Editor: demcodon

Trong ba ngày liên tiếp, Thạch Khải ở nhà đọc sách, xem phim, ngủ nướng, chán chường đến mức lười ăn cơm đúng giờ.

Lúc rảnh rỗi, cô nghiên cứu dị năng.

Sau khi dị năng có thể trở về, mấy ngày đầu còn hơi hỗn loạn. Nhưng gần đây thì nó dần trở nên bình thường, hơn nữa còn dùng tốt hơn trước đây. Trong lòng nghĩ về điều gì, hoặc là trong lúc nói chuyện chạm đến từ then chốt thì nó lập tức sẽ tìm ra video mà cô muốn, nhanh hơn trước đây rất nhiều.

Nhược điểm duy nhất chính là lúc cô suy nghĩ lung tung cũng sẽ nhận được video liên quan.

Nhưng Thạch Khải tình cờ phát hiện dị năng có một chức năng mới, mấy video không muốn có thể xóa. Chỉ cần cô suy nghĩ không muốn lưu video lại thì sẽ lập tức biến mất.

Chức năng mới này đã giúp Thạch Khải rất lớn. Cô đã giúp rất nhiều người, trong đầu bị nhét vào rất rất nhiều video. Thạch Khải vẫn cảm thấy, nếu như tiếp tục nhận những nội dung mới, đầu óc sẽ chịu không nổi gánh nặng mà nổ tung.

Bây giờ thì có thể xem như thở phào nhẹ nhõm.

Thạch Khải đã xóa hầu hết các video. Xuất phát từ một số tâm lý không thể nói nên lời, những video clip của Hứa Ninh đều được lưu lại.

Thạch Khải an ủi mình: "Video của A Ninh trước tiên giữ lại, có thể sau này phát huy được tác dụng."

Nhắc đến A Ninh, Thạch Khải nhớ lại một chuyện. Mấy ngày nay cô đã không gặp A Ninh rồi, có nên gọi người đến nhà chơi hay không?

Nghĩ đến chuyện này, Thạch Khải không khỏi thở dài. Cô không giống với những cô gái bình thường. Cô gái bình thường lúc nói chuyện yêu đương lúc nào cũng muốn dính bên cạnh bạn trai mình, rất cảm tính.

Mà cô lại nghiêng về tính cách lý trí, tính cách cũng khá lạnh nhạt. Lúc xem mắt sẽ suy xét gia cảnh, tính cách và thói quen của người đàn ông.

Mặc dù Hứa Ninh tìm cô, cô đồng ý ra ngoài đi chơi chung, cũng rất vui vẻ. Nhưng so với ra ngoài hẹn hò, trên thực tế cô càng thích ở một mình hơn. Mà trong buổi hẹn hò với bạn trai, so với lén lút làm trò mờ ám, cô càng muốn yên lặng xem phim.

Thạch Khải: "..."

Vừa phân tích như thế vừa, đột nhiên cô cảm thấy thật có lỗi với A Ninh. Cô hơi mờ mịt, hơi không biết làm sao.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Thạch Khải vừa bắt máy, đầu bên kia vang lên tiếng hét giận dữ: "Nhanh dắt Husky nhà em về đi!"

Thạch Khải lập tức sững người, cô cũng không nuôi chó.

"Husky gì?" Thạch Khải theo bản năng hỏi.

"Husky – Hứa - Ninh." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng.

Thạch Khải cuối cùng cũng nghe ra đối phương là ai: "Anh Chu hả?"

"Là anh." Chu Tử Uyên thừa nhận. Sau đó tràn ngập oán hận lặp lại câu cũ: "Em nhanh mang tên gây rối này về đi! Ngay lập tức!"

Thạch Khải hơi nhíu mày. Đây là bị ghét bỏ à?

"Anh nói với A Ninh, kêu anh ấy trực tiếp đến nhà em đi."

"Cũng được." Chu Tử Uyên đạt được mục tiêu, nhanh chóng cúp điện thoại.

Thạch Khải tự lẩm bẩm: "Hai người này làm sao vậy?"

Khi cô đang nói chuyện, video mới xuất hiện.

Thạch Khải mở ra quan sát.

--- ---
Bắt đầu video, Hứa Ninh thông báo Chu Tử Uyên một tiếng, nói muốn cùng học tập và cùng tiến bộ, thuận tiện đến chơi với hắn.

Chu Tử Uyên tính toán, bình thường hắn ở một mình rất buồn chán nên đồng ý.

Chu Tử Uyên hoàn toàn không ngờ Hứa Ninh đang chơi hắn. Thỉnh thoảng tranh luận với hắn cũng không sao cả. Dù sao hắn cũng là người có lòng dạ rộng rãi, sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ so đo với bạn thân.

Nhưng có một số việc liên quan đến nguyên tắc, tuyệt đối không thể nhịn!

Lúc đầu, Chu Tử Uyên nghĩ rằng mình là tiền bối, nhất định phải làm gương cho Hứa Ninh (từng làm qua tiền bối ẩn). Vì vậy dự định biểu diễn ở trước mặt bạn thân (khoe khoang) thành quả học tập mỗi ngày gần đây của mình đến công ty.

Ngày đó, Chu Tử Uyên dẫn theo Hứa Ninh đi dạo một vòng ở công ty. Đi đến đâu, các nhân viên của công ty đều lần lượt chào hỏi hai người. Ánh mắt nhìn về phía Chu Tử Uyên không còn xem thường, thái độ đối với hắn cũng không còn qua loa.

Vừa đi, Chu Tử Uyên vừa tự đắc nói: "Kể từ khi nhà cung cấp mới giảm giá, bọn họ không còn nói xấu tớ sau lưng nữa. Mỗi người đều thay đổi suy nghĩ với tớ."

Hứa Ninh chen lời: "Đó cũng không phải công của cậu, là nhờ có A Khải."

Chu Tử Uyên tức giận, kiên trì nói: "Nhưng bọn họ đã bị sức hấp dẫn từ tính cách của tớ thuyết phục. Vì thế thái độ bây giờ mới trở nên thân thiện. Sau khi dọn dẹp xong hỗn loạn trước đó, bọn họ có thể lấy lòng dạ bình thường làm việc chung với tớ. Bây giờ thay đổi nhất định là bởi vì bọn họ sau thời gian làm việc chung với tớ ngạc nhiên phát hiện, thực ra tớ đi làm đúng giờ, làm việc cẩn thận, nghiêm túc và có trách nhiệm, là người rất được!"

Đi làm đúng giờ, làm việc cẩn thận, nghiêm túc và có trách nhiệm? Ai mà không làm việc như vậy?

Hứa Ninh không khỏi phản bác, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Chu Tử Uyên: "Có muốn thái độ của bọn họ càng thân thiện hơn hay không?"

Hả? Chu Tử Uyên sững sờ: "Cậu có ý gì?"

"Cho tớ 500 đồng." Hứa Ninh xòe tay.

Chu Tử Uyên vô cùng mờ mịt, ngoan ngoãn móc bóp tiền ra, lấy năm tờ 100 đưa.

Chiều hôm đó, Hứa Ninh dùng 500 đồng này mời gần hai mươi nhân viên thuộc bộ phận của Chu Tử Uyên uống trà chiều.

Sau đó, Chu Tử Uyên ngạc nhiên phát hiện giống như Hứa Ninh nói, thái độ của nhân viên cấp dưới đối với hắn càng thêm thân thiện.

Nếu như nói trước đây nhân viên khi đối mặt với hắn còn hơi e dè như khi đối mặt với cấp trên. Nhưng bây giờ, phần e dè này đã nhạt hơn rất nhiều, mối quan hệ với nhau càng hài hòa hơn.

Chu Tử Uyên nghĩ thầm: nói cách khác, thành quả hắn cố gắng bấy lâu nay, kỳ thực còn không bằng mời nhân viên một buổi trà chiều?

Không thể nào chấp nhận được!

Cố tình, Hứa Ninh ngáp dài lắc lư ở trước mặt Chu Tử Uyên, một biểu cảm 'thật đơn giản, thật nhàm chán'.

Chu Tử Uyên nhất thời tức giận, chân thành nói: "Cậu vẫn là nhanh chóng cút đi!"

Hứa Ninh mệt mỏi nói: "Không có chỗ đi. Cậu cải tà quy chính, A Khải có việc nghiêm túc phải làm, một mình tớ thật nhàm chán."

Chu Tử Uyên lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại cầu cứu.

Thạch Khải biết rõ đầu đuôi câu chuyện, cảm giác bất đắc dĩ, lầm bầm một câu: "Hai tên ngốc này!"

--- ---
Kết thúc cuộc gọi không bao lâu, chuông cửa đã vang lên.

"Đến nhanh vậy?" Thạch Khải nói thầm một câu, chạy đi mở cửa.

Ngay khi cửa vừa mở ra, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng của Hứa Ninh đã hiện ra trước mặt cô: "Anh đến rồi!"

Trong lòng Thạch Khải đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, anh chàng này không phải là cố ý chọc Chu Tử Uyên, để Chu Tử Uyên gọi điện thoại cho cô chứ?

Cô lập tức nhận được video mới. Thạch Khải nhìn thấy trong video, Hứa Ninh biết được muốn cuốn gói cút đi không những không tức giận. Ngược lại còn vui sướng nhanh chóng nói tạm biệt với Chu Tử Uyên, lập tức đã nghĩ đến gara lấy xe chạy đến nhà Thạch Khải.

Chu Tử Uyên tối sầm mặt, đưa ra câu hỏi giống như Thạch Khải: "Tớ nói nè, cậu là cố ý phải không? Muốn tìm bạn gái cậu chơi, tại sao phải để tớ gọi điện thoại? Chính cậu chủ động nói với Thạch Khải không phải tốt sao?"

Hứa Ninh nhìn trời, chính trực nói: "Tớ một chút cũng không có nóng lòng muốn gặp em ấy. Chỉ là bị cậu ghét bỏ, bị ép bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời đi."

Lại bị bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn ghét bỏ, nghĩ lại rất chua xót.

"..." Chu Tử Uyên đen mặt, khóe miệng co giật: "Tớ đổi ý, cậu vẫn ở lại với tớ đi. Dù sao anh em chúng ta tình cảm sâu đậm, tớ không nỡ xa cậu."

Chân Hứa Ninh như bôi dầu, vừa chạy đi vừa nói một câu: "Nhà tư bản lớn tương lai, không quấy rầy cậu học tập. Cố lên!"

"Má nó, bị đả kích đều phải hoài nghi cuộc đời." Chu Tử Uyên ở yên tại chỗ thở dài.

Nhưng dưới sự dẫn dắt của Hứa Ninh, hắn dường như thắp sáng kỹ năng mới.

--- ---
Ngoài miệng nói không có nóng lòng, bàn chân lại như bôi dầu chạy nhanh như bay, anh chàng nói môyj đằng nghĩ một nẻo. Thạch Khải ấm áp trong lòng.

"Vào đi!" Thạch Khải nghiêng người cho tránh ra.

Hứa Ninh không khỏi kích động lên: Vào nhà A Khải, cách bò lên trên giường A Khải còn xa sao?

Thạch Khải mời người vào ngồi trên ghế sô pha: "Anh ngồi đi, em đi lấy nước cho anh!"

Hứa Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, lén lút quan sát phòng khách. Thực ra trong lòng rất muốn vào phòng ngủ tham quan.

Một lúc sau, Thạch Khải cầm hai lon Coca đi ra để trước mặt Hứa Ninh: "Xin lỗi anh, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn em phát hiện mình có thể xem bói trở lại. Hai ngày nay em bận xem bói cho khách nên không thể gặp anh."

Hứa Ninh biểu hiện rất hờ hững: "Không sao, anh ở một mình cũng khá tốt. Tử Uyên nhìn thấy anh đến công ty học tập với cậu ấy rất vui vẻ."

Vui vẻ đến mức ném ra sao? Cứng rắn chống đỡ.

Thạch Khải buồn cười trong lòng, trên mặt không lộ ra chút nào. Cô bình tĩnh bật nắp lon ra và uống một hớp Coca.

Trên ngón giữa tay trái của cô có một chiếc nhẫn bạc rất nổi bật.

"Xem phim không?" Thạch Khải hỏi.

Hứa Ninh sững sờ nhìn chằm chằm tay trái của Thạch Khải, thật lâu không lên tiếng.

Thạch Khải khó hiểu quơ tay trước mặt A Ninh: "Anh làm sao vậy?"

Hứa Ninh lấy lại tinh thần, nói lung tung: "Hả, xem phim? Được thôi, anh sao cũng được."

Dù sao chỉ cần ở bên cạnh A Khải thì làm gì cũng được. Cậu yên tĩnh một lát không khỏi hỏi: "Chiếc nhẫn trên tay em rất xinh đẹp. Em mua ở đâu vậy?"

Thạch Khải bị nói sững sờ, theo bản năng vươn tay trái của mình lên: "Anh nói cái này hả? Em mua ở quán vỉa hè mười mấy đồng, mua đeo chơi thôi. Bình thường cất ở nhà, hôm nay đột nhiên muốn lấy ra đeo."

Nói xong, cô không quan tâm bắt đầu lật ngăn kéo: "Nhà em có phim hoạt hình, phim hài và phim kinh dị. Anh muốn xem loại nào?"

Hứa Ninh trong chớp mắt nghĩ đến phim kinh dị xem ở rạp chiếu phim trước đó, lòng vẫn còn sợ hãi. Cậu vội vàng nói: "Đừng xem phim kinh dị, xem phim hài đi."

"Được thôi!" Thạch Khải lấy ra đĩa phim hài, bắt đầu chiếu.

Hứa Ninh không khỏi tò mò: "Hiện tại khoa học kỹ thuật rất tân tiến, bình thường đều dùng mạng để xem. Trong nhà em lại còn có đĩa DVD."

Động tác của Thạch Khải trong nháy mắt cứng ngắc, rất nhanh cô khôi phục bình thường và cười nói: "Em hoài cổ. Khi còn nhỏ, xem đĩa DVD là lúc em vui vẻ nhất. Sau này trưởng thành, thói quen này không sửa được. Mặc kệ ở đâu, nhất định phải có thiết bị có thể xem đĩa DVD. Em còn sưu tầm rất nhiều đĩa nhạc cổ điển, xem tới xem lui."

Ánh mắt Hứa Ninh sáng lên, hoài cổ? Thói quen này rất tốt, vô cùng tốt, đặc biệt tốt! Nghe qua cũng làm người ta cảm thấy rất yên tâm.

Đĩa phim đang chiếu tiêu đề đầu bộ phim.

Hứa Ninh bỗng nhiên nói: "Ưm, nhà em có gì ăn vặt, vừa ăn vừa xem phim được không?"

Giống như ăn bắp rang trong rạp chiếu phim vậy?

Thạch Khải cười đồng ý: "Có, chờ em một chút." Nếu như cô không nhớ lầm, trước đó mua mấy gói khoai chiên còn chưa ăn, đúng lúc lấy ra.

Cô đứng lên chạy đến ngăn tủ bên cạnh tìm đồ ăn vặt.

Mấy phút sau, Thạch Khải ôm khoai chiên và bánh quy trở về. Khi cô đặt đồ ăn vặt lên bàn trà thì bỗng nhiên cô dừng mắt lại.

Bên cạnh lon Coca đột nhiên có thêm một chiếc hộp đen nhỏ. Nhìn kích thước kia, dường như là... nhẫn?

Thạch Khải nhìn về phía Hứa Ninh, phát hiện người này đang nghiêm túc xem phim không như trước đó. Giống như nội dung đĩa phim rất đặc sắc, đến mức anh không nỡ dời tầm mắt đi!

Thạch Khải liếc mắt nhìn chiếc nhẫn mua ở quán vỉa hè trên ngón giữa tay trái mình, không còn gì để nói.

Theo cô được biết, ngón giữa tay trái đeo nhẫn đại biểu cho đính hôn, không phải là A Ninh hiểu lầm chứ? Cô thật sự chỉ là tùy tiện đeo nhẫn trên tay thôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play