Triệu Tử Nghiễn ngồi trong thư phòng, yên tĩnh nhìn trong tay phong thư, vẻ mặt nàng có chút lãnh đạm. Sau đó nhưng là đem thư nắm chặt, vận khởi nội lực, lúc buông ra thư đã hóa thành từng mảnh vụn li ti.

Đặt bút viết lên trên giấy, vuốt lại gọn gàng, bỏ vào lá thư dán kín lại, nàng nhẹ nhàng vỗ tay ba lần. Trong nháy mắt một đạo hắc ảnh quỷ mị đáp xuống trước người nàng, không một tiếng động, cúi đầu quỳ một chân xuống.

Triệu Tử Nghiễn đem thư đưa cho người đó, chậm rãi mở miệng: "Ngươi là người trong giang hồ, chuyện giang hồ, ngươi hiểu so với ta nhiều. Chuyện này giao cho các ngươi, chính là thích hợp nhất. Theo dõi Lạc Ảnh Sơn Trang, nếu nhìn thấy người khả nghi ra vào, lập tức báo cho ta, công việc cụ thể cứ dựa theo thư mà làm."

Hắc ảnh cung kính tiếp nhận, làm thi lễ, mở cửa sổ lặng yên rời đi. Người này ở năm nàng mười sáu tuổi, đột nhiên tiến đến tìm nàng, nói là phụng lệnh đến đây tôn nàng làm chủ nhân. Lúc đầu Triệu Tử Nghiễn tất nhiên không dám dễ dàng tin tưởng, thái độ cũng là không lạnh không nhạt, mà nhiều lần nàng hành sự gặp phải nguy hiểm, đều được những người này hết lòng tương trợ, làm nàng rất là đau đầu.

Sau vài lần tiếp xúc, nàng nhận ra tránh né bọn họ không được, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền. Sau đó thế nhưng phát hiện, những người này cư nhiên là người của Quỷ Lâu, vốn là nơi khiến người trong chốn giang hồ vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Quỷ Lâu trong giang hồ thật sự danh bất hư truyền, tới vô ảnh đi vô tung, giống như ma quỷ, hành sự cũng rất ác liệt, người nào bị bọn họ theo dõi, thật sự là như rơi vào địa ngục, không chết không thôi. Nếu không phải Quỷ Lâu xưa nay hiếm khi nhúng tay vào chuyện giang hồ, sợ là chọc cho lòng người khắp nơi hoang mang.

Triệu Tử Nghiễn minh bạch, người của Quỷ Lâu nhất định sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới nàng, nhưng vô luận như thế nào dò hỏi, bọn họ đều là nói năng thận trọng. Tuy bọn họ tính cách cứng ngắt, cơ bản đều thuộc dạng đánh chết cũng không chịu nhiều lời, nhưng Triệu Tử Nghiễn rốt cuộc yên tâm, ít nhất, những người này tuyệt sẽ không cùng triều đình giao tiếp, hơn nữa nàng đang lúc cần người,  lực lượng như vậy cùng nàng mà nói, tuyệt đối lợi nhiều hơn hại. Cho nên nàng cũng không còn  để ý đến chuyện mình vì sao được bọn họ tôn sùng như vậy, dù sao cũng tra không được tung tích gì.

Nghĩ đến tin tức trong thư vừa rồi nhận được, nàng nhịn không được nhớ tới Phó Ngôn Khanh. Đã nhiều ngày trôi qua, vẫn tìm không thấy bóng dáng của nàng ấy. Đêm đó đồ vật mà nàng ấy lấy được, khả năng tám chín phần là giả, Triệu Mặc Tiên không đơn giản như vậy, không biết nàng ấy có nhận ra không.

Đương lúc nàng xuất thần suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị vệ: "Bái kiến thất điện hạ!"

Triệu Tử Nghiễn ánh mắt ngưng lại, vừa đứng dậy đã thấy Triệu Mặc Tiên đẩy cửa bước vào, ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng, thần sắc rõ ràng không vui.

Hai thị vệ gác cửa nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn, vội thấp giọng nói: "Điện hạ." Trên mặt biểu tình có chút thấp thỏm.

Triệu Tử Nghiễn nhẹ giọng nói: "Đều đi xuống đi, không có lệnh của ta, đừng tới đây quấy rầy."

"Vâng!" Hai người có chút chịu không nổi không khí lúc này, như trút được gánh nặng lui ra.

"Hoàng tỷ đến đây có chuyện gì?"

Triệu Mặc Tiên hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt như có mây đen bao phủ: "Là vì chuyện gì, muội không rõ ràng lắm sao? Như thế nào, hiện giờ xem như đã đủ lông đủ cánh, muốn bay lên trời rồi sao?"

"Tử Nghiễn không dám."

"Không dám? Ta hỏi muội, hôm trước giải quyết chuyện Lý ngự sử, mấy người chạy thoát kia có phải là muội cố tình thả đi? Còn có Ngọc Nhiêu, ngày ấy cùng muội đi Bích Ngọc Các, liền rốt cuộc không có tung tích, đừng nói với ta là cho nàng ta trở về Thần Cơ Doanh rồi!"

Triệu Tử Nghiễn rũ xuống hai tròng mắt: "Lý gia có người chạy thoát đúng là ngoài ý muốn, còn chuyện Ngọc Nhiêu, nữ nhân này ở sau lưng dối gạt ta, nên ta không giữ lại."

"Muội dám tự ý xử lý nàng ta? Ha ha...... Triệu Tử Nghiễn, muội chính là đã quên, muội ở trong mắt ta, cùng đám hạ nhân kia đều giống nhau!" Triệu Mặc Tiên cười lên khinh thường, sau đó ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.

Nàng ta chậm rãi đi vòng quanh, treo một cái bình sứ màu tím ở giữa hai ngón tay, tùy ý thưởng thức. Nàng ta đong đưa bình sứ, trên mặt càng cười đến trào phúng: "Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay chính là ngày rằm rồi. Không biết hoàng muội của ta, thân thể nhưng có khỏe không?"

Triệu Tử  Nghiễn hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua Triệu Mặc Tiên, tùy ý nhìn đến bình nhỏ kia, con ngươi như mực không buồn không vui, giống như không thèm quan tâm đến những lời Triệu Mặc Tiên vừa nói.

Đã quen nhìn xem nàng một bộ dáng yếu đuối nhu thuận, hiện giờ thấy nàng bình tĩnh như vậy, Triệu mặc Tiên không khỏi tức giận, trong mắt nổi lên tia lạnh lẽo: "Đúng rồi, hoàng muội thân thể thoạt nhìn rất tốt, cái này sợ cũng không cần."

Dứt lời, ngón tay nàng ta nhẹ đảo, chất lỏng trắng ngà trong bình liền theo đó chảy hết xuống dưới.

Triệu Tử Nghiễn nhìn bình nhỏ đã hoàn toàn trống không, trên mặt cũng không một tia cảm xúc. Triệu Mặc Tiên đem bình rỗng ném xuống đất, xoay người nhanh chóng rời đi.

Đợi nàng ta đi xa, Triệu Tử Nghiễn lúc này mới cúi đầu, suối tóc thật dài rũ xuống thái dương, che đi nửa gương mặt của nàng. Cho đến khi bóng đêm đổ xuống, nàng cuộn chặt thân mình, ngón tay trắng nõn ấn ở ngực, trên mu bàn tay đều nổi lên gân xanh. Đến cuối cùng, nàng quỳ một chân trên mặt đất, tay trái nắm vào chiếc ghế gỗ, lưu lại trên đó dấu tay thật sâu. Thân thể đơn bạc không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố đè nén lại sự thống khổ, tay nắm chặt khớp hàm không cho âm thanh lọt ra ngoài.

Phó Ngôn Khanh ở tại thị trấn ngoại thành đã mấy ngày, trong lòng không khỏi bất an, từng ngày trôi qua bình yên vô sự, nhưng nàng lại nhịn không được lo lắng Triệu Tử Nghiễn. Đứa trẻ cố chấp kia từ nhỏ chính là như vậy, ngoài mặt cúi đầu để cho mẹ con Triệu Mặc Tiên khi dễ, nhưng trong xương cốt lại vô cùng quật cường. Có một số chuyện, nàng ấy tình nguyện bản thân chịu khổ, cũng muốn đi làm, giống như lần này...

Nhìn ngoài cửa sổ ánh dương ấm áp ôn hòa, Phó Ngôn Khanh đẩy cửa ra sân, đề thanh nói: "Phó Dương!"

"Hồi quận chúa, có thuộc hạ."  Phó Dương vội tiến lại đây, cung kính trả lời.

"Chúng ta đã ở đây mấy ngày, ngươi đi kinh thành nhìn xem tình huống như thế nào. Lần này chúng ta thất bại, cần phải thay đổi kế hoạch, trước hết cần ở kinh thành ổn định vững vàng, càng nhanh càng tốt."

"Vâng, thuộc hạ minh bạch."

"Đúng rồi." Thấy Phó Dương xoay người chuẩn bị đi, Phó Ngôn Khanh vội gọi hắn lại: "Điều tra thêm một chút tình hình các vị hoàng tử công chúa nắm quyền trong triều, đặc biệt là thất công chúa, còn có....người vẫn luôn đi theo nàng ta, cửu công chúa."

Phó Dương nhìn biểu hiện của quận chúa, cảm thấy có chút khó hiểu, nhiều năm như vậy, hắn đã quen nhìn quận chúa một mặt không gợn sóng, trầm tĩnh đạm nhạt. Chính là lời nói mới vừa rồi, tuy vẫn không chút độ ấm, nhưng ẩn ẩn không được tự nhiên.

Chỉ là đi theo quận chúa nhiều năm như vậy, hắn biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Liền cúi đầu nhận lệnh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thẳng đến khi chạng vạng tối, Phó Dương mới trở về. Lúc này Phó Ngôn Khanh đang cầm một quyển sách, cũng không lòng dạ nào xem, thấy hắn tiến vào, lập tức buông sách: "Như thế nào, tình huống ra sao?"

Nghe được giọng nói của nàng có chút vội vàng, Phó Dương cũng không trì hoãn: "Quận chúa, kinh thành rất yên ổn, người của phủ Dụ Thân Vương tựa hồ đã ngưng lục soát. Thuộc hạ gặp qua Tiết đại thống lĩnh, ngài ấy nói gần nhất Cảnh đế phái thất công chúa đi gom góp quân lương, Triệu Mặc Tiên lúc này vô cùng bận rộn."

"Những người khác thì sao?"

Phó Dương hơi ngưng lại, nói tiếp: "Tứ hoàng tử hiện đang đối chọi gay gắt cùng thất công chúa, hôm trước làm ầm ĩ giữa triều, nên hiện tứ hoàng tử đang bị Cảnh đế phạt không cho rời phủ. Những vị còn lại không có động tĩnh gì, riêng vị cửu công chúa kia, nghe nói bị bệnh, hai ngày nay vẫn chưa thượng triều."

"Bị bệnh?" Phó Ngôn Khanh sắc mặt khẽ biến, ngữ điệu cũng có chút kỳ quái.

"Vâng, quận chúa, chính là có cái gì không đúng?"

"Không có việc gì." Phó Ngôn Khanh đứng dậy đi qua đi lại vài bước, xoay người nói: "Phó Dương, các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta liền vào kinh."

"Quận chúa, người định đi tìm Lý đại nhân sao?" Phó dương do dự một chút, tiếp tục nói: "Tuy nói, Lý đại nhân cùng Vương gia từng là tình cảm nồng hậu, nhưng từ lúc Cảnh đế đối vương gia nghi kỵ sâu sắc, Lý đại nhân lại là đại thần trong  triều, mấy năm nay cũng không còn thư từ qua lại nữa, vạn nhất hắn..."

Phó Ngôn Khanh cười khẽ: "Không tồi, ngày xưa chỉ là một tiểu tướng hay làm liều, hiện giờ cũng có thể suy nghĩ chu toàn như vậy."

Phó Dương da mặt đỏ lên: "Quận chúa chớ có trêu chọc thuộc hạ."

"Ngươi nói rất đúng, bất quá ta tin tưởng phụ vương, lúc trước người cùng ta nhắc tới Lý đại nhân, liền đoán được ngày sau ta sẽ đến Lý phủ cầu viện. Nếu không thực sự tin tưởng, phụ vương sẽ không như vậy khinh suất. Bất quá, cẩn thận vẫn là hơn, Tiết thống lĩnh chúng ta hoàn toàn có thể tin được, trước đến chỗ ngài ấy thăm dò, rồi sau đó chúng ta lại tính tiếp."

"Quận chúa cao minh!"

Sáng sớm ngày thứ hai, Phó Ngôn Khanh liền cùng Phó Dương, Lạc Âm, ba người cải trang thành chủ tớ nhà thương phú, đánh xe ngựa tiến vào kinh thành.

Phố Trường Ương như cũ phồn hoa náo nhiệt, cửa hiện lớn nhỏ trùng điệp sôi nổi vô cùng, người đến người đi tấp nập, là một trong những nơi hưng thịnh nhất kinh thành.

Lần trước tới có chút vội vàng, lần này Phó Ngôn Khanh ngồi ở trên xe ngựa, hơi vén lên bức màn, lẳng lặng nhìn xem cảnh vật xa lạ mà quen thuộc. Ánh sáng mặt trời sáng rỡ chiếu xuống một đường bóng râm, lộc cộc tiếng vó ngựa dẫm lên nền đá xanh, hướng Tiết phủ mà đi tới.

Xe ngựa ngừng ở trước một tòa phủ lớn, mái ngói có chút cổ xưa, hai bên sư tử bằng đá cũng có chút bong tróc, nhưng cũng không làm giảm đi uy phong trong đó. Phó Ngôn Khanh chỉnh lý lại y phục, tiến đến đối với hai thị vệ mặt lạnh như tiền hơi cúi chào:  "Hai vị đại ca, thỉnh cầu thông báo đến Tiết thống lĩnh, Tô Cẩn theo hẹn đến đây hội kiến."

Hai thị vệ quét mắt qua ba người các nàng một cái, nhìn xem nàng một thân áo xanh tơ lụa thượng đẳng, gương mặt không quá kinh diễm nhưng đôi mắt lại sáng trong như ngọc lưu ly, ánh mắt trầm tĩnh nhìn bọn họ. Phía sau một nam một nữ đứng như tượng đá, lặng im chờ đợi, hiển nhiên không phải bá tánh bình thường.

Một thị vệ lập tức đi vào trong phủ bẩm báo. Ngay sau đó, từ trong phủ bước ra một vị nam nhân mặc huyền sắc võ phục, dáng vẻ uy vũ, râu tóc nhiễm sương, trên gương mặt cương nghị, một đôi mắt hổ sáng ngời có thần.

Thấy Phó Ngôn Khanh, hắn vội vàng đánh giá một phen, sửng sốt một lát nhưng ngay sau đó ha ha nở nụ cười: "Tiểu Cẩn Nhi, nhiều năm như vậy không thấy, liền từ tiểu nha đầu trở thành đại cô nương."

"Tiết thúc thúc, thúc vẫn là như cũ, uy phong không giảm."

"Ha ha, ta đã già, nơi nào so năm đó. Tới tới, mau tiến vào." Hắn mang theo Phó Ngôn Khanh vào phủ, ngay sau đó lớn tiếng nói: "Lão Thường, chất nữ của ta đến, mau mau dặn dò nhà bếp làm thức ăn ngon, đồng thời đem vò rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm nhất lên đây!"

Lão Thường trên mặt cười tủm tỉm, nhanh chóng đi sắp xếp.

Phó Ngôn Khanh ý cười trong suốt: "Con vẫn nhớ xưa nay Tiết thúc thúc thích rượu, lần này đặc biệt mang theo mấy vò Điêu Mai Tửu của quê nhà đến tặng người, A Dương, mang rượu dâng lên."

Tiết Hằng nghe xong đôi mắt đều sáng: "Tiểu Cẩn Nhi, vẫn là con hiểu ta."

Chờ sau khi bếp dọn lên một bàn mỹ thực cùng rượu ngon, Tiết Hằng cho tất cả lui ra ngoài, thu lại dáng vẻ tùy ý, nghiêm túc nói: "Tiểu quận chúa, con chính là chuẩn bị động thủ?"

Phó Ngôn Khanh gật đầu: "Tiết thúc thúc, đương kim hoàng thượng lòng nghi ngờ rất lớn, phụ vương cho dù đã mai danh ẩn tích, nhưng mấy năm nay, những quan viên lớn bé có mối quan hệ tốt với Tây Nam vương phủ đều lần lượt bị hại. Cảnh đế phái ám vệ đến Đại Lý ngày đêm theo dõi, cũng là nhiều không kể xiết. Tây cảnh bắc cảnh sớm hay muộn sẽ động can qua, lúc đó, phụ vương còn có thể hay không tránh được kiếp nạn này, con cũng không biết."

Dứt lời nàng khẽ thở dài một cái: "Hơn nữa, có chút lời bất kính nhưng con vẫn muốn nói, đương kim bệ hạ thân mình chỉ sợ chịu không được bao lâu." Nàng nhớ rõ đời trước, Cảnh Đế mùa xuân sang năm liền băng hà.

"Sao con dám nói những lời này!" Tiết Hằng giật mình mà trừng lớn mắt.

"Nghe nói bệ hạ mấy năm nay trầm mê với luyện chế tiên đan?"

"Không sai, nghe nói thất điện hạ vì trị liệu cho bệnh tình của hoàng thượng, khắp nơi tìm thuốc, sau đó thỉnh được một vị tiên nhân vào cung." Tiết Hằng nhíu mày, ngay sau đó kinh ngạc nói: "Ý của con là, tiên đan có vấn đề?"

"Sinh lão bệnh tử, không người nào có thể tránh khỏi. Từ xưa đến nay, bậc đế vương nào cũng muốn trường sinh bất tử, một lòng truy cầu tiên đan. Mà loại đồ vật này, rốt cuộc chỉ là cướp đi chút tinh khí còn sót lại, ăn vào một thời gian, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát."

Tiết Hằng gật gật đầu, hắn tuy là võ biền, nhưng có một số việc hắn vẫn xem thấu, hắn có chút lo lắng mà nhìn Phó Ngôn Khanh: "Tính cách của tiểu quận chúa cùng vương gia, ta rất rõ ràng, sẽ không mơ ước vị trí kia, nhưng làm cách nào có thể tránh được họa diệt vong cho Tây Nam vương phủ?"

Phó Ngôn Khanh mày đẹp hơi ninh: "Lòng dạ đế vương, thâm sâu khó lường. Một khi lòng nghi ngờ của hắn bị người kích động, vô luận chúng ta tiến hay lùi, ở trong mắt hắn đều là có ý đồ riêng. Phụ vương tuy có tâm giải giáp, nhưng một ngày còn Tây Nam vương phủ, uy tín Tây Nam Vương liền bất diệt. Đại quân tây cảnh ba mươi vạn người, đi theo phụ vương nam chinh bắc chiến hơn hai mươi năm, sức ảnh hưởng lớn như vậy, Cảnh đế không giết không yên lòng. Chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết."

"Tiểu quận chúa chính là...... chuẩn bị nâng đỡ tân đế?"

Phó Ngôn Khanh khẽ gật đầu.

-------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play