Sau bữa tối, Trác Hựu Tư đề nghị đi tản bộ bên hồ. Buổi tối ngày xuân thoáng đãng, nhiệt độ vừa đúng, tản bộ bên hồ là phương thức tiêu khiển thoải mái nhất.
Ban đầu vẫn là một đám người đi cùng, nhưng đi một hồi chỉ còn lại Phùng Hảo và Trác Hựu Niên. Cô hơi lo lắng tìm Phùng Hiểu Hiểu trong đám đông, rõ ràng ban nãy còn ở trước mắt.
Trác Hựu Niên giữ chặt tay cô: “Chị dẫn đi rồi.”
Thực ra Phùng Hảo biết, cho nên trông lo lắng nhưng không hoảng loạn. Là Trác Hựu Tư cố ý, bằng không làm sao chỉ hai người họ bị tách ra.
Cô xoay người trừng mắt nhìn Trác Hựu Niên: “Anh buông tay.”
Trác Hựu Niên làm như không nghe thấy, bàn tay kéo tay cô dời xuống biến thành mười ngón đan xen với cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ anh nhìn Phùng Hảo, nói khẳng định: “Em thích tôi.”
Anh từng nói ra kết luận này trước đó, nhưng Phùng Hảo không thừa nhận.
Tuy nhiên lúc này Phùng Hảo hơi chột dạ xoay mặt qua, nhỏ giọng nói: “Anh nói bậy.” Nhưng động tác muốn giãy khỏi tay Trác Hựu Niên đã ngừng lại, vành tai cô còn hơi ửng đỏ.
Trác Hựu Niên không để ý, anh nắm tay cô, dẫn cô đi chậm rãi bên hồ: “Năm đó tôi từng đi tìm em.”
Phùng Hảo sửng sốt, có chút bất ngờ nhìn Trác Hựu Niên: “Anh tìm tôi làm gì?” Tuy rằng hai người bọn họ không chủ động hẹn, nhưng cũng coi như là tình một đêm.
Trác Hựu Niên không trả lời thẳng: “Tối hôm đó tôi không phải uống say.”
“Không phải uống say mà anh lại như vậy…” Phùng Hảo ngượng ngùng nói ra câu tiếp theo, cứ cảm thấy như biến thành đang khen Trác Hựu Niên, dù sao sáng hôm sau cô suýt nữa không dậy nổi, đây là chứng cứ anh rất giỏi ở phương diện nào đó, Phùng Hảo khẳng định không thừa nhận.
Trác Hựu Niên nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của cô, anh bèn mỉm cười, bàn tay nắm lấy cô nhẹ nhàng đong đưa: “Có người bỏ thuốc trong rượu.”
Phùng Hảo à một tiếng, loại chuyện này cô thấy rất nhiều trong tiểu thuyết, nhưng chợt nhận ra nó lại xuất hiện trên người mình, cô vẫn cảm thấy có phần khó tin.
Tại thương trường luôn có những người như vậy, vì đạt được mục đích mà sử dụng chút thủ đoạn bất chính. Có một số người thích làm người ta say khướt, khi đối phương thần chí không rõ ràng thì gạt ký tên; có một số người dùng tiền bạc và người đẹp hối lộ; còn số khác bỏ thuốc khiến người ta say khướt, tạo ra nhược điểm làm uy hiếp.
Phùng Hảo đánh giá anh một phen, có chút không thể tin được: “Anh không giống như người không biết đề phòng?”
Trác Hựu Niên giải thích: “Khi đó tôi mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, cũng không hiểu lắm về những cái này, hơn nữa đêm đó tâm trạng của tôi không tốt.”
“Hửm?” Phùng Hảo hơi lờ mờ, “Tâm trạng không tốt thì có liên quan gì tới việc anh bị hại?”
Trác tổng e là không phải đang cố gắng vãn hồi hình tượng của mình chứ.
Trác Hựu Niên không biết hình tượng của mình bị hao tổn, anh nghiêm túc nói: “Đêm đó chị tôi gọi điện thoại cho tôi biết tôi sắp làm cậu.”
Từ bé anh đã rất thân với chị gái. Sau khi anh ra nước ngoài học đại học, một khi chị gái có thời gian thì sẽ không ngại xa xôi bay đến thăm anh, sợ anh một mình ở đất khách quê người chịu ấm ức hoặc là không chăm sóc tốt cho bản thân.
“Nhưng năm thứ hai chị tôi rất ít đến thăm tôi.” Âm thanh của Trác Hựu Niên rất điềm tĩnh, nhưng Phùng Hảo dường như nghe ra được một chút bất mãn và ấm ức từ trong lời nói của anh.
“Khi đó tôi cho rằng chị tôi thấy tôi có thể chăm sóc bản thân nên yên tâm, kết quả tôi về nước mừng năm mới mới biết được chị ấy đang yêu.”
Trác Hựu Niên đương nhiên không phản đối chị gái yêu đương, anh chỉ quan tâm người mà chị mình thích có thích chị không. Nhưng khi chị gái vui vẻ giới thiệu Tôn Cảnh Huy với anh, nói “Đây là anh rể tương lai của em”, Trác Hựu Niên lại không tặng lời chúc phúc, thậm chí tỏ vẻ phản đối ngay tại chỗ.
“Khi ấy anh rể rất nghèo.”
Tôn Cảnh Huy lúc đó chỉ là nhân viên quản lý trung tầng của một công ty nhỏ, tiền lương mỗi tháng hơn một vạn, còn rất vất vả.
Phùng Hảo nói móc: “Một tháng hơn một vạn đối với anh mà nói quả thật rất nghèo, vậy Trác tổng, ở trong mắt anh có phải tôi cũng là một người nghèo không?”
Trác Hựu Niên nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt cô gái lóe lên tia sáng gian xảo, trên mặt cũng mang theo nụ cười, rõ ràng là nói đùa nhưng Trác Hựu Niên vẫn nghiêm túc nói xin lỗi.
“Tổng giám đốc, anh nghiêm túc quá đi, tôi rõ ràng nói đùa thôi.” Phùng Hảo nói, “Hơn nữa, chúng ta giai cấp khác biệt, nhìn từ giai cấp của anh tôi quả thật là một người nghèo.”
Trác Hựu Niên nói: “Không, chúng sinh bình đẳng, là tôi không nên dùng tiền tài để phân chia con người.”
Còn nói nữa, chẳng phải Trác Hựu Niên sẽ kiểm điểm bản thân ư? Phùng Hảo nhanh chóng quay về đề tài: “Cho dù anh phản đối, nếu chị anh thật sự thích cũng sẽ không chia tay ngay tại chỗ chứ?”
Trác Hựu Niên gật đầu: “Tôi phản đối cũng không phải vì anh rể.”
Anh không hề coi thường Tôn Cảnh Huy, trên thực tế sau khi anh điều tra về Tôn Cảnh Huy phát hiện người này rất có năng lực, người muốn giành lấy anh ta rất nhiều, nhưng bởi vì ông chủ công ty có ơn với mình nên anh ta tình nguyện chịu thiệt ở lại một công ty nhỏ.
Trác Hựu Niên nói: “Tôi sợ chị mình tổn thương trái tim của anh rể.”
Trác Hựu Tư là một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, có đôi khi một chiếc váy bằng tiền lương một năm của Tôn Cảnh Huy, hai người như vậy cho dù kết hôn vì tình yêu, trải qua ngày tháng củi gạo dầu muối không ai sẽ cảm thấy bọn họ có thể hạnh phúc cả đời.
Cho nên ba mẹ anh càng phản đối dữ hơn, thậm chí thốt ra lời nói “Nếu con lấy cậu ta, vậy thì con không còn là con gái của chúng ta”. Đó chính là bảo bối bọn họ yêu thương cưng chiều từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể kết hôn sinh con với một chàng trai nghèo chứ?
“Ba mẹ giống như tôi, là sợ chị vứt bỏ anh rể trước.” Từ xa xỉ tới cần kiệm rất khó, đã quen cuộc sống xa hoa bỗng nhiên phải giảm thức ăn quần áo, một hai ngày có thể, hai ba tháng có lẽ cũng chịu đựng được, nhưng một hai năm thì sao?
Ông bà Trác không có lòng tin với con gái của mình, vậy nên không bằng ngăn cản từ sớm.
“Anh và ba mẹ anh…” Phùng Hảo nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ, “Cách nhìn vấn đề rất đặc biệt.”
“Bọn họ tốt lắm.” Trác Hựu Niên nói, “Cho nên em không cần lo lắng bọn họ sẽ ngăn cản chúng ta.”
“Sao anh lại kéo đến người tôi?” Phùng Hảo lùi sang bên cạnh hai bước, lúc này mới nhớ ra tay mình còn bị Trác Hựu Niên nắm lấy. Cô thử giãy dụa, kết quả anh không chịu buông tay, cô đành bỏ cuộc.
Nắm tay thôi mà, lại không tổn thất gì. Phùng Hảo gập ngón trỏ gãi lòng bàn tay anh, ngoài miệng nói: “Tiếp tục đi, sau đó các người làm thế nào đồng ý?”
Trác Hựu Niên nghiêng đầu nhìn cô, mặc cô giở trò xấu, khóe miệng anh lại giơ lên, ánh mắt sáng ngời dịu dàng, mang theo chút ý cười, tựa như vì sao phát ra tia sáng dịu nhẹ ở phía chân trời.
Anh nói: “Tính cách của chị tôi trông dịu dàng, thực ra rất quật cường với sự việc đã nhận định. Ba mẹ không đồng ý, chị ấy bỏ nhà đi theo anh rể, còn đưa cho anh rể tiền riêng của mình để dành nhiều năm, anh rể không muốn chị đi theo chịu khổ, thế là từ chức ở công ty ban đầu, hai người tự mở công ty.”
Phùng Hảo khen ngợi từ đáy lòng: “Chị anh rất có dũng khí!”
“Ừm.” Tuy rằng chỉ một chữ, nhưng Phùng Hảo lại nghe ra anh có chút vui vẻ, “Năng lực của chị tôi không thua kém tôi, chỉ là chị ấy không muốn quá vất vả.”
Tôi cũng thấy anh vất vả nhiều. Cơ mà cô chỉ suy nghĩ lời này trong lòng, dù sao cô cũng từng thấy dáng vẻ của Trác Hựu Niên khi làm việc.
“Anh Trác, anh có cảm thấy chúng ta chạy đề tài rồi không?” Hình như trước đó bọn họ đang nói về chuyện tình một đêm?
Ơ, sao hình như mình rất muốn nhớ lại đêm hôm đó? Phùng Hảo lặng lẽ nhìn Trác Hựu Niên, quả nhiên thấy anh đang nhìn mình.
“…” Phùng Hảo cảm thấy vẫn là im miệng tốt hơn.
Trác Hựu Niên nghĩ nghĩ, nói: “Không tính là chạy đề tài, sau khi tôi nhận điện thoại, bởi vì chuyện chị mang thai mà tâm trạng không tốt, lúc được người ta mời rượu thì không từ chối.”
“Để tôi đoán xem?” Phùng Hảo ngắt ngang anh, “Bọn họ bỏ loại thuốc kia trong rượu của anh?” Bằng không đêm đó cô sẽ không bị giày vò cả đêm.
Đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, Trác Hựu Niên chỉ gật đầu.
Phùng Hảo có chút đồng tình với anh, trong cuộc sống của tổng giám đốc lạnh lùng xa cách lần đầu tiên bị người ta tính kế, hơn nữa lại là uống say bị bỏ thuốc, thật là bi thảm.
Không đúng, mình đồng tình với anh ấy làm gì? Mình coi như là người bị hại mà. Phùng Hảo bắt chước Trác Hựu Niên trưng ra khuôn mặt lạnh nói: “Vậy sáng hôm sau khi tỉnh lại tại sao anh lại mặt lạnh với tôi? Bản thân kỹ thuật kém còn muốn đẩy đùn trên người tôi?”
“Tôi không mặt lạnh với em, cũng không phải kỹ thuật kém.” Trác Hựu Niên biện giải như đứa nhỏ, “Tôi…”
Phùng Hảo tiếp lời anh: “Anh trời sinh mặt than, trai tân ngây thơ lần đầu không thể khống chế?”
“…” Lỗ tai Trác Hựu Niên nóng lên, anh dừng lại nhìn Phùng Hảo, im lặng một hồi lâu mới nói, “Hảo Hảo, em…da mặt rất dày.”
Phùng Hảo cũng im lặng, mặt ửng đỏ từng chút một: bây giờ mình giả vờ rụt rè còn kịp không?
“Tôi rất thích.” Trác Hựu Niên kéo tay cô qua, hướng ngón tay lên trên cho đến khi nắm toàn bộ bàn tay cô, “Em rất chân thật.”
Đây là phương thức khen người ta gì hả? Phùng Hảo nhìn chằm chằm mũi chân, không nói lời nào.
Trác Hựu Niên nhìn cô hai giây, thấy cô không có ý ngẩng đầu anh liền tiến lên một bước ôm cô vào lòng. Phùng Hảo giãy dụa, phát hiện không ăn thua, còn bị Trác Hựu Niên đè đầu lại để cô gối lên bờ vai anh, trong hơi thở của cô đều là mùi hương mát lạnh từ người đàn ông.
Phùng Hảo hít mũi, hít thêm mấy lần.
Trác Hựu Niên để ý tới động tác nhỏ của cô, trong ánh mắt tràn ra ý cười: “Tôi xin lỗi.” Anh nói.
Phùng Hảo chớp mắt, không rõ vì sao anh bỗng nhiên xin lỗi.
Trác Hựu Niên rất nhanh giải thích nghi hoặc cho cô: “Lúc ấy tôi tưởng rằng em cùng một bọn với họ, cho nên khi biết em là lần đầu tiên, cơ thể rất khó chịu nhưng tôi cũng không quan tâm tới em, thậm chí ghét em.”
Phùng Hảo không nhúc nhích một lúc, sau đó cô vùi mặt vào lòng Trác Hựu Niên, rầu rĩ nói: “Lúc ấy tôi bị anh làm tức chết rồi. Là anh tự chạy tới phòng tôi, là anh ép buộc tôi, tuy rằng sau đó tôi… anh Trác, nếu lúc đó tôi tố cáo anh, tôi có thể thành công.”
Trác Hựu Niên ôm chặt một chút: “Nhưng em không có.” Nghe ra có chút đắc ý.
“Bởi vì tôi cảm thấy, dân nghèo tôi đây khẳng định không quật ngã được cậu ấm nhà giàu là anh.”
Thực ra khi đó cô hoàn toàn không nghĩ tới điều ấy. Phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho mẹ cô, nói với mẹ rằng mình bị người đàn ông xa lạ cưỡng ép, tưởng rằng như vậy mẹ sẽ từ bỏ việc bảo cô gả cho Triệu Chí Hào, thậm chí còn hy vọng xa vời mẹ cô có lẽ sẽ quan tâm tới cô.
Kết quả phản ứng đầu tiên của mẹ cô là mắng cô đáng đời, sau đó yêu cầu cô không được phép nói chuyện xấu này với ai, lại càng không được báo cảnh sát, còn thúc giục cô gả đi sớm chút, Phùng Hảo tức giận gọi điện thoại khóc lóc với Lâm Sảng.
Tuy rằng cô che giấu rất tốt, nhưng Trác Hựu Niên vẫn nghe ra sự sa sút và khổ sở trong lời nói của cô. Anh không hỏi, cũng không tiếp lời cô, mà nói tiếp lời trước đó nữa: “Sau đó tôi biết mình hiểu lầm em, sai người đi tìm em nhưng không tìm được.”
Ngay hôm đó Phùng Hảo đã được Lâm Sảng dẫn đến thành phố N, hơn hai tháng sau phát hiện mình mang thai, cô vì giận dỗi với mẹ mà sinh ra đứa bé. Những điều này cô không muốn kể với Trác Hựu Niên.
Cô cười hỏi: “Tìm được sẽ thế nào? Cho tôi một tờ chi phiếu ư?”
“Không.” Trác Hựu Niên nói, “Chịu trách nhiệm với em.”
Lúc này Phùng Hảo cười ra tiếng: “Vậy anh cũng hy sinh quá lớn đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT