Lâm Hạo Nhiên trầm tư một chút, nghiêm túc nói: "Nghề nghiệp bác sĩ này, nhìn thì vinh quang đấy, nhưng những chua xót trong đó thì chỉ có người trong ngành mới biết."
Anh ấy nói: "Có rất nhiều người nhà của bác sĩ nói rằng, bọn anh cả đời cống hiến không phải cho gia đình, mà là cho bệnh nhân. Còn về cơ bản thì không thể làm tròn trách nhiệm với gia đình."
Anh ấy cười cười: "Vậy nên anh mới nói người đẹp Quý em rất can đảm."
Anh nói những điều này, cũng không phải muốn làm cho Quý Thanh Ảnh lùi bước hay gì.
Lâm Hạo Nhiên rất hiểu Phó Ngôn Trí.
Anh ngầm đồng ý cho Quý Thanh Ảnh tới gần, thì rõ ràng anh đã tỏ thái độ.
Sở dĩ anh ấy nói những điều này với Quý Thanh Ảnh, là để cô có thể sớm biết, có thể suy xét kỹ lưỡng hơn một chút.
Anh ấy không hi vọng, chờ tới khi Phó Ngôn Trí hoàn toàn chìm đắm vào, thì Quý Thanh Ảnh lại thoải mái rút lui và rời đi.
Dù là trên cương vị đồng nghiệp, hay là bạn bè nhiều năm, đó đều không phải là điều Lâm Hạo Nhiên muốn nhìn thấy.
Trong bệnh viện cũng có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.
Cũng có những bác sĩ khác được người ta theo đuổi, sa vào lưới tình. Nhưng cuối cùng, chỉ nhận lấy thất bại.
Nên anh chỉ là đưa trước cho Quý Thanh Ảnh một mũi thuốc tiêm phòng trước.
Bác sĩ và quân nhân, là hai lựa chọn khiến người ta phải suy xét cẩn thận khi kén vợ kén chồng.
Tín ngưỡng của bọn họ, sẽ dễ dàng khiến người nhà, người thích họ chịu thiệt, lo lắng sợ hãi.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ngơ, cô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Hạo Nhiên.
Trên vai mỗi người đều có trách nhiệm và tín ngưỡng của riêng mình.
Cô tôn trọng sự lựa chọn của mỗi người, dù trong tương lai Phó Ngôn Trí sẽ vì bệnh nhân mà xem nhẹ cô, thì sao chứ.
Cô thích anh, không chỉ vì vẻ ngoài của anh, mà còn thích anh vì vẻ đẹp bên trong của anh nhiều hơn.
Tín ngưỡng của anh.
Cô thích.
Thái độ hết lòng cứu chữa mỗi sinh mệnh của anh, cô thích.
Vẻ ngoài của anh, cô cũng thích.
Vừa gặp đã yêu anh vì gương mặt của anh.
Nhưng càng gần gũi, cô lại yêu tất cả của anh.
Dù là tốt hay xấu, thì cô đều muốn cả.
Thấy rõ ràng sự nghiêm túc trong đáy mắt cô, Lâm Hạo Nhiên yên tâm.
Anh ấy cười cười: "Xin lỗi, vừa rồi anh nói những lời đó, không phải muốn khiến em từ bỏ."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: "Em hiểu ý anh mà."
Cô tò mò nhìn Lâm Hạo Nhiên: "Cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng em theo đuổi anh ấy, không phải là bốc đồng nhất thời, cũng không phải trong lúc vui vẻ nhất thời."
Lâm Hạo Nhiên gật đầu.
"Cảm ơn."
Quý Thanh Ảnh cười: "Em không nghĩ tới... Anh sẽ nói với em những lời thế này."
Lâm Hạo Nhiên đắc ý nhướng mày.
Anh ấy nói đùa: "Mặc dù có đôi khi anh cũng rất ghét Phó Ngôn Trí, cao cao tại thượng, lạnh như tảng băng, nhưng anh không thể không thừa nhận, cậu ta là một trong số ít người có thể khiến anh khâm phục."
Quen biết từ đại học.
Ban đầu thái độ của Lâm Hạo Nhiên với Phó Ngôn Trí cũng không tốt lắm, cảm thấy anh quá giả tạo.
Nhưng quen biết càng lâu, anh càng hiểu rõ Phó Ngôn Trí là kiểu người thế nào.
Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến là bạn cùng lứa.
Thì người Lâm Hạo Nhiên bội phục nhất, chính là Phó Ngôn Trí. Anh là người kiêu ngạo như vậy, cả đời kiêu ngạo như thế là tốt rồi.
Không cần phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Phó Ngôn Trí là một người không hiểu gì về chuyện tình cảm, vì vậy Lâm Hạo Nhiên mới phải dùng thái độ của một người mẹ mà quan tâm như vậy.
Đến cổng tiểu khu, Quý Thanh Ảnh xuống xe.
Cô quay đầu nhìn người đưa mình về, mỉm cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm, làm tốn thời gian của anh rồi."
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Bây giờ em không thể lấy gì để bảo đảm cả, nhưng em chắc chắn, em thực sự thích bác sĩ Phó, thích tất cả của anh ấy. Tương lai thế nào không ai có thể đoán trước được, nhưng ít nhất, em biết mình nghiêm túc."
Lâm Hạo Nhiên gật đầu: "Cảm ơn."
Anh ấy cười nói: "Cố lên."
"Vâng, em hiểu." Cô nói: "Cũng cảm ơn anh đã nói những chuyện này với em."
Không phải người thật lòng suy nghĩ cho Phó Ngôn Trí, không ngại bị hiểu lầm, thì mới nói những lời này với cô.
Cô biết sự lo lắng của Lâm Hạo Nhiên.
Sau khi về nhà, Quý Thanh Ảnh lập tức gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí, sau đó rửa mặt nghỉ ngơi.
Cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đưa Quý Thanh Ảnh về xong, Lâm Hạo Nhiên gọi cho Phó Ngôn Trí.
"Alo."
"Đưa về rồi."
Phó Ngôn Trí vừa đi kiểm tra phòng bệnh xong, trầm thấp trả lời: "Cảm ơn."
Chóp mũi đụng vào bả vai anh, quần áo hai người dán sát vào nhau, một cao một thấp, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Bên tai phảng phất hơi thở của người đàn ông.
Anh nghiêng đầu, đôi môi ấm áp kề bên tai cô: "Cổ vũ như thế này được chứ?"
Tim Quý Thanh Ảnh đập như nổi trống.
*Editor: Từ các chương sau số lượng chữ 1 chương hầu như toàn hơn 7000 chữ Trung nên chắc em sẽ ra chương chậm hơn. Nhưng em đảm bảo với mọi người sẽ không drop truyện nên cả nhà yên tâm nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT