Edit: An TĩnhTần Tương Nam không cách nào chống đỡ được, lúc này Từ Sướng dựa vào người cô quá sát, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, hơi thở ấm nóng của anh phả lên khuôn mặt cô khiến cô ngứa ngáy không yên.
“Có phải em rất nhớ anh không?” Anh nói với giọng trầm thấp, dịu dàng nói khẽ bên tai cô. Hơi nóng ấm áp nhẹ nhè quanh tai cô, gò má cô hơi nóng lên.
“Anh đừng hiểu lầm, em thật sự chỉ đi ngang qua…” Lời nói này của cô như thể kích thích anh, bàn tay đặt bên eo cô hơi dùng sức, nắm chặt lấy vòng eo mềm mại ấy, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn truyền đến, hiển nhiên biết mình đã nói sai.
“Nói em nhớ anh…” Anh lại phả hơi nóng bên tai cô lần nữa, lúc này cả người cô đã không còn chút sức lực nào, nhẹ nhàng tựa lên tường, hai chân như nhũn ra.
Cô cắn nhẹ môi dưới, yếu ớt, run rẩy nói: “Em rất nhớ anh….”
Từ Sướng cười khẽ một tiếng, đến gần bên tai cô, dịu dàng cắn lên tai cô, cảm giác ẩm ướt mềm nhẹ này được thần kinh nhạy cảm của cô truyền đi khắp các tế bào trong cơ thể, máu trong các đường mao mạch nhỏ trên người cô như thể chảy ngược, dòng máu lúc nóng lúc lạnh lan tràn khắp cơ thể cô.
Sau khi anh rời khỏi tai cô, nụ hôn của anh lại nhẹ nhàng đáp lên trán cô, như mưa phùn kéo dài vậy, nhẹ nhàng, dịu dàng lướt qua, tiếp theo là gò má nóng hổi của cô, chóp mũi, như một ngọn gió xuân ấm áp phả lên mặt. Anh lại bình tĩnh, thấp giọng nói một câu: “Em rất xinh đẹp.”
Lúc này Tần Tương Nam đã hoàn toàn mất hết sức lực, nghe anh nói những lời này, trái tim tựa như một đóa hoa hồng tươi đang dần dần nở rộ.
Anh cẩn thận, hướng đến gần đôi môi đầy đặn kiều diễm ướt át của cô…..
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tần Tương Nam vang lên, cô nhúc nhích.
“Đừng để ý đến nó….” Anh nhẹ giọng nói.
Tiếng chuông liên tục kia khiến trái tim cô tâm phiền ý loạn, nhưng Từ Sướng vẫn không dừng lại, càng nắm chặt tay cô hơn. Sau đó khóe môi Tần Tương Nam cảm giác được đôi môi mềm mại của anh đang từ từ đến gần, hơi thở ấm áp khiến người ta chìm đắm dần dần đến sát cô…..
“Bác sĩ Từ. Em có thể vào không?” Lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa, làm cho Tần Tương Nam còn đang hoàn toàn chìm đắm trong mộng bừng tỉnh, cô dùng đôi tay không còn chút sức nào đẩy nhẹ Từ Sướng.
Từ Sướng chán nản thở dài một hơi, chậm rãi buông cô ra.
Anh đi đến mở cửa, Tần Tương Nam đưa tay sờ lên gò má nóng hổi của mình, giả vờ bình tĩnh.
Từ Sướng mở cửa ra thì chỉ nhìn thấy Lâm Nhụy Nhi đang đứng ở bên ngoài.
“Có chuyện gì?” Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Em có thể vào trong không?” Ánh mắt cô nhìn về phía sau lưng Từ Sướng.
“Chuyện gì?” Dường như Từ Sướng không nghe thấy, lặp lại câu hỏi vừa nãy.
“Chỉ là em có mấy vấn đề muốn hỏi anh.” Ánh mắt cô ta hơi sáng lên.
“Tôi không có thời gian rảnh, chờ một lát nữa rồi nói.” Từ Sướng nhìn cô với đôi mắt nghiêm nghị.
Khi này, Tần Tương Nam đứng sau lưng anh cũng đi đến, nói với anh: “Từ Sướng, không làm phiền anh làm việc nữa, em đi trước.”
Bây giờ Lâm Nhụy Nhi mới nhìn thấy cô, mặt hơi tái đi, môi mím chặt.
Hiển nhiên Từ Sướng rất chi là không vui với mấy lời này của Tần Tương Nam, nhìn thấy cô khăng khăng phải đi, thêm phần ngại Lâm Nhụy Nhi đang đứng đây, anh không kéo cô lại, chỉ nháy mắt với cô lúc cô ra đến cửa, dịu dàng nói: “Tan làm anh đến tìm em.”
Tần Tương Nam gật đầu đồng ỳ, sau đó rời đi.
Chờ sau khi Tần Tương Nam đi rồi, Từ Sướng mới nhìn đến Lâm Nhụy Nhi, sắc mặt cô ta tái xanh. Trong lòng Lâm Nhụy Nhi có hơi lo lắng bất an. Vừa rồi ở bên ngoài, cô nghe mấy cô ý tá đang thảo luận về việc bạn gái Từ Sướng đến đây, cô vừa giật mình vừa tức giận, ngực đau nhói, không suy nghĩ gì đã chạy đến gõ cửa phòng làm việc của Từ Sướng, cô muốn biết câu trả lời, rốt cuộc lời mấy cô y tá nói có phải là sự thật không. Cho đến khi nhìn thấy Tần Tương Nam, cô mới ngây người, càng không dám tin tưởng, bạn gái Từ Sướng thật sự là cô ấy, mà Từ Sướng có vẻ rất tức giận với mình. Cô hơi sợ hãi, mặc dù trước đây anh luôn từ chối cô, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nổi giận, Từ Sướng vẫn luôn đối xử vô cùng dịu dàng với cô.
“Em không cố ý, em không biết anh đang có khách.” Cô nơm nớp lo sợ nói.
“Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi có nhiều việc bề bộn lắm.” Anh lạnh lùng, ánh mắt tập trung nhìn vào màn hình máy tính của mình.
Cô chần chừ một lúc, “Cô ấy thật sự là bạn gái của anh sao?” Giọng nói cô hơi run rẩy, hỏi anh.
“Đúng vậy.” Anh trả lời.
Nghe được câu trả lời khẳng định của anh, sắc mặt Lâm Nhụy Nhi tái nhợt, môi cô hơi mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được gì. Sau một lúc lâu, cô chậm rãi, run rẩy xoay người, đi ra ngoài. Lúc cô xoay người, nước mắt trong nháy mắt thấm ướt khuôn mặt cô.
Cô đã thích anh từ khi học đại học, anh có bạn gái, mà người đó không phải là cô. Cái chấp niệm ngu ngốc đó, mộng tưởng với Từ Sướng tám năm nay, cô nhất quyết bước đến gần anh, nhưng không ngờ lại xa như vậy, cuối cùng cũng không đến bước bên cạnh anh, không thể đi vào trái tim anh.
Trước đây cô cho rằng chỉ cần bầu bạn bên cạnh anh lâu dài, thì có một lúc anh sẽ thấy mình tốt, cô dùng tám năm trời để chiếm một vị trí riêng ở bên cạnh anh cho mình, nhưng không nghĩ đến chính là vị trí mà chính cô cho rằng nó rất vững chắc vốn dĩ không đáng nhắc đến. Sau khi Tần Tương Nam xuất hiện, cô từ một vị trí cao cao tại thượng rơi tận xuống đáy cốc, tia hy vọng còn sót lại cuối cùng cũng đã biến mất triệt để, hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Sau khi Tần Tương Nam rời khỏi bệnh viện, lại quay về đơn vị làm việc. Bởi vì hôm nay ba đi lạc khiến cô sợ bóng sợ gió không yên, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, quyết định tối nay sẽ về nhà một chuyến.
Mãi đến khi cô về tới nhà mới phát hiện trạng thái tinh thần của ba Tần Siêu Minh đã khá hơn rất nhiều, còn gọi cô một tiếng Tiểu Nam, khiến cho trái tim lơ lửng nãy giờ của cô đã an tâm lại.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tần Siêu Minh vô cùng tỉnh tái, còn nhắc đến chuyện lúc cô còn bé với Tần Tương Nam.
“Tiểu Nam, lúc con và em trai con còn bé cứ luôn cãi vả nhau, ba nghe được sẽ phải mắng nó một trận, con trai và con gái không hề giống nhau. Cần phải nghiêm khắc với con trai một chút, còn con gái là để cưng chiều.”
“Con biết, trong lòng ba luôn thương con, cho nên mỗi lần như vậy, em trai đều nói ba thiên vị. Thật ra thì con hiểu, ba cũng yêu thương em trai giống con, đúng không ạ.”
“Ôi trời, đúng là chỉ có Tiểu Nam hiểu ba nhất, em trai con vẫn còn giận ba lắm. Khi đó nó thi vào đại học, ba không muốn để nó theo học ngành y, thế mà nó đột nhiên tức giận với ba, nó còn nói trước đây người bắt nó học học y là ba, bây giờ người không cho nó học y cũng là ba. Bất kể ba có nói thể nào, nó cũng không nghe, sau đó tự mình chạy đến thành phố B. Ba vừa lo vừa tức. Có lẽ thằng bé đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình, ngăn cản cũng vô ích.”
Tần Tương Nam nhìn ba mình, cảm thấy ba thật sự đã già rồi, tóc cũng dần dần bạc, mấy năm nay còn phải chịu sự hành hạ của bệnh tật, trông ông ngày càng tiều tụy, cô rất đau lòng.
“Ba, rốt cuộc tại sao ba lại không để em trai học y ạ. Trước kia không phải ba luôn hy vọng tụi con làm bác sĩ sao?” Cô dè dặt hỏi ông.
“Bác sĩ ấy, trách nhiệm quá lớn, cũng rất khổ cực, ba chỉ hy vọng các con có thể bình an, sống đơn giản là được rồi.” Ba nhìn cô với đôi mắt hiền từ, trong lòng cô thấy rất hạnh phúc, nhưng lại có chút gì đó chua xót.
Nhiều năm như vậy, ba mẹ dần dần già đi, nhưng vẫn lo lắng cho bọn hò từng phút giây. Mặc dù ba bị bệnh, có lúc ngay cả người cũng không nhận ra, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến con cái, có lẽ đây chính là tình thân, là ngôi nhà ấm áp.
Buổi tối, lúc cô chuẩn bị đi, mẹ Triệu Mai không nỡ xa cô, nói lúc trước sinh nhật của Tần Siêu Minh, đã nói sẽ ở lại nhà nhưng kết quả nửa đêm cô lại đi mất. Tần Tương Nam cảm thấy áy náy, đồng ý với mẹ tối nay sẽ ở lại. Cô nhớ đến chuyện hẹn gặp Từ Sướng vào lúc ban ngày, vì thế phải nhắn cho Từ Sướng một tin, nói rằng tối nay cô ở nhà ba mẹ, không thể gặp anh được.
Tần Tương Nam vừa nằm xuống đã bắt đầu nằm trên giường lướt weibo, nghiên cứu người hâm mộ “đạo tặc Giang Dương” luôn bình luận cho mình, cô bấm vào weibo của người này xem thử mới phát hiện weibo này đăng rất ít trạng thái. Mới nhất là nửa năm trước, vị trí xác định là ở nước M, một bức hình chụp cảnh đêm. Hóa ra cô còn có người nước ngoài hâm mộ đấy, Tần Tương Nam cười khẽ. Sau đó vì nhàm chán nên lại xem thử tài khoản weibo của Từ Sướng, tất cả các bình luận đều là tiếng kêu gào của các cô gái nhỏ, xem một hồi cô thật sự nhọc lòng.
Cô tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Từ Sướng đột nhiên lại gọi điện thoại đến, cô nghe máy, không ngờ điều anh nói tiếp theo lại khiến cô giật mình.
“Anh đang đứng dưới lầu nhà em, có thể xuống đây không?”
Cô khó hiểu hỏi: “Không phải em đã nói với anh hôm nay sẽ ở lại nhà ba mẹ sao?”
“Anh biết, anh đang ở đây, không tin thì em mở đèn, nhìn ra bên ngoài cúa sổ sẽ thấy.”
Cô có hơi không thể tin được lại vừa mong đợi, mở đèn, xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn xuống dưới và phát hiện đúng là dưới lầu có một bóng lưng quen thuộc, cô loáng thoáng có thể thấy anh đang đứng trong bóng tôi vẫy tay với cô.
“Sao anh lại đến đây, đã muộn thế này rồi, anh mau về nhà đi.”
“Không phải đã nói sau khi tan làm anh sẽ đến tìm em à, tại sao em lại trốn tránh anh.” Anh có hơi tức giận.
“Em không trốn tránh anh mà, em chỉ nhớ nhà thôi được không?” Cô gắt gỏng.
“Vậy thì anh cũng nhớ em, xuống đây đi.”
“Không được đâu, sẽ bị mẹ em phát hiện mất.” Tần Tương Nam từ chối anh.
“Em không xuống, có lẽ anh phải lên đó gõ cửa rồi.” Thế mà anh lại uy hiếp cô như vậy!
Tần Tương Nam không thể làm gì khác ngoài đồng ý nói với anh một lát sẽ xuống ngay. Cô mặc áo khoác, đi nhẹ nói khẽ mở cửa phòng của mình, lúc đang rón ra rón rén qua phòng ba mẹ, cô còn nghe lén động tĩnh bên trong, không có âm thanh. Cô nhẹ nhàng đi về phía cửa, mở cửa với âm thanh nhỏ nhất, sau khi ra ngoài thì khóa cửa cẩn thận, cuối cùng thở dài một hơi.
Lúc đi xuống lầu, Từ Sướng đang đứng bên dưới đèn đường, ánh đèn yếu ớt chiếu lên gò má anh, trông rất dịu dàng và tĩnh lặng. Tần Tương Nam đi về phía anh, khi còn cách anh chưa đến một mét, Từ Sướng đã bước lên phía trước, ôm cô vào trong ngực, cô rơi vào vòng ôm ấm áp vững trãi của anh, vô cùng an tâm.
“Sao anh lại đến đây vậy?” Cô hỏi anh.
“Anh không thể đến sao? Trước kia anh vẫn thường xuyên đến mà.” Anh cười nói.
Đột nhiên Tần Tương Nam cảm thấy buồn cười, trước kia anh có thể quanh minh chính đại vào nhà cô, nhưng bây giờ chỉ có thể lén lén lút lút xuống đây gặp anh.
“Khi nào em mới nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ biết?” Anh đột nhiên hỏi cô.
Cô có hơi giật mình, ấp úng nói: “Em còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào….Lần sau có cơ hội em sẽ nói.”
“Được rồi, nghe em.” Anh dịu dàng nói bên tai cô.
“Em phải đi lên rồi, quá lâu sẽ bị mẹ em phát hiện mất.” Cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, không ngờ rằng vừa mới nhúc nhích nhẹ thì anh lại ôm chặt hơn. Tần Tương Nam nghĩ thầm vẫn nên để anh ôm trong ngực một hồi nữa, nếu không một lát nữa bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Em thật sự phải đi lên rồi, anh về sớm chút nhé.”
Từ Sướng như thể không nghe thấy cô nói vậy, vẫn ôm chặt cô. Anh nói với cô: “Em biết không? Mười năm trước, anh vẫn luôn muốn nói rằng mình thích em, nhưng lại chậm chạp, không mở miệng nói ra được. Cho đến khi thấy em và Thẩm Chi Dương ở bên nhau, anh mới hối hận tại sao mình không nhanh chân một chút, nói cho em biết anh thích em sớm hơn cậu ta.”
Tần Tương Nam nghe thấy cái tên Thẩm Chi Dương, trong lòng không khỏi phiền muộn. Cô nói: “Từ Sướng, anh biết không? Thật ra năm đó, vì tức anh nên em mới ở chọn ở bên Thẩm Chi Dương. Sau đó em mới hiểu được thật ra em vốn không thích anh ấy, cho nên sau này anh đừng nhắc đến anh ấy nữa có được không?”
Từ Sướng nghe cô nói, dường như thở phào nhẹ nhõm: “Được, anh sẽ không nhắc đến anh ta nữa. Chỉ là, anh vẫn còn rất tức giận…”
Cô nghi ngờ, “Anh tức giận cái gì?”
“Tức giận vì anh ta hôm em, còn ở ngay trước mặt anh…” Đột nhiên trong lòng Tần Tương Nam kinh ngạc không thôi, lúc ấy cô cũng không muốn đâu.
“Cho nên….” Từ Sướng tiếp tục nói, “Anh phải lấy lại tất cả những thứ anh bị mất….”
Tần Tương Nam còn chưa kịp phản ứng, Từ Sướng đã bất ngờ hôn lên môi cô….
__
**
Hết chương 29
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT