“Thấy cái gì?” Phùng Hảo đang vùi đầu xem bảng hướng dẫn du lịch thành phố H lưu lại trong di động trước đó. Các cô và Phùng Hiểu Hiểu vừa được đưa tới cổng vườn bách thú nổi tiếng nhất thành phố H, Trác Hựu Niên đã chuẩn bị vé cho bọn họ trước. Lúc này Phùng Hảo đang tìm kiếm phải đi xem khu nào, thời gian của các cô có hạn.
Lâm Sảng che lỗ tai Phùng Hiểu Hiểu nói: “Cậu chủ động hôn Trác Hựu Niên.”
Phùng Hảo từ trong di động xác định mấy khu vực, cô nắm tay con gái dẫn đầu hướng về phía vườn bách thú, thẳng thắn nói: “Bọn tớ đang yêu nhau, hành vi này không phải rất bình thường à. Bảo bối, nào, con cầm vé, lát nữa đưa cho chị kia.”
Lâm Sảng suy nghĩ, quả là vậy, cô ấy còn nói: “Sự thay đổi của cậu vượt qua sự mong đợi của tớ.”
Phùng Hảo coi như chấp nhận lời khen.
Hai người thêm một đứa nhỏ đi dạo vườn bách thú cả buổi sáng, Phùng Hiểu Hiểu lần đầu đến vườn bách thú chơi, dọc đường đi cô bé đều rất ngạc nhiên, nhận biết rất nhiều động vật mới.
Các cô còn chưa ra khỏi vườn bách thú thì trợ lý Trương gọi điện tới nói đã đặt bữa trưa cho các cô, nhà hàng ăn cơm cách vườn bách thú hơn hai mươi phút chạy xe, là một nhà hàng chuyên làm món ăn bản địa, anh ta còn nói tài xế đã chờ ở bãi đỗ xe của vườn bách thú, vé vào cửa của điểm tham quan buổi chiều cũng ở trong tay anh ta.
Lâm Sảng nghe xong thì có chút hâm mộ cảm khái: “Trác tổng không làm ngành dịch vụ, tiếc quá.”
Đi xong điểm tham quan buổi chiều, không phải tài xế đợi ở lối ra mà là trợ lý Trương. Anh ta thấy Phùng Hảo liền cười hì hì chào đón: “Cô Phùng, Trác tổng còn bận chút việc chưa làm xong, cho nên bảo tôi tới đón cô cùng ăn bữa tối với cậu ấy.”
Phùng Hảo còn chưa nói, Lâm Sảng đã lên tiếng trước: “À, vậy tôi và Hiểu Hiểu có phải ngồi xổm dưới bàn ăn không.”
Lâm Sảng đang trêu ghẹo, trợ lý Trương nhìn cô ấy, cũng như vui đùa đáp lại: “Thực ra không cần, vai phụ như chúng ta vẫn được ngồi trong góc.”
Bọn họ không ngồi xổm dưới bàn cũng không ngồi trong góc, bốn người mang theo một đứa nhỏ đi ăn Phùng Hảo suy nghĩ rất lâu, bởi vì trước kia không hẹn được người nên vẫn chưa thể ăn lẩu. Cô chỉ là nói một chút như vậy với Lâm Sảng trên đường đi, Trác Hựu Niên lại ghi nhớ. Phùng Hảo cảm thấy sự ấm áp mà cô khát vọng từ nhỏ đến lớn, có lẽ Trác Hựu Niên có thể cho cô.
Khi gọi món, Trác Hựu Niên và Phùng Hiểu Hiểu chọn nồi nước cà chua, ba người Phùng Hảo thì chọn nồi cay. Kết quả Phùng Hảo và Lâm Sảng, một người bởi vì chăm sóc đứa nhỏ, người còn lại thì ở bên ngoài nhiều năm đều đoán nhầm trình độ ăn cay của mình, cuối cùng chỉ có một mình trợ lý Trương chiến đấu với nồi nước cay.
Ăn lẩu xong, trợ lý Trương chở mọi người đến nhà họ Trác tạm biệt ông bà Trác. Trác Hựu Niên có ý đưa đi, nhưng nghĩ đến chặng đường gần năm tiếng, Phùng Hảo quyết đoán từ chối: “Ngày mai anh còn phải đi làm, nên nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trác Hựu Niên không kiên trì, nhưng khuôn mặt chẳng hề tình nguyện, anh ở trước chiếc xe ôm Phùng Hảo một cái. Phùng Hảo cười ôm lại anh, sau đó cô kéo ra Phùng Hiểu Hiểu ở trong lòng bà Trác, bởi vì bà không chịu buông tay.
Bà Trác nhìn Trác Hựu Tư và Tôn Giai, lại nhìn sang Phùng Hiểu Hiểu, bà hết sức không nỡ, cất tiếng đề nghị: “Không thì mẹ đi cùng các con?” Nói xong bà muốn lên xe.
“Mẹ.” Trác Hựu Tư dở khóc dở cười xuống xe, đẩy bà vào trong nhà, “Bọn con cũng không phải rất lâu mới về một lần, mẹ không cần lưu luyến như vậy.”
Bà Trác cảm thán: “Thật vất vả mới náo nhiệt hai ngày, bây giờ lại vắng vẻ.”
“Sau này con thường xuyên đưa Giai Giai tới làm phiền mẹ.” Trác Hựu Tư nhìn thoáng qua Phùng Hảo, nhỏ giọng nói, “Niên Niên và Hảo Hảo ở bên nhau, thế thì kết hôn không còn xa đâu. Đến lúc đó Hảo Hảo dọn vào, Hiểu Hiểu không đi theo à? Nói không chừng cuối năm còn có thể cho mẹ thêm một đứa nữa, tới lúc đó cộng thêm đứa của con, bốn đứa trẻ con, nói không chừng mẹ còn chê đó.”
Bà Trác vui vẻ ra mặt bởi lời nói của con gái, bà nói ngay: “Không chê không chê, náo nhiệt mới có sức sống.” Lúc này bà mới chịu thả bọn họ đi.
Tôn Cảnh Huy lái xe, cho đến khi xe khởi động Phùng Hiểu Hiểu mới hỏi: “Bố không cùng về nhà ạ?”
Phùng Hảo ôm con gái nói: “Bố phải kiếm tiền mua đồ chơi và váy xinh đẹp cho Đoàn Đoàn, cho nên bố không về nhà cùng với chúng ta.”
Phùng Hiểu Hiểu nhìn chiếc váy mới trên người, cô bé uể oải nằm trong lòng Phùng Hảo nói: “Con muốn bố, không cần váy mới.”
Phùng Hảo sờ đầu con gái: “Được, chờ chúng ta về nhà con gọi điện thoại qua video cho bố nhé, có chịu không?”
Phùng Hiểu Hiểu gật đầu, theo tư thế nằm sấp mau chóng ngủ thiếp đi.
Có lẽ ở trong mơ cô bé cũng nhớ chuyện này, ngày thường buổi tối sau khi ngủ thì sẽ không tỉnh lại, lần này vừa vào cửa nhà, cô bé mơ màng tỉnh lại, biết được về đến nhà câu đầu tiên chính là “Gọi điện thoại cho bố”.
Phùng Hảo xem thời gian, đã khuya rồi, lúc này quấy rầy người khác thật không tốt, Phùng Hảo chỉ gửi WeChat cho Trác Hựu Niên nói mình đã về nhà, kết quả vừa buông di động xuống thì nhận được yêu cầu trò chuyện qua video của Trác Hựu Niên.
“Bố!” Phùng Hiểu Hiểu nhìn thấy Trác Hựu Niên gần như dán mặt trên di động.
Trác Hựu Niên trong video cười nhẹ, lần đầu tiên dùng một xưng hô vô cùng thân thiết: “Bảo bối.”
“Đoàn Đoàn không cần váy mới và đồ chơi. Bố về nhà được không? Đoàn Đoàn nhớ bố.” Cô bé còn nhớ chuyện trước khi ngủ, vừa thốt ra lời ánh mắt cũng rưng rưng theo.
Phùng Hảo đang tìm chăn cho Lâm Sảng nghe được không cảm thấy đau lòng ngược lại có chút hả hê, cô đi tới trước di động xem phản ứng của Trác Hựu Niên. Anh ở trong video cũng thấy cô, biểu cảm vốn trầm tư chợt thay đổi, anh vứt vấn đề cho Phùng Hảo: “Vậy Đoàn Đoàn hỏi mẹ xem, có muốn bố về nhà không.”
Phùng Hiểu Hiểu rất dễ dàng bị kích động, lúc này cô bé ngửa đầu nhìn Phùng Hảo: “Mẹ ơi, bố kiếm tiền vất vả lắm, có thể cho bố về nhà không ạ, mỗi ngày Đoàn Đoàn có thể ăn ít lại một cái bánh quy.”
Phùng Hảo vốn đau lòng bởi biểu cảm đáng thương của con gái, kết quả nghe xong câu này cô phì cười một tiếng: “Phùng Đoàn Đoàn, một cái bánh quy con cũng không biết ngượng nói ra miệng.”
“Thế…” Phùng Hiểu Hiểu một tay ôm di động, tay kia thì mở ra, cô bé gập lại hai ngón tay, dựng lên ba ngón tay trước mặt Phùng Hảo: “Thế hai cái?”
Lâm Sảng cất hành lý ở phòng ngủ chính xong, cô ấy thong thả đến phòng ngủ kế bên đúng lúc nghe được: “Hiểu Hiểu, con không cần ăn ít lại, cứ khóc là mẹ con sẽ đồng ý để bố con về nhà.”
“Đừng dạy hư con nít.” Phùng Hảo nhét chăn vào lòng cô bạn, rồi xoay người tìm tấm đệm trong ngăn tủ. Chờ cô tìm được rồi, cũng không biết Trác Hựu Niên đã nói gì, Phùng Hiểu Hiểu đã được trấn an, cô bé ôm di động đặc biệt ngoan ngoãn nói “Dạ, tạm biệt bố, ngủ ngon ~”, sau khi hôn lên di động cô bé lại vẫy tay với Trác Hựu Niên.
“Ngủ ngon, Đoàn Đoàn.” Trác Hựu Niên cũng vẫy tay, nhưng chưa tắt màn hình.
Phùng Hảo cầm lấy di động định tắt máy, Trác Hựu Niên lên tiếng hỏi cô trước: “Mệt không em?”
“Không có.” Phùng Hảo liếc nhìn Phùng Hiểu Hiểu ngoan ngoãn ngồi trên giường, ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, hai chân đong đưa ở không trung, cô tò mò hỏi, “Anh nói gì với con gái em mà nó vui vẻ vậy?”
Trác Hựu Niên tỏ vẻ thần bí nói: “Đây là bí mật của anh với con gái anh.” Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ “con gái anh”.
“Anh hơi ấu trĩ đó, anh Trác.” Nếu như cô có ý định, hiện tại Trác Hựu Niên khẳng định còn chưa cùng Phùng Hiểu Hiểu nhận nhau. Phùng Hảo nói, “Em có thể đi hỏi Đoàn Đoàn.”
Trác Hựu Niên nói chắc chắn: “Đoàn Đoàn sẽ không cho em biết.”
Phùng Hảo không tin, quyết định cúp máy đi hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT