Editor: demcodon

Mãi cho đến khi tiếng còi công an vang lên, Lữ Tĩnh mới chịu buông tay chạy đến đỡ nạn nhân và an ủi: "Đừng sợ, chị đã báo công an."

Cô bé áo đỏ lộ ra vẻ hung dữ trong mắt. Mãi cho đến khi được đỡ dậy ánh mắt mới hơi thu lại. Cô bé thở hổn hển nói cám ơn với Lữ Tĩnh: "Cám ơn chị. Em tên Tiền Giai, nhờ có chị giúp đỡ."

"Chuyện nhỏ thôi." Lữ Tĩnh bình tĩnh nói.

Không bao lâu, xe công an đến. Công an bắt từng tên côn đồ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Có người đến gần Lữ Tĩnh hỏi: "Ai là cảnh sát Lữ, Lữ Tĩnh?"

Lữ Tĩnh vội vàng nói: "Là tôi. Tôi nhìn thấy tình huống khẩn cấp nên khống chế phạm nhân trước."

Người kia gật đầu: "Cô trước tiên đưa nạn nhân vào bệnh viện giám định thương tật. Sau khi nạn nhân ổn định cảm xúc thì đến đồn công an cho lời khai."

"Không thành vấn đề." Lữ Tĩnh đồng ý.

Người kia liếc mắt nhìn người nằm dưới đất, cau mày hỏi: "Người này có chuyện gì vậy?"

"Tên này là kẻ chủ mưu. Lúc tôi đến thì tên này đang bạo hành nạn nhân. Sau đó bị tôi thu hút sự chú ý, nạn nhân nhân cơ hội phản kháng, cùng tôi khống chế phạm nhân." Lữ Tĩnh rất bình tĩnh. Lúc nói chuyện cũng không chớp mắt.

Người kia suy nghĩ một lát cho người đưa kẻ chủ mưu đến bệnh viện trước.

Lữ Tĩnh quay người nói nhẹ nhàng với Tiền Giai: "Em có thể đi được không? Chị đi với em đến bệnh viện giám định thương tật."

Tiền Giai gật đầu: "Dạ, em không sao."

Lữ Tĩnh nói một cách lạnh nhạt: "Bệnh viện cách đây không xa, đừng ngồi xe, chúng ta đi bộ đi. Đúng lúc em có thể tỉnh táo lại."

Tiền Giai nghi ngờ, trong lòng biết đây là ân nhân cứu mạng của mình, sẽ không hại mình. Cho nên ngoài mặt thẳng thắn đồng ý.

Sau khi đi xa, Tiền Giai hỏi: "Chị là công an à?"

Lữ Tĩnh nhìn trời: "Cảnh sát giao thông."

"Cảnh sát giao thông biết đánh nhau như vậy sao?" Tiền Giai mờ mịt. Sau đó vứt vấn đề ra sau đầu, lần nữa nghiêm túc nói cám ơn: "Cũng may có chị đến, đã cứu mạng em."

"Không xem như cứu mạng đâu." Lữ Tĩnh nghĩ lại: quan niệm thế tục vẫn còn khắc nghiệt với phái nữ như cũ. Nói là cứu mạng cũng không quá đáng.

"Em có thói quen ở sạch. Vừa nghĩ đến chuyện suýt chút nữa xảy ra thì em quả thực muốn phát điên. Chỉ mới bị miệng của tên đó đụng đến gò má thì em cũng đã cảm thấy thật ghê tởm rồi, ước gì có thể lập tức rửa mặt mấy trăm lần." Tiễn Giai oán khí tận trời, ước gì có thể dùng tay xé tên côn đồ đó.

Lữ Tĩnh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe nè, phát luật của nhà nước cũng không hoàn hảo. Đôi khi cũng khó phân biệt giữa phòng vệ chính đáng hay phòng vệ quá mức. Vừa rồi em chỉ là quá sợ hãi nên mới liều mạng phản kháng. Cụ thể đã làm những chuyện gì thì chính em cũng không nhớ rõ."

Tiền Giai sững sờ nhìn Lữ Tĩnh: "Chị..."

Lữ Tĩnh che miệng Tiền Giai: "Đừng nói chuyện, im lặng nghe trước."

Nói xong, Lữ Tĩnh bắt đầu giải thích các trường hợp khác nhau. Điều gì được coi là phòng vệ chính đáng, điều gì được coi là phòng vệ quá mức.

Tiền Giai suy nghĩ. Bỗng nhiên cô bé hỏi một cách khó hiểu: "Tại sao chị phải nói cho em biết những điều này?"

Lữ Tĩnh nói dứt khoát: "Bất kỳ tên tội phạm nào ra tay với phụ nữ, trẻ em và người già đều không thể được coi là con người. Ngay cả điểm mấu chốt làm người cơ bản nhất cũng không có!"

"Cám ơn chị, cám ơn chị." Tiền Giai phát hiện vốn từ vựng của mình quá mức thiếu thốn, trong đầu trống rỗng. Cô bé không biết nói gì khác ngoài lời cám ơn.

Lữ Tĩnh nhấn mạnh: "Em hãy nhớ kỹ, những gì nói qua khi cho lời khai đều sẽ bị ghi lại, nghĩ thật kỹ muốn nói như thế nào mới mở miệng. Nếu như lời nói trước sau mâu thuẫn, hoặc là có sửa miệng sẽ bị hoài nghi tính chân thật của khẩu cung."

"Chị đúng lúc đi dạo phố gần đây, nhìn thấy em bị bắt đi nên đi theo. Đi đến hẻm nhỏ, chị thấy kẻ chủ mưu tát em một cái. Sau đó xé quần áo của em, nên mới xông vào. Ba tên đồng lõa kéo đánh chị, chờ chị đánh ngã ba tên đó xong, quay đầu lại nhìn thấy em đánh kẻ chủ mưu ngã xuống đất. Sau đó chị đi qua đỡ em đứng dậy."

"Lời khai của đối phương đại khái sẽ khác với chúng ta. Nhưng hết cách rồi, ai là nghi phạm đều sẽ giải thích cho bản thân."

"Nếu có camera thì tốt rồi, chân tướng vừa xem đã hiểu ngay. Đáng tiếc, bọn tội phạm vì thuận lợi thoát tội sau khi phạm tội cố ý chọn góc hẻo lánh, cũng không có nhân chứng."

"Nhưng so sánh với tội phạm, đương nhiên là khẩu cung của cảnh sát và nạn nhân có mức độ đáng tin cao hơn."

Nói xong, Lữ Tĩnh không quá yên tâm: "Em hiểu ý chị muốn nói chứ?"

"Dạ, em hiểu rõ." Tiền Giai kiên định nói.

"Rất tốt." Lữ Tĩnh hài lòng mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện giám định thương tật."

--- ---
Bận rộn đến hơn nửa đêm, Lữ Tĩnh cuối cùng cũng coi như thu xếp tất cả mọi chuyện. Mới vừa ra phòng bệnh thì cô ta nhìn thấy Thạch Khải ngồi trên ghế ở hành lang, dường như đã đợi lâu.

"Đôi khi, tôi thật nghi ngờ cô vi phạm quy tắc thành thông thạo rồi." Lữ Tĩnh thở dài và ngồi xuống bên cạnh Thạch Khải.

"Tình hình như thế nào?" Thạch Khải hỏi.

"Cô không phải biết xem bói sao? Xem một cái là biết được, không cần đặc biệt đến đây." Lữ Tĩnh cười khẩy.

Thạch Khải nhìn trời: "Tận mắt nhìn thấy cô bé không sao và nghe được tin tức xác thật, tôi mới có thể yên tâm." Cô biết họ tên của Tiền Giai, nhưng trước sau luôn dùng nó như một tài liệu tham khảo.

Lữ Tĩnh nở một nụ cười chân thành: "Dựa theo lời khai của Tiền Giai, khi tôi đột nhiên xông vào đánh nhau với đồng lõa, kẻ chủ mưu hơi ngẩn người và muốn bóp cổ cô bé làm con tin. Cô bé đã rất sợ hãi, nên liều mạng phản kháng. Cho đến khi tỉnh táo lại thì kẻ chủ mưu đã nằm dưới đất không thể nhúc nhích."

"Bác sĩ vừa giám định thương tật cho cô bé và đưa ra bảng báo cáo, chứng thực trên cổ quả thật có dấu bóp và vân tay. Đến lúc đó có thể đối chiếu bàn tay to nhỏ của kẻ chủ mưu, còn có kẻ giữa nhón tay cái và ngón trỏ là có thể biết Tiền Giai có phải bị kẻ chủ mưu bóp qua hay không."

"Ngoài ra, trên mặt Tiễn Giai có vết thương, khóe miệng trầy da, chứng minh tên côn đồ rất ác độc, rất nguy hiểm. Xét thấy nạn nhân bị tổn thương rất lớn, dưới sự sợ hãi làm ra hành vi tự bảo vệ mình quá mức là có thể hiểu được."

Thạch Khải liếc mắt nhìn Lữ Tĩnh: "Bóp qua, nhưng không nhất định là bóp qua lúc nào."

Lữ Tĩnh tỏ vẻ tiếc nuối: "Ai bảo không có camera quay lại tình hình lúc đó chứ? So với miệng đầy lời nói dối và lý luận khôn ngoan dối trá của tên côn đồ, đương nhiên là khẩu cung của nạn nhân càng đáng tin hơn."

Thạch Khải bật cười: "Làm rất tốt!"

"Đó là cần thiết." Lữ Tĩnh than thở: "Thậm chí tôi còn nghĩ, có thể chính là giây phút này tôi mới trở thành công an. Lấy công bằng cho người chết có ích lợi gì, giải cứu người sống mới vui vẻ hơn nhiều."

"Bọn tội phạm thế nào rồi?" Thạch Khải tò mò hỏi.

"Vì làm cho mấy tên đồng lõa mất đi sức chiến đấu, tôi ra tay hơi nặng. Giám định thương tật không ra, nhưng sẽ rất đau. Nhưng lỡ như bọn họ nhất quyết vết thương đau, bác sĩ lại không kiểm tra được có vấn đề gì, đại khái chỉ làm cho người ta lưu lại ấn tượng không thành thật." Lữ Tĩnh khoanh tay trước ngực, nói đến chỗ phấn khích đôi mắt cô ta bắt đầu toả sáng.

Rõ ràng là ban đêm, cô ta lại không buồn ngủ mà ngày càng tỉnh táo hơn.

"Kẻ chủ mưu đang nằm trong phòng cấp cứu làm phẫu thuật, nói là bộ phận sinh dục đau đớn không chịu được. Nghe nói lúc tên đó được đưa đến bệnh viện, kêu giống như sản phụ khó sinh vì mang thai ba đứa."

"Đã vậy hơn nửa đêm, chỉ có một bác sĩ trực ban. Nữ bác sĩ nghe nói bệnh nhân là cưỡng hiếp chưa thành đã bị đánh đau nhức. Vì bảo đảm phẫu thuật thuận lợi, nữ bác sĩ mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Người ở tầng 1 đều bị kẻ chủ mưu hét đánh thức. Các bệnh nhân khác chạy dồn dập ra ngoài muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Mặc kệ nói thế nào, ý đồ của bọn tội phạm đã hết sức rõ ràng. Khi có công an can thiệp, không chỉ không bó tay chịu trói, ngược lại còn hung hăng phản kháng. Tình tiết nghiêm trọng, tội thêm một bậc!"

Thạch Khải nhíu mày, cô muốn phản bác quá nhiều điều. Cho nên không biết nói gì trước.

"Cô có cho bọn họ cơ hội bó tay chịu trói không?"

Lữ Tĩnh nhìn trời, không xác định nói: "Có lẽ là có thì phải... Tôi không nhớ rõ."

"Tình tiết nghiêm trọng, tội thêm một bậc?"

"Điều này là tôi thuận miệng nói lung tung. Nhưng bốn người bị giam mấy năm, chắc chắn không thành vấn đề."

"Nữ bác sĩ mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị?"

Lữ Tĩnh buông tay, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ có một bác sĩ trực ban, làm việc không xuể. Vì bảo đảm phẫu thuật thành công, đương nhiên phải chuẩn bị tốt mọi thứ."

"Chờ đã." Thạch Khải tỉnh táo lại, phát hiện chỗ không thích hợp: "Phải làm phẫu thuật? Có khoa trương như vậy sao?"

"Tiêm thuốc mê làm tiểu phẫu thôi." Lữ Tĩnh do dự: "Tôi cũng không biết. Kẻ chủ mưu vừa vào bệnh viện đã la hét nói mình sắp chết rồi, nhất định phải kêu bác sĩ phẫu thuật cho tên đó, nhất định phải chữa khỏi cho tên đó. Dù sao, người đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật."

Mặc dù rất tò mò, nhưng Thạch Khải một chút cũng không muốn xem video cay mắt này, biết kẻ chủ mưu rất thảm là được.

Bỗng nhiên, Lữ Tĩnh thở dài: "Sau khi Tiền Giai giám định thương tật, có đồng nghiệp đến ghi lời khai. Tôi nhân cơ hội hỏi chuyện về mấy tên đồng lõa. Sau đó, tôi ngạc nhiên đến ngây người."

"Ba người đều là tên côn đồ chơi bời lêu lổng, chưa học xong cấp 2. Kẻ chủ mưu muốn tìm người giúp nên cho ba người một ít tiền. Ba người đã hăng hái đi theo kẻ chủ mưu làm một vụ."

"Bọn họ không biết rõ mình đang làm gì, cũng không biết đây là phạm tội. Sau khi bị bắt được, sẽ bị nhốt trong tù mấy năm."

"Người không biết thì không sợ." Thạch Khải thở dài.

"Tôi cũng không ngờ Tiền Giai sẽ dũng cảm như vậy." Lữ Tĩnh không khỏi tặc lưỡi.

"Tôi hỏi cô bé, tại sao lại nghĩ ra tấn công vào bộ phận sinh dục của kẻ chủ mưu. Cô bé nói là công an dạy. Trong trường hợp này, phải giả vờ vâng lời, sau đó đánh vào phần đó của tội phạm. Như vậy tội phạm sẽ đau đến lăn lộn dưới đất, cô bé có thể nhân cơ hội chạy trốn."

"Nhưng cô bé có thói quen ở sạch. Lúc đó bị kẻ chủ mưu hôn một cái, tức giận bốc khói trên đầu. Vì thế không thể dừng tay."

Thạch Khải cười nói: "Đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Tiền Giai sẽ không sao đâu."

Lữ Tĩnh nói thầm trong lòng: như thể không có chuyện gì gạt được Thạch Khải. Thầy bói thật đáng ghét!

Cô ta giả vờ không hiểu, chuyển đề tài: "Ba của Tiền Giai đã ở trong phòng bệnh với cô bé."

Thạch Khải gật đầu: "Tôi biết."

Lữ Tĩnh nhìn chăm chú Thạch Khải một hồi lâu mới nghiêm túc nói: "Cô đừng như vậy, tôi sẽ sợ hãi."

Thạch Khải cười khẽ: "Đừng giả vờ. Cô ước gì tôi có thể tài giỏi hơn một chút, nói tin tức tội phạm khắp nơi cho cô biết."

Lữ Tĩnh nghiêm trang nói: "Vậy cô biết tin tức tội phạm khắp nơi sao?"

"Nếu như biết, tôi sẽ bị trói lại và bị lửa thiêu chết." Thạch Khải không còn gì để nói.

Lữ Tĩnh thất vọng: "Đại sư, đại thần, đại tiên, tôi đã nói cho hết những gì tôi biết cho cô. Cô có tin tức gì mà tôi không biết sao? Nói nghe một chút."

Thạch Khải giả vờ bấm đốt ngón tay: "Nhờ có người chuyên nghiệp nào đó hướng dẫn, Tiền Giai sẽ bình an không có việc gì, sẽ không bị khởi tố phòng vệ quá mức."

Lữ Tĩnh nhìn trời, giả vờ nghe không hiểu.

"Bộ phận sinh dục của kẻ chủ mưu chữa trị không có hiệu quả, ôm hận mà chết. Đời này tên đó sẽ là một kẻ tàn phế."

"Kết cục rất viên mãn. Lần này không lấy tiền của cô. Lần sau có việc sẽ liên lạc với cô." Nói xong, Thạch Khải dứt khoát xoay người rời đi.

Lữ Tĩnh cười ra tiếng, lầm bầm nói: "Quả nhiên là kết cục viên mãn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play