúc mừng bệ hạ!"

Còn lại bá quan văn võ cũng là phụ họa nói theo, Cảnh đế càng phát ra thoải mái, sau đó mắt nhìn Triệu Mặc Tiên, để nữ nhi lui xuống, tuy nhiên cũng không nhắc đến chuyện ban thưởng gì. Hắn ngược lại đưa mắt nhìn Phó Ngôn Khanh: "Trường Ninh."

Phó Ngôn Khanh lập tức bước ra, cung kính quỳ xuống: "Có Trường Ninh."

"Phụ vương của ngươi giờ phút này còn bề bộn việc chiến sự, lần này trẫm đại thọ hắn cũng không thể gấp trở về, cho nên cũng không thể tới thăm ngươi, nhiều năm như vậy, vất vả phụ vương của ngươi rồi, hôm nay để cho phụ tử ngươi chia lìa, trẫm thật cảm thấy hổ thẹn."

Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu: "Bệ hạ uy nghiêm, phụ vương không thể đến chúc thọ, bệ hạ chẳng những không trách tội, ngược lại hạ lệnh ban thưởng Tây Nam Vương Phủ, ân nghĩa vô song. Còn phụ tử chia lìa... Biên giới Tây Nam tình hình bất ổn, phụ vương có trách nhiệm thủ vệ biên cương, hơn nữa bảo vệ Đại Hạ, cũng là sứ mạng của phụ vương. Bệ hạ sợ nhi thần không người chiếu cố, đón vào trong cung, cũng là ưu ái rồi, nói gì áy náy? Trường Ninh sợ hãi."

Cảnh đế ánh mắt phức tạp: "Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi liền như thế hiểu được đại nghĩa, phụ vương của ngươi sinh nữ nhi tốt."

Phó Ngôn Khanh mặt đỏ hồng: "Bệ hạ quá khen rồi, so với mấy vị điện hạ, Trường Ninh kém xa. Hôm nay sinh thần bệ hạ, Trường Ninh lại không biết dâng gì thọ lễ, trước giờ mọi thứ của Trường Ninh đều là bệ hạ ban tặng, nhi thần làm sao có thể lại đem những vật đó dâng lên đây. Trước lúc vào cung, phụ vương thường cùng nhi thần nhắc tới, năm đó thời tuổi trẻ, người đi theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, bệ hạ đối phụ vương nồng hậu, không câu nệ lễ nghĩa quân thần, cùng nhau tập võ. Bộ kiếm pháp kia phụ vương cũng đã truyền lại cho nhi thần, nhi thần mặc dù không tinh thông, nhưng cũng biết được cơ bản. Phụ vương vô pháp tự mình chúc thọ, Trường Ninh liền cả gan ở trước mặt bệ hạ bêu xấu, múa ra mấy đường Phá Địch Kiếm Chiêu dâng lên góp vui."

Cảnh đế nghe nàng nói xong, liền thoáng  nhớ lại những tháng ngày tuổi trẻ ngông cuồng, lúc đó hắn còn không phải hoàng đế, cùng Phó Hoài mấy người nam chinh bắc chiến, tuy rằng nguy hiểm khó liệu, nhưng lại vô cùng phóng túng khoái hoạt.

"Cho phép, ban thưởng kiếm!" Cảnh đế phất phất tay, một lát sau thái giám nâng lên thanh trường kiếm, đưa cho Phó Ngôn Khanh.

Các vị bên dưới thấy quận chúa tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất có khí khái, nói mấy câu đều là chí tình chí lý, đều là dừng mắt ở trên người nàng.

Bộ này kiếm chiêu không thể so với giang hồ hiệp khách tùy ý cởi mở, nhưng lại là mấy người trãi qua trùng trùng điệp điệp chém giết, ở vạn địch bên trong mà luyện thành, từng chiêu từng thức cực kỳ đại khí bi thương. Phá địch thời điểm tử chiến đến cùng, nhiệt huyết sôi trào, đều ở trong đó. Phó Ngôn Khanh bất quá mười bốn tuổi, múa lên bộ kiếm pháp kia, nguyên bản chỉ thấy đẹp mắt mà thôi. Nhưng kiếp trước Phó Ngôn Khanh cũng đồng dạng trải qua rèn luyện trong khói lửa binh đao, trước khi chết có tuyệt cảnh nào mà chưa từng trải qua, nàng dĩ nhiên nhận thức được sự thê lương bi tráng trong từng đường kiếm.

Tuy nói hình thể hạn chế, Phó Ngôn Khanh cũng không thể bộc phát toàn bộ tâm tình, tuy nhiên cũng khiến cho quần thần bên dưới rung động, thiếu nữ yếu đuối bên trong xen lẫn nét bi hùng, thoạt nhìn mâu thuẫn nhưng lại gây xúc động lòng người.

Đôi mắt Cảnh đế càng ngày càng sâu, tựa hồ trở lại năm đó bên trong chiến trường. Cho đến khi chiêu thức cuối cùng  múa xong, thân kiếm khẽ run, Phó Ngôn Khanh cũng là trầm thấp thở phì phò.

Trên đại điện yên tĩnh hồi lâu, cuối cùng vẫn là Cảnh đế một tiếng cảm khái: "Tốt, quả thật là nữ nhi  của Tây Nam Vương, rất có phong cách của phụ thân, thưởng!"

Tự Cừ Duyên trong mắt cũng nhịn không được tràn đầy kinh ngạc, đứng lên nói: "Đại Hạ quả nhiên là nhân tài rất nhiều, đều là thiếu niên anh tài, tiểu vương ngưỡng mộ không thôi."

Bên dưới sứ thần các nước đều là tán thưởng, trước có Thất công chúa Triệu Mặc Tiên dâng giang sơn đồ, sau có Trường Ninh quận chúa dâng kiếm vũ, đều là bất phàm.

Phó Ngôn Khanh tạ ơn trở về, mỉm cười đối với Triệu Mặc Tiên đang ngồi bên kinh ngạc, sau đó cúi đầu tại trong lòng thở dài. Nàng làm như thế ngược lại không phải vì muốn náo động, chẳng qua là giữ lấy một chút hy vọng, hy vọng điều này có thể làm cho Cảnh đế nhớ lại lúc trước hắn và phụ vương cùng nhau vào sinh ra tử, kiềm chế lại lòng nghi ngờ cùng sát tâm nặng nề kia.

Triệu Mặc Tiên cho nàng rót chén rượu, nhỏ giọng nói: "Ta một mực không biết, ngươi múa kiếm tốt đến như vậy."

Phó Ngôn Khanh mím môi: "Chỉ là chút tài mọn, bộ kiếm pháp này vì phụ vương ưa thích, nên ta mới cố gắng rèn luyện, bất quá công phu của A Tiên cũng là tốt nhất trong thế hệ hoàng thất."

Triệu Mặc Tiên ánh mắt lóe lên một chút tự đắc, nhưng lại là cười nói: "Ngày bình thường ngươi cưỡi ngựa bắn cung cũng rất tốt, còn có bức bản đồ kia, ngươi giúp ta rất nhiều, cám ơn ngươi."

Phó Ngôn Khanh thoáng kinh ngạc, nàng trước kia đã giúp Triệu Mặc Tiên không ít lần, cũng hiếm khi thấy nàng ta cảm ơn một tiếng. Một lát sau, nàng giương lên gương mặt trẻ con tươi cười, lắc đầu. Ánh mắt nhưng cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tự Cừ Duyên ở bên đối diện. Dù sao nàng còn không biết rõ diễn biến của trận ám sát kia, một mực đề phòng cảnh giác màn diễn tấu của đoàn ca vũ nhân gian, tuy nhiên hết thảy đều diễn ra bình thản.

Yến hội về sau, quần thần đều đã cơm no rượu say, Cảnh đế hạ lệnh tan tiệc, sau đó cùng với các sứ thần và hoàng tử công chúa đi ngự hoa viên dạo chơi.

Cảnh đế uống nhiều rượu, tuy rằng chưa thực sự say, nhưng cùng Tự Cừ Duyên trước sau bàn về một ít sự tình đối ngoại, khá là hào hứng.

Trong ngự hoa viên có một đảo nhỏ giữa hồ, Tiêu quý phi cố ý ở trước mặt bố trí một phen, chung quanh thuyền hoa vờn quanh, đàn sáo dương cầm có chút dễ nghe. Cảnh đế mang theo đoàn người từ cầu ngọc thạch sắp sửa đi qua, dự định ở đó ngắm cảnh đàm đạo, mà Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Mặc Tiên theo sát sau lưng.

Từ lúc bước ra khỏi Tử Thần điện, Phó Ngôn Khanh liền khắp nơi lưu tâm, đi đến giữa cầu ngọc thạch nàng chợt phát hiện dưới mặt nước có chút dao động, lập tức cảm thấy căng thẳng. Rất nhanh, vài đạo thân ảnh nhanh như chớp vọt ra khỏi mặt nước! Bọt nước tóe lên đầy trời, che khuất tầm nhìn của những người xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play