Quý Thanh Ảnh bị bà chọc cười, áp chế cảm xúc vừa xuất hiện xuống, nhẹ giọng nói: "Anh ấy sẽ không như vậy đâu ạ."
Diệp Thanh nhẹ nhàng thở ra: "Ai biết nó có vậy hay không." Bà nói đùa: "Có vợ quên mẹ cũng bình thường mà."
Quý Thanh Ảnh không nói gì, nói đúng hơn là không biết đáp lại thế nào.
Diệp Thanh cười nhẹ, mặc dù là trưởng bối, nhưng bà không hề làm cao.
Bà nhìn Quý Thanh Ảnh, nghiêm túc nói: "Mặc dù dì không biết rõ mọi chuyện, nhưng dì tin vào mắt nhìn người của Phó Ngôn Trí, cũng tin vào trực giác của mình."
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Quý Thanh Ảnh, bà trấn an: "Vậy nên đừng sợ hãi, sau lưng cháu còn có chúng ta, cháu muốn làm gì thì làm. Chuyện trước đây, chỉ cần bọn họ có làm, thì không có khả năng không để lại dấu vết."
Không nói những chuyện khác, tốt xấu gì Diệp Thanh cũng là người lãnh đạo, mắt nhìn người của bà rất chuẩn.
Huống hồ, bà cũng nghe qua tên của Quý Thanh Ảnh từ rất nhiều người.
Bà không phải là người mù quáng tin tưởng người khác, mà bà biết mình tiếp xúc với người như thế nào.
Một cô gái nhỏ như vậy, không phải là người có lòng dạ xấu xa.
Huống hồ đây còn là người con trai mình thích. Cho dù Diệp Thanh không tin vào bản thân, thì cũng tin Phó Ngôn Trí.
Con trai do bà tự tay dạy dỗ, mắt nhìn người sẽ không kém.
Quý Thanh Ảnh không biết phải diễn tả nội tâm mình thế nào, cô nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Cháu cảm ơn dì."
Diệp Thanh đột nhiên bật cười: "Đừng khách sáo như vậy, sau này đều là người một nhà mà."
Quý Thanh Ảnh mỉm cười.
Diệp Thanh cong môi: "Ăn cơm trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
"Dạ."
Đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đây là cơm nhà vô cùng bình thường, nhưng màu sắc tươi ngon, hương vị thơm ngon, chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi.
"Hai ngày nữa sẽ bắt đầu mở đơn đăng ký cuộc thi quốc tế, đến lúc đó cần phải ra nước ngoài đào tạo một thời gian, công việc bên này của cháu có thể sắp xếp được không?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Có thể ạ."
Diệp Thanh gật đầu: "Vậy là tốt rồi, cứ chuẩn bị trước đã. Cháu có ý tưởng mới chưa?"
Quý Thanh Ảnh trầm ngâm vài giây, lắc lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa chắc ạ."
Diệp Thanh hiểu rõ: "Có phải cháu vẫn định thiết kế sườn xám trong cuộc thi quốc tế không?"
Không phải cô không biết thiết kế những kiểu dáng khác, chỉ là so ra thì Quý Thanh Ảnh càng muốn kiên trì với ý nguyện ban đầu của mình hơn, tiếp tục thiết kế sườn xám mà cô yêu nhất.
Diệp Thanh gật đầu: "Không tồi."
Bà nói: "Chỉ có làm cái mình thích nhất, thì mới cho ra thành quả tốt nhất." Nói rồi, bà nhịn không được lại nói thêm: "Khi dì mới biết cháu còn bảo Phó Ngôn Trí nhờ cháu làm giúp dì một bộ sườn xám, mà nó không đồng ý."
Quý Thanh Ảnh: "Dạ?"
Diệp Thanh giả vờ tức giận nói: "Thằng nhóc thối đó nói cháu rất bận, không nhận đơn hàng."
Quý Thanh Ảnh chớp mắt: "...Anh ấy không nói với cháu."
Diệp Thanh gật đầu: "Chắc là thấy cháu bận quá, nên không nỡ nói."
Sau khi cơm nước xong, Diệp Thanh chủ động yêu cầu đưa cô về.
Quý Thanh Ảnh không từ chối.
Nhưng vừa lên xe, cô đã đổi ý.
"Dì ơi."
Diệp Thanh đưa mắt nhìn cô: "Sao vậy?"
Quý Thanh Ảnh nhìn giờ, nhỏ giọng nói: "Dì có thể đưa cháu tới bệnh viện được không ạ?"
Nghe vậy, Diệp Thanh cũng nhìn giờ: "Ok, chắc giờ là thời gian nghỉ trưa đấy."
Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng cười một cái.
Lúc xuống xe, Diệp Thanh gọi cô lại.
"Dì biết cháu không phải là kiểu người chủ động công kích người khác." Bà khẽ cười: "Nhưng dì thì phải."
Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng bà.
Diệp Thanh cười cười, dịu dàng nói: "Nếu bọn họ lại tới tìm cháu, nếu cháu không tiện làm gì thì có thể nói với dì bất cứ lúc nào."
Khi Quý Thanh Ảnh tới bệnh viện thì gần tới hai giờ chiều.
Đã lâu rồi cô không tới đây, bây giờ cảm thấy có hơi xa lại.
Cô chưa gọi điện thoại cho Phó Ngôn Trí, lo mình sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của anh.
Trong tay Quý Thanh Ảnh cầm tập tài liệu Diệp Thanh đưa cho cô, khi đến sảnh lớn ở lầu một, cô còn đi vào nhà vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô lơ đãng liếc nhìn bản thân trong gương.
Không biết son môi đã trôi từ bao giờ.
Quý Thanh Ảnh không chần chờ, lấy son ra dặm lại, khiến sắc mặt nhìn tốt hơn không ít.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã đụng phải một nữ bác sĩ xinh đẹp.
Hai người liếc nhau, Giang Thu Linh nhìn cô cười cười: "Tới tìm bác sĩ Phó à?"
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, nhìn gương mặt có hơi quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là ai trước mắt: "Vâng."
Giang Thu Linh bật cười: "Đừng ngạc nhiên, chủ yếu là do bạn gái của bác sĩ Phó quá nổi tiếng ở bệnh viện, cho nên chúng tôi ai cũng biết cả."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Cảm ơn."
Giang Thu Linh nhìn cô, mỉm cười nói: "Hôm qua tôi có xem cô thi đấu."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra: "Hả?"
Giang Thu Linh nhướng mày: "Ngạc nhiên lắm à?"
"Có một chút." Quý Thanh Ảnh thành thật trả lời: "Chủ yếu là do không ngờ tới."
Giang Thu Linh gật đầu: "Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Giang Thu Linh."
"Xin chào."
Giang Thu Linh nhìn cô: "Không biết có tiện hỏi cô vài vấn đề hay không?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Cô hỏi đi."
"Tôi nghe Triệu Dĩ Đông nói, cô có một phòng làm việc, chuyên nhận đơn đặt trước phải không?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Gần như vậy."
Cô nhìn Giang Thu Linh, chủ động hỏi: "Cô cần gì sao?"
Giang Thu Linh gật đầu: "Đúng vậy."
Cô ấy sờ sờ chóp mũi, nói: "Tôi muốn tìm cô đặt may một bộ sườn xám mặc trong hôn lễ, không biết có tiện hay không."
Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, không chút do dự đồng ý: "Đương nhiên rồi."
Cô hỏi: "Cô có yêu cầu cụ thể gì không? Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc trước đi, sau này có thời gian có thể thảo luận cụ thể hơn."
Nghe vậy, đôi mắt của Giang Thu Linh sáng lên, cười nhẹ nói: "Ok. Cô chắc chắn có thể nhận đơn này chứ?"
"Bao giờ cô cần?"
"Thời điểm Quốc Khánh á."
Quý Thanh Ảnh nhẩm tính thời gian: "Hẳn là không thành vấn đề."
Trao đổi phương thức liên lạc, lúc này Quý Thanh Ảnh mới vào thang máy lên tầng.
Khi cô đến khoa, thì cửa văn phòng khoa đang đóng chặt.
Cô không qua gõ cửa, chỉ yên tĩnh ngồi trên hàng ghế chờ lạnh lẽo dài dằng dặc.
Thời gian nghỉ ngơi, bệnh viện trở nên quạnh quẽ không ít.
Mặc dù là mùa hè, nhưng vẫn lạnh căm căm.
Quý Thanh Ảnh cúi đầu chơi điện thoại, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, sau đó gửi một tin nhắn trong groupchat với Trần Tân Ngữ và Trì Lục.
Quý Thanh Ảnh: [ Có ai ở đây không? ]
Trì Lục: [ Có, đang thu thập đồ đạc chuẩn bị về nước. ]
Quý Thanh Ảnh: [??? Cậu thật sự định về nước à? ]
Trì Lục: [ Đúng rồi đó, có nhớ tớ không? ]
Quý Thanh Ảnh: [ Nhớ. ]
Trần Tân Ngữ: [ Trước khi chào mừng siêu mẫu của chúng ta trở về Tổ quốc, tớ có việc muốn nói với Thanh Ảnh. ]
Quý Thanh Ảnh nhìn điện thoại, cong môi đánh chữ: [ À đúng rồi, hôm nay tớ ăn cơm cùng mẹ của Phó Ngôn Trí, tớ và dì ấy có hàn huyên một chút chuyện. ]
Trần Tân Ngữ: [? ]
Trì Lục: [? ]
Cô lời ít ý nhiều đề cập đến tập tài liệu Diệp Thanh đưa cho cô, tin nhắn vừa gửi đi không lâu thì nhận được hai reply.
Trần Tân Ngữ: [ Sếp Diệp trâu bò vãi! ]
Trì Lục: [ Bên này tớ cũng có một ít tài liệu, vốn định về nước rồi đưa cho cậu sau, bây giờ xem ra có thể gửi cho cậu xem trước rồi. ]
...
Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.
Cô thất thần cầm điện thoại, ngay cả khi cánh cửa phòng bên cạnh mở ra cũng không phát hiện.
Phó Ngôn Trí nghỉ trưa nửa tiếng, sau khi tỉnh lại thì thấy tin nhắn Diệp Thanh gửi tới, nói Quý Thanh Ảnh tới bệnh viện tìm anh.
Anh cầm điện thoại lên đi ra ngoài, vừa định gọi điện thoại cho cô thì đã nhìn thấy người đang ngồi trên ghế.
Bên ngoài văn phòng khoa có bố trí một số dãy ghế chờ ở những vị trí khác nhau, để tiện cho người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi.
Chỗ Quý Thanh Ảnh ngồi, vừa mở cửa ra là có thể thấy ngay.
Hôm nay cô ăn mặc vô cùng khiêm tốn, ngồi giữa vài người, cũng không hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Phó Ngôn Trí chăm chú nhìn cô, nhấn điện thoại gọi đi.
"Alo?" Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn mũi chân: "Anh không bận ạ?"
Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy người đàn ông đứng trước cửa.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Phó Ngôn Trí hạ thấp giọng nói một câu: "Tới chỗ anh đi."
Quý Thanh Ảnh mỉm cười cúp điện thoại, đứng dậy.
Cũng chính lúc này, mấy y tá đang ríu rít trò chuyện bên kia mới chú ý tới cô.
"Thanh Ảnh?"
Triệu Dĩ Đông gọi một tiếng: "Em đến đây từ bao giờ vậy?"
Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng cười cười: "Em vừa đến thôi ạ, em thấy mọi người đang bận nên không quấy rầy."
Triệu Dĩ Đông liếc mắt nhìn Phó Ngôn Trí, "Hì hì" hai tiếng: "Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, không bận đâu."
Quý Thanh Ảnh nhoẻn miệng cười.
Triệu Dĩ Đông chỉ chỉ: "Không quấy rầy hai người nữa, chị qua bên kia nghỉ ngơi một chút."
"Vâng ạ."
Vào văn phòng với Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn xung quanh: "Chỉ có một mình anh thôi ạ?"
"Ừm."
Phó Ngôn Trí kéo cô ngồi xuống người mình, rũ mắt nhìn cô: "Sao tới mà không báo với anh?"
Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt anh tuấn mang ý cười của anh, ôm lấy cổ anh nói: "Sợ anh đang bận."
Cô duỗi tay, chủ động hỏi: "Như vậy có gì không ổn không?"
Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Như thế nào?"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, ngửi thấy mùi nước sát trùng trên người anh thì hít sâu một hơi: "Bác sĩ Phó."
"Ừ?"
Phó Ngôn Trí duỗi tay vỗ về lưng cô, cánh môi phớt qua tai cô, nhắc nhở: "Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, cũng không phát sinh tình huống khẩn cấp, không sao cả."
"... Ồ."
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm anh một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới những lời vừa rồi Diệp Thanh nói với cô.
Lúc ăn cơm, hai người chuyển từ đề tài thiết kế sang Phó Ngôn Trí.
Diệp Thanh nói, trước kia trên cơ bản Phó Ngôn Trí sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ. Dù là bất cứ chuyện gì, Phó Ngôn Trí đều tự dựa vào năng lực của bản thân để đi đến ngày hôm nay.
Ngay cả ngày trước thực tập ở bệnh viện, Phó Ngôn Trí cũng sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ.
Thật ra khi đi thực tập, làm việc ở bệnh viện công lập sẽ phải chịu khá nhiều thiệt thòi.
Phó Chính là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, anh cũng không mở miệng. Khi hỏi anh, anh chỉ nói để tránh tị hiềm, nên anh muốn tới bệnh viện công lập.
Nhưng vì chuyện của Quý Thanh Ảnh, mà anh tìm tới Diệp Thanh rất nhiều lần.
Diệp Thanh nói với cô những lời này, không phải muốn cô cảm thấy áy náy hay cảm động. Bà chỉ đơn thuần muốn nói cho Quý Thanh Ảnh biết, đứa con trai này của bà, thật sự rất thích cô.
Là trưởng bối, đương nhiên bà cũng hi vọng mối quan hệ của hai người có thể tốt đẹp hơn.
...
"Nghĩ gì vậy?"
Phó Ngôn Trí cong ngón tay, búng nhẹ lên trán cô.
Quý Thanh Ảnh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cánh môi anh, nhỏ giọng nói: "Em có một câu hỏi."
Quý Thanh Ảnh ôm lấy cổ anh, ghé lại sát bên tai anh thủ thỉ: "Trong thời gian nghỉ ngơi, anh có thể hôn em không?"
Đột ngột không kịp chuẩn bị, Phó Ngôn Trí chưa kịp phản ứng lại, thì nụ hôn của Phó Ngôn Trí đã dừng ở sau vành tai anh.
Cô đang bắt chước anh.
Thật ra Quý Thanh Ảnh chưa từng hôn Phó Ngôn Trí như vậy, lúc bình thường, giữa hai người đều do Phó Ngôn Trí chủ động.
Cô nhớ lại động tác khi anh hôn mình trước đây, tim đập thình thịch. Có cảm giác căng thẳng không nói thành lời, có thể là vì đang ở bệnh viện, cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này.
Nhận thấy cánh tay vòng bên hông mình của Phó Ngôn Trí dần dần siết chặt, Quý Thanh Ảnh vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ vành tai anh.
Hầu kết của Phó Ngôn Trí chuyển động lên xuống, không ngăn cản động tác của cô.
Sau khi hôn lên vị trí kia, Quý Thanh Ảnh ngừng lại.
Phó Ngôn Trí thấy cô dừng lại, thấp giọng hỏi: "Sao không tiếp tục nữa?"
Quý Thanh Ảnh mặt đỏ tai hồng, dán vào tai anh nói: "Em không làm đâu."
Phó Ngôn Trí cười một cái, giọng nói mê hoặc lòng người: "Thật không?"
Anh duỗi tay, xoay mặt cô đối diện với mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Thanh Ảnh nhìn ánh mắt sáng rực của anh, theo bản năng cắn môi.
Phó Ngôn Trí cắn môi, vừa định sát lại gần hôn cô, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan.
Giọng nói của Triệu Dĩ Đông từ bên ngoài truyền vào: "... Bác sĩ Phó, tôi không cố ý muốn phá ngang chuyện của hai người, nhưng Tiểu Manh tìm anh."
Trong nháy mắt, Quý Thanh Ảnh bật dậy khỏi đùi của Phó Ngôn Trí, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
Phó Ngôn Trí nhìn dáng vẻ thẹn thùng né tránh của cô, dở khóc dở cười.
Anh thấp giọng trả lời: "Được, tôi tới liền."
Nói rồi, anh nhéo nhéo thịt trên mặt của Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: "Ở đây chờ anh nhé?"
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "... Không nên thì tốt hơn."
Cô nhìn trần nhà nói: "Em về nhà chờ anh."
Cô không nên xúc động như vậy.
Phó Ngôn Trí hiểu rõ: "Đợi lát nữa anh tiễn em."
"Đừng."
Quý Thanh Ảnh thúc giục anh đi ra ngoài, sốt ruột nói: "Anh mau đi thăm Tiểu Manh đi."
Anh mở cửa đi ra ngoài, vừa mở cửa đã đối diện với vài ánh mắt tò mò.
Phó Ngôn Trí vô cảm liếc các cô ấy, thấp giọng hỏi: "Ở phòng bệnh à?"
Triệu Dĩ Đông gật đầu: "Đúng vậy."
Phó Ngôn Trí hiểu rõ, vừa đi được hai bước, thì Triệu Dĩ Đông gọi một tiếng: "... Bác sĩ Phó."
"Hm?"
Phó Ngôn Trí dừng bước chân.
Triệu Dĩ Đông hắng giọng: "Tôi cảm thấy anh cần sửa sang lại vẻ ngoài một chút."
Phó Ngôn Trí: "..."
Mấy phút sau, đợi tới khi Phó Ngôn Trí biến mất trước mặt các cô, Triệu Dĩ Đông vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm.
"Má ơi, làm tôi sợ muốn chết."
Y tá bên cạnh cười nói: "Sao vậy? Vừa rồi cô đẩy cửa ra nhìn thấy gì à?"
Triệu Dĩ Đông liếc nhìn cô ấy: "Không có gì."
Cô ấy nghĩ tới hình ảnh Quý Thanh Ảnh kề sát vào tai Phó Ngôn Trí thủ thỉ với anh, cọ vai đồng nghiệp, nói: "Hic hic hic tôi cũng muốn yêu đương."
Đồng nghiệp: "..."
Quý Thanh Ảnh không ở bệnh viện lâu thêm, đợi sau khi Phó Ngôn Trí ra ngoài được mười phút, cô cũng lặng lẽ rời đi.
Không ổn không ổn.
Lần sau cô sẽ không bao giờ làm chuyện 'trái pháp luật' ở văn phòng của Phó Ngôn Trí nữa.
Rời khỏi bệnh viện, Quý Thanh Ảnh vừa định gọi xe về nhà. Nhưng còn chưa kịp gọi xe, thì cô nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại xa lạ.
Cô nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình hồi lâu, sau đó mới chậm chạp bắt máy.
"Alo."
"Đừng vội cúp điện thoại, mẹ có chút chuyện muốn bàn bạc với con, liên quan tới cuộc thi, còn có chuyện thời đại học của con." Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
Quý Thanh Ảnh dừng lại, không lên tiếng.
Chu Chỉ Lan nói: "Ngay cả nửa tiếng đồng hồ cũng không muốn cho mẹ à?"
Khi Quý Thanh Ảnh đến Cận Trình, đã có người chờ cô ở cổng.
Là trợ lý của Chu Chỉ Lan, trước đây hai người cũng đã từng gặp nhau.
"Cô Quý, mời đi bên này."
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Cô đi theo trợ lý của Chu Chỉ Lan vào trong, khi đi qua thang máy ở sảnh lớn, cửa thang máy đúng lúc mở ra.
Vừa nâng mắt, Quý Thanh Ảnh đã thấy người đàn ông bên trong.
Giữa thang máy là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, đôi tay anh ấy nhét trong túi, đứng ở đó, thân hình cao lớn đĩnh bạt, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Bên cạnh người nọ là mấy người ăn mặc chỉnh tề, hình như là nhân viên khách sạn.
Quý Thanh Ảnh mơ hồ cảm thấy, người này có hơi quen mắt.
Cô còn chưa kịp nhớ ra thì người bên trong đã chú ý tới cô trước.
Trình Trạm bước ra khỏi thang máy, nhìn qua Quý Thanh Ảnh một cái, đột nhiên nói: "Bạn gái của Phó Ngôn Trí?"
Quý Thanh Ảnh: "...Dạ?"
Trình Trạm nhàn nhạt hỏi: "Tôi không nhận nhầm chứ?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra anh ấy là ai. Trong lần tụ hội lần trước của mấy người bạn tốt của Phó Ngôn Trí, Trình Trạm không đi.
Cô gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Trình."
Trình Trạm gật gật đầu, nhìn cô, sau đó lướt qua cô nhìn trợ lý đứng bên cạnh cô: "Tìm người à?"
Quý Thanh Ảnh cười cười, đại khái đoán được anh ấy đang nghĩ gì.
Cô gật đầu: "Đúng vậy."
Trình Trạm hiểu ra, phân phó một câu: "Nếu không tìm thấy thì có thể nhờ quầy lễ tân tìm giúp."
Anh ấy vừa dứt lời, giám đốc ở bên cạnh đáp lời ngay: "Tôi đã hiểu."
Hẳn là Trình Trạm rất bận, chỉ nói được hai câu, sau đó lạnh lùng rời đi cùng nhân viên xung quanh.
Vào thang máy.
Trợ lý nhìn về phía Quý Thanh Ảnh, có chút kinh ngạc: "Cô Quý, cô quen tổng giám đốc Trình à?"
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn cô ấy: "Từng gặp qua một lần."
Trợ lý thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, không dám hỏi lại.
Hai người im lặng đi lên tầng cao nhất.
Khách sạn Chu Chỉ Lan ở do ban tổ chức sắp xếp, bà luôn nhận được đãi ngộ tốt nhất.
Cô vừa vào đã có thể cảm nhận được nội thất xa hoa của khách sạn.
Danh tiếng của Cận Trình kéo dài trăm năm, ai cũng công nhận.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Chỉ Lan ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Con tới rồi."
"Ừm."
Vẻ mặt Quý Thanh Ảnh lãnh đạm, đi thẳng vào vấn đề: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Chỉ Lan ném cho cô một tập tài liệu, nhàn nhạt nói: "Cuộc thi quốc tế xét duyệt thí sinh nghiêm ngặt."
Bà dừng lại: "Những chuyện thời đại học được đè xuống, điều tra ra được cũng không ngạc nhiên gì."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.
Sau chuyện xảy ra thời đại học kia, các bạn học bỏ đá xuống giếng, những bản nháp đó của Quý Thanh Ảnh biến mất không còn dấu vết, hơn nữa có Hạ Viễn đứng ra làm chứng, cùng với thế lực sau lưng anh ta, tội danh ấy ngay lập tức bị áp lên người Quý Thanh Ảnh.
Mặc dù cô không thừa nhận, nhưng mọi người cũng hoàn toàn thất vọng về cô. Dường như chỉ cần có một chút sai lầm, thì những nỗ lực và thành tích trước đây đều sẽ bị nghi ngờ.
Sau khi quay lại Giang Thành, Quý Thanh Ảnh nghĩ tới chuyện tương lai.
Nếu không chứng minh bản thân không đạo nhái, thì sau này tội danh sao chép này sẽ mãi đi theo cô, thậm chí trong tương lai cũng không có tư cách tham gia bất kỳ cuộc thi nào.
Vào thời điểm đó.
Chu Chỉ Lan về nước, bởi vì bà ngoại bị bệnh nặng, nên Quý Thanh Ảnh gọi điện cho bà.
Bà về nước vì bà ngoại.
Sau đó, không biết bà biết được chuyện Quý Thanh Ảnh gặp phải từ đâu, cũng không đánh tiếng với Quý Thanh Ảnh, trực tiếp cho người đè chuyện này xuống.
Ít nhất là trên hồ sơ, không để chút dấu vết nào.
Ngay cả một số người trong cuộc biết chuyện cũng đồng thời ngậm miệng không đề cập đến, hoàn toàn chôn giấu chuyện này xuống đáy lòng.
Quý Thanh Ảnh không biết quyền lực trong ngành của Chu Chỉ Lan mạnh tới mức nào.
Nhưng lúc ấy, cô không thể không thừa nhận, khi quyền lực của con người đạt đến một mức độ nhất định, thì thật sự có thể một tay che trời.
Chẳng qua, chuyện Chu Chỉ Lan có thể làm chỉ là áp tin tức kia xuống, không để cho nó lan truyền trong giới, không để cô mang theo vết nhơ này.
Còn về danh sách trúng tuyển, bà không có cách nào giành về cho Quý Thanh Ảnh. Hơn nữa, cho dù thật sự giành được, thì Quý Thanh Ảnh cũng không muốn nhận được một cách không minh bạch.
Khi Chu Chỉ Lan làm chuyện đó, Quý Thanh Ảnh không cảm kích.
Sau khi bà ra nước ngoài, Quý Thanh Ảnh mới biết được chuyện này từ miệng của giáo viên.
Giáo viên thất vọng về cô, nhưng vẫn tin tưởng cô. Chỉ là trước khi Chu Chỉ Lan xuất hiện, bọn họ không đắc tội nổi với bối cảnh sau lưng Hạ Viễn, huống hồ Quý Thanh Ảnh cũng không có chứng cứ.
Hiện thực chính là như vậy.
Ai cũng bất lực, có đôi khi hiện thực cho bạn một đòn cảnh cáo, sẽ khiến cho bạn hoàn toàn tỉnh táo.
Sau khi biết việc Chu Chỉ Lan đã làm, cảm xúc của Quý Thanh Ảnh cũng không dao động quá lớn.
Thật ra cô biết, Chu Chỉ Lan muốn làm gì đó để đền bù cho cô. Nhưng mà, những tổn thương thời thơ ấu không thể được bù đắp bằng một chút sự thương hại.
Thật ra Quý Thanh Ảnh là một người quật cường.
Việc Chu Chỉ Lan làm, cô sẽ cảm kích. Nhưng những cái khác, thì không.
Cô mãi mãi sẽ không thể tha thứ cho chuyện bà thật sự đã vứt bỏ cô, cũng chính vì vậy mà quan hệ giữa hai mẹ con mới mãi giằng co như vậy.
Còn về phần chuyện xảy ra thời đại học kia, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, không cần nhắc lại.
...
"Quý Thanh Ảnh."
Chu Chỉ Lan nhìn thái độ trầm mặc không nói lời nào của cô, nâng cao âm lượng gọi một tiếng.
Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía bà: "Đã điều tra ra?"
Chu Chỉ Lan lắc đầu: "Vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Bà nói: "Cuộc thi quốc tế không thể giống cuộc thi trong nước, trong nước có thể khơi thông quan hệ, nhưng quốc tế liên quan tới nhiều người, cho dù là mẹ cũng không thể đảm bảo sẽ không bại lộ chút nào."
Bà nhìn Quý Thanh Ảnh: "Con nghĩ thế nào, vẫn muốn tham gia sao?"
Cô nâng mắt nhìn về phía Chu Chỉ Lan: "Tôi không đạo nhái, vì sao không tham gia?"
Chu Chỉ Lan nhíu mày: "Nhưng con không có chứng cứ."
Bà nhìn Quý Thanh Ảnh hỏi: "Lúc ấy bản phác thảo trong tay con hoàn toàn biến mất trong một đêm, chẳng lẽ con không rõ sao?"
"Rõ."
Quý Thanh Ảnh vô cảm nói: "Nhưng vì biết rõ, nên tôi càng muốn chứng minh bản thân."
Trước đây cô yếu đuối, nhu nhược và ngốc nghếch, không tìm được cách giải quyết. Bây giờ mặc dù vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết như trước, nhưng cô đã có tự tin.
Mặc dù sự tự tin này rất mù quáng.
Cô nhìn về phía Chu Chỉ Lan, mím môi nói: "Bao giờ bà về?"
"Con có ý gì?"
Quý Thanh Ảnh hít sâu một hơn, thấp giọng nói: "Vừa rồi bà cũng đã nói, ban tổ chức sẽ ra tay điều tra tư liệu về các thí sinh tham gia cuộc thi quốc tế. Quan hệ giữa tôi và bà, cũng có khả năng sẽ bị lộ ra ngoài."
Chu Chỉ Lan không lên tiếng.
Quý Thanh Ảnh nhìn bà: "Áp luận dư luận trong nước rất lớn, tôi đề nghị trước khi mọi chuyện vẫn chưa lộ ra ngoài, bà về đi."
Chu Chỉ Lan im lặng nhìn cô: "Con cứ muốn mẹ đi như vậy?"
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh đột nhiên bật cười: "Không phải tôi muốn, mà là bà sẽ đi."
Cô nói: "Khi còn nhỏ tôi không muốn bà rời đi, không phải bà vẫn đi hay sao."
Chu Chỉ Lan cứng họng, khó lòng giãi bày.
Bà dời mắt, không nhìn cô nữa: "Chỉ là chuyện sớm muộn." Bà nói: "Nếu con có thể thuận lợi tham dự cuộc thi quốc tế, mẹ sẽ rời khỏi vị trí giám khảo để tránh tị hiềm."
Quý Thanh Ảnh không tiếp lời.
Chu Chỉ Lan lời ít ý nhiều nói: "Bạn học kia của con cũng không phải là đèn cạn dầu, mẹ đoán không lâu sau, cô ta sẽ vạch trần những chuyện trước đây của con."
Bà nói: "Lần này số lượng nhà thiết kế Trung Quốc có thể tham gia cuộc thi thiết kế không nhiều lắm. Cô ta muốn nổi tiếng thì sẽ không để con có thể thuận lợi tham gia thi đấu."
Chu Chỉ Lan thật ra rất chướng mắt chiêu trò thế này. Nếu đổi lại là người khác, bà sẽ không muốn suy nghĩ gì cả, thậm chí cũng không thèm nghe giải thích, cảm thấy lãng phí thời gian.
Nhưng dù sao Quý Thanh Ảnh cũng là miếng thịt từ trên người bà rơi xuống.
Nói bà không xứng đáng làm một người mẹ cũng được, nói cái khác cũng thế. Năm đó đúng thật là bà chỉ nghĩ đến sự nghiệp của mình, nhưng con người khi đến một độ tuổi nào đó mới có thể hiểu ra được.
Bà cũng đã quen ngồi ở vị trí cao, dùng ngôn ngữ của lãnh đạo để nói chuyện với người khác.
Nghĩ rồi, bà cố tình thả chậm ngữ điệu, thấp giọng hỏi: "Con có ý định gì?"
Quý Thanh Ảnh nâng mắt nhìn bà, có thể cảm nhận được sự dịu dàng của bà.
Hai người im lặng nhìn nhau, cô nói: "Không có ý định gì cả, chuyện này không cần làm phiền cô Chu giúp đỡ."
Chu Chỉ Lan nhíu mày, bị lời nói của cô chọc giận: "Con nói gì?"
Quý Thanh Ảnh nhìn bà: "Tôi biết bà muốn làm gì."
Cô hít sâu một hơi: "Cảm ơn chuyện trước đây bà đã làm giúp tôi, nhưng cảm ơn là cảm ơn, tôi không muốn diễn cảnh mẹ con thân thiết với bà."
Cô nhìn thẳng về phía Chu Chỉ Lan, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Bây giờ bà thế này, đơn giản là có tuổi rồi nên hối hận, cảm thấy đã khiến tôi chịu quá nhiều thiệt thòi."
Quý Thanh Ảnh nói rồi tự bật cười.
"Nhưng chịu thiệt thòi thì cũng đã chịu, khi còn nhỏ tôi muốn một cái váy, khi lớn lên lại mới mua cho tôi, tôi đã mặc không được nữa, chẳng lẽ bà không hiểu sao?"
Cô nhìn Chu Chỉ Lan: "Hơn nữa, với tính cách của hai chúng ta, tôi cảm thấy không thể ở chung hòa thuận với bà được. Khi bà xem xét chuyện gì đó, sẽ quen thói dùng suy nghĩ tổng giám đốc của bà để chỉ trích, chỉ cần nói tới thiết kế lần trước, kỳ thật bà cảm thấy thiết kế của tôi cũng không tồi, nhưng bà không khen được, vậy nên đã chỉ ra khuyết điểm của tôi trước."
Quý Thanh Ảnh mỉm cười: "Nhưng bà không hiểu là, với tôi, bà mang hai thân phận, điều tôi muốn không phải là quan điểm dưới thân phận nhà thiết kế của bà."
Nói xong, Quý Thanh Ảnh cũng không định ở lại thêm nữa.
Cô đứng dậy, nhìn về phía người đang ngồi bất động: "Chuyện trước đây, tôi không thể nào hoàn toàn xí xóa cho bà, thậm chí không thể không hận bà. Tôi chỉ có thể nói, bà sống cuộc sống của bà, tôi sống cuộc sống của tôi. Nếu khi về già bà sinh bệnh rồi về nước, tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ làm con gái của tôi, còn những chuyện khác, không có đâu."
Quý Thanh Ảnh không phải người vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng không phải người vô cùng mềm lòng.
Cô biết ơn những chuyện Chu Chỉ Lan đã từng giúp cô, nhưng cô cũng thật sự không thể nào quên đi những chuyện đã từng xảy ra thời thơ ấu trong quá khứ.
Người thân của cô không có nhiều lắm, sau khi ông nội bà nội qua đời, cô cũng hoàn toàn cắt đứt với thân thích bên nhà nội.
Bây giờ cô chỉ có bà ngoại. Còn về Chu Chỉ Lan, cứ như lời cô vừa nói là được.
Quan hệ huyết thống đặt ra ngay trước mắt, khi bà tuổi già sức yếu, cô sẽ chịu trách nhiệm phụng dưỡng bà, kết thúc nghĩa vụ chăm sóc. Những cái khác, cô không làm được.
Giữa cô và Chu Chỉ Lan không phù hợp làm mẹ con.
Sau khi ra khỏi phòng khách sạn, Quý Thanh Ảnh đề nghị trợ lý của Chu Chỉ Lan không cần tiễn cô nữa, cô đi vào thang máy.
Sau khi thang máy đi xuống, ngừng ở tầng 12.
Quý Thanh Ảnh cũng không chú ý xem người tiến vào là ai, cô cúi đầu nhìn mũi chân, tâm trạng rất hỗn loạn.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu.
Tôn Nghi Gia nhướng mày, nhìn cô: "Sao như cà ngậm sương thế?"
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô kéo suy nghĩ về, nhìn cô ta: "Sao cậu lại ở đây?"
Tôn Nghi Gia cong môi: "Tôi cũng muốn hỏi sao cậu lại ở đây đấy."
Quý Thanh Ảnh không lên tiếng.
Tôn Nghi Gia nhìn cô, chủ động lại gần hỏi: "Tôi nghe nói, cậu gặp cả Lâm Hiểu Sương và Hạ Viễn rồi?"
Quý Thanh Ảnh vô cảm nhìn cô ta.
Tôn Nghi Gia bị cô chọc cười, cong môi hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Tôn Nghi Gia xoay xoay điện thoại trong tay, nghĩ ngợi rồi nói: "Bên tôi có nhận được một tin tức nội bộ."
Mí mắt của Quý Thanh Ảnh cũng không thèm động.
Tôn Nghi Gia hơi hơi mỉm cười: "Lâm Hiểu Sương bên kia không muốn để cậu tham gia cuộc thi quốc tế."
"Ồ."
Quý Thanh Ảnh lãnh đạm nói: "Có thể đoán được."
Tôn Nghi Gia bị thái độ này của cô làm cho nghẹn lời: "Cậu không tức giận à?"
"Tức giận chứ."
Quý Thanh Ảnh dựa lên thành thang máy: "Nhưng tôi cũng không có cách nào khác."
Tôn Nghi Gia chăm chú nhìn cô vài lần, ngập ngừng nói: "Cậu cầu xin tôi đi."
Quý Thanh Ảnh: "... Cậu nói cái gì?"
Tôn Nghi Gia mỉm cười, cong môi nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn chứng minh trong chuyện ở thời đại học cậu trong sạch sao? Cậu cầu xin tôi đi, tôi có thể đưa cho cậu một ít tư liệu đã cất giấu nhiều năm."
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta: "Ý cậu là sao?"
Tôn Nghi Gia cười: "Tôi ấy mà, trước đây cực kỳ không thích cậu, vậy nên không muốn nói chuyện này cho cậu, cậu cũng biết mà."
Cô ta nói: "Nhưng con người mà, cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi."
Tôn Nghi Gia cười khanh khách nói: "Bây giờ so sánh giữa cậu và Lâm Hiểu Sương, thì tôi càng không thích Lâm Hiểu Sương hơn. Mặc dù tính cách cậu vẫn đáng ghét như cũ, nhưng tôi vẫn muốn được so tài một cách quang minh chính đại với cậu một lần."
Dứt lời, cô ta giương cằm, nói: "Chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi sẽ đưa một phần tài liệu mà mọi người đều xem nhẹ vào thời đại học cho cậu."
Hai người im lặng đối diện.
Thang máy đến tầng một cũng không di chuyển nữa.
Trước cửa có người thúc giục, Quý Thanh Ảnh chớp mắt lấy lại tinh thần, bước ra ngoài.
Tôn Nghi Gia đi theo sau, nhìn về phía cô: "Sao nào, giao dịch này có được không?"
Quý Thanh Ảnh cúi đầu đi về phía trước, sau khi đi tới sảnh lớn, cô mới quay đầu nhìn về phía Tôn Nghi Gia: "Có phải cậu có video camera giám sát của ký túc xá lúc ấy không?"
Quý Thanh Ảnh hơi mỉm cười, lắc đầu nói: "Không sao cả, chỉ là tôi thấy may quá, ông trời không tuyệt đường người."
Nụ cười trên mặt Tôn Nghi Gia cứng đờ: "Cậu cho rằng tôi sẽ dễ dàng đưa cho cậu sao?"
"Cậu cũng nói là sẽ không dễ dàng, nhưng cũng nói là sẽ đưa cho tôi." Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn cô ta: "Tôi dám khẳng định, cậu sẽ đưa cho tôi."
"..."
Hai người giằng co, bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Tôn Nghi Gia nhìn cô: "Cậu không hỏi xem vì sao lúc đó tôi không đưa ra à?"
"Không cần hỏi cũng biết." Quý Thanh Ảnh nhàn nhạt nói: "Lúc đó cậu ghét tôi, chỉ hận không thể băm tôi thành ngàn mảnh, không đạp tôi thêm một đạp đã may lắm rồi, sao có thể giúp tôi chứ?"
Về chuyện này, Quý Thanh Ảnh cũng không oán trách bất kỳ ai.
Tôn Nghi Gia không nói gì.
Suy nghĩ của cô ta đều bị Quý Thanh Ảnh đoán trúng, căn bản không thể nào phản bác.
"Cậu cứ tự tin rằng tôi sẽ đưa cho cậu như vậy?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu, đưa mắt nhìn cô ta: "Mặc dù cậu cũng rất đáng ghét, nhưng cậu có điểm mẫu chốt cơ bản nhất của nghề nghiệp."
Tôn Nghi Gia trợn trắng mắt: "Đừng có tâng bốc tôi."
Cô ta lấy một thứ từ trong túi xách ra ném cho cô: "Nếu không phải dáng vẻ của Lâm Hiểu Sương thật sự khiến người khác chán ghét, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho cậu."
Quý Thanh Ảnh duỗi tay nhận lấy, quơ quơ USB trong tay: "Cảm ơn."
Cô nghiêm túc nói: "Thật sự cảm ơn cậu."
Tôn Nghi Gia bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Hi vọng cậu nhanh chóng xử lý cho tốt, chúng ta gặp lại ở cuộc thi quốc tế, tôi muốn cạnh tranh công bằng."
"Được."
Tôn Nghi Gia đi rồi, Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm USB trên tay một lát, vừa định rời đi thì chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn qua, hơi ngạc nhiên: "Anh hết bận rồi ạ?"
Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng: "Có chút thời gian để nghỉ ngơi."
Anh thấp giọng nói: "Trình Trạm nói với anh có gặp em ở khách sạn, có chuyện gì sao?"
Anh vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật thì thấy tin nhắn Trình Trạm gửi cho anh. Nghĩ tới sắc mặt của Quý Thanh Ảnh, anh cũng không yên tâm.
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Bây giờ em đang định về nhà, anh yên tâm làm việc đi, em ở nhà chờ anh."
"Được."
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh gọi xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, Quý Thanh Ảnh về nhà mình.
Cô bật máy tính, cắm USB Tôn Nghi Gia đưa cho cô vào ổ cắm USB, còn chưa kịp click mở thì Diệp Trăn Trăn gọi tới.
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Trăn Trăn?"
"Đàn chị Quý!" Đầu bên kia truyền đến âm thanh sốt ruột của Diệp Trăn Trăn: "Đàn chị Quý, chị lên hotsearch."
Quý Thanh Ảnh sửng sốt: "Em có ý gì?"
Diệp Trăn Trăn nhanh chóng nói: "Chị mở Weibo lên xem đi, trên mạng và trên diễn đàn trường học có một tin tức nóng, nói nhà thiết kế vừa nhận được giải quán quân cuộc thi thiết kế toàn quốc... từng là kẻ đạo nhái."
Bàn tay Quý Thanh Ảnh nắm chặt điện thoại, khí lạnh bao trùm lấy cô, khiến cô lạnh tới mức muốn phát ra âm thanh cũng khó khăn.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói hơi khàn khàn: "Ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy, không biết vì sao, trực tiếp lên thẳng hotsearch."
Diệp Trăn Trăn vừa lướt Weibo vừa báo với cô: "Bây giờ mọi người đều đang đào bới về chị, còn có rất nhiều người... đang mắng chị."
Quý Thanh Ảnh "Ừ" một tiếng: "Được, chị biết rồi."
Cô hít sâu một hơi: "Để chị lên mạng xem xem."
Diệp Trăn Trăn vâng vâng hai tiếng, thấp giọng nói: "Đàn chị Quý, em tin chị, em chắc chắn chị không làm vậy."
Quý Thanh Ảnh có một tài khoản Weibo không dùng thường xuyên lắm, đôi khi sẽ đăng các thiết kế và cuộc sống hằng ngày lên, số lượng người theo dõi không nhiều không ít, khoảng mấy nghìn người.
Nhưng bây giờ, số lượng người theo dõi không tăng, nhưng số lượng bình luận dưới bài viết gần nhất cô đăng lên Weibo lại tăng lên chóng mặt.
Cô vừa click mở, tất cả đều là những lời nhục mạ, nói cô không xứng đáng làm một nhà thiết kế.
Cô nhắm mắt, click mở hotsearch.
No.1 hotsearch, chính là cô.
#Quán quân cuộc thi thiết kế toàn quốc đạo nhái#
Những chữ này đập vào mắt của cư dân mạng đầu tiên. Bọn họ không hề tìm hiểu chân tướng sự thật đã bắt đầu công kích, nhục mạ cô bằng lời nói.
Nói cô không xứng.
Nói cô ghê tởm.
Còn có người nói, cô có thể tham gia cuộc thi toàn quốc, có phải vì đã mua chuộc ban giám khảo hay không, có phải đã ngủ với giám khảo hay không. Mỗi một chữ đều vô cùng bẩn thỉu khó nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT