Editor: demcodon
Phương Quyên bắt đầu trò chuyện với Hứa Ninh: "Cậu tên gì, bao nhiêu tuổi?"
"Chào bác gái, con tên Hứa Ninh. Con cùng tuổi với A Khải." Hứa Ninh không biết đối phương có ý gì nên trả lời rất cẩn thận.
"Cùng tuổi với nó là mấy tuổi?" Phương Quyên nhỏ giọng thì thầm một câu. Đáng tiếc, vẫn bị hai người nghe thấy.
Thạch Khải uống trà một mình. Cô không tức giận, không đáng tức giận với một người như vậy.
Hứa Ninh hơi nổi nóng: Con gái của mình mà cũng không biết năm nay em ấy mấy tuổi sao? Làm mẹ gì kỳ vậy?
Kiềm chế. Hứa Ninh kiềm lại sự tức giận của mình bằng sức mạnh ý chí tối cao và cố gắng hết sức để ngăn chặn nắm đấm đang rục rịch.
Phương Quyên tiếp tục hỏi: "Cậu làm việc ở đâu? Vừa nhìn cậu có vẻ là người có năng lực, nhất định làm cho doanh nghiệp nhà nước phải không?"
Hứa Ninh nhìn trời: "Sau khi tốt nghiệp con chưa từng đi làm."
"...Vẫn chưa đi làm?" Sắc mặt của Phương Quyên trở nên kỳ lạ.
||||| Truyện đề cử:
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Thạch Khải chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết mẹ cô đang suy nghĩ gì. Mẹ cô nhất định đang nghĩ A Ninh hết ăn lại nằm, không tiến tới. Quả thực là sâu lười.
Trong quan niệm của mẹ cô, mỗi người cũng phải có một công việc. Không những phải có công việc mà còn phải cực khổ làm việc cả đời chỉ, như vậy mới được coi là người chăm chỉ.
Mẹ cô sẽ không biết rằng dùng sức lao động để kiếm tiền cực khổ là cách làm cấp thấp nhất. Người thông minh không chỉ kiếm được nhiều tiền hơn mà không kiếm tiền vất vả như vậy. Ngược lại, mẹ cô vẫn luôn cho rằng càng làm thêm giờ và càng làm việc cực khổ, càng có thể nói rõ một người có phẩm chất tốt.
Một người phụ nữ bị tẩy não hoàn toàn!
Thạch Khải rũ mắt xuống, nhếch khóe miệng lên cười nhạo. Không chỉ bị tẩy não mà còn là tiêu chuẩn kép.
Sau khi em trai tốt nghiệp cấp 3 đã ở nhà ăn uống chùa. Đến bây giờ đã gần 5 năm, mẹ cô dung túng ăn uống ngon, giúp em trai mắng chửi ông chủ bên ngoài có mắt không tròng. Sau đó nói với em trai, không tìm được việc làm thì đừng tìm việc nữa. Dù sao ở nhà cũng có người nuôi. Mà A Ninh không đi làm 2 năm nay lại bị mẹ cô nhìn với ánh mắt khác thường.
Hứa Ninh thành thật lắc đầu: "Con không có việc làm."
Phương Quyên sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Tại sao không tìm việc làm? Không tìm được hay là không muốn tìm?"
"Con không muốn tìm." Hứa Ninh trả lời.
Phương Quyên bị nghẹn họng, một hồi sau mới hỏi: "Gia đình cậu có biết cậu không đi làm không?"
"Dạ biết, bọn họ đều đồng ý." Trên thực tế, chính gia đình kiên quyết muốn nuôi cậu. Nhưng lời này cũng không cần phải nói ra. Hứa Ninh nghĩ thầm.
Phương Quyên cảm giác mặt mình hơi cứng lại. Bà nhắm mắt duy trì nụ cười, đổi câu hỏi khác: "Cậu không có việc làm, làm sao cậu nuôi sống bản thân?"
"Có người cho tiền tiêu vặt, đủ ăn đủ uống." Hứa Ninh nói một cách tự nhiên.
Tiền tiêu vặt?
Mí mắt Phương Quyên co giật, khóe miệng cũng giật giật, cảm thấy người này rất không đáng tin. Sau này có lẽ không nuôi nổi bản thân. Gia đình của cậu cũng kỳ quái, lại mặc kệ đứa trẻ gian dối dùng mánh lới.
Thạch Khải hơi nhíu mày. Mặc dù Phương Quyên gắng muốn che lấp ánh mắt khinh thường. Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được như cũ. Bởi vậy, cô không vui cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, quát hỏi: "Mẹ tra hỏi bạn trai con giống như tra hỏi phạm nhân vậy, muốn tra hỏi đến khi nào?"
Phương Quyên bừng tỉnh, che giấu giải thích: "Mẹ không phải là không yên lòng nên mới hỏi thêm mấy câu giúp con sao? Cho dù bây giờ không hỏi, sau này lúc kết hôn mẹ cũng phải hỏi rõ về hoàn cảnh của gia đình nhà trai."
"Không cần phiền phức, con sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện. Ngoài ra, con nói rõ ràng với mẹ trước, con sẽ không đòi tiền sính lễ của nhà chồng." Thạch Khải cười nhìn Phương Quyên, trong ánh mắt lộ ra hiểu rõ.
Phương Quyên lập tức muốn bốc lửa, một bụng lời nói muốn phun ra ngoài. Tại sao bé hai không cần tiền sính lễ, nhà chồng không cần cho à? Phải biết rằng, tiền kia vốn dĩ không phải cho bé hai. Con gái đều là món hàng phải bù thêm tiền, tiền sính lễ nên thuộc về ba mẹ vất vả nuôi con gái.
Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, Phương Quyên nhịn xuống, gương mặt căng chặt, vẻ mặt muốn cười, miễn cưỡng nói: "Vậy... vậy thì tùy con, con tự đưa ra quyết định là được."
Thạch Khải nghi ngờ nhìn Phương Quyên từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ: không phải thật sự bị người nhập vào chứ?
Mặc dù cô không quan tâm Phương Quyên có phản ứng gì. Nhưng trong suy nghĩ của cô, Phương Quyên chắc chắn là muốn làm ầm ĩ một trận. Ví dụ như: khóc lóc om sòm, chơi xấu, chửi ầm lên, mắng chửi cô từ mọi khía cạnh.
Cuối cùng khi Phương Quyên ý thức được cô hoàn toàn thờ ơ không động lòng. Mặc kệ làm ầm ĩ ra sao cũng không thay đổi được quyết định của cô, Phương Quyên đại khái sẽ bình tĩnh lại và dàn dần khôi phục lý trí.
Nhưng trong số tất cả suy nghĩ, không có một suy nghĩ là Phương Quyên trực tiếp đồng ý và để cho cô toàn quyền quyết định!
Trong lòng Thạch Khải vang lên chuông cảnh báo, càng thêm bất an, trên mặt không lộ một chút, thản nhiên nói: "Dạ, được."
Đây là tảng đá, mềm cứng không ăn!
Phương Quyên tức giận trong lòng, mặt lại cười thành một đóa hoa: "Tết nhất, thật vất vả về nhà một chuyến, còn dẫn theo bạn trai về nhà, ở nhà ăn bữa cơm hãy đi. Nói thế nào chúng ta cũng đều là một gia đình, đã lâu không gặp nhau rồi."
Không trợ cấp cho gia đình. Lúc mẹ cô đuổi cô ra cửa cũng không phải nói như vậy. Thạch Khải cũng không trả lời, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn trong hồ lô của mẹ cô muốn làm gì.
Phương Quyên bị nhìn mà sợ hãi, tự lẩm bẩm trong lòng: bà đã bày ra tư thế thấp như vậy, tại sao bé hai vẫn mang gương mặt quan tài, như thể bị thiếu nợ một số tiền lớn vậy?
Một hồi sau, Thạch Khải quay đầu lại nói: "Đừng chuẩn bị, bọn con lập tức phải rời đi."
"Như vậy sao được?" Phương Quyên cuống lên: "Cứ ngồi ở đây, chờ mẹ một lát, lập tức là có thể nấu xong thức ăn!"
Không đợi Thạch Khải phản đối, bà chạy vào phòng bếp nấu ăn như một làn khói.
Khi chỉ còn lại hai người Hứa Ninh và Thạch Khải, Thạch Khải cười nhạo: "Không cho tôi thời gian từ chối, chẳng lẽ tôi sẽ không chạy đi và để lại tờ giấy trên bàn sao? Hay là giống như trước kia, thích ép buộc người nghe lời?"
Hứa Ninh cố ý nhỏ giọng nói: "A Ninh, chuyện gì xảy ra vậy? Thật kỳ quái." Dễ dàng có thể nhìn ra được là bác gái đang lấy lòng.
"Em không biết được." Thạch Khải thở dài: “Đại khái là lại nghĩ đến trò gì đó. Không phải em đã nói sao, bà có rất nhiều vở kịch, rất nhiều."
"Nếu em không biết thì tại sao không xem một quẻ?" Hứa Ninh dụ dỗ: "Em không phải nói năng lực xem bói đã trở lại sao? Hay là nói, xem cho gia đình không được?"
Thạch Khải hơi giật mình, lặp lại: "Xem bói?"
"Đúng rồi, em không phải xem bói rất giỏi sao? Xem một quẻ thì biết bà muốn làm gì rồi." Hứa Ninh nhìn Thạch Khải với ánh mắt tin tưởng và khích lệ, thoáng mong đợi.
"...." Thạch Khải không nói nên lời.
Trong lòng nghĩ về nhà sẽ nhìn thấy người thân chán ghét, cô hoàn toàn quên chuyện mình có dị năng. A Ninh nói đúng, mẹ cô không nói thật cũng không sao. Cô có thể nhìn thấy chân tướng!
"Em quên mất. Chờ một chút, em sẽ xem một quẻ." Thạch Khải bắt đầu tham khảo dị năng.
Thái độ của mẹ cô hiền lành, Thạch Khải có thể nghĩ đến lý do duy nhất chính là tiền. Dùng tiền làm từ khóa để tìm kiếm, lập tức xuất hiện mấy video. Cô nhanh chóng mở ra xem.
--- ---
Video đầu tiên.
Em trai Thạch Đạt của cô đang đi qua lại trong nhà, vẻ mặt lo lắng: "Không được, nhất định phải chiếm được diện tích khu tái định cư đứng tên Thạch Khải. Chị ta đã ở thành phố khác nhiều năm rồi, muốn nhà trong thị trấn có lợi ích gì? Còn không bằng để cho chúng ta."
Phương Quyên ngồi trên ghế gật đầu, liên tục phụ họa: "Bắt đầu từ khi mẹ sinh nó ra thì mẹ đã không có cuộc sống tốt. Nó nợ chúng ta bao nhiêu? Vốn nên làm chút chuyện bù đắp cho chúng ta."
Do dự một lúc, bà nói tiếp: "Nhưng bé hai không ngoan ngoãn như chị nó, nói cái gì cũng phải chống đối với mẹ. Làm sao có thể để cho nó đồng ý ký hợp đồng và nhường lại diện tích chứ?"
Thạch Đạt tập trung suy nghĩ, thật lâu không nói lời nào.
Bỗng nhiên, y sáng mắt lên: "Không phải sắp đến tết sao? Chị ta nhất định sẽ về nhà một chuyến. Đến lúc ăn bữa cơm đoàn viên, mẹ hãy chuốc thêm rượu cho chị ta. Sau khi uống đến mơ màng đưa hợp đồng ra bắt chị ta ký, không phải xong việc sao? Sau khi chị ta tỉnh rượu, giấy trắng mực đen, chị ta không nhận cũng không được."
Phương Quyên hơi động lòng, hơi khó xử: "Có thể thành công không? Mấy năm qua nó cũng chưa từng uống rượu ở nhà. Đừng nói là rượu, cơm nước cũng chưa ăn qua. Xưa nay chỉ thích đứng trước ảnh của ba nó, hai cha con nói chuyện một hồi. Người ngoài không ai có thể lọt vào mắt của nó. Mẹ đều cảm thấy, nó về ăn tết là vì nhìn ba nó."
"Sao có thể không được chứ? Tính tình của Thạch Khải hơi bướng bỉnh, nhưng lại không thể vứt bỏ tình cảm với chị cả." Nói đến chỗ kích động, mặt Thạch Đạt đỏ bừng, hưng phấn không thôi: "Nếu không, mẹ cứ nói mới đổ bệnh trước đó, đột nhiên tỉnh ngộ ra trước đây đối xử hơi tệ với Thạch Khải, trong lòng áy náy. Sau đó, mẹ nói mấy câu ngọt ngào với chị ta, nhân cơ hội rót nhiều rượu cho chị ta. Con nói với chị cả một tiếng, cứ nói mẹ muốn làm hòa với Thạch Khải, để chị cả cũng giúp làm hoà. Hai người cùng lên, chuốc say Thạch Khải còn không phải dễ dàng sao?"
"Mẹ còn phải nói mấy câu ngọt ngào với nó?" Phương Quyên một bụng không vui: "Nó cứ suốt ngày chọc mẹ tức như vậy, làm gì có lời ngọt ngào nào có thể nói với nó chứ?"
Thạch Đạt an ủi: "Chỉ là có lệ mà thôi. Chờ chiếm được diện tích đứng tên Thạch Khải đến tay, mẹ thích mắng làm sao thì cứ mắng, không cần lại kiêng kỵ. Mẹ nghĩ đi, trước đây vì mỗi tháng hỏi chị ta tiền trợ cấp, mẹ nhìn sắc mặt chị ta bao nhiêu? Bây giờ chúng ta di dời phá bỏ, diện tích đứng tên chị ta được chia chính là một số tiền lớn. Nếu tính cẩn thận, mỗi mét vuông nhà trong thị trấn là 3-4000 đồng, 40 mét vuông có thể bù đắp được 10 năm tiền trợ cấp!"
Phương Quyên rõ ràng bị nói dao động, bà làm ra tia giãy giụa cuối cùng: "Có cần thiết phải như thế không? Không còn cách khác sao?"
Thạch Đạt đến gần Phương Quyên, vội vàng nói: "Mẹ kính yêu của con. Bao nhiêu người đợi cả đời nhưng không thể chạm đến cơ hội di dời phá bỏ trước. Bây giờ chúng ta gặp được cũng không thể bỏ lỡ cơ hội! Thạch Khải mới vừa về không nhanh chóng hành động, lỡ như chị ta nghe nói chuyện này thông qua miệng người khác thì làm sao đây? Dựa vào chị ta một bụng khôn ngoan xảo quyệt. Sau đó chúng ta không thể nghĩ ra cách nào để lấy lại diện tích đứng tên của chị ta."
Phương Quyên quyết tâm và tỏ vẻ kiên nghị: "Được, cứ làm như thế!"
--- ---
Sau khi xem xong video, Thạch Khải bỗng nhiên tỉnh ngộ. Di dời phá bỏ ở nông thôn khác với trong thành phố.
Việc di dời phá bỏ trong thành phố là dựa theo diện tích trên giấy chứng nhận bất động sản, dựa theo giá mỗi mét vuông bao nhiêu, tất cả quy đổi thành tiền. Sau đó các hộ di dời phá bỏ dùng tiền để mua một căn nhà mới. Trên giấy chứng nhận quyền tài sản viết tên ai thì trao tiền cho người đó.
Người dân ở nông thôn là hộ khẩu tập thể, nhà ở không có giấy chứng nhận quyền sở hữu. Di dời phá bỏ là dựa theo diện tích đất đai trả tiền. Sau đó dựa theo diện tích cố định trả cho đầu người của một hộ gia đình. Ví dụ nhà cô, gia đình có bốn người, mỗi người đều được chia một khu tái định cư có diện tích 40 mét vuông. Mặc dù căn nhà 40 mét vuông rất nhỏ, nhưng có thể bù thêm một số tiền vào và có được một căn nhà tái định cư 70 mét vuông.
Hoặc là nếu trong gia đình có nhiều người. Sau khi hội ý, gia đình có thể điều chỉnh nội bộ. Vị dụ như: anh trai đưa cho em trai một số tiền, em trai ký hợp đồng chuyển nhượng diện tích khu tái định cư cho anh trai. Như vậy, anh trai có diện tích khu tái định cư là 80 mét vuông, là có thể trực tiếp đổi sang một căn nhà tái định cư.
Nếu bản thân người trong cuộc không đồng ý nhường diện tích khu tái định cư của mình ra thì những người khác không còn cách nào khác, kể cả người lớn chủ hộ trong gia đình.
Hiển nhiên, Thạch Đạt và Phương Quyên đang chơi trò khôn ngoan xảo quyệt này, muốn lừa diện tích của cô và chị cô. Bằng cách này, Thạch Đạt và Phương Quyên có thể mỗi người đổi một căn nhà khu tái định cư.
Hơn nữa, số tiền mặt nhận được từ di dời phá bỏ chỉ được giao cho chủ hộ một gia đình, chứ không phải phát đến tay mỗi người. Phương Quyên tự cầm tiền không cho hai đứa con gái, bà và con trai có thể sống rất thoải mái.
Sau khi làm rõ, tâm trạng của Thạch Khải rất bình tĩnh. Cô căn bản không có chút hy vọng nào với mẹ mình nên cũng không cảm thấy thất vọng. Về phần em trai bình thường xài tiền của cô, nhưng gọi thẳng tên cô và nghĩ mọi cách tính kế cô, cũng năm trong dự tính của cô.
"Muốn chuốc say tôi sao? Tôi 'đô' rất mạnh. Trước đây chỉ có tôi đi chuốc say người khác, dỗ người khác ký hợp đồng mà thôi." Thạch Khải rất muốn cười.
Nhưng cũng chẳng trách, hai mẹ con chỉ biết mỗi tháng đúng hạn đòi tiền cô, chứ không hề biết chuyện bên ngoài xảy ra với cô. Căn bản là không biết được kế hoạch này buồn cười bao nhiêu.