Edit: An TĩnhTriệu Xán Xán đứng ở giữa phòng học, nụ cười ngọt ngào thanh khiết, đôi mắt trong veo đen nhánh phát ra tia sáng lấp lánh, chiếu sáng hơi lạnh tháng chín….
Dáng vẻ cô xinh đẹp thanh thuần. Nếu như đối tượng tất cả nữ sinh ngưỡng mộ là Từ Sướng, thì Triệu Xán Xán chính là năm tháng thanh xuân của tất cả nam sinh.
Học sinh hay truyền miệng nói rằng nhà Triệu Xán Xán mở công ty, cô là con nhà giàu danh xứng với thực, bình thường đi học đều có xe sang đưa đón. Có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng đều bị cô từ chối.
Nghĩ đến những kiểu cô gái ngậm thìa vàng ra đời thế này, đa tài đa nghệ cũng không phải chuyện kì quái gì. Nhưng trong trường học không có ai biết Triệu Xán Xán biết khiêu vũ cả, có lẽ cô ấy vốn khinh thường việc biểu diễn ở trường học chăng.
Chỉ là lần này, Triệu Xán Xán lại chủ động nói với Lão Vu hói tóc, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Thầy Vu, em có thể biểu diễn, em sẽ nhảy nhiều điệu khác nhau ạ.” Cô nói với nụ cười đầy tự tin.
“Vậy thì quá tốt rồi, cám ơn bạn học Triệu Xán Xán. Vậy buổi tiệc đêm chào đón bạn học mới của chúng ta lần này, hãy mong đợi màn trình diễn xuất sắc của ban nhạc lớp ta và Triệu Xán Xán nào.” Lão Vu hói tóc hân hoan khích lệ.
Đối với buổi dạ tiệc chào đón học sinh mới lần này, tất caả mọi người đều ôm tâm tình mong đợi, ngay cả Tần Tương Nam cũng không ngoại lệ.
Mà Tần Hướng Bắc vừa đậu vào trường cấp ba lí tưởng của mình, nên cũng vô cùng chờ mong buổi dạ tiệc này. Cậu nghe Tần Tương Nam nhắc đến chuyện Từ Sướng sẽ biểu diễn, hâm mộ không chịu được.
Triệu Mai ngồi bên cạnh nghe nói Từ Sướng biết ca hát, cũng bắt đầu hâm mộ.
“Đứa bé Từ Sướng này thật sự quá ưu tú nha, sao cái gì thằng bé cũng biết hết nhỉ. Haiz, khống giống hai đứa các con, ngày nào cũng chỉ biết cãi vả, không thể để mẹ bớt lo được.”
Tần Hướng Bắc không vui: “Mẹ, con trai mẹ so với anh ấy cũng không kém đâu, không phải con đã thi đậu vào cùng một trường cấp ba với anh ấy rồi sao ạ?”
“Lên được trường cấp ba thì ngon lắm à? Con nhìn chị mình đi, học chung một lớp với Từ Sướng, mà mọi thứ cũng có tốt đẹp gì mấy đâu?”
Được rồi, đây là câu nói đầu tiên đắc tội hai đứa bé của Triệu Mai, hai chị em cô tức giận muốn chết.
Rất nhanh sau đó, buổi tiệc tối chào đón bạn học mới mà bao học sinh mong chờ đã đến, sẽ diễn ra trong hội trường lớn của trường học. Học sinh lớp mười được thống nhất ngồi ở hàng trước, học sinh lớp mười hai thì được sắp xếp ngồi ở phía sau cùng.
Lý Tô Tô không vui vẻ ngồi bên cạnh Tần Tương Nam.
“Trời ạ, thiệt là, ngồi ở phía sau như vậy, tớ cũng không thấy được phần biểu diễn của Từ Sướng.”
“Không phải cậu ấy ca hát sao? Cậu cũng không phải chưa từng gặp cậu ấy đâu.”
Lý Tô Tô tức giận đến ngứa răng, cô ấy liếc cô một cái, “Cậu thì biết cái gì!”
Cô thấy không hiểu, ngồi ở phía sau thì âm hưởng không tốt sao?
Cô nhìn xung quanh, tìm thấy cái ót của em trai mình trong đám người ngồi phía trước, không ngờ rằng thằng nhóc này lại ngồi chung một chỗ với một nữ sinh tóc dài, mới đi học không bao lâu, đã cấu kết nhanh như vậy rồi à?
Mười bảy mười tám tuổi đúng là độ tuổi đẹp nhất, thiếu nam thiếu nữ tràn đầy nụ cười vui vẻ, những kỉ niệm đáng giá nhất chính là thanh xuân của họ.
Thanh xuân, là điểm hội tụ ánh sáng trong sinh mệnh của một người, phủ đầy màu sắc rực rỡ và ảo mộng, tươi đẹp lấp lánh đến chói mắt.
Mỗi một lớp học đều có hai tiết mục, song ca, biểu diễn kịch ngắn, hợp ca tập thể,…Mỗi một tiết mục đều vô cùng xuất sắc.
Phần biểu diễn của lớp Tần Tương Nam cũng nhanh chóng đến, Lý Tô Tô nắm thật chặt cánh tay cô.
“Tần Tương Nam, tớ khẩn trương quá, còn khẩn trương hơn việc để tớ lên sân khấu nữa…”
Tần Tương Nam nhìn cô với vẻ giễu cợt, tỏ ý ngồi ngay ngắn lại chút đi.
“Tiếp theo xin mời bạn học Triệu Xán Xán của lớp 12A2, mang đến tiết mục múa ba lê duyên dáng, mời mọi người cùng thưởng thức…”
Bên dưới sân khấu là các tiếng thét chói tai thay nhau vang lên….
Âm nhạc của vở ba lê xinh đẹp ấy nổi lên, vũ công mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mũi chân chạm xuống đất, chậm rãi nhảy múa, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ. Cô bắt đầu động tác, như đang cúi người, lại như đang ngửa mặt lên. Cứ ung dung không vội vã như vậy, lại có cảm giác hơi phiền muộn, thật khó tìm được ngôn ngữ nào để diễn tả. Cô tiếp tục nhảy múa, như đang bay lượn, có lúc lại đi bộ, đôi khi thì đứng thẳng, thỉnh thoảng lại nghiêng người. Những động tác lơ đãng, xinh đẹp trong trẻo, tư thế và động tác nối liền nhau không dứt như thể sắp bay lên, dáng vẻ tay và chân luôn thống nhất đồng điệu.
Ngay sau đó, đầu ngón tay cô xoay chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lông ngỗng rơi xuống đất. Hai chân thon dài nhảy múa, ánh đén trong hội trường chiếu rói xuống hiện lên những tia sáng lấp lánh, hệt như những ngồi sao đêm, chói mắt như vậy, mê người như vậy. Cô nâng cao cằm, ánh mắt sáng ngời, khẽ mỉm cười. Cô đứng giữa sân khấu chuyển động nhịp nhàng. Lòng người xem đều bị cô khuấy động bằng mũi chân.
Mãi khi âm nhạc lên đến cao trào, cô dừng lại giữa sân khấu, hai cánh tay dần dần giang ra, ngẩng đầu nhìn khan đài. Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang dội….
“Thật là đẹp quá…” Tần Tương Nam khen ngợi một câu từ sâu trong đáy lòng, một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như thế, hoàn toàn khác biệt so với những cô gái khác, là dáng vẻ mà bao nhiêu nữ sinh hằng mơ tưởn trở thành.
“Cùng lắm cũng chỉ được như vậy thôi sao!” Thế mà Lý Tô Tô lại xem thường.
“Nếu không cậu cũng lên nhảy thử xem, người ta là thiên nga, còn cậu nhảy thì chỉ là con vịt xấu xí thôi.”
“Tần Tương Nam, rốt cuộc cậu là bạn của ai vậy.” Lý Tô Tô tức giận buột miệng nói ra.
“Tớ chỉ nói vậy thôi mà, cậu ấy nhảy đẹp thì đẹp thật đó, nhưng nào có đáng yêu được như cậu đâu ha?” Tần Tương Nam dỗ dành cô ấy.
“Cái này thì còn nghe được, không nói chuyện với cậu nữa, sau tiết mục này là đến lượt Từ Sướng biểu diễn rồi.”
Tần Tương Nam thấy cô ấy đột nhiên trở nên khẩn trương như thế, nên không lên tiếng nữa.
“Tiếp theo xin mời bạn học Từ Sướng, Tô Minh Hiên, Quý Nguyên, Khương Khải đến từ lớp 12A2, mang đến một bài hát <Thiên sứ> vừa ra mắt tháng năm này.”
Không ngờ rằng tiếng hò hét chói tai lần này còn nhiệt liệt hơn hẳn so với phần biểu diễn vừa rồi của Triệu Xán Xán…
Tần Tương Nam đành phải bịt kín lỗ tai trước sự phấn khích của Lý Tô Tô.
Khúc nhạc dạo đầu vừa mới vang lên, màn sân khấu theo đó được kéo ra, bốn người thiếu niên lập tức xuất hiện giữa sân khấu, Từ Sướng đứng ở đầu tiên, trên tay là một cây guitar, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, càng khiến anh trở nên rực rỡ hơn.
Những nhạc cụ khác theo thứ tự là một người chơi guitar bass, đàn organ, còn có cả trống nữa. Mỗi một người thiếu niên đứng trên sân khấu, ai cũng hăng hái, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ…
Tất cả người xem đều chăm chú ngắm nhìn bốn người thiếu niên trên sân khấu, Tần Tương Nam cảm thấy cánh tay bị Lý Tô Tô nắm lấy hơi đau nhức.
Lúc Từ Sướng mở miệng hát, dường như tất cả mọi người đều nín thở…
Em chính là thiên sứ của anh.
Thiên sứ bảo vệ anh.
Từ đây anh không còn phải buồn đau.
Em chính là thiên sứ của anh.
Là thiên sứ khiến anh vui vẻ.
…
Ôi tiếng hát này! Nghe hay quá….
Tất cả các nữ sinh đều nước mắt tràn mi, chăm chú nhìn anh với đôi mắt ẩn chứa nhiều tâm tình.
Khi anh hát đến điệp khúc, tất cả các nữ sinh lại bắt đầu điên cuồng hò hét rất chói tai…
Em giống như thiên sứ vậy.
Là sức mạnh để anh dựa vào.
Giống như nhà thơ dựa vào ánh trăng sáng.
Giống như cá heo dựa vào đại dương bao la.
Em là thiên sứ, em là thiên sứ.
Em là thiên đường đầu tiên cũng là cuối cùng của anh.
…
Ca khúc kết thúc, màn sân khấu đã được kéo xuống nhưng các nữ sinh vẫn đang không ngừng kêu to:
“Từ Sướng! Hát lại đi! Từ Sướng! Hát lại đi!….”
Sau khi bài hát này kết thúc, trong lòng Tần Tương Nam cũng giống như thiếu hụt một khoảng trống.
“Lý Tô Tô, có thể lấy móng tay của cậu ra khỏi tớ được chưa hả, đau chết tớ rồi này.”
“Ôi chao, tớ vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng này đâu. Tần Tương Nam, tại sao cậu ấy có thể hoàn mĩ như vậy chứ?” Lý Tô Tô nói.
“Làm sao tớ biết được?” Tần Tương Nam lặng lẽ liếc cô ấy một cái.
Tần Hướng Bắc ngồi ở hàng ghế trước cũng lặng lẽ nói với nữ sinh ngồi bên cạnh mình: “Tôn Vi Vi, ngay cả cậu cũng nhìn đến ngây ngẩn rồi, nhưng Từ Sướng là anh tớ đấy.”
“Tớ nào có đâu?” Cô gái hờn dỗi nói một câu.
Lúc này Tần Hướng Bắc mới hài lòng mà cong khóe môi.
Những tiết mục biểu diễn sau Từ Sướng dường như không có gì đặc sắc nữa, mọi người cũng rũ bỏ hết sự nhiệt tình.
Từ sau buổi tiệc đêm chào đón học sinh mới, độ hot của Từ Sướng trong trường lại càng tăng thêm.
Sau đó, trong trường học cũng bắt đầu len lén truyền đi một tin tức hot hòn họt, nói rằng Triệu Xán Xán và Từ Sướng là một đôi.
Một thiếu niên đẹp trai tài hoa hơn người, một thiếu nữ ưu nhã xinh đẹp cao quý, chắc chắn đây là trời sinh một đôi.
Tin tức này truyền đi nhưng dường như đã biến thành sự thật, có người còn nói rằng thấy hai người họ lén lút đi hẹn hò, thậm chí còn có người nói chính mắt nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau.
Cái tin tức nhiều chuyện này đối với Tần Tương Nam tuyệt đối không phải tin tức tốt đẹp gì, không phải là vì cô ngưỡng mộ Từ Sướng, mà là từ sau khi Lý Tô Tô nghe được tin này, mỗi ngày đều than phiền với cô.
Ngày đó, hai người ở trong phòng học vùi đầu học bài, vì bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, trong phòng học cũng không còn mấy người.
Lý Tô Tô bắt đầu quấn lấy cô nói về chuyện của Từ Sướng.
“Tần Tương Nam, cậu cảm thấy Triệu Xán Xán thật sự là bạn gái của Từ Sướng sao?” Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự bực bội.
“Làm sao tớ biết được, bất kể ai là bạn gái của cậu ta, thì dù sao người đó cũng không có khả năng là cậu đâu. Lý Tô Tô, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa. Từ Sướng ưu tú như vậy, không phải để cho những người như chúng ta đây có thể tới gần. Tớ thấy Triệu Xán Xán cũng rất tốt, hai người họ trông rất xứng đôi. Cậu cũng đừng đặt tâm tư trên người cậu ta nữa, chúng ta đã học lớp mười hai rồi, đừng mãi suy nghĩ đến những điều này, học tập thật giỏi mới là quan trọng, nếu cậu có thời gian rãnh rối để nói những chuyện này, chi bằng ngồi xem và làm đề còn hơn.”
“Tần Tương Nam, cậu có ý gì hả, ý cậu nói là tớ không xứng với Từ Sướng đúng không, cậu có phải bạn của tớ nữa không.”
Tần Tương Nam thở dài, không lời nào cãi được.
Rốt cuộc thì cô phải nói thế nào, mới có thể khiến Lý Tô Tô tỉnh ngộ lại đây!
“Đúng là cậu không xứng với Từ Sướng đâu, còn không biết tự ngắm mình trong gương à!”
Cũng không biết Tô Minh Hiên xuất hiện trong phòng học từ lúc nào, còn lén lút nghe cuộc trò chuyện của các cô.
Cậu thiếu niên Tô Minh Hiên này đây, chính là tay chơi guitar bass trong ban nhạc của Từ Sướng, bình thường đều ỷ vào việc mình đi theo lăn lộn với Từ Sướng, dáng vẻ luôn cà lơ phất phơ, thật ra thành tích của cậu ta cũng tồi tệ như Lý Tô Tô vậy.
“Tô Minh Hiên! Chuyện này liên quan đến cậu hả?” Lý Tô Tô tức giận.
“Úi giời! Cậu nhìn cậu xem, vẻ ngoài quá phổ thông, không có khí chất, đừng nói là Từ Sướng, người đàn ông nào có thể để ý đến cậu chứ?” Tô Minh Hiên nhìn cô ấy với vẻ mặt chế giễu.
“Cậu đừng có quá đáng nha! Cậu cho rằng cậu là ai? Đừng tưởng rằng cậu đi theo Từ Sướng là giỏi lắm, tớ thấy cậu á, ngay cả xách giày cho cậu ấy còn không xứng!” Mặt Lý Tô Tô đỏ lên.
“Lý Tô Tô, cậu lặp lại lần nữa xem nào!”
“Tô Minh Hiên! Cậu xách giày cho cậu ấy cũng không xứng!”
Hai người tranh cãi kịch liệt sắp đành nhau đến nơi rồi, Tần Tương Nam vội vàng kéo hai người ra.
Cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Các cậu nhàm chán đến thế cơ à, cãi nhau thì có gì tốt chứ, tớ thấy trái lại hai cậu trông rất xứng đôi đó nha!”
“Tần Tương Nam!” Hai người đồng thanh mở miệng tức giận gọi tên cô.
Khuôn mặt cô trở nên lúng túng, “Coi như tớ nói sai đi…Hai cậu có thể đừng ồn ào không…Mọi người còn đang học bài đó…”
“Hừ!” Hai người đồng thời khịt mũi nén giận, ai cũng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Lý Tô Tô bên này còn đang chán nản vì chuyện của Triệu Xán Xán. Và hơn hết là Triệu Xán Xán đã bắt đầu mạnh mẽ theo đuổi Từ Sướng rồi.
Thật ra tin tức này cũng là do Triệu Xán Xán truyền đi, cô ta thật sự thích Từ Sướng. Cô ta cũng là một cô gái vô cùng tự tin, từ trước đến giờ chưa có đồ vật nào cô ta mong muốn mà không có được cả.
Bởi vì biết chuyện Từ Sướng sẽ tham gia biểu diễn, cho nên cô ta cũng phải tham gia cho bằng được. Cô ta kiên quyết phải khiến anh nhìn mình bằng với cặp mắt khác xưa, cô ta ưu tú bao nhiêu, khác hẳn người khác thế nào, không có nam sinh nào không thích cô ta.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Từ Sướng lại không giống với những nam sinh khác, sau khi Triệu Xán Xán chủ động tỏ tình với anh, anh đã từ chối cô ta. Trong lúc tức giận, cô ta đã cho người tung tin vịt này ra. Cô ta tin rằng, chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa, Từ Sướng chắc chắn sẽ bị cô bắt lại.
Chuyện này được truyền đi lập tức sôi sùng sục, ngay cả Tần Hướng Bắc cùng trường cũng biết.
Vào ngày cuối tuần, Từ Sướng đến nhà dạy học bổ túc cho hai chị em cậu theo thường lệ. Mặc dù Tần Hướng Bắc đi đậu vào trường cấp ba tốt nhưng Triệu Mai và Tần Siêu Minh vẫn không yên lòng về con trai, hơn nữa Tần Tương Nam cũng sắp thi vào đại học, cho nên hai người vẫn mời Từ Sướng đến nhà dạy bổ túc. Từ Sướng cũng vui vẻ đồng ý, khiến hai vợ chồng có hơi ngượng ngùng khi phải quấy rầy anh nhiều như thế. Từ Sướng lại nói rằng dù là dạy bổ túc, thật ra cũng tạo cơ hội học tập cho mình, chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu nào, lúc này hai vợ chồng mới yên tâm.
Tần Hướng Bắc không khống chế được tính nhiều chuyện của mình, lập tức hỏi Từ Sướng.
“Anh, nghe nói Triệu Xán Xán là bạn gái của anh à?” Dù sao Tần Hướng Bắc cũng là học sinh cấp ba rồi, cho nên đổi cách gọi Từ Sướng là “anh trai Từ Sướng” thành “anh”.
Tần Tương Nam đang nghiêm túc ngồi làm đề bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên.
“Thằng nhóc này, em vừa mới lên cấp ba thôi đấy, không lo học tập cho giỏi, mà hỏi mấy cái này làm gì?” Từ Sướng không trực tiếp trả lời cậu.
“Vậy rốt cuộc có phải hay không ạ?” Tần Hướng Bắc tiếp tục truy hỏi.
__
**
Hết chương 10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT