“Triệu vương gia kính mến, ngài còn định đi theo ta đến bao giờ nữa?”

Cứ như vậy, Nhất Sinh đi theo An Thục đến tận Kỷ Diên lầu, và ngồi đó cùng cô thưởng trà, ngắm sen.

Câu hỏi đó như khiến hắn giật mình, ngộ tỉnh ra khỏi điều gì đó. Hắn quay sang nhìn An Thục với ánh mắt hơi sắc lạnh một chút, nhưng lẫn vào đó cũng như thể đang nghi vấn điều gì.

“Ta có chân, ta đi đâu là việc của ta, cô hỏi nhiều vậy làm gì?” Hắn cầm chén trà lên, uống một cách thanh lịch.

Bộ y phục của hắn hôm nay cũng chẳng quá nổi bật, chỉ là một màu trắng cùng vài nét hoa văn nhẹ. Vải mà bộ y phục đó được làm cũng từ chất liệu thượng hạng, đắt đỏ nhất, mà tuy nhìn sơ qua cũng thật đỗi bình thường. Hắn ra ngoài cũng chẳng đội mũ quan, nhưng vẫn giữ cái khí phách hào hùng của một vị vương gia cao cao tại thượng.

An Thục đứng dậy sau khi uống một ngụm trà nhỏ. Cô bước đi đến trước hồ sen thanh mát, tuyệt đẹp, ngắm nhìn rồi ngẫm một hồi. Cô đang thư giãn sau những giây phút hồi hộp, lo lắng. Suýt chút nữa thôi là cô cũng chẳng còn tâm trí mà ở đây thưởng sen rồi.

“Cô cẩn thận chút! Ngã xuống hồ một lần nữa, ta sẽ không cứu cô!”

“Ta sẽ không ngã đâu.” Có vẻ lần này An Thục, cô ấy khá cẩn trọng hơn lần trước đôi chút. Nhưng sự việc trong tương lai ai mà đoán trước được.

Lúc cô lang thang, lởn vởn gần mặt hồ, Nhất Sinh nhìn cô chẳng chớp mắt. Có lẽ do một phần hắn lo lắng cho cô, một phần hắn lo cho bộ y phục đắt tiền của hắn.

Nhưng đáng tiếc cho sự lo lắng của hắn, công chúa hậu đậu kia một lần nữa không may ngã xuống hồ.

Haizz… Qủa nhiên là cô nương hậu đậu này sẽ không để y phục của ta khô ráo trở về phủ.

Hắn nhảy xuống hồ, bơi nhanh đến chỗ cô rồi đưa cô lên. Mặc dù An Thục không hề biết bơi, nhưng cô lại cứ thích loanh quanh bên hồ, ngã xuống cũng chẳng thể tự đưa mình lên.

“Này! Mau tỉnh dậy!” Hắn lay người An Thục, gọi nhẹ, giọng cũng khá dịu dàng.

“Khụ… khụ…” Cô dần mở mắt ra. Khóe mi cũng ướt đẫm, ánh mắt cô long lanh, có chứa chút ít sự biết ơn. Nhưng rồi… “Hừ! Đi với điện hạ đây lúc nào ta cũng gặp xui xẻo”

“Cô… không cảm ơn ta dù chỉ một lời hay sao hả? Là ta đã cứu cô kia mà.” Hắn nói với giọng hơi bực tức một chút, pha lẫn đâu đó có đôi chút thất vọng.

“Ầy… Được rồi, được rồi! Đa tạ Triệu vương gia đã cứu ta một mạng. Ta nhất định sẽ không quên ơn ngài”

Nói đến đây, bỗng nhiên cô nhớ đến hai lần trước kia đã được hắn cứu. Trong lòng cô bây giờ chỉ mong hắn quên sớm đi thôi. Nhớ lại làm chi, rồi lại bị hắn coi như điểm yếu.

“Được rồi! Cô đã nợ ta ba lần cứu mạng rồi nhỉ?”

“Hả? Ngài vẫn còn nhớ sao?” Dương An Thục, trên dưới không sợ một ai, lại còn là mẫu thân của Hoàng thượng, vậy mà lại sợ phải báo đáp ân huệ của Triệu vương. “Ầy, sao ngài không quên nó đi chứ~”

“Xem ra là vậy… Điều cô lo lắng bấy lâu…” Hắn cười mỉm một cách nham hiểm. Nhìn An Thục với vẻ vô cùng tự mãn “Là sợ ta cứu cô thêm một lần nữa!”

“Hoàng Nhất Sinh! Ngươi…” Lần đầu cô gọi hẳn tên của hắn ngay trước mặt. Cô biết rằng nếu hắn tức giận sẽ như thế nào mà. Nhưng bây giờ cái tức giận của hắn làm sao chọi được với An Thục chứ! Đã nói là không sợ ai, chứ đừng nói là một vị vương gia tại thượng như hắn.

“Ta làm sao?” Cơ mà hắn dù chỉ khó chịu cũng chẳng có đến một chút. Mà cũng chỉ ân cần hỏi cô một cách hiếu kỳ.

“Không thèm nói với ngươi nữa! Ta về cung.” Cô ấy bực tức nói với Nhất Sinh, quên mất rằng trên người mình đang là bộ y phục ướt sũng

“Cô không tính thay y phục sao?”

“Không! Về cung rồi thay cũng được!”

“Được rồi! Vậy ta cũng về phủ”

Hắn tiến bước đi trước cô. Ra đến cửa thì gặp Huyết Dạ. Hai người họ nói điều gì, liền bị An Thục đứng sau cửa nghe hết

“Chủ nhân, tối nay sẽ phải dùng y pháp điều trị thì vết thương mới có thể khỏi được”

Hử? Hắn bị thương sao? Nhưng chẳng phải nếu vết thương mà gặp nước… sẽ bị nhiễm trùng.

- oO0Oo-

“Ưu Ly, kiếm cho ta một bộ y phục nam nhân, trông phải ra dáng cao nhân một chút” Cô ngồi dở một quyển sách ra xem, lướt qua một chút rồi đóng gập lại. Đưa mắt qua nhìn Ưu Ly với một giọng điệu cứng rắn, quyết tâm.

“Hửm? Sao tỷ tự dưng…”

“Cứ kiếm lẹ cho tỷ đi là được rồi”

“Vâng”

Có lẽ chẳng ai biết được, hồi còn khá nhỏ, An Thục được Thái hậu đưa đến bái một y sư làm sư phụ. Ngoài ra cô ấy còn được học qua dược.

Tối nay An Thục sẽ “khởi hành” đến Triệu vương phủ. Cô nghe được Triệu vương, hắn ta bị thương mà lại còn lao xuống nước cứu cô, sợ vết thương của hắn… Vậy nhưng cô cũng phải cải trang chút ít, coi như âm thầm báo ơn

- oO0Oo-

An Thục dừng chân trên mái nhà ở Triệu vương phủ. Cảm giác lâu lắm rồi mới được trải nghiệm cảm giác này. Từ lúc làm quý phi rồi làm công chúa, được nhảy qua mái nhà này sang đến hiên nhà khác là điều hoàn toàn không thể.

Được rồi! Hoàng Nhất Sinh đó đâu ta? Ầy, tại sao mình lại phải vì cái tên vương gia đáng ghét đó mà đến đây nhỉ?

“Được rồi được rồi! Ta sẽ cho ngươi biết với cái danh Bạch Diệp tiền bối.”

An Thục đi loanh quanh trong hoa viên vương phủ, rồi cuối cùng cô dừng lại ở… nhà tắm.

Chỉ có nơi này là ta chưa tìm đến. Hắn trốn kĩ vậy? Nhưng mà nơi này thì ta không thể tùy tiện bước vào được. Với cả ta đoán hắn cũng chẳng ở đây. Liệu hắn có ở hồ Tử Lãm không nhỉ?

Cô từ bỏ cái nhà tắm đó, rồi nhảy qua mái hiên, đi đến hồ Tử Lãm. Qủa nhiên là cô thấy hắn đang ngồi thư giãn trước mặt hồ.

“Nghĩ lại thì… nhìn kĩ hắn cũng đẹp đấy”

Cô mạnh dạn bước lại phía Nhất Sinh. Hắn như đang nhắm mắt cảm nhận. Trăng hôm nay cũng không tệ, khuyết khuyết chiếu sáng dưới màn đêm.

- Này huynh đệ!

- Hử? Ngươi là ai? – Hắn mở mắt, nhìn chằm chằm về phía vị “nam nhân” trước mắt

- Ta là Bạch Diệp tiền bối.

- Vậy tiền bối đến vương phủ ta làm gì? – Hắn nhìn với ánh mắt chứa rất nhiều nghi vấn. Đêm hôm lại tìm đến phủ hắn làm gì?

- Ta đến để chữa vết thương cho ngươi

- Sao ngài biết ta có vết thương?

- Hừm… Linh cảm của tiền bối không có sai

- Vậy sao?

- Phải! Mau đưa vết thương của ngươi cho ta xem.

- Vậy phiền ngài.

Hắn giơ áo lên, là một vết thương trên bụng.

Trời ơi! Sao lại nhiều múi đến thế! Cơ bụng hắn đẹp quá, ta muốn sờ một chút…

“E hèm…” Cô truyền chút công lực cho hắn. Vết thương không chảy máu mà dần dần se lại.

Một lúc sau, cô cũng cảm thấy khá mệt, liền dừng lại. Nhìn vẻ mặt của hắn, chắc cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi. Cũng phải về cung kẻo Ưu Ly lại lo lắng.

“Được rồi! Tuần nào cũng vào lúc này, ta sẽ đến chữa trị cho ngươi. Tầm ba tuần sau là sẽ hết.”

“Đa tạ Bạch Diệp tiền bối”

Không trả lời câu nói đó của hắn, cô liền vụt mất sau màn sương. Rồi trở về Kỷ Hoa cung trong cơn mệt khủng khiếp. Riêng tối hôm nay cô đã tiêu tốn hơi nhiều công lực.

- oO0Oo-

- Tỷ à ~ Rốt cuộc là tối nay tỷ đi đâu thế?

- Ta… ta đến Triệu vương phủ

- Tỷ đến đó làm gì thế?

- Chữa trị cho chủ phủ

- Hả?

- Ta nghe ngóng được hắn bị thương

- Được rồi! May cho tỷ là tỷ làm việc tốt. Không là đừng trách muội

- Hảo a~

Tuy là mệt, nhưng cái bụng của An Thục chỉ dẫn cho cô xuống bếp kiếm điểm tâm. Nay cả ngày đi với cái tên kia lại chưa được ăn ngon ngủ kĩ. Cô xuống bếp và đưa lên một đĩa bánh quế ngọt và một chén trà gừng.

“Tỷ nè, mai Thái hậu tổ chức buổi săn bắn. Muốn đi vậy tỷ đi ngủ sớm đi ha”

“Được rồi! Mẫu hậu tổ chức, chắc chắn ta sẽ tới”

“Nghe nói có cả Tích Lịch Đại thiếu gia”

“Muội để ý đệ ấy à?”

“Ừm thì…”

“Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi”

Lấp đầy cái bụng xong, An Thục liền bước tới chiếc giường yêu quý của mình. Lăn qua lăn lại một lúc rồi nằm ngay ngắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trăng đẹp, gió thổi man mát, rất nhanh sau đó An Thục đã ngủ say rồi. Còn Ưu Ly lại bước ra trước thềm uống rượu. Nhìn vô tư hồn nhiên, ai ngờ lại mang nhiều nỗi suy tư đến như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play