Thạch Khải về đến nhà nằm co ro trên ghế sô pha, trong đầu có hai giọng nói đang cãi vã.
Một giọng nói: "Cứ xem qua từng video của A Ninh. Nếu như nội dung nhạy cảm thì xem sơ qua rồi đóng lại, những cái khác có thể xem thì xem cho hết!"
Một giọng khác phản bác: "Nếu nhận được, không xem xong trăm video biết đâu đêm nay ngủ không ngon giấc!!"
Một giọng trước kháng nghị: "Cho dù là người yêu cũng sẽ có chuyện không muốn để cho đối phương biết."
Một giọng khác khịt mũi: "Trước đó tôi đã hỏi qua A Ninh, chính miệng anh ấy đồng ý, nói không ngại bị biết!"
"Lúc anh ấy đồng ý nhất định không biết mình sẽ bị xem 100 video clip... Tương lai anh ấy biết chuyện này có lẽ sẽ tức giận. Hơn nữa, nếu tương lai chia tay thì làm sao đây?"
"Nếu như sau này kết hôn, đó chính là biết trước chuyện của chồng mình. Dù sao là người nhà, không cần quá để ý. Nếu như sau này không kết hôn, đó chính là xem chuyện riêng của chồng người ta. Đâu thiếu gì người xa lạ xem video clip. Bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn."
"..." Giọng đầu tiên hoàn toàn ngậm miệng lại, nó bị thuyết phục.
Thạch Khải nghĩ thầm: vô liêm sỉ rất có đạo lý nha!
Vì thế, Thạch Khải yên tâm thoải mái bắt đầu xem video clip. Cô tiện tay mở ra một video gần đây, trong giây đầu tiên Hứa Ninh xuất hiện khỏa thân. Thậm chí không có khúc nhạc dạo cởi quần áo.
Thạch Khải hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, ngây ngô nhìn Hứa Ninh vui sướng tắm rửa sạch sẽ.
Ban đầu, những gì xuất hiện trên màn ảnh là phần trên cơ thể mảnh khảnh, đầy sức sống của anh. Sau nửa phút, màn ảnh chậm rãi di chuyển xuống. Thạch Khải nhìn thoáng qua, run rẩy nhanh chóng đóng video, nằm trên ghế sô pha giả chết.
Cô vẫn là lựa chọn tôn trọng quyền riêng tư của người yêu. Hơn nữa, rốt cuộc A Ninh tắm ở bao nhiêu chỗ vậy? Tại sao bối cảnh mỗi lần lại khác nhau thế?
Thạch Khải nằm co ro một hồi lâu mới ngồi dậy, quyết định làm chút chuyện đứng đắn dời đi sự chú ý. Ví dụ như gọi điện thoại cho Diệp Văn hỏi thăm tình hình. Nếu không, khắp đầu óc cô đều là hình ảnh vừa rồi.
Rất nhanh điện thoại được bắt máy.
Thạch Khải đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện tôi không xem bói nữa, bà đã nói với khách hàng chưa?"
Diệp Văn cười nói: "Đại sư yên tâm, mọi chuyện đã ổn thỏa, tất cả khách hàng đều nhận được thông báo."
Thạch Khải im lặng, hiệu xuất thật cao, bà là phe hành động nha!
"Đại sư gọi điện thoại tìm tôi là có chuyện gì hả?" Diệp Văn nghi ngờ.
Thạch Khải nhìn trời: "Tôi vừa mới phát hiện có thể xem bói lại..."
Dị năng bỏ nhà trốn đi chưa đến 24 giờ, bản thân tự chạy về nhà. Lúc đi không chào hỏi, khi trở về càng đột nhiên. Quả thật không có dấu hiệu nào.
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng đáng ngờ một hồi. Một hồi sau, Diệp Văn khó khăn mở miệng hỏi: "Vậy... hay là tôi nói lại với khách hàng một tiếng để bọn họ trở về?"
Thạch Khải nghĩ: một hồi nói không xem bói nữa, một hồi lại tìm đến cửa, khách hàng đại khái sẽ cho rằng cô đang chơi người ta.
Nhưng mà cô cũng không có ý này. Đều là dị năng sai! Cô là vô tội! Cái tội này cô không cõng.
"Quên đi, vốn dĩ ngại quá nhiều người, đi thì đi đi." Thạch Khải suy nghĩ một lát hỏi: "Bà nói hủy bỏ với khách hàng hẹn trước, bọn họ có phản ứng gì?"
Gần như trong chớp mắt nói ra khỏi miệng, trong đầu bị nhét vào gần 20 video mới.
Thạch Khải phát hiện dị năng sau khi bỏ đi dường như bị kích thích. Bình ngày cô nhiều nhất một lần nhận được 9 video. Nhưng từ khi dị năng mất mà lại được, hỡ một chút là 20-30 video đều xuất kiện cùng một lúc, cũng không lo lắng đến năng lực tiếp nhận của cô.
Diệp Văn cười khổ: "Còn có thể có phản ứng gì? Hạng người gì cũng có, phản ứng gì cũng gặp được."
"Có người tỏ vẻ không thể gặp đại sư thật đáng tiếc. Nhưng dặn dò đại sư nghỉ ngơi thật tốt. Nếu như sau này tiếp khách lại, tiếp tục xem bói, hy vọng đại sư có thể gặp anh ta một lần."
"Có người hỏi tôi, có phải là quá nhiều người hay không. Đại sư thấy phiền phức nên không muốn xem nữa mà lấy cớ từ chối. Nếu như đại sư đồng ý, anh ta bằng lòng chu cấp nuôi đại sư cả đời. Hàng năm trả lương cao cho đại sư. Chỉ hy vọng lúc anh ta gặp phiền phức thì đại sư có thể giúp đỡ một tay. Tần suất không cao, dưới tình huống bình thường một tháng 1-2 lần."
"Cũng có người tố chất không cao, trực tiếp chửi ầm lên, nói đại sư cố ý chơi người. Mua danh chuộc tiếng, căn bản không có bản lĩnh thật sự."
"Còn có người thật sự có việc gấp, tình huống khẩn cấp. Cho dù đại sư tạm thời không xem được vẫn đau khổ cầu xin như cũ, hy vọng đại sư ngoại lệ xem giúp anh ta một quẻ."
"Chị Phương thì sao? Chị ấy có nói gì không?" Thạch Khải cảm thấy rất có lỗi với chị Phương. Ăn uống chùa không nói, ban đầu đồng ý tiếp tục xem bói ở nhà hàng giúp đỡ tạo dựng sự nổi tiếng. Kết quả gặp phải một tai nạn, kế hoạch toàn bộ bị đổ bể.
"Cô ấy kêu đại sư cố gắng tĩnh dưỡng, phòng riêng sẽ vẫn giữ lại cho đại sư, không mở ra cho người khác. Cô ấy còn nói, sau này nếu có rãnh ngài cũng có thể thường xuyên đến nhà hàng ăn cơm, vẫn cung cấp đồ ăn miễn phí như cũ. Nói thế nào, trước đây ngài cũng mang lại nhiều khách quý cho nhà hàng." Trong lòng Diệp Văn than thở: chị Phương là người thật sự rất tốt, biết đại sư không xem được nữa thái độ vẫn kính trọng như cũ.
"Bà nói với chị Phương, kêu chị ấy hủy bỏ phòng riêng đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian. Chuyện sau này khó mà nói, vẫn chưa có quyết định." Thạch Khải suy nghĩ một lát quyết định.
Lúc này cô rất vui mừng vì đã từng xem một quẻ miễn phí giúp chị Phương, ít nhất không làm cho chị Phương chịu thiệt.
"Về phần những người chửi ầm lên..." Thạch Khải nhíu mày: "Trực tiếp loại bỏ ra khỏi trong danh sách khách hàng. Những người khác thì đừng nói gì, chờ thêm hai ngày nữa. Nếu như mấy người trong đó thật sự có thành ý thì giúp bọn họ cũng không sao."
Thạch Khải hoàn toàn không có loại suy nghĩ ‘người khác kêu gào thì phải vả mặt thật nặng. Cô chủ động đưa tới cửa, nhất quyết phải xem cho người ta một quẻ, để cho người khác mở mang kiến thức biết cô giỏi như thế nào’.
Vấn đề không được giải quyết, rơi vào cảnh khốn khó không ra được, đó là hình phạt tốt nhất cho người thô lỗ.
Sau khi xem qua hết video một lần, cô biết rõ mỗi khách hàng có nhân phẩm gì.
"Tôi hiểu được. Đại sư vẫn luôn tốt bụng, nhất định có phúc trạch sâu nặng." Diệp Văn kính trọng nói.
"Bà đừng nói như vậy. Tôi có thể có nhiều khách hàng như vậy là nhờ có bà giúp đỡ." Thạch Khải nghiêm túc hứa hẹn ở trong lòng, nếu như Diệp Văn không thay đổi lòng dạ lúc ban đầu, sau này một lòng hướng thiện. Chỉ cần dị năng vẫn còn, cô nhất định đảm bảo Diệp Văn nửa đời sau sẽ giàu có khỏe mạnh.
"Đại sư quá khách sáo."
"Người tốt nên có báo đáp tốt." Thạch Khải mỉm cười.
--- --- Thạch Khải cho rằng: trong đầu có hơn 100 video clip, nhưng cơ bản không xem. Cô nhất định sẽ trằn trọc trở mình, tiếc nuối ngủ không yên. Nhưng trên thực tế, dị năng nhét video quá hăng say, làm cho cô mờ mịt. Cho nên gần như vừa chạm vào gối đầu cô đã lập tức ngủ say.
Một đêm mộng đẹp.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Thạch Khải nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ phát hiện Hứa Ninh đã chờ dưới lầu.
Hứa Ninh như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không có, anh vừa đến."
Thạch Khải bật cười, được rồi, vậy cô sẽ giả vờ không biết chuyện A Ninh đã đến sớm một tiếng và đậu xe ở gần đây.
Hứa Ninh đột nhiên kéo bạn gái qua và trao một nụ hôn lưỡi say đắm.
Thạch Khải ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một lúc sau, hai người tách ra. Hứa Ninh thở hổn hển. Nhưng vẫn đắc ý như cũ nói: "Nụ hôn chào buổi sáng."
Thạch Khải thở hồng hộc, theo bản năng sờ môi, dường như hơi sưng. Nghe thấy nụ hôn chào buổi sáng, vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh.
Nghĩ cô không biết sao? Tại sao hôn, lý do không quan trọng, quan trọng là hôn một cái!
Không bao lâu, Hứa Ninh lái xe đến rạp chiếu phim.
Thạch Khải âm thầm vui mừng, dị năng ngày hôm nay bình thường hơn hôm qua rất nhiều.
Đúng vậy, Thạch Khải kiên định cho rằng, so với ngày hôm qua một hơi nhét 100 video không uổng khí phách. Ngày hôm nay chỉ nhét 20 video, nó chỉ là đang chậm rãi trở lại bình thường!
"Em muốn xem bộ phim nào?" Hứa Ninh đậu xe xong đi tới hỏi.
Thạch Khải xem mành hình sờ cằm: "Phim tình cảm hài hước và phim hành động gây cấn đều rất hay. Anh nghĩ bộ nào hay hơn?"
"Ngày hôm qua đã xem bộ phim hài. Ngày hôm nay xem phim kinh dị thế nào?" Hứa Ninh trưng cầu ý kiến.
Biết đâu A Khải sẽ sợ hãi ôm chầm lấy cậu! Vừa xem phim vừa ôm bạn gái, nghĩ thôi đã rất kích động!
Biểu cảm của Thạch Khải khó có thể miêu tả: "Phim kinh dị quay ở địa phương..." Không phải đạo diện này luôn nổi tiếng máu chó chất lượng thấp sao? Cô chưa từng nghe nói qua có tác phẩm hay.
Nhưng, nếu A Ninh muốn xem thì Thạch Khải gật đầu đồng ý: "Cũng được, vậy thì xem bộ này đi."
Hứa Ninh vui mừng chạy đi mua vé, thuận tiện mua bắp rang và nước uống.
Một bộ phim được chiếu mấy suất, chia nhau chiếu ở các rạp khác nhau. Mang theo tâm tư không thể cho ai biết, Hứa Ninh chọn lựa kỹ càng. Rốt cuộc chọn xong xuất và mua vé.
Cậu chọn rạp chiếu phim không có chỗ ngồi, đều là sô phai hai người, vẫn luôn được khán giả gọi là rặp chiếu phim tình nhân. Bình thường xảy ra chuyện gì người xung quanh cũng sẽ không có ý kiến. Bởi vì mọi người đều đang làm chuyện giống như vậy!
Thạch Khải lặng lẽ chờ đợi và không khỏi khen ngợi dị năng ngoan ngoãn. Biết cô muốn yêu đương nên đặc biệt an phận không làm chuyện gì.
Sau đó một giây sau, ba video mới nắm tay xuất hiện.
Thạch Khải: "..." Thứ này không chịu nổi khen ngợi sao? Tạm biệt! Sau này sẽ không bao giờ nhắc đến nó nữa!
Cô đang bận rộn yêu đương, làm gì có thời gian xem video clip chứ! Thạch Khải tức giận, sau đó nghĩ lại: không đúng rồi, cô không có nói bất cứ điều gì với ai, dị năng có thể gửi nội dung gì cho cô chứ?
Nghĩ đến một khả năng, Thạch Khải hơi nhíu mày: dị năng sẽ không phải gửi nội dung cả bộ phim kinh dị cho cô chứ?
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cào lòng ngứa ngáy.
Thạch Khải tự nói với mình: chỉ nhìn sơ qua, xem xong cô sẽ không làm gì, thật vui vẻ tiếp tục hẹn hò với A Ninh.
Cô tiện tay mở ra video, một cô gái gào khóc: "Không được! Cứu mạng!"
Cô gái được vây quanh bởi bốn người đàn ông với gương mặt và nụ cười dâm đãng, trong miệng không người nói mấy lời thô tục.
Thạch Khải đơ người: "..."
Ban ngày ban mặt lại gửi phim người lớn cho cô. Xung quanh còn có rất nhiều người đó!
Cô thật nhanh đóng video lại, không khỏi nhìn xung quanh, giống như làm chuyện xấu, trong lòng có quỷ. May là không có ai chú ý đến cô.
Thạch Khải thở phào nhẹ nhõm, lập tức không khỏi tức giận. Cô rõ ràng không nhận ra nam chính và nữ chính trong video! Tại sao nội dung khiêu dâm và bạo lực như vậy?
Không ngờ em lại là kiểu dị năng như vậy. Lẽ nào bỏ nhà trốn đi là vì hiến thân cho sự nghiệp phim người lớn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT