Triệu Tử Nghiễn đời này kiếp này chỉ động tâm duy nhất một người, đó chính là nàng, nếu có một ngày, ta có thể cấp một người hứa hẹn cả đời, người kia chỉ có thể là nàng, duy nhất nàng mà thôi.

☆ ☆☆

Thấy quận chúa đã rời giường, Lạc Âm liền dặn dò phòng bếp mang đồ ăn sáng lên. Tiểu lung bao được hấp cách thủy, giờ khắc này vẫn còn nóng hổi, bếp lại làm chút canh tổ yến đồng thời bưng lên.

Hai người yên tĩnh dùng điểm tâm sáng, Triệu Tử Nghiễn thỉnh thoảng lại múc thêm cháo tổ yến cho Phó Ngôn Khanh.

Đợi dùng xong điểm tâm, Phó Ngôn Khanh mở miệng nói: "Chúng ta tìm thấy Tuyên Thạc rồi, nàng đã biết chưa?"

Triệu Tử Nghiễn mỉm cười: "Biết, đêm qua người của ta đã hồi báo rồi."

"Nàng muốn xử lý chuyện này thế nào?" Phó Ngôn Khanh thoáng nhìn khóe miệng nàng còn dính chút vụn bánh ngọt, đưa tay thay nàng xoa xoa, có chút bất đắc dĩ nói: "Làm sao còn giống như đứa trẻ."

Triệu Tử Nghiễn tùy ý động tác nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm qua Đại Lý Tự liền thăng đường xét xử vụ án Tuyên gia, nhị hoàng huynh cũng đã tìm được một tia manh mối, chỉ là còn thiếu chứng cứ thôi, tuy là không tìm được phần sổ sách kia, nhưng vụ án này liên quan đến hàng loạt quan chức trong triều, thậm chí có cả quan tam phẩm, số người bị bắt đã lên tới mấy chục người, dĩ nhiên không thể kết án sớm được. Tuyên Thạc hiện tại bị thương không nhẹ, hơn nữa Triệu Mặc Tiên chắc chắn sẽ không bỏ qua, nếu lúc này mang hắn trở về, quá mức mạo hiểm. Tạm thời cứ án binh bất động, để bọn người kia tưởng rằng đã tránh thoát được một kiếp, chỉ khi bọn họ đang ở đỉnh cao danh vọng mà bị kéo tuột xuống, hoàn toàn bị đánh nát, phần tuyệt vọng đó mới đủ chuộc lấy tội lỗi của bọn họ."

Phó Ngôn Khanh nghe trong lời của nàng tràn ngập lãnh ý, nhíu mày nói: "Ta hiểu được nàng hận bọn họ, nhưng là ở trước mặt ta, ta không muốn thấy dáng vẻ của nàng như vậy."

Triệu Tử Nghiễn sững sờ, lập tức áp sát đến bên nàng, nghiêm túc hỏi: "Vậy nàng muốn ta dáng vẻ như thế nào?"

Phó Ngôn Khanh thấy nàng nhích lại đây, cũng là nghiêng đầu tới: "Nàng nói thử xem?"

Lúc này Phó Ngôn Khanh đã triệt để đem tâm tư của mình buông xuống, giữa đôi lông mày lộ ra ý cười nhu hòa, nàng nhìn Triệu Tử Nghiễn, trong đôi mắt không chút nào che giấu sự vui vẻ.

Triệu Tử Nghiễn dĩ nhiên nhận ra nàng biến hóa, trong lòng dâng lên một cỗ tình ý khó nói nên lời, lập tức nghiêng thân đến, nhanh chóng hôn lên khóe môi Phó Ngôn Khanh.

Trộm hương xong rồi, nàng nheo mắt nhìn Phó Ngôn Khanh, có chút tinh nghịch nói: "Nàng muốn dáng vẻ ta thế này đúng không?"

Phó Ngôn Khanh có chút không tự nhiên mà quay đi, vội nâng chén trà nhấp một ngụm, che giấu đi đôi môi hồng nhuận, thấp giọng quát khẽ: "Hồ nháo, còn thể thống gì."

Triệu Tử Nghiễn cố nén cười, giả vờ kinh ngạc: "Nhưng ta thấy nàng nghiêng tới đây, ta cho là nàng muốn....."

Phó Ngôn Khanh híp mắt lại, nhéo nhéo đôi gò má của nàng: "Nàng đây là tiểu nhân đắc chí, buổi trưa ngày hôm qua còn chạy trốn đến nhanh, hôm nay làm sao da liền dày lên thế này?"

Triệu Tử Nghiễn cũng không phản kháng, tùy ý người kia nắm lấy, một lát sau nàng duỗi tay, đem tay Phó Ngôn Khanh ấp ở trong tay mình, nhẹ giọng nói: "Lúc đó khiếp đảm, là vì sợ tổn thương nàng, bây giờ làm càn, là vì hiểu được nàng dung túng."

Phó Ngôn Khanh nhìn người trước mắt, trong lòng không diễn tả được là tư vị gì. Vốn cho là chính mình rất khó tiếp nhận Triệu Tử Nghiễn, nhưng đêm qua ngầm đồng ý với nàng ấy, càng làm cho nàng cả người nhẹ nhõm. Nhìn tiểu hài tử lúc trước nàng một mực nuôi dưỡng, nay đã trở thành ý trung nhân của nàng, nghe nàng ấy dịu dàng mà nói những lời tâm tình, để đáy lòng Phó Ngôn Khanh thoáng chốc mềm thành một mảnh, cảm giác tốt đẹp đến không gì sánh được.

Bất quá nàng đương nhiên sẽ không rõ ràng như thế biểu hiện ra, chỉ là nhàn nhạt hừ một tiếng: "Ta khi nào nói qua sẽ dung túng nàng, như thế tự chủ trương, lại từ nơi nào học được?"

Triệu Tử Nghiễn rất có lòng kiên trì, lại hiểu rõ nàng, cười nhẹ nói: "Ta khi còn bé những điều kia là do một tay nàng dạy, tiên sinh, nàng nói đệ tử ta là từ nơi nào học được? Hôm qua buổi trưa ta hôn nàng, nàng không trốn, đêm qua ta hôn nàng, nàng cũng thực ngoan ngoãn, vừa rồi...."

Phó Ngôn Khanh lần này không kìm được nữa: "Không cho phép nhiều lời."

Triệu Tử Nghiễn thu lại thần sắc, chậm rãi ngồi thẳng người, bình tĩnh nhìn Phó Ngôn Khanh: "Khanh Nhi, đêm qua ta hỏi nàng, nàng có hay không yêu thích ta, giống như ta yêu thích nàng, mặc dù nàng chưa chính thức đáp ta, nhưng cũng thừa nhận rồi đấy." Nói xong, nàng cúi đầu, vân vê ống tay áo: "Nhưng lúc đó nàng uống say, cũng không biết có tính là nhận lời ta hay không. Ta...ta hỏi nàng một lần nữa, nàng chấp nhận ở cùng ta một chỗ sao, dù cho ta là một nữ tử, lại thêm một cái phiền phức cửu điện hạ quấn quanh người?"

Ánh mắt Phó Ngôn Khanh mềm mại, ôn nhu nói: "Nàng đấy, mới vừa rồi không phải một mực khẳng định ta dung túng nàng sao, giờ đây lại hỏi ta những điều ngốc nghếch thế này. Nàng biết không, lúc trước phát hiện ra tình cảm dành cho nàng, ta vốn dự định liền như vậy chôn kín trong lòng. Bởi vì nàng và ta thân phận đặc thù, cả hai lại đều là nữ tử, phần tình cảm này quá mức mạo hiểm. Huống chi ngày sau nàng trở thành hoàng đế, tất nhiên tránh không được bởi vì con nối dõi...mà tuyển hoàng phu. Thế nhưng, ta phát hiện đã quá muộn, đã không cách nào thoát thân được rồi."

Triệu Tử Nghiễn nghe được khóe mắt đỏ lên, nàng tựa hồ đã quên, không chỉ bản thân nàng có nỗi niềm khó nói, Phó Ngôn Khanh còn có trăm mối suy tư, nàng ấy lo lắng chuyện sau này còn vượt xa suy nghĩ của nàng, vậy mà nàng chỉ lo chính mình rối rắm, đã quên rằng nàng ấy cũng rất khó xử, quả nhiên nàng thật ngu ngốc mà.

Trong lòng cảm động cùng áy náy đan xen, để Triệu Tử Nghiễn có chút khó có thể chịu đựng, nàng đưa tay đem Phó Ngôn Khanh gắt gao ôm vào trong ngực, run giọng nói: "Thực xin lỗi, là ta ích kỷ."

Phó Ngôn Khanh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng ôm lấy, nàng ôm rất gấp, chính là cái ôm này lại mềm mại ngoài dự liệu, mang theo cỗ mùi hương thơm mát. Nhận ra thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: "Ngoan, nàng cuối cùng xem như hiểu được rồi, đừng hỏi ta những điều như vậy nữa."

"Ta sẽ không."

Phó Ngôn Khanh nghe nàng nói một câu không đầu không đuôi, theo bản năng hỏi lại: "Ân?"

Triệu Tử Nghiễn vòng tay quấn lấy eo nàng, cọ cọ gương mặt vào đầu vai nàng: "Nếu ngày sau ta làm hoàng đế, ta tuyệt đối sẽ không lập hoàng phu. Triệu Tử Nghiễn đời này kiếp này chỉ động tâm duy nhất một người, đó chính là nàng, nếu có một ngày, ta có thể cấp một người hứa hẹn cả đời, người kia chỉ có thể là nàng, duy nhất nàng mà thôi."

Phó Ngôn Khanh nghe mà có chút giật mình, sau khi lấy lại tinh thần liền nở nụ cười nhu hòa, trầm giọng nói: "Bất quá ta vừa mới nhận lời nàng, nàng làm sao liền như thế dỗ người."

Triệu Tử Nghiễn buông nàng ra, nắm tay nàng lắc lắc: "Ta cũng không phải dỗ nàng, đó đều là những lời chân thành tận đáy lòng. Ta trước ở trong cung đã thấy đủ nhiều cái gọi là ân sủng đế vương, con cháu hoàng thất đời đời đều kết hôn vì lợi ích vương vị, ta cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ thật lòng yêu thích một người, những tình thoại mà người yêu ở giữa dành cho nhau, ta thật nghe không đến. Nhưng bây giờ ta yêu thích nàng, liền cảm thấy bày tỏ như thế nào đều không đủ."

Bị ánh mắt sáng lấp lánh của nàng ôm lấy, Phó Ngôn Khanh có chút thẹn đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, hiện tại Tiêu Thác đã đến ích Châu, đám người Triệu Mặc Tiên sẽ rất nhanh ra tay tìm kiếm mảnh tàng bảo đồ còn lại, tình huống nơi đó của nàng thế nào rồi?"

Phó Ngôn Khanh dời đi đề tài, trong lòng âm thầm suy nghĩ, mình dù sao cũng lớn tuổi rồi, sánh không được với đứa trẻ này, nàng ấy cứ thản nhiên mà nói ra những lời tâm tình khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh, nàng nơi nào chịu đựng nổi.

Triệu Tử Nghiễn phát giác nàng thẹn thùng, cũng không trêu đùa nàng nữa, nghiêm túc nói: "Ta hiểu được, vì lẽ đó ta sẽ đích thân đi một chuyến đến Huyễn Ảnh Sơn Trang."

"Nàng tự mình đi?" Phó Ngôn Khanh thoáng nhíu mày.

"Không sai, Huyễn Ảnh Sơn Trang trong chốn giang hồ, chính tà hai bên đều rất có uy vọng. Trang chủ Diêu Thanh Sơn cũng là nhân vật ghê gớm. Tuy nói Quỷ Lâu nếu muốn vật kia từ Huyễn Ảnh Sơn Trang, cũng không phải không thể, chỉ là đánh đổi thật không nhỏ. Hơn nữa, ta còn muốn đưa một phần đại lễ cho Triệu Mặc Tiên, nếu không có sự giúp đỡ của trang chủ, phần đại lễ này sợ là chuẩn bị không tốt rồi."

"Thế nhưng, người trong giang hồ xưa nay không thích cùng triều đình giao thiệp, nàng tự mình đi sẽ ổn sao?"

Triệu Tử Nghiễn ôn thanh nói: "Nàng đã quên, ta tốt xấu cũng là Lâu Chủ, những năm này sự kiện lớn trong Quỷ Lâu ta đều có tham gia, cũng xem như là người trong giang hồ rồi. Hơn nữa, dù vị trang chủ kia có nguyện ý hay không, ta cũng sẽ có cách buộc hắn phải hợp tác."

Phó Ngôn Khanh gật đầu: "Vậy ta đi cùng nàng."

Triệu Tử Nghiễn sững sờ, có chút do dự: "Nàng vừa mới đến kinh thành, sợ rằng có thật nhiều chuyện cần làm, hơn nữa chuyến này đi Sóc Châu, đường xá xa xôi, chốn giang hồ cũng là nguy hiểm khôn lường, ta đây thân phận ở Quỷ Lâu sẽ không việc gì, nhưng nàng...."

Phó Ngôn Khanh liếc mắt nhìn nàng, chậm rãi đứng lên, không nóng không lạnh nói: "Thịnh gia chuẩn bị nhập một lượng lớn hàng hóa từ Sóc Châu, đều là những dược liệu quý hiếm cùng ngọc khí châu báu giá trị cao, từ Sóc Châu đến kinh thành phải đi qua Yên Vân Thập Bát Trại. Trước đây Thịnh gia cùng Yên Vân Trại nước sông không phạm nước giếng, vận chuyển hàng hóa qua lại cũng liền bình an vô sự. Chỉ là gần đây thủ lĩnh Yên Vân Trại đã bị giết, nhị đương gia Liên Mục liền chiếm quyền. Hắn không hiểu vì sao si mê Thịnh Vũ, liên tục đi Thịnh gia cầu hôn nhưng đều bị từ chối, suýt chút nữa đã xảy ra xung động lớn. Liên Mục không phải người quân tử, vẫn không chịu bỏ qua, lần này sợ là gây khó dễ cho Thịnh Vũ. Số hàng kia không thể chậm trễ, không có khả năng đi đường vòng, vì lẽ đó ta mới quyết định đến Sóc Châu."

Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng, con mắt chớp chớp, cuối cùng mất mát nói: "Nguyên lai nàng đi không phải vì lo lắng cho ta, lại là vì Thịnh Vũ."

Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Triệu Tử Nghiễn, nàng lại cùng ta giả vờ đáng thương sao."

"Xì" Triệu Tử Nghiễn lập tức bật cười, áp đến gần nàng: "Khanh Nhi vẫn là như thế thích khẩu thị tâm phi, lo lắng cho ta liền nói thẳng, cần gì vòng qua lượn lại, lôi kéo người khác làm cái cớ."

Phó Ngôn Khanh có chút thẹn quá thành giận: "Ta vốn là như thế, nàng nếu không thích, có thể đi tìm cái trực tiếp."

Triệu Tử Nghiễn vội vàng lắc đầu: "Đáng tiếc ta liền thích nàng như vậy, dù nàng có đem ta lượn quanh đến chết, ta cũng vui vẻ chịu đựng."

Hai người ngươi tới ta đi, náo loạn một trận, một hồi lâu mới khôi phục lại dáng dấp thường ngày.

Mà ở bên phủ công chúa điện hạ, Si Mị cùng Nghiêm Văn đem một chồng văn thư đi vào thư phòng, lúc này ở trên thư án đã chồng chất rất nhiều sự vụ cần giải quyết. Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Si Mị rốt cuộc không thể không ở tường viện gõ mấy lần.

Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu, vội rời khỏi vòng tay của người kia: "Tử Nghiễn, sợ là có chuyện tìm nàng rồi."

Triệu Tử Nghiễn vẻ mặt có chút buồn bực, liếc mắt về phía tường viện: "Gần đây trong phủ nạn chuột nghiêm trọng, sợ là những vật kia đói bụng, lại đi ra náo loạn rồi, không có việc gì."

Triệu Tử Nghiễn vừa dứt lời, Phó Ngôn Khanh tinh tường cảm giác tiếng gõ đột nhiên ngưng lại. Nàng khẽ cười thành tiếng, những người kia đi theo đứa trẻ này, thật sự là khổ cực rồi.

"Ngoan, không nên hồ đồ, nàng trở về xem một chút, buổi trưa lại sang đây dùng bữa, ta cho phòng bếp chuẩn bị món cá giấm đường mà nàng thích nhất, có được hay không?" Phó Ngôn Khanh ánh mắt cưng chiều, nhẹ giọng dỗ nàng.

"Tốt lắm, ta còn muốn nàng làm canh hoa sen nữa."

"Được."

Triệu Tử Nghiễn dán vào Phó Ngôn Khanh đòi hỏi một phen, sau đó mới chậm rì rì trở về phủ, vừa tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy sắc mặt đen thui của Si Mị. Nàng sờ sờ mũi, giống như tùy ý nói: "Ngươi vì sao ở đây, có chuyện gì khẩn cấp sao?"

"Thuộc hạ không dám, không sánh được chủ nhân cùng vị kia làm nũng khẩn cấp."

Triệu Tử Nghiễn bị nghẹn một hồi, sắc mặt thoáng ửng hồng: "Ngươi bản thân là ám vệ, sao có thể nhìn chằm chằm chuyện kia như vậy."

"Chủ nhân thứ tội, thuộc hạ vì đói bụng, đi ra náo loạn mới tình cờ nhìn thấy."

Triệu Tử Nghiễn quả thực nhịn không nổi bật cười, Si Mị ngày thường lời nói hành động quỷ dị, hôm nay vì sao lại đối đáp trôi chảy thế này.

"Si Mị, ta không ngờ đấy, khả năng giao tiếp của ngươi càng ngày càng tiến bộ. Xem ra, ta đây làm tấm gương cũng không tệ, không uổng công ta mang theo ngươi hai năm nay rồi."

Si Mị khẽ hừ một tiếng, chỉ vào đống văn thư chồng chất như núi trên bàn: "Những văn thư này chủ nhân phải tự mình xử lý, bên trái là tin tức cùng hồi báo sự vụ trong lâu của các vị Ám Chủ. Bên phải là công văn trong triều cần chủ nhân phê duyệt, đều rất khẩn cấp, hy vọng chủ nhân...siêng năng một chút."

"Ta biết rồi, cực khổ ngươi." Triệu Tử Nghiễn nghiêm túc nói, ánh mắt lập tức tập trung xử lý công văn trên bàn, cuối cùng cũng coi như trấn an được người nào đó bị nói là con chuột.

Si Mị lui khỏi phòng rồi, liền nghe được một tiếng lầm bầm phát ra từ trong phòng: "Ôi, nhiều việc như vậy, ta làm sao có thể sang dán lấy nàng đây?"

Si Mị khẽ lắc đầu thở dài, chủ nhân đây là trọng sắc khinh việc, ngày xưa rõ ràng người nghiêm túc xử lý công vụ đến mất ăn mất ngủ, nàng còn hận không thể phụ giúp người bớt đi chút vất vả, để người nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại, chủ nhân sao có thể như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play