Edit: An TĩnhTần Tương Nam đứng dựa lên cửa, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn anh, dáng vẻ rảnh rỗi thản nhiên và đắc chí.
“Bác sĩ Từ ~” cô thân mật gọi anh một tiếng.
Từ Sướng ngẩng đầu, nhìn thấy cô. Trong ánh mắt toát lên sự ngạc nhiên vui mừng, nhưng sự kinh ngạc ấy dần dần biến thành tức giận.
“Làm sao em có thể….Chiếm tài nguyên công cộng như thế, đến gặp anh à?”
Ban đầu Tần Tương Nam nghe không hiểu ý của anh, suy nghĩ cả một lúc lâu mới biết, “Từ Sướng, anh đang nói gì vậy? Em nào có vô ích như vậy chứ? Mau đến đây đỡ em!”
Từ Sướng giật mình, xem ra cô thật sự bị thương. Anh vội vàng đứng dậy đi đến đỡ cô.
Đãi ngộ cho bệnh nhân này đúng là không bình thường, Tần Tương Nam chớp mắt biến thành Thái hậu nương nương, có lẽ đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp của Từ Sướng.
“Em đây là bị làm sao?” Từ Sướng vừa thở hổn hển vừa hỏi cô.
“Nói ra thì rất dài dòng, ui da, anh chậm chút được không hả, đỡ em ngồi xuống.”
Sau khi Tần Tương Nam ngồi xuống, trực tiếp đặt chân bị thương lên đùi Từ Sướng, đấy nhìn xem, người trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt cái gì cũng dám làm. “Bác sĩ Từ, anh nhìn cổ chân em thử đi, có phải bị gãy xương rồi không?”
Từ Sướng dùng sức bóp chân cô một cái không chút khách khí nào, Tần Tương Nam bị đâu, kêu “ui da” một tiếng.
“Bác sĩ Từ, anh luôn đối xử thô bạo với bệnh nhân như thế này sao?” Cô bị đau kêu to mấy tiếng, hai tay vỗ lên người anh không ngừng.
“Có phải em không cần chân của mình nữa rồi không. Có phải em muốn mình tàn phế luôn mới hài lòng không! Hôm nay đã làm gì hả?” Dứt lại, anh lại bóp chân cô một cái.
Mới vừa rồi Tần Tương Nam còn tưởng rằng cô là bệnh nhân nhận được đãi ngộ tốt nhất của bác sĩ Từ, không nghĩ đến lại sụp đỗ trong nháy mắt, rõ ràng cô chính là bệnh nhân đáng thương nhất.
“Hôm nay em đã làm một siêu nhân nữ đấy, anh có tin không.” Mặt cô đầy vẻ kiêu ngạo.
Không ngờ rằng anh lại lạnh nhạt hừ một tiếng: “Là siêu nhân trứng muối thì có? “Trứng” [1] ngu ngốc nhất.”
[1] Ở đây tác giả chơi chữ, trứng (蛋) có cách viết khá giống với chữ siêu (超) trong cụm siêu nhân (超人).
Cô tức giận đưa tay bóp cổ anh.
“Tần Tương Nam, thế mà em dám….Mưu sát chồng…”
Mặt Tần Tương Nam đỏ lên, buông tay ra, không náo loạn với anh nữa. “Bác sĩ Từ, anh xem thử có phải em không có chuyện gì nghiêm trọng đúng không? Có phải có thể về nhà rồi không?”
“Nhìn thì không có chuyện gì đáng lo cả, em đi chụp phim đi đã.”
“Em không đi đâu, em tin tưởng chuẩn đoán của bác sĩ Từ mà.” Cô nũng nịu.
Từ Sướng lập tức phóng cho cô một đôi mắt hình viên đạn, “Có đi hay không đây?”
Cô run rẩy nói: “Đi đi đi, nhanh nào. Đỡ em đứng lên!”
Lần này cô vẫn sợ bóng sợ gió một hồi, căn cứ theo sự chuẩn đoán của bác sĩ Từ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là không sao nữa rồi.
Tần Tương Nam ngồi trong phòng làm việc của Từ Sướng liếc mắt đưa tình với anh một hồi, vì để không ảnh hưởng đến công việc của anh nên cô đã đón xe về nhà một mình.
Không nghĩ đến vừa đi ra khỏi phòng của anh, đã đụng phải Lâm Nhụy Nhi đâm đầu đi đến.
Tần Tương Nam xoắn xuýt một phen: Nếu Lâm Nhụy Nhi chào hỏi cô, thì cô cũng sẽ giả vờ khách sáo, nhưng nếu Lâm Nhụy Nhi không để ý đến cô, thì cô lại giả vờ không nhìn thấy.
“Sao cô lại ở đây vậy?” Lâm Nhụy Nhi nhìn thấy Tần Tương Nam đang lúng túng, dường như hiểu được: “Chân cô bị thương à? Đến tìm bác sĩ Từ sao?”
“Ừ, đúng vậy, xin chào, bác sĩ Lâm.”
Lâm Nhụy Nhi mặt không đổi sắc nhìn cô một lúc, mới lên tiếng nói: “Cô là chị gái của Tần Hướng Bắc à?”
Tần Tương Nam ừ một tiếng.
“Sau này nhờ bác sĩ Tần nói tôi mới biết. Cô và Từ Sướng đã quen biết từ rất lâu rồi đúng không?”
Cô lại ừ một tiếng.
Lâm Nhụy Nhi dừng lại một hồi, ánh mắt không tập trung trên người cô, nói: “Vậy chúc hai người hạnh phúc.”
Dứt lời, cô ta vòng qua bên cạnh Tần Tương Nam, cũng không quay đầu nhìn lại.
Tần Tương Nam không cách nào biết được cái này là Lâm Nhụy Nhi thật sự chúc phúc cho hai người, hay cô ta vẫn đang ôm một tia hy vọng ảo tưởng khác. Nhìn ánh mắt cao ngạo của cô ta, dường như nó giống hệt Từ Sướng vậy. Nếu như không phải là cô quen biết với Từ Sướng từ trước, có lẽ hai người đó mới là cặp đôi do trời đất tạo thành. Cùng một trường đại học, cùng một bệnh viện, cùng một khoa, cùng một sự nghiệp, có tiếng nói chung, mỗi ngày có thể ở bên cạnh nhau, thậm chí có thể sánh vai làm việc. Mà Tần Tương Nam, có một khoảng chênh lệch khiến cô không thể vượt qua Từ Sướng, mỗi lần anh chê cô ngốc, cô cũng biết quả thật cô không bằng Lâm Nhụy Nhi về mọi mặt, nếu như không có cô, Từ Sướng và Lâm Nhụy Nhi đã ở bên nhau từ sớm rồi.
Lần này Tần Tương Nam lại bị thương, bắt đầu phiền muộn về việc có phải mình vẫn luôn ngốc như vậy không.
Cô rầu rĩ soạn một bài đăng trong vòng bạn bè: Ai có thể tìm được đường cong ở cổ chân tôi không. Lại chụp một tấm hình cổ chân mình sưng to như cái bánh bao đính kèm bài đăng, bấm gửi.
Các bạn bè bấm thích và bình luận dồn dập, Tần Tương Nam đều nhớ “những người bạn” bấm thích đó nha. Còn có một số bình luận có hơi quá đáng, ví dụ như Lý Tô Tô “Đúng là một cái móng heo”.
Tần Tương Nam nhìn thấy thì vừa buồn cười vừa tức.
Đồng thời ở trên weibo của cô cũng có một bình luân nghiêm túc nói rõ: Chân bị thương, ở nhà nghỉ ngơi, không được phép làm việc trong ba ngày tiếp theo. Kèm theo đó là một hình ảnh tôi yêu công việc hài hước. Bên weibo tốt hơn nhiêu so với vòng bạn bè, những người hâm mộ rối rít bày tỏ sự quân tâm. Người hâm một tên “đạo tặc Giang Dương” cũng để lại một bình luận bên dưới: Nghỉ ngơi cho khỏe.
Chỉ có bốn chữ đơn giản, giống như “cố gắng lên” vậy, Tần Tương Nam vẫn luôn tò mò về người tên “đạo tặc Giang Dương” này, cô mở weibo của người ta ra lần nữa, phát hiện có một bài đăng mới vào hai ngày trước, vị trí được xác định là ở sân bay thành phố S, kèm theo một tấm hình chụp sân bay. Một dòng chữ trạng thái đơn giản: Hẹn gặp lại, tôi năm mười tám tuổi.
Tần Tương Nam nhìn đi nhìn lại, hồi tưởng đến bài đăng có vị trí xác định tại nước M nửa nắm trước của người này, đột nhiên cô lập tức hiểu “đạo tặc Giang Dươn”” này rốt cuộc là ai. Cô để bí mật này trong lòng mình, không xóa bỏ anh, cũng sẽ không nói cho Từ Sướng biết, chỉ để “đạo tặc Giang Dương” lặng lẽ làm một người hâm mộ xuất hiện trên weibo của cô, tình cờ bình luận bấm thích, nói chuyện cũng tốt rồi.
Buổi tối, cô cơm nước no nê, ngồi trước máy tính bận bịu làm việc. Có người gõ cửa, cô đoán là Từ Sướng, cô nhanh chóng đến mở cửa, quả nhiên là anh.
“Anh ăn cơm rồi sao?” Cô hỏi anh.
“Ăn rồi.” Từ Sướng đi vào, đặt đồ đạc xuống, mở túi của kình ra, lấy máy tính xách tay, đặt lên bàn, mở máy, ngồi xuống và bắt đầu làm việc.
Tần Tương Nam giật mình, anh thật sự xem đây là nhà mình rồi, ngay cả máy tính cũng mang đến đây.
Được rồi, vừa khéo cô cũng có việc cần làm, hai người ngồi đối diện nhau, mỗi người nước sông không phạm nước giếng.
Lúc bận rộn, Tần Tương Nam vẫn không nhịn được nhìn trộm anh, anh dáng vẻ vô cùng nghiêm túc cô anh, càng nhìn càng mê đắm, cực kì muốn đấy anh ngã nhào xuống. Vì thế cô bắt đầu cố ý tạo ra âm thành khiến anh mất tập trung.
Cô đứng dậy, cầm lấy một chiếc cốc đi rót nước, còn cố ý lượn qua lượn lại trước mặt anh một vòng, thấy anh không có phản ứng gì, cô thất vọng ngồi xuống lại.
Một lát sau, cô ho khan một tiếng, vuốt vuốt tóc, vẫn không đáp lại.
Lại cầm cốc nước để rót nước, vẫn không đáp lại.
Cô mất mát.
Tần Tương Nam cầm cốc hung hăng uống một ngụm nước, không nghĩ đến lại là nước nóng, “phụt” một tiếng, cô ho khan vì bị sặc.
Ngẩng đầu lên thì thấy Từ Sướng đang nhìn mình giống như một kẻ ngốc vậy.
“Tần Tương Nam, em đang làm chuyện ngốc gì vậy?”
“Em….” Đang câu dẫn anh?
“Chỉ là em khát thôi, anh bận bịu thì cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến em đâu.” Cô khoát khoát tay nói.
Từ Sướng thở dài, đứng dậy đóng máy tính lại, đi đến trước mặt cô, nói: “Có phải em đang….”
Tần Tương Nam nghi ngờ nhìn anh.
Không nghĩ đến những gì anh nói tiếp theo, khiến trái tim cô như rơi vào đáy cốc.
“Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đi công tác một tháng. Tối nay còn một số tài liệu cần tra nữa, một lúc nữa anh sẽ trở về, sáng mai phải đi rồi.”
“À.” Cô cực kì thấy mất mát.
“Em không hỏi thử anh đi đâu? Làm gì à?” Anh npis.
“Vậy anh đi đâu, làm gì?” Cô nhìn anh, trong đôi mắt tràn đầy sự luyến tiếc.
“Đến thành phố B, trao đổi chuyên môn.” Anh đáp.
“À.” Cô ủ rũ cúi đầu nói. “Vậy bây giờ anh phải đi về rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Cảm giác luyến tiếc mất mát của Tần Tương Nam bộc lộ ra trong lời nói, Từ Sướng đều nhìn hết vào mắt.
Cô chậm chạp tiễn anh ra ngoài cửa: “Vậy ngày mai anh đến nơi thì gọi điện thoại cho em nhé.”
“Được.” Anh sờ sờ mặt cô, “Không nên đi lung tung, chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nếu như tiếp tục nhìn anh nữa, cô sẽ lập tức bật khóc mất.
Cô ngồi hịu quạnh trước máy tính, không yên lòng nhìn màn hình máy tính chằm chằm, hóa ra mùi vị chia xa lại chua xót như thế này.
Không bao lâu sau, lại nghe tiếng có người gõ cửa, cô giật mình, có hơi mong đợi chạy đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Từ Sướng lập tức ôm chặt cô trong lồng ngực mình. Cô còn không chia kịp phản ứng lại gì cả. Đã nghe Từ Sướng nói bên tai cô: “Anh suy nghĩ, một tháng này chắc chắn bé khoai tây sẽ phải nhịn đói, chờ đến khi anh trở lại, có lẽ nó đã biến thành cái xác khô rồi. Cho nên, hôm nay em bắt đầu đến nhà anh sống đi, thay anh chăm sóc cho khoai tây có được không?”
Tần Tương Nam chần chừ một lúc. Từ Sướng lại tiếp tục nói: “Còn nữa, anh không nỡ xa em. Tối nay ở bên cạnh anh, được không em?”
“Được ạ.” Tần Tương Nam mỉm cười ngọt ngào.
Tần Tương Nam thu dọn tất cả đồ đạc, Từ Sướng ngồi bên cạnh, nhìn cô.
“Có phải em định dọn hết cả căn nhà này đến luôn không? Hay là, sau này không trở lại đây nữa?”
Cô hờn dỗi hừ một tiếng. Sau đó, kéo theo cái hai vali lớn, hơn nửa đêm bắt đầu chuyển đi.
“Em nói cho anh biết, Từ Sướng, em chỉ phụ trách việc chăm sóc cho khoai tây, em đây sẽ không quét dọn làm vệ sinh cho anh đâu, đến lúc anh quay về, cũng đừng chê em ở bẩn, là do anh cầu xin em mà.” Cô bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.
“Đúng đúng đúng, là anh cầu xin em đến.” Từ Sướng bất đắc dx.
Lúc đến nhà anh, khoai tây kêu “meo” một tiếng rồi đi đến, Tần Tương Nam ôm lấy nó: “Lại gặp nhau rồi, khoai tây nhỏ, chị sẽ sống chung với cưng một tháng đó, cưng không được chê chị phiền biết chưa, ai bảo chủ nhân của cưng không quan tâm đến cưng cơ chứ.”
Đầu Từ Sướng đầy vạch đen.
Lần trước lúc đến, cô chỉ nhìn sơ qua phòng khách nhà anh thôi, lần này là Từ Sướng mời cô đến đây, cho nên cô bắt đầy nghênh ngang đi thăm quan xung quanh.
“Từ Sướng, em cảm thấy màu sắc của rèm cửa nhà anh thật khó coi, nên phối với màu sáng hơn, như thế sẽ phù hợp xứng đôi với các đồ dùng khác trong nhà.”
“Từ Sướng, tại sao nhà anh lại không có một cái gương lớn vậy, mỗi sáng trước khi ra ngoài anh không nhìn thử xem mình có đẹp trai phóng khoáng không à?”
“Từ Sướng, đèn trong phòng quá chói mắt.”
“Từ Sướng, ban công nhà anh thật sự rất lớn đó, có thể nằm ở đây để phơi nắng rồi.”
“Từ Sướng, quần áo của em để chỗ nào trong tủ vậy?”
“Từ Sướng, anh mau đến giúp em dọn đồ đạc đi.”
“Tần Tương Nam, em phiền quá. Anh vẫn đang làm việc mà.”
“À…” Cô không thể làm gì khác ngoài ảo não tự dọn dẹp đồ đạc của mình một mình.
Bận rộn cả nửa buổi trời, phát hiện đã hơn mười một giờ, cô đi tắm rửa, sau đó thoải mái thư thả nằm trên giường lớn của Từ Sướng, cảm nhận được hương vị thuộc về anh.
Đến nửa đêm cô thức dậy một lần, phát hiện Từ Sướng vẫn chưa ngủ, cô lảo đảo đi ra ngoài xem thử, nhìn thấy Từ Sướng vẫn đang nghiêm túc làm việc.
“Từ Sướng, hôm nay anh không đi ngủ à?” Hai mắt cô lim dim, buồn ngủ hỏi anh.
“Ừ, ngày mai anh còn phải họp, chờ anh chỉnh sửa tài liệu xong, cũng đã sắp sáng rồi. Buổi sáng anh dọn lại đồ đạc, trực tiếp đi luôn. Em không cần chờ anh.”
“Được rồi.” Rần Tương Nam cảm thấy anh thật sự rất mệt, thật đáng thương. Nói là tối nay ở bên cạnh anh, thì ra chính là như vậy.
Cô bò lên giường tiếp tục ngủ, cảm nhận hương vị của Từ Sướng, tiến vào mộng đẹp.
Thời điểm trời vừa tờ mờ sáng, cảm giác có một bàn tay đang sờ nhẹ khuôn mặt cô, Tần Tương Nam mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Từ Sướng, mấy giờ rồi….”
“Mới sáu giờ thôi, em ngủ tiếp đi, anh phải đi rồi.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi rời đi.
Trong lúc mơ hồ cô nghe thấy âm thanh kéo vali, sau đó là tiếng cửa đóng lại rất nhẹ nhàng….
Tần Tương Nam đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng bỗng nhiên thấy trống vắng.
Loại cảm giác này, trước đó cô chưa từng cảm nhận. Dĩ nhiên cô đã trải qua ly biệt, với bạn bè, với người nhà, đã trải qua vô số cuộc ly biệt, cho đến bây giờ cũng không có lần nào khó chịu như lần này.
__
**
Hết chương 38
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT