Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đều không từ chối yêu cầu của bạn bè, hơn nữa yêu cầu này cũng không có ác ý gì.
Trì Lục vừa nói lời này, Thẩm Mộ Tình cũng hùa theo, huýt sáo nói: "Wow! Được đấy được đấy, vẫn là người mẫu quốc tế của chúng ta biết chơi nhất! Nào nào nào, uống rượu giao bôi đi."
Mặt Quý Thanh Ảnh đỏ lên, bất đắc dĩ nhận lấy ly rượu.
"Chỉ một ly này thôi đấy, bác sĩ Phó không thể uống nhiều."
Cô nói: "Lát nữa ai muốn uống thì uống với tớ, đừng ép bác sĩ Phó uống là được."
Vừa dứt lời, Trần Lục Nam cười trêu chọc: "Phó Ngôn Trí, cậu như vậy là không được rồi, lại phải để cho Thanh Ảnh che chở."
Phó Ngôn Trí nhướng mày, không chút xấu hổ nói: "Tôi vô cùng hạnh phúc, như vậy chứng tỏ vợ và bạn gái các cậu đều không đủ yêu mấy người."
Mọi người: "..."
Người khiến người khác khó chịu như vậy, nên đuổi ra ngoài!
Ồn ào thì ồn ào, hai người vẫn chủ động tiếp rượu bọn họ rót.
Ánh đèn trong phòng riêng mờ mờ ảo ảo, bạn bè đứng thành vòng tròn nhìn hai người, trên mặt ai cũng nở nụ cười, ánh mắt cũng rất nhu hòa, trong mắt đều mang theo ý chúc phúc cho hai người.
Phó Ngôn Trí và Quý Thanh Ảnh liếc nhau, cũng không xấu hổ.
Không ai biết bí quyết để uống rượu giao bôi.
Cũng may hôm nay Quý Thanh Ảnh đi giày cao gót, khuỷu tay hai người móc vào nhau, việc này thật ra cũng không có gì quá khó khăn.
Ly rượu trong suốt phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của hai người, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, trong mắt bọn họ chỉ chất chứa bóng hình của đối phương.
Mấy người Trì Lục còn ở bên cạnh ồn ào.
"Mau uống đi nào."
Quý Thanh Ảnh cười một cái, ăn ý cùng uống hết rượu với Phó Ngôn Trí.
Vừa uống xong, tay còn chưa kịp buông xuống thì cô bị đẩy nhẹ một cái, cả người ngã vào ngực của Phó Ngôn Trí.
Trì Lục: "Điều quan trọng nhất của việc uống rượu giao bôi là sau khi uống xong phải thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt đó nha!"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Phó Ngôn Trí: "..."
Thẩm Mộ Tình cười ha ha, vỗ tay cổ vũ: "Không hổ là người đã ở nước ngoài hai năm, nào nào nào, chúng tớ muốn xem nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp."
Mọi người cười đùa ầm ĩ.
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười, chủ động nắm chặt vạt áo Phó Ngôn Trí, nhón chân hôn anh.
Môi vừa chạm môi, người đàn ông đã đảo khách thành chủ, đè chặt gáy cô hôn xuống, cạy hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc.
Hai người không chút thẹn thùng cho mọi người xem một nụ hôn nồng nhiệt, tình cảm mãnh liệt.
Sau khi làm loạn xong, Trì Lục cũng không dám tiếp tục nữa. Cô nhận lấy ánh mắt Quý Thanh Ảnh nhìn cô, lúng túng trốn sau lưng Bác Ngọc.
Bác Ngọc buồn cười nhìn cô ấy: "Không làm gì nữa à?"
Trì Lục lắc đầu: "Không được không được, Thanh Ảnh sẽ ghi thù em mất."
Bác Ngọc nhướng mày: "Được, vậy thì chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút."
"Được."
Quý Thanh Ảnh vào toilet dặm lại son môi, vừa rồi lúc hôn Phó Ngôn Trí, son môi đã bị trôi sạch.
Cô nhìn bản thân trong gương, hai má đỏ hồng, đôi mắt ướt át, cánh môi căng mọng đỏ bừng, nhìn qua là biết cô vừa bị người ta bắt nạt.
Cô mím môi, dùng phấn nền dặm lại sau đó mới dùng tới son môi. Vừa bước ra khỏi toilet, Quý Thanh Ảnh đã thấy Phó Ngôn Trí đang đứng ở bên ngoài.
Hai người mặt đối mặt, Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, kéo cô quay về phòng riêng: "Không yên tâm."
Quý Thanh Ảnh bật cười: "Có gì mà không yên tâm chứ, đây là quán bar của Khương Thần mà."
Phó Ngôn Trí nâng mắt nhìn thẳng, nhéo tay cô nói: "Vất vả lắm anh mới có một cô vợ, không thể để người ta bắt cóc mất được."
Quý Thanh Ảnh bật cười, ngẩng đầu chăm chú nhìn anh. Rõ ràng cô đã khắc sâu dáng vẻ của anh trong trí nhớ từ lâu, ngay cả việc anh có bao nhiêu nốt ruồi cô cũng biết.
Nhưng cô vẫn muốn nhìn anh nhiều hơn.
Bỗng nhiên, Quý Thanh Ảnh bật cười, chỉ vào môi anh nói: "Đợi đã."
"Ừ?" Phó Ngôn Trí không hiểu nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh chỉ chỉ: "Sao trên môi anh lại còn chút dấu son kìa."
Cô cúi đầu, lấy khăn giấy trong túi ra: "Anh cúi thấp một chút."
Phó Ngôn Trí nhướng mày, dùng tay lau nhẹ, sau đó cọ cọ chóp mũi của cô, thấp giọng nói: "Vẫn để ý chút này sao?"
"..." Quý Thanh Ảnh hờn dỗi liếc nhìn anh: "Ở trong phòng riêng thì không sao, nhưng không thể để thế này đi ra ngoài được."
Phó Ngôn Trí bật cười: "Được, nghe em."
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu, sau khi tỉ mỉ lau sạch môi cho anh, cô mới yên tâm.
"Đi thôi, chúng ta quay về phòng riêng tìm Trì Lục tính sổ."
Phó Ngôn Trí cong môi: "Được."
Sau khi quay lại phòng riêng, mấy người đàn ông tự giác tụ tập lại một chỗ.
Quý Thanh Ảnh đi thẳng tới chỗ Trì Lục bên kia.
Trì Lục nhìn tư thế cô đi tới, mí mắt giật giật, có dự cảm không tốt lắm.
Bỗng nhiên, Quý Thanh Ảnh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, quay đầu nhìn Trì Lục: "Trì Lục, bao giờ cậu kết hôn với Bác Ngọc vậy?"
Trì Lục: "..."
Cô ấy chớp chớp mắt, giả vờ nghe không hiểu: "Có thể sẽ không kết hôn đâu."
Quý Thanh Ảnh chống cằm nhìn cô ấy: "Thế à?"
Trì Lục gật đầu: "Đúng vậy, tớ là người theo chủ nghĩa không kết hôn."
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh quay đầu: "Bác..."
Lời tiếp theo còn chưa nói ra thì miệng cô đã bị Trì Lục bịt kín.
Mấy người khác gần đó nhìn qua, ai cũng hơi ngạc nhiên.
Quý Thanh Ảnh ưm một tiếng, giả ngu nói: "Trì Lục cậu làm gì đấy? Bác sĩ Phó, Trì Lục bắt nạt em..."
Phó Ngôn Trí và Bác Ngọc ở gần đó đồng thời quay đầu nhìn qua.
Anh hơi nhíu mày, vừa định lên tiếng thì Bác Ngọc mở miệng trước: "Cô còn chưa quen à?"
Mọi người: "..."
Trình Trạm cười tiếp lời: "Tức là Bác Ngọc đã quen bị bắt nạt rồi à?"
Bác Ngọc bình tĩnh, không hề xấu hổ nói: "Bạn gái tớ chỉ bắt nạt tớ một chút thôi, làm sao so sánh được với giám đốc Trình."
Mọi người đều biết Hướng Nguyệt Minh không bắt nạt Trình Trạm mà chỉ khen Trình Trạm, nhưng lại chỉ khen những người đã chia tay với anh, mọi người nghe vậy thì chỉ muốn dựng ngón tay cái với Bác Ngọc.
Quả là một đao thấy máu.
Trình Trạm nghẹn lời, vẫy vẫy tay gọi Hướng Nguyệt Minh: "Tiểu Nguyệt Nhi, em ở bên đó làm gì vậy?"
Hướng Nguyệt Minh ngay cả nhìn anh ấy một cái cũng không thèm: "Không phải anh biết rõ à mà còn cố hỏi?"
Trình Trạm: "..."
Mọi người bật cười.
Hướng Nguyệt Minh không còn cách nào khác, đứng dậy cầm một ly rượu đi qua bên này đưa cho Trình Trạm: "Qua đưa rượu cho anh này."
Mọi người: "..."
Khương Thần thấy vậy, vẻ mặt ghét bỏ: "Thôi thôi thôi, người ta bên kia vừa đăng ký kết hôn còn chưa sến sẩm bằng mấy người đâu, mấy người thế này là muốn làm gì đây hả?"
Phó Ngôn Trí nghi hoặc hỏi: "Không phải trước kia cậu cũng nói tớ và vợ tớ sến sẩm sao?"
Khương Thần nghẹn lời.
Bác Ngọc ở bên cạnh bật cười: "Bác sĩ Phó cũng ghi thù lắm, sếp Khương làm thế nào thì làm."
Khương Thần hết nhìn trái lại nhìn phải. Bỗng nhiên anh ấy phát hiện ra ở đây mình quả thật chính là người khoan dung độ lượng nhất.
Ở đây, anh ấy phải sống sót qua kẽ hở.
Thật sự quá khó khăn.
Mấy người đàn ông bên kia ồn ào trêu chọc nhau, nhưng Quý Thanh Ảnh lại rất khó xử.
Bởi vì Trì Lục vẫn đang đè chặt chưa buông cô ra.
Cô duỗi tay, chọc chọc cánh tay Trì Lục: "Chị cả à, cậu buông ra được rồi đấy. Nếu cậu không buông ra tớ sẽ gọi ông xã tớ qua đây."
Trì Lục hừ một tiếng: "Chỉ mình cậu có ông xã chắc?"
Quý Thanh Ảnh mỉm cười: "Nhan Nhan cũng có, dù sao tạm thời cậu vẫn chưa có mà."
Trì Lục bị đâm hai nhát, hạn hán lời.
Cô ấy hừ hừ hai tiếng, biết cô có tính có thù tất báo, nhẹ giọng xin lỗi cô: "Được rồi được rồi, đừng gọi anh ấy. Tớ xin lỗi tớ xin lỗi được chưa, tớ không nên trêu cậu và bác sĩ Phó."
Quý Thanh Ảnh hừ lạnh một tiếng: "Trêu thì trêu được, nhưng đừng trêu trước mặt nhiều người như vậy, tớ ngại."
Tk cạn lời: "Đều là người quen cả, cậu có gì mà phải ngượng ngùng?"
Quý Thanh Ảnh đúng lý hợp tình nói: "Vậy thì vẫn ngượng chứ, cậu không thấy tớ đỏ mặt à?"
Trì Lục liếc nhìn cô, lẩm bẩm: "Đó là do cậu uống rượu."
"Cậu nói gì cơ?"
Trì Lục chột dạ, cầm ly rượu đặt trước mặt mình lên chạm nhẹ vào ly rượu của Quý Thanh Ảnh, nghiêm túc nói: "Tớ sai rồi, xin lỗi Quý Thanh Ảnh xinh đẹp."
Quý Thanh Ảnh bật cười, kiêu ngạo nói: "Thế này còn tạm được."
Trì Lục hừ hừ hai tiếng, uống một hơi cạn sạch.
Nhan Thu Chỉ và Hướng Nguyệt Minh đang nói tới chuyện đóng phim, Thẩm Mộ Tình và Trần Tân Ngữ đang xem video của một tiểu thịt tươi gần đây hai người họ đang u mê.
Quý Thanh Ảnh và Trì Lục ngồi ở một bên, sau khi ồn ào một lúc, Trì Lục chọc chọc cánh tay cô: "Đã có thời gian tổ chức hôn lễ chưa?"
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ấy: "Chắc là vào tháng mười, thời gian cụ thể thì vẫn chưa định ra."
Trì Lục gật đầu, cười hì hì nói: "Vậy thì vẫn còn một khoảng thời gian nữa."
"Ừ."
t l ôm lấy bả vai của cô, cảm khái nói: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, nháy mắt cậu đã kết hôn rồi."
Cảm giác giống như đây là một giấc mơ, các cô đều đã tốt nghiệp, tiến vào xã hội.
Sau đó yêu đương, kết hôn.
Đến thời điểm, sẽ sinh con rồi đưa con đến trường. Nghĩ như vậy, thế nào cũng thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Chỉ trong chốc lát, thời gian đã chui qua kẽ tay trốn đi.
"..."
Quý Thanh Ảnh nghe lời này, không hiểu sao cô lại có cảm giác Trì Lục giống như một vị trưởng bối.
"Không phải cậu và Bác Ngọc cũng sắp rồi sao?"
Trì Lục: "Vẫn chưa chắc mà."
Quý Thanh Ảnh quan sát cô ấy, thấp giọng nói: "Chuẩn bị kết hôn nhớ phải nói với tớ đầu tiên."
Trì Lục đưa mắt nhìn cô: "Sao vậy, định đưa quà to cho tớ à?"
"Bọc váy cưới cho cậu."
"Phải làm hai bộ đấy."
Quý Thanh Ảnh không có ý kiến: "Ok."
Thật ra cô cũng thiết kế kiểu dáng váy cưới đang thịnh hành hiện này, chỉ là ít làm mà thôi.
Nhưng Trì Lục và Trần Tân Ngữ, dù là ai kết hôn thì Quý Thanh Ảnh đều tình nguyện chủ động thiết kế cho hai người, thậm chí tự tay hoàn thành các bước.
Nghe vậy, Trì Lục nhướng mày, đột nhiên ý chí chiến đấu được khơi dậy: "Ok luôn, ngày mai tớ sẽ kéo Bác Ngọc đi đăng ký kết hôn."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Mí mắt cô giật giật, cạn lời nói: "Chỉ vì váy cưới thôi à?"
"Đương nhiên rồi."
Trì Lục đúng lý hợp tình nói: "Váy cưới quá quý giá, bây giờ có người tặng miễn phí thì tớ đương nhiên phải kết hôn sớm một chút mới được."
"..."
Quý Thanh Ảnh không thể phản bác nổi lý do này.
Sao trước kia cô không biết Trì Lục nghèo tới mức này nhỉ?
"Thầy Bác Ngọc nghèo đến mức này à, ngay cả váy cưới cũng không mua nổi?"
"Không phải."
Trì Lục nhìn cô: "Nếu muốn kết hôn, thì đương nhiên phải cần kiệm cho gia đình rồi. Nếu được vậy thì sau này tớ chính là phú bà rồi."
Quý Thanh Ảnh trợn trắng mắt nhìn cô ấy.
Trì Lục cười: "Váy cưới của các cậu thì sao? Định làm thế nào?"
Nói đến đây, Quý Thanh Ảnh cười cười: "Phó Ngôn Trí nói cứ để anh ấy lo."
Trì Lục nhướng mày: "Cũng đúng."
Cô ấy nói: "Kiểu truyền thống cậu tự thiết kế nhỉ?"
"Ừ."
Quý Thanh Ảnh nói: "Tớ muốn tự làm."
Điều này có ý nghĩa vô cùng trọng đại với cả cô và Phó Ngôn Trí.
Trì Lục cười nhẹ: "Ừ."
Cô ấy trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng, hi vọng chúng ta đều sẽ ngày càng hạnh phúc."
Quý Thanh Ảnh vỗ vỗ tay cô ấy.
Mọi người đều đã là người trưởng thành có công việc ổn định, sẽ không chơi tới hai ba giờ đêm.
Đến hơn mười một giờ, mọi người sôi nổi tan cuộc.
Hai người Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đều uống rượu, vậy nên Khương Thần trực tiếp sắp xếp tài xế đưa họ về.
Ngồi trong xe, Quý Thanh Ảnh bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng bây giờ vô cùng quen thuộc.
Trước đây khi đang trong quá trình yêu đương với Phó Ngôn Trí, bọn họ cũng thường xuyên về nhà như vậy.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, mười ngón tay đan vào nhau, dán sát vào một chỗ.
Tối nay cô uống hơi nhiều rượu, nên lúc này có hơi choáng váng.
Bóng đêm ngoài cửa sổ tối tăm, gió lạnh đến run người. Cây cối đã từng tươi tốt hai bên đường bây giờ cũng trụi lủi, lá đã rụng hết.
Quý Thanh Ảnh nhìn một lúc, sau đó chuyển ánh mắt lên người người đàn ông ngồi cạnh.
Cô vừa di chuyển tầm mắt, Phó Ngôn Trí không mở mắt ra mà chỉ nhẹ hỏi một tiếng: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Quý Thanh Ảnh dựa vào vai anh, nhìn màn đêm đen đặc cảm khái: "Em chỉ muốn cảm khái một chút thôi."
Phó Ngôn Trí nhướng mày.
"Thời gian trôi qua nhanh thật đấy." Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn anh: "Hôm nào đó chúng ta lại tới quán bar kia một lần nữa đi."
Phó Ngôn Trí lập tức hiểu ra quán bar cô nói là quán bar nào.
"Muốn thăm lại chốn cũ à?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Muốn cùng anh thăm lại chốn cũ."
Phó Ngôn Trí nhìn cô, khuôn mặt đầy dịu dàng: "Được."
Hai người về đến nhà.
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, trên mặt chứa ý cười: "Có muốn uống trà giải rượu không?"
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Anh đút cho em thì em uống."
Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Được."
Anh đứng dậy đi nấu trà giải rượu.
Khi trà được nấu xong, Quý Thanh Ảnh đã lười biếng nằm trên ghế sô pha ngủ mất rồi.
Phó Ngôn Trí duỗi tay, nhéo nhéo hai má cô: "Ngủ rồi à?"
Quý Thanh Ảnh mơ màng mở mắt ra: "Dạ?"
"Không." Cô còn buồn ngủ nói: "Chỉ là hơi mệt thôi."
Phó Ngôn Trí đặt cái ly tới bên môi cô, giọng nói mang theo ý cười: "Uống xong đi rồi vào tắm rửa đi ngủ."
Quý Thanh Ảnh rũ mi, nhẹ giọng vâng lời: "Được."
Sau khi uống xong trà giải rượu, Quý Thanh Ảnh lười biếng không muốn động đậy.
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: "Không muốn tắm rửa hay là muốn anh ôm em đi tắm?"
Phó Ngôn Trí không nhịn được mà bật cười, không quên nhắc nhở: "Nếu anh nhớ không nhầm thì vừa rồi anh chỉ mới..."
Lời còn chưa nói xong thì Quý Thanh Ảnh đã bịt chặt miệng anh lại.
Cô trừng lớn mắt, vẻ mặt hoảng sợ: "Anh đừng nói nữa!"
Phó Ngôn Trí bật cười, hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: "Được."
Anh nói: "Không nói nữa."
Quý Thanh Ảnh cầm khăn che mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bác sĩ Phó, bây giờ anh càng ngày càng..."
"Càng ngày càng thế nào?"
Phó Ngôn Trí cúi đầu, cong ngón tay búng trán cô một cái.
"Tự anh biết lấy." Quý Thanh Ảnh mơ hồ không rõ nói: "Đừng để em nói rõ ra."
Phó Ngôn Trí bật cười, nhéo nhéo hai má cô: "Không thích anh như vậy sao?"
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cũng không biết nên nói như thế nào. Thật ra cô rất thích dáng vẻ không đứng đắn của Phó Ngôn Trí, nói cách khác, cho dù anh có dáng vẻ như thế nào thì cô cũng thích.
Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Thích mà."
Phó Ngôn Trí cười một cái, thấp giọng nói: "Thành thật thật đấy."
Quý Thanh Ảnh có điểm này rất tốt. Cô có suy nghĩ và cảm xúc gì thì cũng sẽ biểu đạt ra ngoài.
Thích là thích, không thích là không thích.
Giữa hai người hiếm khi có mâu thuẫn, cho dù có cũng có thể mau chóng giải quyết. Dường như từ khi yêu đương cho tới bây giờ kết hôn, hai người chưa từng cãi nhau.
Đương nhiên, thi thoảng cô cũng sẽ giở tính trẻ con, nhưng Phó Ngôn Trí rất tình nguyện dung túng cho loại tính tình trẻ con này.
Anh thích dáng vẻ sống động chân thật như vậy của Quý Thanh Ảnh.
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, duỗi tay nhéo nhéo mặt anh. Phó Ngôn Trí cũng không ngăn cản, mặc kệ cô.
"Để anh sấy tóc cho em."
"Được."
Quý Thanh Ảnh nhắm mắt lại: "Anh sấy đi."
Phó Ngôn Trí để cô đặt đầu lên đùi mình, ngón tay xuyên qua những sợi tóc của cô, cẩn thận tỉ mỉ sấy tóc cho cô.
Độ ấm phù hợp khiến Quý Thanh Ảnh nghe âm thanh ù ù của máy sấy cũng không thấy khó chịu.
Đợi tới khi Phó Ngôn Trí sấy tóc xong cho cô, cô mới thay đổi vị trí, nằm vào trong chăn.
Hai người lên giường nghỉ ngơi.
Có thể là bởi vì vừa đăng ký kết hôn, nội tâm Quý Thanh Ảnh vẫn còn có hơi chút kích động, tinh thần vẫn rất hưng phấn.
Cô làm ổ trong lồng ngực Phó Ngôn Trí lải nhải, lặp lại một lần những chuyện trước kia đã từng nói và cả những chuyện chưa từng nói.
Thi thoảng Phó Ngôn Trí sẽ trả lời cô vài câu, sau đó nương theo lời cô hỏi tiếp.
Hai người dán sát vào nhau thì thầm trò chuyện.
Đêm đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn, hình như thời gian trôi nhanh hơn bình thường một chút, khiến Quý Thanh Ảnh vẫn cảm thấy chưa đủ.
Đến nửa đêm, cô mới thấy hơi mệt.
Phó Ngôn Trí ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô, thấp giọng nói: "Bà Phó, ngủ ngon."
Sau khi đăng ký kết hôn, cuộc sống của Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí không có gì thay đổi. Nhưng kỳ thật vẫn có một chút thay đổi nho nhỏ.
Nói theo lời Trì Lục thì là, hai người càng ngày càng thêm sến sẩm, quả thực chịu không nổi.
Quý Thanh Ảnh không quan tâm lời cô ấy nói, cô thích ân ái với Phó Ngôn Trí như vậy.
Hai người vẫn sinh hoạt như lúc trước, nhưng dù xưng hô thay đổi nhưng bạn bè bên cạnh cũng không thay đổi, vẫn là mấy người kia.
Năm mới, Quý Thanh Ảnh lần đầu tiên ăn Tết ở nhà họ Phó với gia đình và họ hàng của Phó Ngôn Trí.
Ông nội bà nội của Phó Ngôn Trí đều rất thích cô, trước khi bọn họ đăng ký kết hôn cô đã gặp họ, cũng đã ăn cơm cùng nhau.
Ông nội bà nội của Phó Ngôn Trí yêu ai yêu cả đường đi, cũng rất quan tâm chăm sóc Quý Thanh Ảnh.
Sau lễ mừng năm mới, Phó Ngôn Trí đặc biệt xin nghỉ phép để về thăm bà ngoại với cô.
Phó Ngôn Trí không ở lại lâu, hai ngày sau đã quay về trở lại cương vị công tác.
Nhưng Quý Thanh Ảnh tự tặng cho mình một kỳ nghỉ, nghỉ ngơi suốt nửa tháng.
Sau đó, cô bắt đầu bận rộn chuẩn bị lễ phục kết hôn cho Nhan Thu Chỉ.
Tháng năm, Nhan Thu Chỉ kết hôn.
Hai người được mời tham gia.
Sau khi hôn lễ của Nhan Thu Chỉ qua đi, Quý Thanh Ảnh bắt đầu bận rộn cho hôn lễ của mình.
Công việc ở bệnh viện của Phó Ngôn Trí vẫn bận rộn như cũ, nhưng anh vẫn luôn dành ra thời gian để ở cùng cô.
Lúc được nghỉ, anh sẽ dẫn Quý Thanh Ảnh tới rất nhiều nơi.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng như vậy là đủ rồi.
Anh dẫn cô tới trường cấp hai, cấp ba và đại học của anh, cùng với rất nhiều nơi anh đã từng đi qua, sinh hoạt ở đó, những quán ăn anh thích. Anh dẫn cô đi thăm thú mọi nơi, thăm lại chốn cũ.
Đến cuối tháng năm, Phó Ngôn Trí đưa cô ra nước ngoài, tới một cửa hàng định chế váy cưới thủ công.
Trước đây anh đã từng nói, sẽ cho cô mọi thứ tốt nhất trong khả năng của mình.
Những thứ người khác có, Quý Thanh Ảnh cũng sẽ có.
Váy cưới có ý nghĩa rất quan trọng với Quý Thanh Ảnh, sau khi trao đổi với nhà thiết kế, hai bên ăn nhịp với nhau, kiểu dáng của váy cưới cũng được quyết định.
Váy cưới được nhà thiết kế bên kia nhanh chóng xử lý, Quý Thanh Ảnh cũng chuyển đại đa số đơn đặt hàng của phòng làm việc cho hai nhà thiết kế còn lại, còn mình bắt đầu thực hiện từng đường kim mũi chỉ cho chiếc sườn xám dành cho hôn lễ của cô.
Cô thiết kế cho mình hai bộ lễ phục sườn xám có màu sắc khác nhau.
Một bộ màu trắng, bên trên thêu rất nhiều khóm trúc xinh đẹp, sáng lấp lánh, nhìn qua rất ưu nhã xinh đẹp.
Đó là bộ cô thích nhất.
Một bộ khác là màu đỏ mà các trưởng bối đều thích, phối với màu vàng và một vài họa tiết, nhìn qua không hề tục khí mà rất xa hoa.
Nháy mắt, đã tới đêm trước hôn lễ.
Suy xét đến công việc và thời gian của hai người, nơi tổ chức hôn lễ là địa điểm hẹn hò đầu tiên của Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí.
Là vùng sơn cốc đẹp đẽ, phong cảnh tự nhiên hữu tình ở vùng ngoại thành kia.
Sau khi trao đổi, bọn họ thuê toàn bộ nơi này để cử hành hôn lễ của Phó Ngôn Trí và Quý Thanh Ảnh.
Quý Thanh Ảnh thật sự rất thích nơi đó, cũng ở chỗ này, cô mơ hồ phát hiện, cô không chỉ thích Phó Ngôn Trí, mà thậm chí tình cảm cô dành cho anh còn nhiều hơn cả thích.
Một người đàn ông như vậy, xứng đáng để cô không màng tất cả mà yêu anh.
Mấy ngày trước hôn lễ, Quý Thanh Ảnh đã tới xem qua.
Phó Ngôn Trí còn phải đi làm tới hai ngày trước hôn lễ mới được nghỉ, không thể cùng cô tới đây.
Quý Thanh Ảnh cũng không thèm để ý, kéo người vô công rồi nghề là Trì Lục và Trần Tân Ngữ đã xin nghỉ đi tới trước, ba người cùng ăn cùng ngủ với nhau như thể quay lại thời đại học.
Đương nhiên, Phó Ngôn Trí cũng ghen mấy ngày.
Hai ngày trước hôn lễ, váy cưới mới được đưa tới.
Váy cưới do Diệp Thanh đích thân đưa tới, vì hôn lễ của hai người, bà trực tiếp ném lại chuyện công ty cho phó tổng giám đốc phía dưới, tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.
"Mẹ."
Diệp Thanh cười cười: "Váy cưới đến rồi, mau lại đây xem."
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên: "Được ạ."
Lúc váy cưới chuẩn bị được hoàn thành, Quý Thanh Ảnh đã xem qua.
Cô và Diệp Thanh cùng nhau đi qua, sau khi mặc thử thì điều chỉnh lại vài chi tiết nho nhỏ.
Sau đó, váy cưới có dáng vẻ như bây giờ.
Lúc ấy Quý Thanh Ảnh nhìn thấy mà mê mẩn.
Váy cưới được may theo kiểu dáng váy công chúa, làn váy rất rộng.
Sau lưng được thiết kế hình chữ V, trên váy cưới, từ vùng ngực đi xuống được thêu rất nhiều con bướm tinh xảo, con nào con nấy sinh động như thật, như thể tinh linh trên thế gian đều rơi vào váy cưới.
Vô cùng đẹp đẽ.
Quý Thanh Ảnh không do dự, trực tiếp đi theo Diệp Thanh qua nhìn.
Sau khi nhìn thấy váy cưới được đặt ở sảnh lớn, cô không kiềm chế được ý cười nơi đáy mắt.
"Thích không?"
Quý Thanh Ảnh vội vàng gật đầu: "Thích lắm ạ."
Diệp Thanh cảm khái: "Đúng là đẹp thật."
Trì Lục và Trần Tân Ngữ cũng vô cùng tán đồng: "Đẹp quá, ngay cả khăn voan cũng được thiết kế rất tinh xảo."
Điều càng quan trọng hơn là, váy cưới trông không bị tối.
Những con bướm tinh xảo trên váy cưới, mỗi đường kim mũi chỉ đều được làm theo kỹ thuật đặc biệt, mang đến cảm giác bóng loáng không rõ ràng, nhưng khi đi vào chỗ tối lại vô cùng long lanh.
Quý Thanh Ảnh thích từng chi tiết nhỏ. Trên váy cưới cũng ẩn chứa những câu chuyện cũ của hai người họ.
Những con bướm bay lượn như hồi ức về tình cảm mới chớm nở những ngày đầu của họ. Khăn voan là thứ Quý Thanh Ảnh vẫn luôn mong muốn, cô luôn mong muốn có một mái đầu thật đẹp trong hôn lễ trong mơ của mình. Làn váy xòe rộng khiến cô trông như một cô công chúa, tất cả những chi tiết nhỏ đều truyền tải đến người khác rằng, cô là bạn nhỏ của Phó Ngôn Trí, là công chúa nhỏ nhà bọn họ.
Váy cưới đã đưa đến, Diệp Thanh thấy cô hài lòng, dặn dò vài câu sau đó vội vàng đi lo liệu chuyện khác. Hôn lễ rất nhiều chuyện, thật sự không có nhiều thời gian.
Quý Thanh Ảnh vây quanh váy cưới mấy vòng, có cảm giác yêu thích và hưng phấn không nói thành lời. Cô thật sự rất thích bộ váy cưới này.
Trần Tân Ngữ chăm chú quan sát hồi lâu, rồi quay đầu nhìn cô: "Tớ không chờ nổi nữa rồi, muốn nhanh chóng đến lúc được nhìn thấy cậu mặc bộ váy cưới này quá đi mất."
Quý Thanh Ảnh gật đầu, thành thật nói: "Tớ cũng muốn."
Trì Lục nhướng mày, chế nhạo: "Cũng không biết bác sĩ Phó có thể cầm cự được không nữa."
"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT