Editor: demcodon

Thạch Khải không nói nên lời khi một đám người nhớ đến tiền, chỉ thiếu không trực tiếp hỏi bác An tiền và nhà từ việc di dời phá bỏ tương lai sẽ để lại cho ai.

Video thứ hai. Sau khi bác An đến xem căn nhà tái định cư. Mặc dù bên trong không có thứ gì, nhưng bác An vô cùng hài lòng. Sau đó, ông bỏ ra một khoản tiền để trang trí lại căn nhà thô và mua sắm đồ dùng mới để ra dáng một căn nhà.

Sau khi bác An nhìn thấy căn nhà được trang trí xong thở dài hài lòng: "Người đã già rồi cũng nên hưởng phúc. Không ngờ lớn tuổi rồi, trước khi đi còn có thể sống trong một căn nhà mới, thật đáng giá!"

Video thứ ba. Từ khi di dời phá bỏ, mấy đứa con trai của bác An đã siêng năng trở về nhà. Trước đây nói bận rộn công việc không về nhà được; con cái đi học, không tìm được thời gian cùng nhau về nhà tập; chi phí về nhà rất tốn kém, không thể trả nổi. Mọi lý do bỗng chốc tan biến trong một đêm, dường như khó khăn đến đâu cũng không thể ngăn cản quyết tâm về nhà báo hiếu của ba đứa con trai.

Bác An nhìn thấu nhưng không nói ra, giả vờ như không biết gì, sống một mình trong căn nhà tái định cư.

Khi có người về nhà thăm ông, ông rất vui vẻ, còn khi không ai về nhà thì ông chỉ có thể vui vẻ một mình. Một lúc chơi mạt chược với mấy cụ già di dời cùng thôn, không chơi ăn tiền, chỉ chơi vui vẻ. Một lúc học thái cực, một lúc lại khiêu vũ với mấy bà già ở quảng trường, trải qua cuộc sống rất thoải mái.

Ngoài ra, bởi vì ở trong một thị trấn nhỏ, thân thể khỏe mạnh, nên hàng năm bác An chi tiêu rất ít. Hơn nữa, tiền bảo hiểm hưu trí của ông sẽ trả theo hàng tháng, có rất nhiều tiền lãi từ việc gửi tiền ngân hàng, nói chung là có số dư mỗi tháng.

Thỉnh thoảng, mấy đứa con tra về nhà sẽ 'thuận tiện' kể khổ với bác An, nói giá cả bên ngoài cao, ngày tháng thực sự khó khăn, bọn trẻ sắp không ăn thịt được nữa. Trên thực tế, chính là uyển chuyển mượn tiền của bác An.

Nhưng bác An đều giả vờ như nghe không hiểu. Ngược lại nhân cơ hội trách con trai, bên ngoài tệ như vậy tại sao còn phải ở bên ngoài? Trở về không được sao? Địa phương nhỏ thu nhập thấp, mà tiêu dùng cũng ít, tiêu không bao nhiêu tiền, so với bên ngoài còn kém hơn thế nào?

Mỗi lần bác An vừa nói ra điều này, mấy đứa con trai đều im lặng và không bao nhờ nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.

Video thứ tư. Bác An đi rất bình yên, là trong giấc ngủ vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, không đau khổ chút nào.

Trước khi đi ông để lại di chúc, phân chia tài sản rất rõ ràng. Ông còn tự mình chuẩn bị quan tài, mua xong nghĩa địa, cùng với đầy đủ chi phí làm đám tang. Số tiền còn lại được chia đều cho ba đứa con trai, tất cả mọi người đều được đối xử như nhau.

Bởi vì ai cũng không chiếm lợi được, ai cũng không chịu thiệt. Ông ba đã đi rồi, quan hệ giữa ba anh em ngược lại trở nên hòa thuận, ăn tết thỉnh thoảng qua lại lẫn nhau.

Sau khi xem hết video, Thạch Khải bật cười: "Đều nói người già thành tinh, quả nhiên là sự thật. Bác An biết rất rõ trong lòng, xử lý cũng ổn thỏa, không cần người ngoài lo lắng."

Hứa Ninh vẫn cứ mờ mịt.

Thạch Khải nói cho anh biết nội dung nhìn thấy. Lúc này Hứa Ninh mới phản ứng lại và xoa cằm: "Chỉ cần một người hiểu rõ ràng, cho dù không biết xem bói cũng có thể sống rất tốt."

Thạch Khải gật đầu: "Vốn dĩ là như vậy. Ví dụ như em, cho dù không học được kỹ năng xem bói, dựa vào năng lực của mình, em cũng sẽ không để cho bản thân chìm sâu vào vũng bùn. Cuộc sống của em không tệ." Trước khi nhận được dị năng, cô dựa vào làm việc chăm chỉ mà tích góp được 50.000 đồng đấy!

Chỉ là nếu không có dị năng, khi Đinh Xảo Liên gây rắc rối, cô đại khái sẽ chọn chịu đựng mà không phải dễ dàng rời khỏi công ty, có thể phải chịu nhiều oan ức.

Cô cảm kích dị năng, nhưng chưa bao giờ thần hóa dị năng. Cô cho rằng dị năng rất mạnh mẽ, nhưng điều quan trọng hơn là phải biết cách sử dụng dị năng đúng cách.

Hứa Ninh cười khẽ: "Đúng, đúng, đúng, em tài giỏi. Anh vẫn luôn biết."

Thạch Khải tự nhiên nắm tay ai đó: "Nếu bác An đang bận, vậy chúng ta đi thị trấn ăn cơm đi. Em dẫn anh đi ăn món ngon."

"Thuận tiện hẹn hò." Hứa Ninh nhanh chóng bổ sung.

* * *
Sau khi dẫn Hứa Ninh đi chơi hai ngày, Thạch Khải ngạc nhiên phát hiện người mẹ thích gây chuyện của cô lại không gây ồn ào vì chuyện bị thương.

Thôn không lớn, đều là người quen. Nếu như mẹ cô nói cho một người thì rất nhanh người cả thôn đều sẽ biết. Mà bây giờ không có ai bàn tán về chuyện này, cho thấy tin tức đã được che giấu.

"Thật sự bị dọa cho sợ hãi rồi à?" Thạch Khải nói thầm trong lòng. Theo suy đoán của cô, mẹ cô sẽ tiếp tục thử đi tìm đường chết, nhìn thấy thái độ của chị cô trước sau vẫn cứng rắn mới có thể chậm rãi tắt suy nghĩ. Trực tiếp nhận mệnh nhưng không quá phù hợp với tác phong trước sau như một của mẹ cô.

Hứa Ninh nhìn trời: "Chị cả hoặc là không lên tiếng, hoặc là trực tiếp cầm dao cắt cổ. Anh nói thật, là rất đáng sợ. Lỡ như lần sau không thể nói đến chuyện giết người, chị cả dùng sức hơi mạnh một chút thì làm sao đây?"

Có đạo lý. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, Thạch Khải vẫn không yên lòng và đưa ra quyết định: "Em về nhà một chuyến, nhìn xem mẹ em nói gì. Anh có muốn đi theo em không?"

"Anh không đi đâu. Em đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm." Hứa Ninh tỏ vẻ gần đây xem nhiều phim bộ máu chó, cậu cần thời gian tiêu hóa. Cậu cũng không lo lắng cho A Khải, mười bác gái cùng tiến lên cũng không thể lay chuyển được quyết định của A Khải.

Vì vậy, Thạch Khải đi một mình về nhà. Lúc về đến nhà, cô ngạc nhiên phát hiện, mẹ cô vừa nhìn thấy cô đã lao đến như nhìn thấy vị cứu tinh, tuyệt vọng gào khóc: "Bé hai, chị con điên rồi! Nhanh cứu mẹ với!"

Thạch Khải co giật khóe miệng, không chút khách sáo nói: "Đó cũng là bị mẹ ép đến phát điên."

Bình thường nếu Thạch Khải nói như vậy, Phương Quyên nhất định sẽ không vui trong bụng. Nhưng ngày hôm nay, Phương Quyên lại như không nghe thấy, ôm chặt lấy cánh tay bé hai, nhanh chóng nhận sai lầm: "Đúng, đúng, đúng, tất cả là lỗi của mẹ. Con nhanh chóng đi nói chuyện với chị con đi, kêu nó tha mạng cho mẹ. Bé hai à, trong nhà sắp di dời phá bỏ, cuộc sống tốt đẹp sắp bắt đầu. Con khuyên bé cả tuyệt đối đừng bởi vì kích động nhất thời mà phá huỷ cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của nó! Có chuyện gì mọi người bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, đối với nó và mẹ đều tốt."

Trong mắt Thạch Khải hiện lên một tia hiểu rõ. Lúc này mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây trong nhà nghèo, không có tiền, mẹ cô lưu manh và khó chơi như thế. Nhưng hôm nay trong nhà di dời phá bỏ, vừa có nhà vừa có tiền, nhìn thấy rốt cuộc hết khổ, sắp trải qua cuộc sống sung túc. Mẹ cô đương nhiên không muốn bây giờ phải chết. Lúc có tiền luôn cảm thấy cuộc sống của mình quý giá hơn khi không có tiền.

Ánh mắt Thạch Khải khẽ nhúc nhích, trong lòng lập tức có chủ ý. Chỉ thấy cô thở dài một tiếng, cố ý phóng đại nói: "Mẹ, mẹ không phải không biết lần này chị con là làm thật. Hai ngày trước, sau khi rời khỏi nhà mẹ, chị ấy trực tiếp đi tìm con, hỏi con xử lý hợp đồng như thế nào mới có thể kiếm về diện tích khu tái định cư của chị ấy. Lúc đó, trên quần áo của chị ấy có vết máu nhạt, trong tay còn cầm theo một con dao phay, suýt chút nữa làm con sợ chết khiếp."

"Sau khi con xử lý xong mọi chuyện, lúc này chị ấy nói muốn quay lại tìm mẹ, nói là nếu đã chiếm được diện tích khu tái định cư, chị ấy có thể yên tâm chém chết mẹ. Nếu không phải con nhân cơ hội giữ chặt lấy chị ấy, có lẽ là mẹ đã sớm..."

Thạch Khải không nói ra những lời tiếp theo. Nhưng Phương Quyên đã hiểu được ý của bé hai, sợ hãi đến mức mất hồn.

Phương Quyên run cầm cập hỏi: "Ý của con là hôm đó sau khi bé cả chém mẹ bị thương rời đi, không phải là vì báo thù, tâm trạng vui vẻ nên quyết định buông tha mẹ. Mà là bởi vì không xác định có thể lấy diện tích khu tái định cư về hay không, nên trước tiên giữ mạng mẹ lại, biết đâu sau này sẽ có ích? Sau khi xác nhận không cần mẹ nữa, nó, nó, nó sẽ...."

Phương Quyên nói đến đây thì chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên ghế. Bà theo bản năng sờ lên vết thương trên cổ, đột nhiên nhớ lại cảnh mình chạm vào vết thương dính đầy máu trên tay mấy ngày trước, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh.

Bé hai nhìn bà như kẻ thù, bé cả vẫn luôn nghe lời trực tiếp cầm con dao phay lên chém bà. Đứa con trai duy nhất đã chạy ra ngoài chơi điên cuồng bốn ngày. Lúc cần nó thì không ở bên cạnh, bà đây là tạo nghiệp gì? Phương Quyên chua xót một lúc và muốn khóc.

"Tạm thời không có việc gì, con đã khuyên nhủ chị cả." Thạch Khải hơi tiết lộ tiếng gió: "Con nói với chị cả như vầy, mẹ còn trẻ, còn có gái trai và gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có thể sống rất nhiều năm. Mẹ là người đã bước một chân vào quan tài, chị so đo với mẹ làm gì? Sau khi nghe con nói xong, chị ấy có thể cảm thấy rất có đạo lý, nói là nể tình con, trước tiên không so đo với mẹ."

Mặc dù bé hai nói chuyện không dễ nghe. Mặc dù bé hai trước khi vào cửa cũng chưa liếc mắt nhìn bà. Nhưng nghe thấy bé hai nói, Phương Quyên vẫn không khỏi vui mừng một hồi, cảm thấy bé hai xưa giờ chưa từng nhìn thuận mắt như vậy. Nói chuyện khó nghe cũng không sao, thái độ không tốt cũng không sao, chỉ nói không cầm dao phay là được, như vậy chính là con ngoan.

Thạch Khải nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thì biết mẹ già nhà mình đang suy nghĩ gì. Không thể nói, giới hạn cuối cùng món đồ này là sẽ tiếp tục giảm. Cùng một thái độ, mẹ cô trước đây rất không hài lòng. Nhưng sau khi trải qua chuyện tồi tệ hơn, thái độ của mẹ cô đối với cô rõ ràng cải thiện hơn rất nhiều.

Không chờ Phương Quyên vui mừng quá, Thạch Khải tiếp tục bổ sung: "Chỉ cần mẹ sau này không đòi tiền hoặc gây rắc rối cho chị ấy, chị ấy sẽ không cầm dao về tìm mẹ. Nhưng lỡ như mẹ làm chuyện gì đúng lúc con không ở nhà, không ngăn cản được chị ấy, vậy mẹ cũng chỉ có thể tự cầu phúc."

Phương Quyên giật mình, theo bản năng từ chối: "Không đòi tiền nó nữa? Như vậy sao được?"

Thạch Khải ném ra một câu: "Tiền quan trọng hay là mạng quan trọng?"

Phương Quyên nghẹn lời. Câu hỏi này rất khó trả lời, bà đều muốn cả hai. Chỉ là trước khi di dời phá bỏ cuộc sống khó khăn, bà càng muốn tiền hơn. Sau khi di dời phá bỏ, nhà và tiền đến tay, bà luôn cảm thấy mạng nhỏ quý giá hơn.

"Nó là con gái của tao, mỗi tháng ít nhất cũng phải cho chút tiền chứ?" Phương Quyên chưa từ bỏ ý định, cố gắng thương lượng giá cả.

“Mẹ vẫn muốn tiền, đúng không? Có thể." Thạch Khải cười khẽ, không sao cả nói: "Mẹ trực tiếp đi nói với chị con đi. Chỉ là không biết chị gái có chịu nói chuyện với mẹ hay không. Chị ấy thấy mẹ lại lên cơn tức giận lần nữa, không nói câu nào mà trực tiếp đi lấy dao cũng không nhất định. Lá gan lớn thì cứ đi thử."

Phương Quyên lộ ra nụ cười lấy long: "Bé hai, hay là con đi chung với mẹ nha?"

Thạch Khải mỉm cười, chậm rãi phun ra ba chữ: "Con từ chối."

"..." Phương Quyên hoàn toàn không có cách nào.

Thạch Khải thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Chị gái bắt đầu đi làm sau khi tốt nghiệp cấp 2. Lúc đầu, tất cả tiền lương đều dùng để trợ giúp gia đình. Đến lúc chị ấy lấy chồng, không chỉ không có của hồi môn, nhà chồng cho tiền sính lễ cũng không lấy được 1 xu, suýt chút nữa thì tay không lấy chồng. Mấy năm năm mẹ đã kiếm đủ tiền từ chị ấy. Con đỉa hút máu quá nhiều sẽ chỉ làm cho người muốn nghiền chết nó."

Phương Quyên há miệng thở dốc, không có âm thanh nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play