Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên.

Ánh mắt anh chuyên chú, biểu cảm dịu dàng hơn trước, cảm giác lạnh lùng xa cách cũng nhạt dần, không giống như đóa hoa nằm trên vách đá cao không hái được, trở nên có thể chạm vào tay.

Phùng Hảo từng là một người mê sắc đẹp, hiện tại vẫn vậy. Nếu không phải vì Phùng Hiểu Hiểu, nhìn thấy người đàn ông ưu tú khôi ngôi như vậy cô khẳng định sẽ nhìn nhiều lần. Nhưng lúc này cô lại giống như bị điện giật nhảy ra sau, kết quả đụng vào góc nhọn của quầy hàng, đau đến mức cô nhăn nhíu mặt, nhưng vẫn cười với Trác Hựu Niên nói: “Không sao.”

Trác Hựu Niên nhíu mày nhìn chỗ cô bị đụng vào.

Phùng Hiểu Hiểu không thèm búp bê, chạy tới hỏi: “Mẹ ơi, có đau không?”

“Không đau, bảo bối.” Phùng Hảo sờ đầu con gái, “Mẹ phải đi, con ngoan ngoãn nhé.”

Phùng Hiểu Hiểu dạ một tiếng: “Mẹ trở về sớm chút.”

“Được.” Phùng Hảo hứa với cô bé xong thì xoay người nói với Trác Hựu Niên, “Đi thôi, anh Trác.”

Trác Hựu Niên nhìn Phùng Hiểu Hiểu một cái rồi gật đầu đi về phía xe trước. Trợ lý Trương tươi cười nói tạm biệt với Phùng Hiểu Hiểu, anh ta đi nhanh tới trước mở cửa xe, Phùng Hảo thì đi cuối cùng.

Phùng Hảo vốn định tự mình đi, cô đã tìm tuyến đường rồi. Lúc này trợ lý Trương mở cửa xe, lễ phép mời cô lên xe, tuy rằng khó xử và mâu thuẫn nhưng cô vẫn gật đầu nói cảm ơn rồi chui vào trong xe ngồi sau Trác Hựu Niên.

Người vốn có cảm giác tồn tại rất mạnh, ở cùng trong không gian kín đáo chật hẹp quả thực khiến người ta không thể bỏ qua, hơn nữa anh còn thoáng nhìn qua thắt lưng cô, nói với trợ lý Trương: “Cậu xem có tiệm thuốc thì dừng lại.”

Phùng Hảo hoàn toàn không nghĩ tới trên người mình, còn tưởng rằng Trác Hựu Niên sinh bệnh, cô nhìn anh một cái. Cho đến khi xe ngừng lại trước một tiệm thuốc, trợ lý Trương xuống xe một lát rồi trở về, đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ.

Phùng Hảo sững sờ, trợ lý Trương nhét thẳng vào tay cô, mập mờ nói: “Tổng giám đốc chúng tôi gây chuyện, đương nhiên phải để cậu ấy chịu trách nhiệm.”

“Cám ơn.” Phùng Hảo nhận tuýp thuốc, nhưng cảm ơn trợ lý Trương. Cô không dám nhìn sang Trác Hựu Niên, cầm tuýp thuốc không biết làm sao bôi lên, vẫn đành nhận trước.

Xe khởi động lần nữa, mới chạy được một lát thì bị Trác Hựu Niên kêu dừng. Anh xuống xe, đi qua ngồi chỗ ghế lái phụ, trợ lý Trương nhìn qua kính chiếu hậu, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Phùng Hảo khiến anh ta cảm thấy: con đường theo đuổi vợ của tổng giám đốc hẳn là không dễ dàng.

Phùng Hảo vén lên góc áo, nhìn thấy vị trí thắt lưng bị đụng phía sau quả nhiên bầm một mảng lớn, ở giữa có một mảng nhỏ còn chảy ra chút máu, cô mở tuýp thuốc bôi lên. Mặc dù động tác của cô rất nhẹ, nhưng vẫn đau khẽ hô một tiếng.

Trác Hựu Niên từ kính chiếu hậu chỉ nhìn thấy cô khẽ nhíu mày.

Phùng Hảo bôi thuốc xong thì đóng nắp lại, cô nhìn chằm chằm thuốc mỡ trong tay một lúc, trong lòng có thêm một phần thiện cảm đối với Trác Hựu Niên, chợt nảy sinh ý tưởng: nếu anh ấy thật sự muốn mang Hiểu Hiểu đi, mình phải giả vờ đáng thương rất thê thảm, anh ấy có lẽ sẽ không so đo với mình chăng?

Cô ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, kết quả Trác Hựu Niên lập tức phát hiện đối diện tầm mắt của cô. Phùng Hảo lúng túng liền dời tầm mắt, không hiểu sao khuôn mặt nóng lên.

Sau khi hồi phục tâm trạng cô mở ra di động, bấm mở một nhóm gọi là “Kế hoạch chăm sóc bé con”, cô đem mấy tấm ảnh bánh đậu đủ màu sắc chụp hôm trước đăng vào trong nhóm, lập tức có người đến hỏi giá.

Phùng Hảo chỉ làm tám hộp, để lại hai hộp cho con gái. Nhưng trong nhóm có người muốn mua hơn mười cái.

Phùng Hảo nói số lượng bán ra rồi theo thường lệ bán cho người hỏi trước, thế là những người xếp sau dùng đủ cách xin cô làm thêm mấy hộp, ngay sau đó lại có vài người nói cũng muốn, Phùng Hảo nói được nhưng phải đợi ngày mai, bảo những người muốn mua gửi tin nhắn riêng cho cô.

Thế là bên trong xe vốn im lặng chợt vang lên âm thanh WeChat nhận được tin nhắn mới và tiền lì xì. Phùng Hảo mau chóng chuyển sang chế độ im lặng, nhìn thấy Phạm Nhã Thu cũng gửi tin nhắn nói muốn hai hộp.

Phùng Hảo: Thu Thu em cũng muốn à?

Thu Thu: chị Hảo Hảo, em cũng là một bé con.

Phùng Hảo: trong nhà chị còn, em đi qua lấy là được.

Phùng Hảo: cơ mà em chỉ có thể lấy một hộp, bằng không Đoàn Đoàn sẽ khóc với chị.

Thu Thu: không không không, để em mua! Chẳng phải chị đang để dành tiền mở tiệm mới à, em không ăn không của chị đâu.

Phùng Hảo: chút tiền này thôi mà.

Thu Thu: hì hì, chị Hảo Hảo, thực ra em muốn hỏi, có phải hôm nay chị đi hẹn hò không?

Phùng Hảo: không phải.

Thu Thu: em không tin, anh ấy đẹp trai như vậy, chị có thể không rung động à? Cung Thiên Bình các chị đều quan tâm đến bề ngoài.

Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên trong kính chiếu hậu, khuôn mặt người đàn ông tuấn tú, đôi mắt tựa như hố sâu, khí chất tuyệt hảo, khiến người ta vừa nhìn đã yêu, tưởng là hoàng tử cưỡi ngựa trắng cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng. Bản thân cô năm đó có phải vì khuôn mặt của anh mới nhất thời say mê phạm phải lỗi lớn không?

Cô không khỏi nhớ tới năm đó. Sau khi cô cùng người nhà tranh cãi một trận, màn đêm buông xuống cô liền kéo va ly bỏ nhà đi. Khi đó cô mới đi làm hơn một năm, tiền lương vốn không cao, còn phải trợ cấp chi phí trong nhà, lúc bỏ nhà đi trên người chỉ có một trăm đồng, mua một vé xe buýt đến trạm xe tỉnh, nhưng không mua nổi vé xe trở về nơi làm việc.

Cô đứng ngoài trạm xe nắm ba mươi đồng còn lại trong tay, mệt mỏi lại đói không biết phải đi đâu. Khi đang do dự bất lực, tủi thân chua xót thì điện thoại của bạn thân Lâm Sảng gọi tới, cô vừa cất tiếng liền suy sụp khóc to.

Lâm Sảng từ trước đến nay không kiên nhẫn lắm, tính cách cũng chẳng dịu dàng, lần đó thế mà cô bạn rất kiên nhẫn lắng nghe cô khóc, vừa khóc vừa kể ra uất ức của mình. Chờ sau khi cô dần dần bình tĩnh lại, Lâm Sảng dịu dàng an ủi cô, bảo cô đặt một gian phòng sang trọng tại khách sạn năm sao trong tỉnh, còn chuyển khoản cho cô một ngàn, bảo cô đi ăn trước rồi gọi xe đi khách sạn, ngủ một giấc thật ngon ngày hôm sau Lâm Sảng sẽ tới đón cô.

Phùng Hảo nghe lời kéo va ly tìm một nhà hàng trông không tệ ăn cơm, cái bàn bên cạnh cô có mấy người đàn ông đang uống rượu trò chuyện, cô nhớ tới trong phim truyền hình những người đau lòng thất bại sẽ mượn rượu giải sầu, đầu óc cô chợt nóng lên gọi một chai rượu trắng, sợ rằng mình không say, kết quả uống nửa chai liền nôn ra.

Người cô ngược lại tỉnh táo, chỉ là đầu óc nóng lên lờ mờ, khi ngồi trên xe taxi còn biết đề phòng nói điện thoại với Lâm Sảng. Chờ khi an toàn tới khách sạn, cô cũng chưa tắm nằm ngay trên giường, ngủ tới lúc mơ màng thì có người gõ cửa.

Cô tưởng là nhân viên phục vụ, khó khăn đứng lên đi mở cửa, tại cửa có hai người, một người trong đó đang dìu người còn lại, không nói tiếng nào liền dẫn người vào đặt ở trên giường, còn nói “Giao cho cô” với cô rồi bỏ đi.

Lúc đó Phùng Hảo đã say nhưng tư duy vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng nó cũng không khiến cô suy nghĩ bình thường, cô còn tưởng rằng người kia đi nhầm phòng, vì thế loạng choạng đi qua muốn đánh thức người kia, đuổi anh ta ra ngoài. Kết quả vừa đến bên giường tì bị chân người kia vấp ngã bổ nhào trên người anh ta.

Người đàn ông trên giường kêu đau một tiếng. Cô ngẩng đầu trông thấy một khuôn mặt tuấn tú, đối diện một cặp mắt sâu, lúc ấy cô đã sợ ngây người, sau đó người đàn ông đè lên cô, hôn cô, cơ thể hai người tiếp xúc thân mật, cô cũng không phản kháng. Chỉ đến lúc bị tiến vào, cô vì đau đớn mà tỉnh táo trong phút chốc, sau khi biết được mình đánh mất cái gì, cô mới bật khóc muốn đẩy ra, nhưng lại bị sự dỗ dành dịu dàng của người đàn ông làm quên mất mình là ai.

Lúc này lại nhìn thấy khuôn mặt khiến cô ngây người hồi trước, Phùng Hảo suy nghĩ: mình đã không còn quan tâm đến vẻ ngoài nữa.

Nửa tiếng sau, xe dừng ở một khu vực danh lam thắng cảnh, bọn họ đổi sang ngồi thuyền tới một hòn đảo. Phùng Hảo nhìn ba chữ “Đảo hoa đào” viết trên một tảng đá lớn, cô nghi hoặc nhìn Trác Hựu Niên đi sóng vai bên trái cô, có chút không hiểu mục đích anh hẹn mình tới đây.

Cô lại nhìn trợ lý Trương rớt ở phía sau bọn họ cách xa mấy mét, anh ta giả vờ nghiêm túc thưởng thức nét chữ trên tảng đá.

Phùng Hảo càng nghi hoặc hơn.

“Còn đau không?” Khi cô bắt đầu nghi ngờ mình đã đoán sai mục đích Trác Hựu Niên hẹn mình thì anh bỗng nhiên cất tiếng.

Phùng Hảo sửng sốt rồi mới phản ứng lại anh đang hỏi cái gì, cô lắc đầu: “Không đau, cảm ơn tuýp thuốc của anh Trác.”

“Hựu Niên.” Trác Hựu Niên quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, “Anh Trác quá xa lạ.”

Phùng Hảo dừng lại nhìn anh: ý của anh ấy là bảo mình gọi tên anh ấy ư?

Phùng Hảo cảm thấy bản thân tự mình đa tình, con người như Trác Hựu Niên, thân phận địa vị cách biệt một trời với cô. Cho dù không cân nhắc đến những điều này, chỉ dựa vào diện mạo cũng sẽ không thiếu tiền xài. Từ lúc bọn họ xuống xe đến lên đảo, người đi đường gần như đều nhìn anh, thậm chí có các cô gái cầm di động lén chụp ảnh anh, tia sáng bất ngờ trong mắt kia cực kỳ giống như cô vào ngày hôm sau tỉnh lại sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy khuôn mặt anh, phản ứng đầu tiên lại cho rằng mình không thiệt, ngược lại bản thân còn được lời.

Phùng Hảo mỉm cười, nụ cười có chút xa cách lạnh nhạt: “Tôi và anh Trác vốn không quen.”

Có lẽ đã từng chủ động và chưa bao giờ bị từ chối, Trác Hựu Niên hơi giật mình: “Tôi còn nhớ em, em cũng còn nhớ tôi.”

Phùng Hảo gần như trong chớp mắt phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh, trên mặt nhất thời nóng lên, vẻ mặt không còn bình tĩnh nữa. Cô muốn giả ngốc như lần trước nhưng giọng điệu và biểu cảm chắc chắn của Trác Hựu Niên…

Phùng Hảo không dám ngẩng đầu nhìn anh, cho nên không phát hiện lỗ tai Trác Hựu Niên ửng đỏ. Cô hít sâu một hơi, sau khi tỉnh táo lại thì suy nghĩ: nếu Trác Hựu Niên tới cướp con gái của cô, cô lại nói không biết thì chính là lộ ra điểm yếu.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định đối diện Trác Hựu Niên: “Vậy mục đích anh Trác tìm tôi hôm nay là gì? Là muốn đưa Đoàn Đoàn đi sao?”

Cô cảm thấy kẻ có tiền sẽ để ý đến huyết thống, cho nên càng có khuynh hướng Trác Hựu Niên muốn giành Đoàn Đoàn với cô, mà không phải cho cô một tờ chi phiếu, bảo cô dẫn đi Đoàn Đoàn không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa.

Trác Hựu Niên kinh ngạc một lúc, dường như không ngờ tới Phùng Hảo lại nghĩ anh như vậy, trong mắt anh đượm chút ý cười. Anh nói: “Không phải.”

“Không phải?” Phùng Hảo chỉ lo đề phòng, không để ý tới băng đá tan chảy trên khuôn mặt anh, “Nói vậy, anh Trác đã biết Đoàn Đoàn có quan hệ với anh rồi ư?”

Trác Hựu Niên ừ một tiếng: “Tôi sẽ không mang Đoàn Đoàn đi.”

Phùng Hảo nghi ngờ nhìn anh: anh ấy sẽ không gạt mình chứ? Nhưng lúc này còn gạt mình để làm gì?

Cô không cho là Trác Hựu Niên đang nói dối. Nhưng lời đã nói là sự thật thì lại có vấn đề, nếu Đoàn Đoàn biết bố mình không cần mình, vậy con bé sẽ đau lòng biết bao?

Cô nhất thời không biết nói gì, bản thân rốt cuộc hy vọng Trác Hựu Niên giành Đoàn Đoàn với cô, hay là đừng giành đây.

Phùng Hảo nói: “Anh thực sự không giành lấy Đoàn Đoàn?”

“Đoàn Đoàn là con gái của em.”

Đoàn Đoàn thật là dễ gọi, trong lời nói cũng không mang theo ý ghét bỏ Đoàn Đoàn, thậm chí khi nói tới hai chữ Đoàn Đoàn âm thanh dịu dàng hơn nhiều. Phùng Hảo cảm giác được Trác Hựu Niên chắc là thích Đoàn Đoàn. Lúc anh tặng búp bê cho con gái, cô đã có suy nghĩ này.

Vậy không phải vì giành Đoàn Đoàn, hôm nay hẹn cô ra đây làm chi?

Phùng Hảo hỏi ra miệng.

Trác Hựu Niên nhìn Phùng Hảo, ánh mắt hai người đối diện nhau.

Hai người nhìn nhau dưới một cây hoa đào nở rộ, hoa đào đang vào thời điểm nở rộ, gió trên đảo lại lớn, thổi tới hoa rụng như mưa.

Trác Hựu Niên đứng trong “cơn mưa” hồng nhạt này, nói: “Tôi tưởng rằng chúng ta đang hẹn hò.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play