Edit: An TĩnhTừ Sướng đột nhiên xuất hiện làm cho Tần Tương Nam vô cùng bất ngờ, cô vốn còn đang thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này không liên quan đến anh. Không ngờ rằng, cô vẫn không tránh gặp mặt bạn trên mạng là anh trong xấu hổ.
Tần Tương Nam nhìn bác sĩ Lâm trong lòng Từ Sướng, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự sợ hãi, gương mắt đỏ hồng, thở hổn hển, tựa vào trong ngực Từ Sướng, hai tay ôm anh thật chặt.
Tần Tương Nam nhìn hình ảnh này đến xuất thần, cô chỉ cảm thấy bác sĩ Lâm thật đẹp, nếu ghép đôi với Từ Sướng cũng đẹp, chẳng lẽ hai người họ vốn là….
Cô không dám suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay dù đã trở thành mạng trên mạng của Từ Sướng, biết được một chút cuộc sống sinh hoạt của anh. Nhưng quả thật vẫn chưa trò chuyện quá thân thiết với anh, cũng không quen thuộc đến mức có thể bàn luận về vấn đề tình cảm với nhau. Nhiều năm như vậy, Từ Sướng vẫn là đèn pha trong mắt mọi người, vĩnh viễn sáng lấp lánh, làm sao mà anh lại không có bạn gái cơ chứ?
Bác sĩ Lâm này vừa nhìn một cái đã biết là có cảm tình với Từ Sướng, ôm lâu vậy rồi mà vẫn chưa buông tay nữa sao?
Trần Hiểu Kỳ len lén nói thầm bên tai Tần Tương Nam: “Trời ạ, vị bác sĩ này đẹp trai thật chị ạ. Đây là bệnh viện gì vậy.”
“Ôi chao, mẹ tôi ơi, bác sĩ đánh người.”
Cuối cùng bác sĩ Lâm nghe tiếng kêu trời than đất lớn của bác gái kia, cô ta buông lỏng tay.
Bác gái đó dứt khoát nằm lăm ra mặt đất không chịu đứng lên, vốn là tư thế cho cún ăn phân nhưng không biết làm thế nào mà thay đổi chóng mặt, đổi thành tư thế ngửa mặt nhìn trời. Hai chân đạp loạn xa không ngừng, giống như một đứa con nít khóc lóc om sòm trên mặt đất.
“Chuyện gì thế?” Từ Sướng nhìn về phía người đẹp trước mặt, hỏi cô ấy: “Bác sĩ Tiền nói em bị cảnh sát gọi đi, nên đến bảo tôi đi tìm em.”
Bác sĩ Lâm mềm yếu đáng thương còn chưa mở miệng trả lời, đội trưởng Hoàng đã chen vào một câu.
“Xin chào, tôi là đội trưởng Hoàng đội hình sự. Xin hỏi anh là?”
“Xin chào, tôi là đồng nghiệp của bác sĩ Lâm, họ Từ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Là như vậy, bọn họ đều là người thân bệnh nhân, mấy ngày trước con trai họ bị cưa chân, là do bác sĩ Lâm thực hiện phẫu thuật. Bọn họ nhất thời không thể nghĩ thoáng được, nên tới bệnh viện gây chuyện, muốn nhận được lời giải thích. Tôi đã giải thích qua nhưng không được rõ ràng nên mới gọi bác sĩ Lâm đến, mời vừa rồi bác sĩ Lâm cũng đã nói rõ ràng, tôi thấy chuyện này hoàn toàn không phải trách nhiệm của bệnh viện. Cảnh sát chúng tôi cũng đã tìm hiểu tình huống cụ thể, nhất định sẽ xử lí thích đáng, để đưa họ trở về sớm. Loại chuyện này không thể phát sinh lần nữa. Không thể để ảnh hưởng đến công việc chăm sóc bệnh nhân của những bác sĩ bận bịu được.” Đội trưởng Hoàng bước lên trước mặt Từ Sướng, biểu hiện rất công bằng chính trực.
“Vậy mọi chuyện đều giao cho đội trưởng Hoàng. Bác sĩ Lâm là con gái, sau này đừng để cô ấy đến một mình, cần phối hợp cứ đến tìm tôi.” Từ Sướng tỏ ra tao nhã lễ độ, Tần Tương Nam nghe ra được chút thương hoa tiếc ngọc trong lời nói của anh.
Ông Trương nghe đội trưởng Hoàng nói như vậy thì sốt ruột. Bọn họ náo loạn một trận như vậy chính là muốn đòi lại nhiều tiền một chút. Bây giờ thì sao, một chút lợi ích đó còn chưa thấy đâu, cảnh sát đã muốn đuổi họ đi.
Những chàng trai khỏe mạnh da đen kia cũng nóng nảy, cũng không biết có phải là người thân của những người này không hay là côn đồ được thuê đến. Bọn họ đến đây nửa ngày, ầm ĩ ồn ào nhưng chẳng kiếm được một cắc tiền nào, cảm thấy thật gấp rút.
Một người trong nhóm người đó không nhịn được nữa, anh ta vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Tại sao phải bắt chúng tôi trở về, nếu không bồi thường chúng tôi sẽ không đi đâu hết.”
“Đúng đúng, phải bồi thường cho chúng tôi!” Những tên còn lại cũng mỗi người một câu náo loạn hết cả lên.
Bất thình lình, tình cảnh trở nên nhốn nháo. Trước đó mọi người còn có thể bình tĩnh ngồi thương lượng nhưng bây giờ người nhà này hoàn toàn không cần thương lượng nữa, bắt đầu khóc lóc um sùm, hoàn toàn không phân biết đúng sai phải trái nữa.
Đối phương ỷ vào người đông thế mạnh, từng bước ép sát đến, ngăn cản những người cảnh sát lại, Từ Sướng cũng bị họ dồn đến góc tường, ngay cả đội trưởng Hoàng cũng không thể cản họ lại được.
Tần Tương Nam ở bên này lo lắng, cô muốn ngăn cản họ lại nhưng không được, người nhà kia thật sự quá cao lớn đô con, cô cũng không thể lao lên phía trước được.
Đội trưởng Hoàng rống lên một tiếng: “Làm gì đấy, muốn đánh người sao, các người muốn đánh cảnh sát à. Đừng trách tôi không khách sáo đấy!”
Ai ngờ những tên đô con kia tức đến đỏ mắt, vừa nghe thấy mình không kiếm được tiền nên ngay cả lời cảnh sát cũng lười nghe.
Nhóm người tiến lên chuẩn bị đánh người.
“Ôi chao.” Trần Hiểu Kỳ hét lên: “Không xong rồi, anh bác sĩ đẹp trai kia bị đánh rồi.”
Tần Tương Nam hốt hoảng, vội vàng chạy lên nhìn.
Không ngờ rằng tình cảnh quá rối loạn, Tần Tương Nam không thể thấy rõ là ai đánh ai cả, chỉ nghe thấy tiếng va chạm đùng đùng.
Bác sĩ Lâm cũng hốt hoảng như Tần Tương Nam vậy, thật sự bị dọa sợ.
Lúc này có mỗi Trần Hiểu Kỳ khá bình tĩnh, cô đã chụp toàn bộ hiện trường hổn loạn này.
Ước chừng mấy phút sau, những người cảnh sát trải qua huấn luyện nghiêm khắc cuối cùng đã khống chế được những tên đô con kia, chỉ là quần áo của mỗi người đều trở nên xốc xếch.
Chờ những người cảnh sát còng tay tất cả những người đó lại, lúc này Tần Tương Nam với bác sĩ Lâm mới phát hiện, Từ Sướng đang dựa vào vách tường, tay phải ôm lấy cánh tay trái, sắc mặt đau đớn, mày cau chặt.
Cả Tần Tương Nam và bác sĩ Lâm dường như đều hét to lên cùng một lúc: “Từ Sướng!”
Không ngờ rằng cả hai cô đều hét lên cùng một thời điểm như thế, đến cả hai cô gái cũng cảm thấy giật mình, nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Từ Sướng ngạc nhiên…
“Sao cậu lại ở đây?…” Anh đau đến nghiến răng nghiến lợi, trán đã thấm đẫm mồ hôi…
Câu này hiển nhiên là hỏi Tần Tương Nam bởi vì anh biết bác sĩ Lâm vốn phải ở nơi này.
Lúc này sắc mặt của bác sĩ Lâm xinh đẹp trở nên phức tạp, cô ta nhìn chằm chằm Tần Tương Nam thật lâu, từ trên xuống dưới đều nhìn qua một vòng, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Tần Tương Nam bị ánh mắt kiểu này quét qua quét lại một vòng, cả người cô đều không thoải mái.
Đang lúc hai cô gái mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đột nhiên Từ Sướng kêu một tiếng “Chậc.”, các cô dời mắt nhìn về phía trước, Từ Sướng đang ngồi ở đó, mặt mũi đều rướm mồ hôi.
Bác sĩ Lâm nhanh hơn một bước so với Tần Tương Nam.
“Anh đau không.” Bác sĩ Lâm gấp gáp kiểm tra cánh tay trái của anh, Từ Sướng chỉ “chậc” thêm một tiếng, “Có thể bị thương đến xương rồi, mau đi chụp phim đi đã.”
Bác sĩ Lâm nói xong thì kéo Từ Sướng đi ra cửa, Tần Tương Nam nhìn bọn họ, từ đầu đến cuối không nói gì dù chỉ là một câu.
Cô biết hai người họ đều là bác sĩ khoa chỉnh hình, vào lúc này đây cô quả thật không giúp được việc gì cả. Đột nhiên cô cảm thấy tức ngực bực bội vô cùng, dù rất lo lắng cho anh nhưng cô lại cảm thấy mình không nên lo lắng cho anh như vậy.
Lúc bác sĩ Lâm kéo Từ Sướng đi ra cửa, anh đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt vẫn đau đớn, ánh mắt lại nhìn về phía Tần Tương Nam: “Cậu còn chưa trả lời, tại sao lại ở đây?”
“Tôi…” Tần Tương Nam nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời thế nào. Sau đó cô chỉ chỉ Trần Hiểu Kỳ đang cầm máy quay phim bên cạnh.
Từ Sường dường như đã hiểu ra.
“À…” một tiếng, rồi xoay người rời đi.
“Cô ấy là ai vậy?”
Tần Tương Nam nghe thấy bác sĩ Lâm hỏi Từ Sướng, nhưng lại không nghe thấy câu trả lời của Từ Sướng.
Bỗng dưng trong lòng cô vô cùng khó chịu, cô chưa từng thấy một Từ Sướng như vậy, mười năm trước anh là một thiếu niên tỏa sáng, thế nhưng vẫn có máu thịt, anh chỉ là một người bình thường…
“Chị Tương Nam, chị và người bác sĩ đẹp trai kia có quen biết ạ?” Trần Hiểu Kỳ hỏi cô.
“Ừ, trước kia tụi chị là bạn học chung cấp ba.” Tần Tương Nam cười khổ.
“Có thật không? Thì ra chị còn có một bạn học chung cấp ba đẹp trai vậy sao. Trông anh ta đẹp trai như vậy, chắc chắn trước kia rất được chào đón phải không chị?” Trần Hiểu Kỳ bắt đầu tò mò.
Tần Tương Nam vẫn đang nghĩ đến vẻ mặt đau đớn vừa nãy của Từ Sướng, không biết nên trả lời Trần Hiểu Kỳ thế nào.
Cô thờ ơ nói: “Chị không biết đâu, trước kia tụi chị không thân thiết mấy.”
“À.” Nghe câu trả lời của Tần Tương Nam rồi nên Trần Hiểu Kỳ cũng không ham muốn hỏi tiếp nữa.
Về phía đội trưởng Hoàng, họ đã bắt lại hết những người đánh nhau gây chuyện kia, đôi vợ chồng già cũng sợ mất mật, biết chính mình gây ra chuyện lớn, không dám lên tiếng nói gì. Bọn họ đang định rút lui.
Đội trưởng Hoàng liếc nhìn Tần Tương Nam: “Không dọa cô sợ chứ, trông sắc mặt cô không được tốt lắm.”
Tần Tương Nam lắc đầu, đáp lại: “Không sao, chỉ là vừa rồi hơi hỗn loạn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.”
“Đúng, gan của mấy người này cũng quá lớn, dám đánh người trước mắt chúng tôi, còn làm bác sĩ bị thương. Các cô trở về nhớ phải đưa tin về những người đáng trách vì náo loạn với bác sĩ kia. Nhất định phải cho bọn họ trả giá đắt, xem sau này có còn ai dám đến bệnh viện gây chuyện không?”
“Vâng, được, đội trưởng Hoàng nói rất đúng, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa lên tin tức. Ôi chao, có phải anh bị thương rồi không, mặt anh…” cô chỉ chỉ vào mặt đội trưởng Hoàng, đúng là có vết rách thiệt, còn đang rướm máu.
Đội trưởng Hoàng được Tần Tương Nam quan tâm như vậy, mặt hơi phiếm hồng, đưa tay sờ sờ miệng vết thương của mình.
“Không sao cả, tôi da dày thịt béo, vết thương nhỏ này chẳng nhằm nhò gì đâu. Trước kia tôi thường xuyên bị thương như vậy, nhiều lần rồi cũng quen thôi.” Anh ta cười ngây ngô nói.
“Thật sự không sao chứ, dù sao cũng đang ở bệnh viện, hay là anh cứ đi kiểm tra một chút đi.” Tần Tương Nam quan tâm hỏi.
Đội trưởng Hoàng cảm thấy ngại ngùng, “Thật sự không sao, chỉ bị thương nhẹ mà phải đi bác sĩ thì những người cảnh sát cấp dưới của tôi sẽ cười nhạo đến chết mất.”
Thấy đội trưởng Hoàng khéo léo từ chối mình, cô không nói gì nữa.
Mấy vị cảnh sát bận rộn thu dọn tàn cuộc, cô và Trần Hiểu Kỳ chuẩn bị rời đi.
Lúc gần đi, cô vẫn nấn ná lại một chút, muốn đi đến thăm Từ Sướng nhưng cô lại không tìm được lí do thích hợp, nghĩ đến bên cạnh anh còn có một cô bác sĩ xinh đẹp, đã có một bác sĩ vừa xinh đẹp vừa chuyên nghiệp như vậy chăm sóc, đó cũng không phải là việc của Tần Tương Nam, đi đến sẽ lúng túng. Thế là cô dứt khoát rời đi.
Lần này Từ Sướng đúng thật là bị thương không nhẹ, gãy xương, tay trái phải bó thạch cao. Phần bó bột do chính tay bác sĩ Lâm làm.
Bởi vì cô ấy không yên tâm để người khác làm, cho nên không thể làm gì hơn ngoài việc tự mình làm thôi.
Lâm Nhụy Nhi nhìn cánh tay anh, tức giận nói: “Đúng là một đám lưu manh, sao có thể đánh anh thành như vậy được chứ.”
Từ Sướng mỉm cười nhẹ: “Không sao, không phải nên nhân dịp này để nghỉ ngơi cho khỏe sao?”
Lâm Nhụy Nhi thấy anh bị thương như vậy rồi mà còn cười được, liền nói: “Bác sĩ Từ, anh thật rộng lượng.”
Từ Sướng bĩu môi, không trả lời lại.
Cô vẫn vướng mắc với vấn đề không được Từ Sướng trả lời khi nãy, cho nên quyết định hỏi lại một lần nữa: “Cô gái vừa rồi là ai vậy ạ?”
Anh im lặng một chút rồi mới trả lời: “Bạn học cấp ba.”
“Hình như cô ấy rất quan tâm anh đấy?” Lâm Nhụy Nhi hỏi anh để thăm dò.
Từ Sướng nhướng mày, nói: “Cô ấy sẽ không.”
Cô sẽ không quan tâm anh, bởi vì trong lòng cô không có anh.
Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ không về thẳng nhà, mà là đến đơn vị để chỉnh sửa một số tài liệu. Tin tức này, lãnh đạo là Bàng tổng cảm thấy chắc chắn có thể trở thành một đề tài nóng, nên muốn hai cô chuẩn bị báo cáo thật tốt. Các cô đã đồng ý.
Bản thảo là do Trần Hiểu Kỳ viết, ban đầu phân lớn độ dài bản thảo đều miêu tả Từ Sướng anh hùng cứu mĩ nhân như thế nào, Tần Tương Nam nhìn thấy muốn hộc cả máu.
“Hiểu Kỳ, em viết tin tức giải trí sao? Đừng nói là em muốn chuyển bộ phận nha?”
Trần Hiểu Kỳ lè lưỡi, chẳng qua người ta chỉ nhất thời cảm động thôi mà.
Sau đó, cô ấy sửa lại những điều Tần Tương Nam nhắc nhở, chú trọng miêu tả chuyện đã xảy ra, xong xuôi hai người nộp bản thảo, về nhà nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay, lại là một ngày mệt mỏi đối với Tần Tương Nam.
Trong lòng cô vẫn rất lo lắng cho Từ Sướng, muốn hỏi xem anh bị thương thế nào. Cô cầm điện thoại di động lên, nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi anh như thế nào, cứ ngượng ngùng xoắn xít như vậy một lúc lâu, vẫn là bỏ qua.
Bụng cô đã đói đến mức phát ra tiếng be bé, nên Tần Tương Nam bắt đầu làm bữa tối, ăn cơm, tắm rửa. Bận rộn một hồi, cảm thấy phiền não vô cùng, thân thể mệt mỏi đến mức có thể ngã xuống.
Cuối cùng vẫn không thể thắng nổi cơn buồn ngủ, cô leo lên giường ngủ một giấc.
Trước khi ngủ cô còn liếc nhìn điện thoại di động, không có tin nhắn của Từ Sướng.
Cô cứ như vậy, trái tim thả lỏng đi vào mộng đẹp.
Không biết đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tần Tương Nam hoảng loạn, sợ đã xảy ra chuyện gì đó. Lập tức cầm điện thoại lên, thì thấy đó là cuộc gọi từ Trần Hiểu Kỳ.
“Chị Tương Nam, chị mau xem weibo đi, chuyện náo loạn ở bệnh viện XX lên hotsearch rồi. Cư dân mạng đều đang mắng chửi những người gây náo loạn đó.”
Tần Tương Nam nghe vậy, vội vàng ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cô nhanh chóng mở weibo ra, tìm kiếm hotsearch, phát hiện tin tức này bất ngờ nằm ở hotsearch thứ năm.
Cư dân mạng đều sôi nổi phát biểu quan điểm của mình.
“Thật là đau lòng thay cho những nhân viên y tế này, bác sĩ cứu sống người bị thương, vĩ đại biết bao nhiêu, mà những người thân bệnh nhân não tàn này lại đánh người, hy vọng sẽ xử lí nghiêm chuyện đánh người này.”
“Nhân viên y tế chính là những chiến sĩ trong thời đại hòa bình này, đánh những chiến sĩ ấy, ai sẽ thay chúng ta bảo vệ quốc gia đây?”
“Vừa nghĩ đến chuyện náo loạn bệnh viên tôi đã tức giận, thật muốn cầm gậy đánh mấy người đầu chó kia một trận mà!”
“Vốn không tôn trọng và giải quyết chuyện này, sợ rằng chuyện náo loạn ở bệnh viện sẽ khiến lượng người học y càng ngày càng ít đi, sau này ai sẽ giúp chúng ta khám bệnh?”
“Cá nhân tôi cảm thấy những kẻ gây rối bác sĩ này nên được đưa vào danh sách đen hoặc là hồ sơ chữ tín, người thân thích và con cái mất quyền ưu tiên, hủy bỏ tư cách điều khiển xe hoặc ngồi các phương tiện công cộng, hủy bỏ hết những phúc lợi của họ.”
“Xã hội hiện đại này tội lỗi quá nhiều, hy vọng sẽ có nhiều tha thứ và đồng cảm hơn.”
“Bác sĩ thật sự là một nghề nguy hiểm, hy vọng sẽ xử lí nghiêm kẻ đánh người.”
“Hy vọng thế giới này không còn chuyện náo loạn y tế thế này, ước nguyện một thế giới hòa bình…”
…
Tần Tương Nam nhìn những bình luận này, tràn đầy cảm động. Thế giới này, người lý trí vẫn chiếm đa số.
Cô đọc qua từng cái bình luận, trong lòng vô cùng ấm áp.
Lúc này, màn hình điện thoại trên tay cô hiện lên thông báo tin nhắn wechat mới, cô mở ra nhìn, là tin nhắn wechat của Từ Sướng.
Từ Sướng: Có phải biểu hiện của tôi ngày hôm nay rất nhu nhược không?
…
**
Hết chương 8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT