Lúc Triệu Tử Nghiễn đi xuống lầu, Nhạc Dao chán đến chết mà xoay chiếc ly bạc trong tay, nghiêng người nheo mắt nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy liền xuống rồi, lúc này, không phải là đang tình nồng khó quên dính chặt không rời sao..."

"Nhạc Dao!" Triệu Tử Nghiễn lập tức chặn đứng lời của nàng, mất tự nhiên mà ho một tiếng: "Tỷ chớ có hồ ngôn loạn ngữ."

"Tiểu điện hạ của ta, người đã nhanh mười chín tuổi rồi, mấy vị điện hạ khác đều đã lập gia đình, theo lệ liền được sắc phong thân vương. Mấy vị hoàng huynh của điện hạ, hài tử đều đã chạy đầy đất. Những năm này điện hạ một mực nói với ta là muốn đợi vị tiểu tỷ tỷ kia, hôm nay nàng ấy đã đến rồi, điện hạ đây là đem người ném lại cho ta?"

Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trở nên hồng, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lời nói lại rất vội vàng: "Ta đã nói rồi, nàng trong lòng ta giống như tỷ tỷ, đối với ta vô cùng tốt. Nhà của nàng gặp nạn, chỉ có thể mai danh ẩn tích, nàng hiện muốn tìm đường sống cho người thân của mình, ta thời gian qua ẩn nhẫn chỉ là để hôm nay đủ sức bảo vệ cho nàng, để nàng không phải lo lắng nữa. Lại nói, hai ta đều là nữ tử, tỷ sao có thể nói chúng ta như vậy!"

Nhạc Dao không khách khí chút nào, trực tiếp nói: "Nữ tử thì thế nào, từ xưa đến nay, không hiếm chuyện âm dương hỗn loạn, nam dưỡng nam hầu, nữ dưỡng tiểu thiếp, loại sự tình này cũng không có gì kỳ lạ. Ta bản thân cũng không phải chưa từng thấy qua, điện hạ làm sao lại cố kỵ những thứ này? Hơn nữa, nói đến tỷ tỷ, ta đây lớn hơn điện hạ ba tuổi, điện hạ cũng nói qua, xem ta như tỷ tỷ, sao ta không thấy người vì ta mà nóng ruột nóng gan suốt nhiều năm như vậy?"

Triệu Tử Nghiễn không lên tiếng, âm thầm suy tư những gì Nhạc Dao nói, sau đó ngẩng đầu lên: "Nhạc Dao, ta hiểu được tỷ đang suy nghĩ gì, tình cảm của ta đối với nàng cũng không hẳn là như thế, ta không biết phải diễn tả thế nào. Nàng đối với ta có ý nghĩa rất quan trọng. Năm đó ta một mình lạc trong vô tận bóng tối, sự xuất hiện của nàng giống như một đạo ánh sáng, làm sáng bừng lên hy vọng của ta. Loại cảm giác đang trong tận cùng đau khổ lại được người đưa tay nắm lấy cứu lên, ấm áp vỗ về, ta cả đời đều không quên được. Ta vốn cho rằng sau khi Mộ di đi rồi, ta cũng chỉ có thể cô độc vĩnh viễn trong chốn thâm cung, chịu đựng sự hành hạ của đám người kia cho đến khi ta chết. Thế nhưng, nàng lại đột nhiên xuất hiện."

Trong đôi mắt màu mực của Triệu Tử Nghiễn lúc này có chút mê ly, lại tràn ngập ấm áp cùng quyến luyến, biểu hiện như vậy, Nhạc Dao trước nay chưa từng thấy qua. Từ trong đáy mắt nàng có thể nhìn ra sự vui vẻ hiếm có được, cũng hiểu người kia đối với nàng quan trọng đến mức nào.

Nhạc Dao thu lại ý cười, bất giác cảm thấy trong lòng đau nhức, nàng tựa hồ hiểu được những sự tình mà Triệu Tử Nghiễn từng trải qua, cái danh xưng cùng thân phận vô cùng tôn quý đó lại mang đến cho nàng ấy vô tận khổ sở. Sống giữa một thế giới tàn nhẫn vô tình như vậy, vẫn một mực cố chấp bảo vệ trong lòng một mảnh dịu dàng.

"Điện hạ, hai nàng đã sáu năm không gặp, lòng người luôn thay đổi, người dĩ nhiên phải cẩn thận, vạn nhất nàng ấy... Điện hạ cũng đã biết..."

"Nhạc Dao, mọi chuyện ta làm hôm nay đều chỉ vì thực hiện lời thề ngày ấy. Chúng ta đã có ước định cùng nhau, ta nguyện ý đánh cuộc một lần, ta đã là hai bàn tay trắng, còn có cái gì không thể mất đi. Huống hồ, ta cũng không muốn nhịn nhục mà sống nữa."

Nghe xong lời này, Nhạc Dao dừng một lát, sau đó lập tức ý cười sáng lạn, nghiêng đầu cung kính: "Điện hạ, chúng ta chờ câu nói này của người, đã rất lâu rồi." Điện hạ là người mang các nàng từ địa ngục thoát ra, trong lòng các nàng, điện hạ không chỉ là người cùng gắn bó sinh tử, càng là vị chủ nhân mà các nàng thề sống chết đi theo.

"Nhạc Dao, nhất định phải thay ta bảo vệ tốt nàng ấy. Nếu như có thể, thăm dò xem nàng ấy hiện đang ở nơi nào."

"Ân, ta biết. Chẳng qua là điện hạ, ta thật sự không nghĩ ra, trong triều đình có nữ nhi của vị đại thần nào gặp nạn, chỉ có thể là quận..."

Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng một cái, lắc đầu: "Nhạc Dao, không cần hiếu kỳ về thân phận của nàng ấy, được không?"

Nhạc Dao nhìn trước mắt vị điện hạ ngọc nhan trong suốt lạnh lùng, giờ khắc này giữa đôi lông mày đạm nhạt của nàng ấy lại lộ ra tia thỉnh cầu, khiến cho nàng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, nhưng càng là như vậy, nàng càng minh bạch, con đường phía trước của điện hạ ngày một gian nan hơn.

Sau khi tiễn Triệu Tử Nghiễn rời đi, Nhạc Dao trầm lắng thở dài: "Điện hạ, hy vọng  quận chúa thật sự không phụ một mảnh chân tình của người."

Phó Ngôn Khanh một mình ở trong mật thất, trong lòng cũng có chút không thoải mái, hành động của Triệu Tử Nghiễn lần này, cơ hồ là đem tất cả bí mật của nàng ấy không chút do dự mà bại lộ cho nàng. Còn có nữ thị vệ Ngọc Nhiêu kia, Triệu Tử Nghiễn ngoài sáng tín nhiệm nàng ta, lần này nhưng lại lựa chọn diệt trừ, như vậy Ngọc Nhiêu hẳn chính là tai mắt của mẹ con Triệu Mặc Tiên đặt bên cạnh để giám sát Triệu Tử Nghiễn. Trước mắt Triệu Tử Nghiễm vì mang nàng ra ngoài, giết Ngọc Nhiêu, tất nhiên Triệu Mặc Tiên sẽ truy cứu!

Triệu Tử Nghiễn ẩn nhẫn chịu đựng từ trước tới giờ, hẳn là gánh chịu không ít khổ sở. Nếu như đối chọi gay gắt, những mưu đồ nàng ấy sắp đặt thời gian qua, khả năng sẽ sớm bị bại lộ, nàng ấy làm sao bây giờ? Phó Ngôn Khanh càng nghĩ càng nóng lòng, nàng ấy tại sao có thể ngốc như vậy, thật sự làm cho nàng đau lòng, một người xưa nay vẫn luôn sáng suốt, rốt cuộc bởi vì nàng....

Phó Ngôn Khanh thở sâu, nghĩ đến hồng y nữ tử  vừa rồi, nhấc chân đi ra ngoài. Đúng lúc này, Nhạc Dao đẩy cửa vào.

Thấy Phó Ngôn Khanh định đi ra, Nhạc Dao khẽ cười nói:"Cô nương đây là muốn làm gì?"

Phó Ngôn Khanh khách sáo thi lễ, nói: "Nhạc cô nương, tại hạ có việc muốn cùng cô nương nói."

"Chuyện gì?" Thấy nàng thần sắc nghiêm túc, Nhạc Dao liền thu lại dáng vẻ đùa giỡn.

"Cửu điện hạ nàng... Nàng đối Ngọc Nhiêu hạ thủ, trở về nàng nên như thế nào thoát thân?"

Sắc mặt Nhạc Dao khẽ biến: "Ngọc Nhiêu chết rồi?"

Phó Ngôn Khanh thấy vẻ mặt này của nàng, nhíu mày nhẹ gật đầu.

"Hồ đồ! Ngọc Nhiêu là ác phụ kia phái tới, tuy ngoài mặt là bảo hộ Điện hạ, nhưng thực chất là đến giám sát. Hôm nay Điện hạ như vậy khinh suất mà đem người giết đi, ác phụ kia biết được, điện hạ..." Nói đến đây nàng có chút gấp gáp, lẩm bẩm: "Ác phụ kia thủ đoạn so với Triệu Mặc Tiên, mười phần thâm độc."

"Ác phụ kia?" Phó Ngôn Khanh lập tức liền biết rõ nàng ám chỉ Tiêu quý phi, nhưng vẫn nhẫn nại, nghi hoặc hỏi.

"Chính là Tiêu quý phi, mẫu phi của thất điện hạ, ả ta hỏng thấu rồi. Không hiểu bị cái gì kích thích, trong lòng ả mục nát, đối điện hạ hận thấu xương, quả thật là người điên!"

"Vậy cũng có nghĩa là, điện hạ trở về sẽ rất nguy hiểm?"

Nhạc Dao ánh mắt tràn ngập đau lòng, buồn bực nói: "Ác phụ kia sẽ không thực sự giết điện hạ. Ả còn muốn lợi dụng điện hạ làm việc cho mình, bất quá sẽ giở thủ đoạn dơ bẩn, khiến cho điện hạ sống không bằng chết."

Nói xong, nàng lặng lẽ liếc qua Phó Ngôn Khanh, người này vốn là một bộ dáng gió nhẹ mây bay, giờ phút này đã không giữ được bình tĩnh. Phó Ngôn Khanh hơi thở trầm xuống, sắc mặt phức tạp, một bên tay buông xuống nắm chặt lại. Nhạc Dao âm thầm nghĩ, xem ra quận chúa cũng không phải là hư tình giả ý, điện hạ lần này cũng không còn đơn độc một mình.

"Đúng rồi, Nhạc Dao còn không biết xưng hô như thế nào với cô nương?"

"Tại hạ họ Tô." Phó Ngôn Khanh cố trấn tĩnh lại, nhạt tiếng đáp, lại nói tiếp: "Nhạc Dao cô nương, ta có thể nhìn ra được ngươi cùng Cửu điện hạ tình cảm nồng hậu, điện hạ lần này cứu ta một mạng, ta thực sự không cách nào yên tâm rời đi, nhưng ta thực sự vô năng. Các vị cũng không phải người bình thường, hy vọng tìm được biện pháp giúp điện hạ." Phó Ngôn Khanh cũng không muốn nói dài dòng, nàng đến kinh thành là bởi vì Tây Nam vương phủ, mọi chuyện đều đã chuẩn bị tốt, không thể bứt dây động rừng, cho nên tạm thời không giúp được Triệu Tử Nghiễn. Nhìn xem Nhạc Dao đối Triệu Tử Nghiễn hiểu biết rõ ràng, nói không chừng nàng ấy có biện pháp.

Nhạc Dao lắc đầu, trầm giọng nói: "Dù chúng ta không phải hạng người bình thường, nhiều năm như vậy, điện hạ ở nơi đó chịu khổ, chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản được, sự sống còn của chúng ta, điều là nhờ điện hạ trả giá mà đổi lấy."  Nguyên bản nàng nhắc đến tình cảnh của điện hạ đều là cố ý, nàng thật muốn quận chúa hiểu thấu được một mảnh thâm tình của điện hạ, dù sao điện hạ nếu đã chọn hạ thủ Ngọc Nhiêu, tất nhiên cũng đã có suy tính. Chẳng qua là nhắc lại những chuyện này, trong lòng nàng nhịn không được đau lòng, điện hạ chịu quá nhiều khổ cực rồi.

"Tô cô nương, điện hạ không phải người hồ đồ, nàng nếu như làm quyết định này, tất nhiên nghĩ kỹ hậu quả. Chuyện quan trọng lúc này, chính là để cô nương thoát đi an toàn. Bích Ngọc Các nhiều người lui tới, không dấu vết mà đưa một người ra ngoài cũng không phải chuyện khó. Cô nương tạm thời ở đây nghỉ ngơi, buông lỏng tinh thần, ta cho người chuẩn bị chút cơm nước, sau đi thu xếp ổn thỏa, ta sẽ đưa cô nương rời kinh thành, đợi mọi việc lắng xuống, cô nương có thể trở lại."

Nhìn xem nàng rời đi, Phó Ngôn Khanh nhịn không được nhớ tới bóng lưng tinh tế đơn bạc của Triệu Tử Nghiễn, bên tai lời Nhạc Dao vang vọng, khiến cho nàng trong lòng đau thắt lại.

Nàng cho rằng trọng sinh trở về, trừ đi Tây NamVương phủ, rút cuộc không gì có thể xúc động lòng của nàng rồi. Nhưng mọi chuyện dường như đã được định trước, không thể thay đổi, nàng cứu được nàng ấy, hai nàng lại tách ra sáu năm. Cho dù thời gian lâu không gặp, năm đó tiếng khóc của đứa trẻ kia tại Thái Dịch trì, khảm vào lòng nàng một mảnh thương đau, cả đời cũng không cách nào quên được, một khi đụng vào, liền nhịn không được thương tâm.

Nhạc Dao hết lòng tuân thủ lời hứa, buổi trưa liền mượn chuyện Bích Ngọc Các vận chuyển ngọc khí đi Tùy Châu, để Phó Ngôn Khanh cải trang thành tùy tùng lẫn vào. Bích Ngọc Các tại kinh thành có hoàng tộc che chở, thế lực sau lưng không nhỏ, thủ vệ thành cũng không dám tra xét nhiều, nhanh chóng để đoàn người rời đi.

Lúc trước Phó Ngôn Khanh cùng mấy người Vô Ngôn ước định kín đáo gặp nhau tại ngoại thành, không biết bọn hắn hiện tại có tự ý vào trong thành hay không.

Phó Ngôn Khanh một đường đi nhanh, đến giữa đường thoáng dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, liền vận khí thi triển khinh công, một đường băng ngang khu rừng. Đợi đến lúc rẽ vào một cái miếu đổ nát, đây là chỗ Phó Ngôn Khanh cùng thuộc hạ ước định, trước mắt im ắng không có chút động tĩnh gì. Phó Ngôn Khanh vừa đi vào, bốn đạo thân ảnh hai nam hai nữ từ trên xà nhà đáp xuống, đồng thời cung kính: "Quận chúa."

Phó Ngôn Khanh vội tỏ ý bốn người đứng lên: "Ta không việc gì, Vô Ngôn cùng Phó Dương đâu?"

Phó Diệp khom người đáp: "Chúng thuộc hạ đợi quận chúa một đêm, thực sự không yên lòng, nên Vô Ngôn cùng Phó Dương đã vào thành tìm hiểu tin tức."

Phó Ngôn Khanh nhíu mày lại: "Đi bao lâu rồi?"

"Hồi quận chúa, đã nửa canh giờ rồi."

"Các ngươi thật sự là..." Biết được bọn họ lo lắng cho mình, Phó Ngôn Khanh cũng không muốn trách cứ: "Tranh thủ thời gian đi tìm bọn họ, chúng ta lập tức rời khỏi kinh thành, trước khi đi chúng ta tìm chỗ tốt làm cứ điểm, mấy ngày nữa trời yên biển lặng, lại tính toán tiếp."

"Vâng!"

Trong bốn người, khinh công tốt nhất Lạc Âm lập tức lên đường, mấy cái nhẹ nhàng liền biến mất ở trong rừng.

Ba người khác thì đi theo Phó Ngôn Khanh, chuẩn bị một chỗ kín đáo trong thị trấn nhỏ ven thành làm cứ điểm. Phó Lý đi vài bước, bỗng nhiên nghe được động tĩnh, trong mắt mơ hồ nổi lên sát khí, ngưng thần lạnh lùng nhìn về hướng vị khách không mời mà đến.

Hai người khác cũng liền phát giác được không đúng, tay lặng yên đặt lên chuôi kiếm. Phó Ngôn Khanh ra hiệu mấy người Thường Nhạc dừng tay, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, không phải địch nhân."

Nói xong nàng xoay người giẫm hai bước, đối với tàng cây phía sau, chậm rãi nói: "Các hạ mời trở về đi, nói cho Nhạc cô nương, tại hạ trước mắt không tiện lộ ra hành tung, nhưng mà ân tình của nàng, ta nhất định sẽ không quên, đợi đến thời cơ thuận tiện, ta sẽ tự mình đến nhà bái tạ."

Nói xong bốn người liền khinh công rời đi, một lát sau, hai hắc y nhân từ tàng cây bước ra, liếc mắt nhìn nhau, liền thả người biến mất.

Mà lúc này trong phủ Dụ Thân Vương, Triệu Mặc Tiên sắc mặt có chút u ám, nhìn xem Tử Lăng cùng Tề Thịnh đang cúi đầu ở một bên, cười khẩy nói: "Một đám các ngươi đều là lũ vô dụng, rõ ràng thích khách ngang nhiên tiến vào phủ Dụ Thân Vương, giờ đây một cái bóng cũng tìm không thấy, khả năng kẻ kia giờ đã sớm chạy xa!"

"Điện hạ bớt giận, chúng thuộc hạ biết tội!"

Triệu Mặc Tiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Nếu không phải ta đã sớm có chuẩn bị, giờ phút này tuyệt không tha cho các ngươi."

Tử Lăng cùng Tề Thịnh đồng thời nhẹ nhàng thở ra: "Tạ ơn điện hạ!"

Triệu Mặc Tiên nhấp một ngụm trà, đôi mi thanh tú có chút nâng lên: "Bất quá, người kia như thể ngựa quen đường cũ mà lẻn vào thư phòng của ta, trực tiếp lấy đi đồ vật, không phải rất kỳ quái sao?"

"Đúng là như thế, hơn nữa, người kia... đối với cơ quan ám khí trong phủ, cơ hồ là rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ là có nội gián?" Tử Lăng nhớ lại hành động của thích khách đêm qua, do dự nói.

Triệu Mặc Tiên ánh mắt buông xuống, mỉm cười nói: "Đúng rồi, các ngươi lúc trước nói, Cửu điện hạ hôm nay có chút quái dị?"

"Vâng, bộ dáng kia, quả thực không giống ngày xưa như vậy yếu đuối bị người khi dễ. Ý của điện hạ là, chuyện này do cửu điện hạ sai khiến..."

"Không, vật kia là ta sai nàng tìm về, nếu có ý đồ, nàng lúc trước liền có thể lấy đi, cần gì phải tốn công tốn sức. Huống hồ, vô luận nàng có phải hay không giả trang, có một điểm sẽ không thay đổi, nàng dù làm cách gì đi nữa cũng sẽ chạy không thoát bàn tay của ta." Ánh mắt Triệu Mặc Tiên lạnh xuống, mang lấy tia đắc ý nói.

"Bất quá chuyện này xác thực rất khả nghi, ngay cả thị vệ bình thường trong phủ cũng không biết được những cơ quan kia, thích khách kia nhưng lại hiểu rõ..."  Triệu Mặc Tiên thanh âm dần dần thấp, tựa hồ đang suy tư, một lát sau, mở miệng nói: "Tra xét kĩ tất cả thị vệ biết về cơ quan này, thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Tất cả cơ quan trong phủ đều thiết kế lại đi! Còn Cửu điện hạ bên kia, dặn dò ám vệ, giám sát kỹ."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Cho hai người kia lui ra, Triệu Mặc Tiên bước đi thong thả đến trước bàn sách, nhìn xem sổ ghi tên mà tối hôm qua Triệu Tử Nghiễn đánh cắp về được, đưa tay vuốt nhẹ mấy lần: "Nguyên bản nhiều năm như vậy đều thấy muội ngồi yên cam chịu, lần này có chút động tĩnh, cũng thật thú vị. Triệu Tử Nghiễn, muội cũng đừng khiến cho tỷ đây thất vọng!"

------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play