Editor: demcodon
Thạch Vĩ bước nhanh trở về mẹ, đầu óc quay cuồng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất vang lên: "Diện tích khu tái định cư đã bị lừa rồi." Nghĩ đến đây, trái tim cô ta không khỏi run lên.
Cách đây không lâu, chồng cô ta đã từng nói với cô ta với vẻ mệt mỏi: "Tôi mệt quá rồi, chúng ta ly hôn đi!"
Cô ta đau khổ cầu xin, hơn nữa bỗng nhiên di dời phá bỏ ập đến, có hy vọng chia nhà nên chồng mới tạm thời gác lại đề tài này.
Thạch Vĩ nhớ rất rõ những gì chồng nói: "Nếu như lần này di dời phá bỏ cô lại hướng về nhà mẹ thì cô dứt khoát về đó ở đi." Vì vậy, Hứa Ninh nói rằng diện tích khu tái định cư không còn thì chồng sẽ ly hôn với cô ta, cô ta tin ngay lập tức.
Phải biết rằng, gia đình chồng là người thị trấn, cả gia đình đều ngóng trông nhà cô ta di dời phá bỏ được chia một ngôi nhà mới để ở. Nếu như cô ta lại làm gia đình chồng thất vọng, như vậy mọi chuyện đều kết thúc.
Thạch Vĩ suy nghĩ một hồi, đó là mẹ ruột của cô ta, biết đâu là hiểu lầm. Một hồi lại cảm thấy, Hứa Ninh đã xem bói ra, sẽ không có sai lầm. Cô ta thấp thỏm bất an về đến cửa nhà.
Phương Quyên vẫn đang ngồi trên ghế và che ngực tức giận. Bà nói lời hay ý đẹp với bé hai, lại bưng trà rót nước, xuống bếp nấu đồ ăn. Kết quả người ta không chút nào cảm kích, thẳng tay tát một cái. Phương Quyên tức giận đến mức càng nghĩ càng cảm giác khó chịu, chỉ cảm thấy tim gan phổi thận chỗ nào cũng đau.
Bà vừa quay đầu lại phát hiện bé cả đang đứng ở cửa. Phương Quyên không hiểu ra sao, ồn ào nói: "Trong giờ làm việc mày chạy đến đây làm gì? Mày có biết nghỉ làm sẽ bị trừ lương không?"
Thạch Vĩ nắm chặt tay, môi trở nên trắng bệch, run rẩy nói: "Con hỏi mẹ, trước đó mẹ nói di dời phá bỏ cần phải ký giấy đồng ý, có phải là lừa con không? Trên thực tế, ký chính là giấy chuyển nhượng."
"Ban ngày mày nói mê sảng cái gì vậy? Tao căn bản không biết mày đang nói gì!" Phương Quyên chột dạ quay mặt đi, giả vờ không biết, ý đồ lừa dối qua ải.
Thạch Vĩ cao giọng, tức giận hét lên: "Nói thật!"
Phương Quyên giật mình. Sau khi phản ứng lại, lập tức cũng nổi giận: "Chao ôi, học được hét lên với tao? Đúng vậy, mày ký chính là giấy chuyển nhượng, vậy thì sao?"
Sau khi suy nghĩ kỹ, Phương Quyên cảm thấy mình có lý, thừa nhận cũng không sao cả. Vì vậy, bà đúng lý hợp tình nói: "Di dời phá bỏ, phá bỏ chính là nhà ở. Tao là chủ hộ, vốn dĩ nên được hưởng mọi quyền lợi. Tao thích cho ai thì cho người đó, không muốn cho ai thì không cần cho."
Thật sự bị lừa rồi.
Sắc mặt Thạch Vĩ trắng bệch, trên mặt mang theo tuyệt vọng: "Ai cũng biết diện tích khu tái định cư được tính theo đầu người, chia cho mỗi người. Đó là đồ của con, không phải là của mẹ."
"Tính dựa theo đầu người thì sao?" Phương Quyên chống hai tay lên hông: "Mày không phải do tao sinh ra sao? Không có tao thì sao mà có mày được?"
Đây là chơi xấu, không định nói đạo lý.
Thạch Vĩ chợt nhớ đến những gì Thạch Khải đã khuyên cô ta trước đây.
"Mẹ của chúng ta đặc biệt cuồng kiểm soát. Chị đừng hy vọng có một ngày lương tâm của bà sẽ phát hiện, không bóc lột chị nữa. Nếu muốn trải qua cuộc sống tốt hơn thì đưa thẻ lương cho anh rể. Nếu anh rể đi ra ngoài làm công nhiều năm, vậy thì đưa cho mẹ chồng! Tóm lại, chị không được giữ tiền. Trên người không có tiền, mẹ có mắng chửi ra hoa cũng không cách nào lấy được tiền từ trên người chị. Ngày tháng lâu dài, bà sẽ không tìm chị nữa."
Lúc đó cô ta phản bác lại lời của em gái, Thạch Vĩ vẫn còn nhớ đến bây giờ: "Sao chị có thể đưa thẻ lương cho mẹ chồng chứ? Vậy không phải sau này mọi chuyện đều phải bị mẹ chồng bắt bí sao? Làm như vậy không tốt. Mặc dù mẹ chồng là người tốt, nhưng đưa thẻ lương cho bà giữ, chị luôn cảm thấy trong lòng không chắc chắn, không yên lòng."
Thạch Khải cười nhạo: "Bản thân chị không thể đứng lên, lại không tin người khác, lo lắng chuyện này chuyện kia. Chẳng lẽ tình hình còn tệ hơn bây giờ sao nào? Nếu nói cách của em không được, vậy chị nói cách khác cho em nghe thử."
Thạch Vĩ nghẹn một hồi không nói ra một câu, nhưng nhất quyết không chịu giao hết tiền lên.
Thạch Khải thở dài: "Rốt cuộc chị muốn em nói thế nào chị mới có thể hiểu, trên thế giới này không có Chúa cứu thế, chúng ta chỉ có thể tự cứu bản thân mà thôi. Chị nói đạo lý với mẹ đều lãng phí sức lực. Bà chỉ nghe những gì bà muốn nghe, chỉ làm những chuyện có lợi với bà. Ha ha, lãng - phí - sức - lực giống như em đang khuyên chị vậy."
--- ---
"Không thể không có 40 mét vuông kia, tuyệt đối không được, tuyệt đối không được!" Thạch Vĩ tự lẩm bẩm.
Phụ nữ đã ly hôn trong thôn hầu hết sẽ có cuộc sống tồi tệ, chưa kể Hứa Ninh nói với cô ta. Nếu ly hôn thì cô ta sẽ bị gả cho người góa vợ có khuynh hướng bạo lực. Cuối cùng bị tra tấn đến chết. Còn con gái của cô ta, tương lai cũng sẽ bị bà ngoại hành hạ.
Thạch Vĩ cười nhạt, dùng giọng vô cùng nhẹ nhàng nói: "Dù sao mình cũng là người sắp chết..." Cô ta lảo đảo đi vào phòng bếp.
Phương Quyên cười đắc ý, bé hai trước giờ không nghe lời. Nhưng may mắn bà có thể kiểm soát được bé cả. Bà hắng giọng nói: "Đồ ăn trong nhà còn chưa làm xong. Nếu mày không chạy về nhà máy kịp nhất định sẽ bị trừ lương. Vậy trước tiên đi nấu đồ ăn ở nhà đi đi. Sau khi nấu cơm xong, tao lấy cho mày hai cái bánh màn thầu ăn trên đường, mau chóng về nhà máy làm việc."
Kết quả không bao lâu, Thạch Vĩ bước ra với một con dao phay trên tay phải.
Phương Quyên buồn bực: "Mày cầm con dao phay ra làm gì?"
Thạch Vĩ trực tiếp chém xuống bàn, âm trầm nói: "Giao giấy hợp đồng ra đây."
Phương Quyên sợ hết hồn, hoảng hốt đến ồn ào: "Mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì? Muốn hù dọa tao đúng không? Mày nghĩ là tao sợ chắc?"
Thạch Vĩ sầu não cười, tay không tự chủ được run lên: "Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, kéo mẹ xuống nước cũng được, miễn cho lại liên lụy em gái và những người khác. Nếu mẹ không giao hợp đồng ra đây, tôi sẽ giết chết mẹ rồi tự sát. Mẹ xem đó mà làm."
Ban đầu Phương Quyên bị hù rất sợ hãi. Nhưng sau khi suy nghĩ lại bà dần bình tĩnh lại. Nếu như bé hai giơ dao phay qua, bà nhất định sợ bé hai nói cái gì chính là cái đó. Nhưng người cầm dao chính là bé cả, đó là túi trút giận!
Vì thế, bà cứng cổ nói: "Tao không lấy hợp đồng ra đó. Tao muốn xem mày có thể làm gì tao. Muốn chém chết tao? Đến đây, đến đây, mày có gan này sao?" Nói xong, bà ngước cổ lên chờ bị chém, hiển nhiên không xem lời nói của Thạch Vĩ là thật.
Thạch Vĩ cầm dao phay gác lên cổ Phương Quyên, chậm chạp không hành động.
Phương Quyên ngày càng hung hăng: "Mày từ nhỏ đã vô dụng, kề dao lên cổ mày cũng dám chém xuống, giả vờ cái gì? Cho mày lá gan, mày cũng không dám!"
Thạch Vĩ không nói gì.
Một giây tiếp theo, Phương Quyên cảm thấy da cổ hơi đau và ớn lạnh. Khi dùng một tay sờ vào thì thấy miệng vết thương to bằng một phần ba chiều dài ngón tay. Khi đưa tay ra trước mặt, bà nhìn thấy máu tươi dính trên tay.
Phương Quyên hoàn toàn bị sốc, lại liếc nhìn bé cả trên mặt chỉ còn lại cảm giác chết lặng, ánh mắt nhìn bà như một con gia cầm chỉ chờ bị giết.
Thạch Vĩ lầm bầm: "Thì ra giết người không khác gì giết con gà."
Những lời này làm cho Phương Quyên sợ đến hồn phi phách tán. Thì ra bé cả định làm thật!
"Chờ đã, chờ đã, con hãy... bình tĩnh lại, đừng kích động nhất thời, làm... làm chuyện để cho mình hối hận." Phương Quyên lắp bắp, nói chuyện nặn ra từng chữ, cảm thấy sức lực cả người bị lấy sạch, ước gì có thể nằm co rút dưới đất.
"Giao hợp đồng ra đây!" Thạch Vĩ lại hét lên: "Tôi đếm đến ba, nếu mẹ không giao ra thì đi chết đi!"
"Nói chuyện, chúng ta nói chuyện!" Vào thời điểm mấu chốt, Phương Quyên khôi phục khả năng nói chuyện và nói thật nhanh.
"Một." Thạch Vĩ không thể lay chuyển.
"Bé cả, con bình tĩnh đi!" Phương Quyên gào hét.
"Hai." Cô ta tiếp tục đếm.
"Hợp đồng ở trong ngăn kéo, mẹ lập tức đi lấy cho con." Không cần đếm đến ba, Phương Quyên đã không chịu được nữa.
Thạch Vĩ thở hổn hển, cảnh cáo nói: "Con dao phay cứ đặt trên cổ mẹ, tôi sẽ đi lấy hợp đồng với mẹ. Mẹ đừng có giở trò, nếu như mở ngăn tủ ra mà không nhìn thấy hợp đồng, tôi sẽ không nói nhảm nữa mà trực tiếp dùng sức chặt bỏ."
Cả người Phương Quyên run lên, giọng nói cũng run rẩy: "Không, mẹ sẽ không giở trò. Nó ở trong tủ đằng kia. Chúng ta cùng đi lấy."
Thạch Vĩ dùng một tay nắm lấy cánh tay Phương Quyên, một tay cầm dao phay gác trên cổ Phương Quyên. Hai người chậm rãi đi đến ngăn tủ.
Phương Quyên lấy tờ giấy ra từ trong ngăn tủ, lộ vẻ mặt đau lòng đưa qua.
Thạch Vĩ không thả con dao phay xuống, mà một tay vừa giơ con dao phay, một tay vừa lật xem nội dung trên tờ giấy. Cô ta nhìn kỹ, quả nhiên là giấy đồng ý, dưới góc phải có chữ ký chính tay cô ta viết.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, lại hù dọa Phương Quyên: "Sau này mẹ cũng đừng tiếp tục bắt nạt tôi nữa. Nếu không, tôi liều mạng với mẹ."
Phương Quyên liều mạng gật đầu: "Sẽ không, mẹ cũng không dám nữa, lấy con dao ra đi."
Thạch Vĩ buông lỏng tay ra.
Phương Quyên trở về từ cõi chết, lập tức xụi lơ dưới đất thở dốc, vết thương trên cổ đã quên xử lý.
Thạch Vĩ lắc lư lảo đảo, một tay cầm bản hợp đồng, một tay cầm con dao phay. Trên quần áo vẫn còn dính chút máu chưa khô, cô ta cứ như thế đi ra ngoài.
* * *
Trong phòng homestay, Hứa Ninh nhìn chằm chằm Thạch Khải. Cô đang hết sức tập trung lập xem tạp chí, không bị ảnh hưởng chút nào.
Hứa Ninh không nhịn được hỏi: "Em thật sự không giúp đỡ hả? Là bởi vì không nghĩ ra cách à?"
Thạch Khải liếc mắt nhìn ai đó, khép lại tạp chí, nghiêm túc nói: "Em đã nghĩ ra cách từ lâu rồi. Chỉ cần em chạy đi nói với mẹ em rằng bản hợp đồng mà chị ký đã xé bỏ. Em sẽ nhường lại diện tích khu tái định cư của mình, mẹ em nhất định sẽ đồng ý. Bởi vì chị rất dễ lừa, cũng rất dẽ đắn đo. Dưới cái nhìn của mẹ em, chỉ cần thuyết phục được em. Sau đó lại lừa chị em một lần nữa cũng không khó."
"Nhưng trên thực tế, em căn bản không có diện tích khu tái định cư. Nói cách khác, giấy đồng ý chuyển nhượng mà em ký xuống không có hiệu lực. Điều này tương đương với việc em lừa mẹ em một lần, há miệng chờ sung rụng, cứu chị em ra."
"Vấn đề là, sau khi cứu ra thì sao?"
Thạch Khải nhìn Hứa Ninh một cái sâu sắc: "Sau tết em sẽ đi, em không thể ở bên cạnh chị em cả đời. Em cứu được chị ấy một lần, sau này thì làm sao đây?"
"Cách trị tận gốc em không phải không có nói cho chị ấy biết, xem mẹ em như người vô hình. Mẹ em ngăn cản chị ấy lại thì xem như không nhìn thấy, không cần để ý, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Hoặc là lặng lẽ dọn đến thành phố không có người quen, cả đời này đừng liên lạc lại. Mẹ em tự mình tìm đường chết cũng không liên quan gì đến chị ấy."
"Chị ấy có chịu nghe không? Một câu cũng không chịu nghe! Một hồi điều này gặp khó xử, một hồi điều kia gặp khó xử. Tóm lại chính là không thể làm theo những gì em nói."
"Em đã giúp chị ấy bao nhiêu lần. Lúc lấy chồng, một nửa tiền hồi môn là em đi lấy. Lúc đầu tiền lương bị bóc lột cũng là em đi lấy tiền về. Em tự nói với bản thân gần mười lần, sau này sẽ không bao giờ quan tâm chuyện của chị ấy nữa. Cuối cùng tất cả ngoại lệ, chạy đến giúp đỡ."
"Đều đã như vậy, chị ấy vẫn là bùn nhão không trét lên tường được. Em thật sự tuyệt vọng."
Nói đến đoạn cuối, Thạch Khải không kìm lòng được cáu kỉnh lên, giọng cao lên, hơi gấp gáp. Nhưng rất nhanh, cô nhận ra mình hơi lúng túng, nói xin lỗi: "Nói đến thì em tức giận, em không phải cố ý muốn nổi nóng với anh."
Hứa Ninh vỗ ngực: "Em hãy trút sự bất mãn cho anh đi. Anh sẵn sàng nghe em kể khổ." Cậu thậm chí còn có thể chịu được tra tấn!
Hứa Ninh nghĩ thầm: trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nhân vật chính gặp chuyện không vui quyến rũ người khác phái rồi ngủ chung. Hôm sau tỉnh dậy thấy vui vẻ. Vì A Khải, cậu đồng ý hiến thân!
Đáng tiếc, Thạch Khải hoàn toàn không có cảm nhận được tinh thần hy sinh của Hứa Ninh. Cô cười ôm anh, nhỏ giọng nỉ non: "Thật may còn có anh ở bên em."
Ôm một hồi, có tiếng gõ cửa.
Hứa Ninh tiếc nuối chạy đi mở cửa. Kết quả mở cửa ra, cậu lập tức giật mình.
Trên người Thạch Vĩ toả ra mùi máu tanh nhàn nhạt, tay trái cầm một tờ giấy nhàu nát, tay phải xách theo con dao phay đứng ở ngoài cửa, cực kỳ giống ác quỷ, dáng vẻ quả thực hù chết người.
Thạch Vĩ bước thẳng vào trong phòng, đối mặt với Thạch Khải đang sững sờ, chậm rãi nói: "Em à, chị đã lấy lại hợp đồng rồi!"