Editor: demcodon
Sau khi cúp điện thoại, Thạch Khải chào tạm biệt với Diệp Văn, vội vàng chạy đến bệnh viện.
"Tình hình thế nào?"
Hứa Ninh đang ngồi cạnh giường bệnh trò chuyện với Chu Tử Uyên, nhìn thấy Thạch Khải đến thì ân cần chào hỏi: "Em đến rồi à?"
"Tình hình thế nào?" Thạch Khải hỏi lại một lần nữa, sốt sắng nhìn về phía Chu Tử Uyên.
Hứa Ninh hơi ghen tỵ, nể tình nhìn thấy Chu Tử Uyên đã bị tàn phế một nửa. Cậu quyết định mắt nhắt mắt mở nói: "Chân phải bó thạch cao, cần yên tĩnh diều dưỡng trong bốn tháng. Những bộ phận khác không sao, chỉ bị thương nhẹ và chút xây xát da."
Vậy thì không sao. Thạch Khải đã yên tâm, biết lời nhắc nhở của mình có hiệu quả. Phải biết rằng, khi cô nhìn thấy trong video thì hai chân của Chu Tử Uyên đều phải bó thạch cao, bị gãy xương mấy chỗ, cả người bị băng bó giống như xác ướp.
Dáng vẻ lúc này của Chu Tử Uyên trông rất thảm. Nhưng so sánh với tình hình trong video thì hoàn toàn có thể xem như may mắn thoát nạn.
Mặc dù mỗi lần mở miệng hút không khí thì bụng đều đau từng cơn. Nhưng điều này hoàn toàn không ngăn được Chu Tử Uyên quyết tâm nói chuyện!
"Thằng cháu đó tính tình quá tệ, một chút cũng không chịu thua! Cậu ta thấy đua xe sắp thua lại tông vào xe tớ từ phía sau." Chu Tử Uyên đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn cứ đắc ý nói: "Cũng may là mạng của ông đây lớn, trước khi thi đấu đã cố ý chọn một nơi bằng phẳng làm địa điểm đua!"
"Nói đến đây đều phải cám ơn cô Thạch. Trước đó đã đặc biệt tính cho tôi một quẻ, nhắc nhở tôi mùng 6 kỵ đi ra ngoài, kỵ lên núi. Nếu như rơi xuống từ trên núi thì ông đây đã mất nửa mạng rồi."
"Vốn dĩ tôi còn nghĩ lớn lên dưới cờ đỏ, không thể tin mê tín dị đoan, không khoa học. Nhưng nhớ đến câu 'thà rằng tin là có, không thể không tin'. Nên tôi đã kiên trì muốn đổi nơi đua xe, không đổi thì không thể đua."
"Sau đó xảy ra chuyện được đưa đến bệnh viện. Khi tôi tỉnh lại và nhớ lại chuyện đã xảy ra, má ơi, cũng may là nghe lời cô Thạch nói. Nếu không gãy không phải chỉ một chân, mà là cả người!"
Chu Tử Uyên cảm thấy may mắn, cả người rất hưng phấn, nói chuyện liên miên. Nói đến chỗ xảy ra tai nạn trên mặt hắn lộ ra một tia nghĩ mà sợ, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hứa Ninh lần đầu tiên nghe nói về điều này, ngạc nhiên nhìn về phía Thạch Khải: "Em - xem bói?"
"Vâng." Thạch Khải gật đầu: "Không phải trước đó em vừa mới từ chức ở một công ty sao? Cũng bởi vì em học xem bói, em định tự mình làm. Trước đó bói cho những người khác, cũng khá chính xác. Ngày đó bói ra Chu Tử Uyên sắp đến có họa sát thân, nên đã cố ý nhắc nhở anh ấy."
Nếu như lấy kết hôn làm mục đích hẹn hò, Thạch Khải không có ý định giấu giếm Hứa Ninh về nghề nghiệp của cô. Nhưng việc có dị năng là quá phi khoa học. Cô vẫn nên dùng lý do cũ thoái thác, nói mình có học xem bói.
Hứa Ninh ngây ngốc. Xem bói gì đó, xa xôi giống như chỉ nhìn thấy ở trong tivi.
Thạch Khải nhíu mày: "Đúng rồi, không phải tôi nhắc anh mùng 6 đừng đi ra ngoài sao? Tại sao anh vẫn đi thế?"
Chu Tử Uyên cười mỉa, cãi lại: "Trước đây tôi không biết xem bói có ích như vậy! Tôi tự nghĩ, một thanh niên tốt không thể bởi vì mùng 6 không phải ngày tốt thì từ bỏ cuộc đua xe với người khác. Nó quá vô lý."
Bây giờ nằm ở trên giường bệnh, bị xây xát khắp nơi, thoạt nhìn sẽ rất có lý sao? Thạch Khải mỉa mai trong lòng. Nể tình Chu Tử Uyên là bệnh nhân nên không nói ra những lời như đâm nhát dao.
Hứa Ninh đột nhiên nói: "Em đừng nghe cậu ấy nói bậy. Đối phương vừa kích tướng thì cậu ấy lập tức vén tay áo lên chạy đi, hoàn toàn quên mất những lời nhắc nhở và dặn dò ở sau đầu. Anh không nhớ rõ đã dặn dò cậu ấy bao nhiêu lần, gặp chuyện thì bình tĩnh một chút, đừng kích động như vậy."
Chu Tử Uyên nhìn trời, giống như trần nhà của bệnh viện đặc biệt xinh đẹp, có thể đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn.
Thạch Khải không nói nên lời. Cô xem đoạn video, giống như Hứa Ninh nói, đối phương vừa mỉa mai hai câu thì Chu Tử Uyên lập tức cắn câu và quyết định không hoãn cuộc đua lại.
Nhưng nói đi cũng nói lại, ý định ban đầu của cô là hy vọng Chu Tử Uyên sẽ không đua xe với người kia. Nhưng nếu hai người muốn sống mái với nhau, nhất định phải thi đấu. Như vậy đổi thành ngày khác cũng vô dụng.
Chu Tử Uyên ở bên cạnh ậm ừ nói: "Mặc dù vẫn đi đua xe, nhưng tôi có nghe lời cô nói không có đi trên núi!"
Hứa Ninh ở bên cạnh nói mát: "Có cần tớ khen cậu câu 'thật ngoan dễ nghe' hay không?"
Chu Tử Uyên giận dữ: "Tớ là bệnh nhân, để cho tớ đắc ý một chút sẽ chết sao?"
Hứa Ninh thở dài: "Nếu cậu không được dạy dỗ một bài học, cứ tiếp tục kích động như vậy. Tớ thật sợ cậu sẽ xảy ra chuyện."
Chu Tử Uyên tự biết đuối lý, đông cứng chuyển chủ đề, chân thành nói lời cám ơn Thạch Khải: "Lần này nhờ có cô, tôi mới có thể tránh được một kiếp. Thật sự cảm ơn cô!"
"Đừng khách sáo." Thạch Khải xua tay: "Chuyện của tôi và A Ninh cũng nhờ có anh giật dây. Ngày đó tôi chỉ là thuận tiện bói một quẻ, việc nhỏ mà thôi."
"Đúng rồi, người đụng vào anh sẽ như thế nào?" Thạch Khải bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Mặt Chu Tử Uyên lộ vẻ khinh thường: "Đó chính là kẻ ngốc. Ban ngày ban mặt dám cố ý đụng xe, sợ không bị bắt vào tù hay sao."
Hứa Ninh nhìn trời: "Đối phương là thiếu niên xốc nổi. A... chính là loại người tức giận lên não, làm việc theo cảm tính, không quan tâm đến hậu quả."
Vẻ mặt Thạch Khải lẫn lộn, nghe miêu tả thật giống như người nào đó!
Chu Tử Uyên trong chớp mắt muốn nổi quạo, suýt chút nữa nhảy dựng lên từ trên giường: "Tớ khác với cậu ta! Tớ có làm việc theo cảm tính cũng sẽ không lái xe đâm người! Nhiều nhất chỉ dùng tiền vả mặt, cố ý chọc giận người khác thôi."
Hứa Ninh bổ sung: "Trên đường đua có camera, chứng cứ vô cùng xác thực, người kia chạy không được. Trừng phạt nặng hay nhẹ phụ thuộc vào việc Tử Uyên có muốn truy cứu hay không."
"Tất nhiên là muốn truy cứu, mạng của ông suýt chút nữa không còn." Chu Tử Uyên lớn tiếng cho thấy lập trường của mình.
Thạch Khải mỉa mai: "Dáng vẻ khí phách này, khí lực còn dồi dào hơn người bình thường, xem ra cũng không sao."
"Bác sĩ nói tình hình không sao. Nhưng trước tiên phải ở bệnh viện theo dõi mấy ngày." Hứa Ninh thật tình nhìn về phía Thạch Khải nói: "Em đừng để ý đến cậu ấy, không chuyện gì đâu. Anh đưa em về nha?"
Trong mắt Thạch Khải lóe lên một tia nghi ngờ, trên mặt mỉm cười đồng ý.
"Nè!!" Chu Tử Uyên không dám tin mà nhìn bạn thân.
Bạn thân còn nằm ở trên giường bệnh, Hứa Ninh còn một lòng một dạ lấy lòng bạn gái. Quả thật phát điên mà!
"Đi thôi, đi thôi!" Hứa Ninh hoàn toàn mặc kệ Chu Tử Uyên, thật sự đi ra khỏi phòng với Thạch Khải.
Chu Tử Uyên không có cách nào, chỉ có thể tức giận nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
--- ---
Hứa Ninh đưa Thạch Khải đến cửa bệnh viện và dừng bước nói: "Một mình Tử Uyên nằm viện không ai chăm sóc, anh chỉ có thể đưa em đến đây. Em đừng tức giận."
"Anh làm em sợ nãy giờ. Em thật sự nghĩ rằng anh muốn đưa em về nhà." Thạch Khải bật cười, mặt căng thẳng đã dịu trở lại: "Hai người là bạn bè, dĩ nên ở lại chăm sóc anh ấy. Em sẽ không tức giận."
Hứa Ninh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tuôn ra cảm giác tự hào. Bạn gái của cậu chính là người hiểu ý như thế
"Anh định ngủ lại bệnh viện sao? Ngày mai cần em đến đưa bữa sáng không?" Thạch Khải hỏi.
Hứa Ninh gật đầu: "Một mình cậu ấy ở phòng đơn, có chuyện gì cũng không có ai chăm sóc. Buổi tối anh sẽ ở lại. Mỗi ngày ba bữa cơm sẽ có bảo mẫu nhà anh làm xong đưa đến."
Dừng một chút, cậu nghiêm túc nói: "Tử Uyên bị thương nhẹ, em không cần đặc biệt đến thăm cậu ấy. Một tháng gặp cậu ấy một lần là đủ rồi."
Thạch Khải cười: đây là ghen tỵ phải không? Tràn đầy ích kỷ.
"Dạ, vậy em đi về đây!"
Hứa Ninh vẫy tay tạm biệt với Thạch Khải, tâm trạng buồn bã nói: "Thật vất vả tìm được bạn gái, không thể vui vẻ đi hẹn hò. Ngược lại phải qua đêm chăm sóc gã lỗ mãng, haizz!"
--- ---
Trở lại phòng bệnh, Hứa Ninh nhìn thấy người nào đó nhắm chặt hai mắt thì đi tới, dùng ngón trỏ chọt chọt vào má người nào đó: "Giả vờ ngủ hả?"
Chu Tử Uyên sửng sốt mở mắt ra, kỳ quái nhìn về phía bạn thân: "Sao cậu trở lại? Bạn gái cậu đâu?"
"Tớ đưa em ấy đến cửa bệnh viện rồi quay lại." Hứa Ninh ngồi xuống ghế. Dù bận vẫn ung dung: "Một mình cậu ở bệnh viện, tớ không yên tâm."
"Xem như cậu có lương tâm." Chu Tử Uyên tâm tình vui vẻ trở lại: "Tớ đã nói rồi mà, tớ chính là người bạn duy nhất của cậu, tình bạn bè không bình thường."
Hứa Ninh liếc mắt nhìn: "Nói giống như tớ không phải người bạn duy nhất của cậu vậy."
Chu Tử Uyên từ chối nói tiếp.
Trong phòng chỉ có hai người, Hứa Ninh càng hỏi tùy ý: "Ba cậu đâu? Không đến thăm cậu sao?"
Nụ cười của Chu Tử Uyên đã dập tắt trong chớp mắt, thản nhiên nói: "Vẫn như cũ, không biết chạy đến chỗ nào bàn chuyện kinh doanh. Rất có thể đến bây giờ ông ấy cũng không biết tớ bị thương và đang ở trong bệnh viện."
"Cho nên, trước đó lúc bác sĩ hỏi cậu thì cố ý lựa chọn ở bệnh viện này à?" Hứa Ninh than nhẹ.
Mặt Chu Tử Uyên không cảm xúc: "Tớ hết cách rồi, ban ngày trong nhà có bảo mẫu nấu cơm, nhưng buổi tối bà ấy sẽ về nhà. Mặc dù có bác sĩ gia đình quen thuộc, nhưng tớ ở nhà lỡ như sau khi mấy người đó rời đi có chuyện gì thì căn bản không ai có thể giúp đỡ. Bệnh viện tốt xấu gì cũng có y tá trực ban."
"Từ sau khi mẹ tớ qua đời, ông ấy suốt ngày đi ra ngoài bàn chuyện kinh doanh. Tớ hiếm khi gặp được ông ấy."
"Tớ thật sự không hiểu, kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Là muốn mang theo vào trong quan tài hay giữ lại đời sau xài tiếp?"
Giọng điệu của Chu Tử Uyên mang không cam lòng.
Hứa Ninh nhìn trời: "Có lẽ là muốn đóng một cái quan tài bằng vàng."
"Quên đi, nhắc đến ông già đó thì phiền lòng." Chu Tử Uyên xua tay, dùng giọng ra lệnh truyền đạt chỉ thị: "Tớ muốn ăn móng heo kho, mực cay cá, thịt bò bông tuyết, sườn heo lá thông. Cậu đi ra ngoài mua cho tớ ăn đi."
Chu Tử Uyên âm thầm đắc ý. Cho đến nay hắn luôn nằm ở địa vị thế yếu. Lần này bị thương, thế nào cũng phải mượn cơ hội cố gắng làm cho Hứa Ninh khó chịu.
Hứa Ninh không nhúc nhích, nghiêm túc nói: "Bác sĩ đề nghị, nói mấy ngày nay nên ăn nhạt mới có lợi cho vết thương."
"Có lợi cho vết thương nhưng không có chỗ tốt với tâm trạng." Chu Tử Uyên phóng đại: "Tớ muốn ăn thịt! Thịt kho tàu, loại miếng lớn đó!"
"Bị thương mà ăn thịt gì chứ. Tớ đã gọi bảo mẫu trong nhà nấu cháo trắng, nấu xong sẽ đưa đến." Hứa Ninh kiên quyết không cho phép.
"Em gái cậu!" Chu Tử Uyên cáu kỉnh, cố tình hắn không thể di chuyển được, không có cách nào tự mình đi mua thịt ăn.
Nếu như không uống cháo nhà A Ninh thì thức ăn ở bệnh viện càng khó nuốt hơn. Cho dù kêu bảo mẫu nhà mình nấu đưa đến, có lẽ cũng sẽ bị A Ninh ngăn cản.
Lúc này, Chu Tử Uyên mới phát hiện tên này còn không bằng đi về cùng bạn gái cậu ta.
Ngồi trước mặt quản ba quản bốn, thật chướng mắt!
Chu Tử Uyên nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ cho việc ở lại của Hứa Ninh. Nhưng khi bảo mẫu mang cơm đến, Hứa Ninh ăn một miệng thịt to còn hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh uống cháo trắng thì Chu Tử Uyên không khỏi bật khóc trong lòng.
Tên này vẫn nhanh chóng đi về đi, ở lại chăm sóc chỉ càng bất lợi cho việc dưỡng thương của hắn.