Editor: demcodon
Hứa Ninh nằm xuống ghế sô pha, vẻ mặt như lòng như tro tàn, sống không còn gì luyến tiếc.
Chu Tử Uyên ngồi bên cạnh nhai đồ ăn vặt, không để ý đến gương mặt thối của Hứa Ninh, cười lớn nói chuyện với Hứa Ninh: "Tớ nghe nói cậu mới ký với một khách hàng lớn? Cậu được lắm, không nhìn ra cậu biết thuyết phục khách hàng như vậy. Chỉ cần cậu hơi nghiêm túc đã làm ra thành tích bằng nhiều người trong chớp mắt. Lần này mấy người bị bệnh ghen tỵ kia sẽ không có gì để nói."
Nhắc đến chuyện này Hứa Ninh càng phiền lòng, xua tay nói với Chu Tử Uyên: "Cậu đi ra ngoài đi, để tớ yên lặng một chút."
Mặt Chu Tử Uyên tối sầm lại, nhắc nhở: "Đây là nhà của tớ, phòng của tớ. Cậu đột nhiên chạy đến nhà của tớ, nằm trên ghế sô pha của tớ. Tớ còn chưa hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu ngược lại muốn đuổi tớ đi ra ngoài."
Tâm trạng của Hứa Ninh nặng nề, cả người héo rũ: "Một chuyện rất bi thảm đã xảy ra với tớ. Tạm thời tớ không muốn gặp ai."
Kêu hắn đi ra ngoài thì hắn đi ra ngoài, vậy hắn không phải là Chu Tử Uyên.
Chu Tử Uyên nhạy bén ngửi được mùi nhiều chuyện, đôi mắt đen toả sáng, không chỉ không rời đi, ngược lại chạy đến ngồi ngay ngắn bên cạnh Hứa Ninh: "Tình huống gì thế? Nói tỉ mỉ cho tớ biết đi."
"Nói cái rắm, tớ không muốn nói." Hứa Ninh truyền đến giọng rầu rĩ.
Chu Tử Uyên nhét chút đồ ăn vặt vào miệng, nhai mấy cái thật vui vẻ, vừa ăn vừa nói: "Vừa nãy bác gái gọi điện thoại cho tớ, lo lắng hỏi tớ đã xảy ra chuyện gì. Lời nói trong lẫn ngoài, tớ nghe ra chút ý khác, dường như bác gái cảm thấy tớ đã làm gì cậu."
"Không có lý do gì làm bia đỡ đạn, ít nhất phải để cho tớ chết được rõ ràng chứ?" Chu Tử Uyên ngồi nói một hồi, lặng lẽ liếc nhìn bạn thân, phát hiện người ta đều phớt lờ hắn, lập tức tâm trạng khó chịu.
Lại quét qua, khóe mắt quét đến một đám vết bầm tím. Hắn lập tức ngạc nhiên, đột nhiên đứng lên: "Trên cánh tay của cậu là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bầm tím?"
Hứa Ninh bực bội giấy cánh tay đi: "Không có chuyện gì, đừng nhiều chuyện."
Chu Tử Uyên đứng bên cạnh tưởng tượng một video mười tám cộng, vẻ mặt khó có thể miêu tả: "Tớ nói nè, cậu cũng đừng luẩn quẩn trong lòng, dựa vào quy tắc ngầm mới ký được hợp đồng..."
Hứa Ninh chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn Chu Tử Uyên, vô cùng khinh thường nói: "Cậu điên rồi hả? Nghĩ cái gì thế?"
Chu Tử Uyên bị mắng chẳng những không đau lòng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm mà cười rạng rỡ. Hắn ngồi xuống bên cạnh Hứa Ninh một lần nữa: "Không phải là tốt rồi. Tớ đã nói rồi, cậu không thể ngốc như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho tớ biết đi. Ồ, hay là cậu nói trước tại sao cánh tay lại bầm tím như vậy đi."
Hứa Ninh nói lời sâu xa, mang theo uy hiếp: "Nếu như cậu bị nhéo thật tàn nhẫn năm lần, cánh tay cũng sẽ bầm tím. Cậu có muốn thử một chút hay không?"
"Ai bảo cậu tỏ vẻ chán chường tang thương, cánh tay bầm tím. Tớ đương nhiên sẽ hiểu lầm." Chu Tử Uyên lầm bầm một câu, lập tức chuyển chủ đề: "Cậu yên tâm đi, cho dù sự thật là cậu cố ý để cho người ta đánh và ký hợp đồng này, tớ cũng sẽ không cười nhạo cậu."
Vừa nói, hắn vừa khoát tay lên vai Hứa Ninh, một dáng vẻ 'anh em tốt, nói chuyện nghĩa khí'.
Hứa Ninh thở dài một tiếng, cậu phát hiện không nói thật thì không thể đuổi Chu Tử Uyên đi, đành phải mở miệng: "Không có gì, tớ chỉ là thất tình."
"..." Chu Tử Uyên ngẩn ngơ: "Là cô Thạch, Thạch Khải?"
Hứa Ninh nhìn trời: "Ngoại trừ em ấy, tớ chưa bao giờ thích người khác."
"Làm sao có thể?" Chu Tử Uyên nghĩ mãi mà không ra.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ nhìn Hứa Ninh: "Gương mặt đẹp, vóc người cân đối, gia đình giàu có, ba mẹ thương yêu. Cậu đối xử với cô ấy lại vô cùng tốt, lấy lòng cô ấy khắp nơi. Có lý do gì cô ấy không chọn cậu chứ?"
Trong mắt Hứa Ninh lộ ra tuyệt vọng: "Bởi vì tớ quá ngu ngốc." Là loại ngu ngốc làm cho người tức giận.
Sau đó nghĩ lại một chút, cậu khóc cho sự ngu ngốc của mình. Quả thật không có cách nào tưởng tượng Thạch Khải sẽ cảm thấy thế nào khi đối mặt với hành vi ngu ngốc của cậu. Tỏ tình một cách kỳ lạ, nụ hôn đầu không hiểu ra sao không còn. Mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi, cậu thực sự cũng chưa từng nghe nói qua.
Chu Tử Uyên động não suy nghĩ, lại đưa ra một suy đoán khác: "Cậu tỏ tình thất bại muốn cưỡng hôn, kết quả cô ấy đánh cậu?"
Hứa Ninh lười biếng nói, một lần nữa nằm xuống giả xác chết: "Kệ tớ đi, để tớ yên lặng mà mốc meo."
"Cậu có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì đáng ngạc nhiên chứ? Tớ cũng không khỏi tò mò." Chu Tử Uyên tiếp tục thì thầm ở bên cạnh.
Loại mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được... Hứa Ninh rất xấu hổ.
"Tớ đi ra ngoài đây." Sau khi lên tiếng chào hỏi, Chu Tử Uyên rốt cuộc chịu rời khỏi phòng.
Hứa Ninh thở phào nhẹ nhõm, cậu rất cần không gian và thời gian nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Sau đó lại gặp mặt Thạch Khải, cậu cảm thấy rất xấu hổ khi nghĩ đến những điều ngu ngốc mà mình đã làm. Nhưng nghĩ đến sau này sẽ không còn được gặp lại Thạch Khải thì cậu lại không đành lòng.
--- ---
Ai biết được qua 1 phút, cửa phòng mở ra.
Hứa Ninh tức giận: "Không phải đã nói để cho tớ yên lặng một mình sao?"
Hắn vừa quay đầu nhìn lại thì đứng hình, người tiến vào là Thạch Khải.
Thạch Khải ngồi xuống bên cạnh Hứa Ninh, cười nói: "Nói chuyện đi!"
Hứa Ninh trở mình ngồi dậy: "Em muốn nói chuyện gì?"
Thật ra trong lòng đặc biệt muốn đi vào nhà vệ sinh trước, nhìn xem cậu nằm trên ghế sô pha có làm rối tóc hay không.
"Anh Chu rất lo lắng cho anh. Vì vậy gọi điện thoại cho em, hy vọng em khuyên anh." Thạch Khải giải thích.
Khi nghe điện thoại, cô vừa nghe Chu Tử Uyên miêu tả vừa xem video đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Chuyện má nó!" Hứa Ninh mắng thầm một câu.
Suy nghĩ lại có gì đó không đúng: "Tại sao cậu ấy có số điện thoại của em?"
Thạch Khải móc một chiếc điện thoại từ trong túi ra đặt trên bàn: "Số điện thoại trong di động của anh. Anh ấy lặng lẽ lấy điện thoại của anh gọi cho em. Anh không chú ý phải không?"
Hứa Ninh im lặng, giống như lại làm chuyện ngu ngốc.
"Anh sao vậy? Tâm trạng không tốt à?" Thạch Khải biết rõ còn hỏi.
Cô không thể vừa đến đã biểu hiện mình biết mọi tâm sự của anh ngay, như vậy không khỏi quá kỳ lạ.
"Ngày hôm nay khi đến chung cư, ưm, anh hơi mơ hồ. A, cho nên..." Hứa Ninh ấp úng.
Thạch Khải suy nghĩ một chút nói: "Anh muốn nói chuyện em hôn anh, hay chuyện anh tỏ tình?"
Hứa Ninh thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, sợ hãi nhìn Thạch Khải.
"Anh có muốn thử hẹn hò với em một thời gian không?" Thạch Khải nghiêm túc hỏi: "Hẹn hò dựa trên mục tiêu kết hôn."
Hứa Ninh lại muốn nhéo cánh tay, mọi chuyện đi theo hướng cậu hoàn toàn không nghĩ đến, luôn cảm thấy như đang nằm mơ.
Thạch Khải đúng lúc ngăn cản Hứa Ninh. Cô nhìn thấy trên làn da trắng nõn có vết nhéo không khỏi nhíu mày: "Đừng nhéo."
Hứa Ninh lại bắt đầu trở nên choáng váng, nghi ngờ hỏi: "Em không cảm thấy hành vi hôm nay của anh là rất ngu ngốc sao?"
Thạch Khải cười: "Không có, rất đáng yêu."
Đáng yêu? Hứa Ninh sững sờ. Cậu hoàn toàn giống như thằng ngốc trong thôn, đáng yêu chỗ nào chứ?
"Anh là đang lo lắng em sẽ chán ghét anh phải không? Không có nha, em cảm thấy anh rất tốt." Thạch Khải nghiêm túc tỏ thái độ.
Hứa Ninh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng mà ngẩn ra. Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu hỏi: "Tại sao anh kêu em hôn anh thì em hôn thật?"
"Bởi vì anh rất đẹp trai." Thạch Khải cười híp mắt.
Mới đầu Hứa Ninh nghe xong rất vui vẻ, qua một hồi lại cảm thấy không đúng. Khí thế hùng hổ truy hỏi: "Chẳng lẽ ai đẹp trai em đều sẽ hôn người ta à?"
"Còn rất đáng yêu nữa!" Thạch Khải bổ sung.
Hứa Ninh ngây người lần thứ N.
Thạch Khải dừng một chút lại nói tiếp: "Quan trọng nhất chính là em rất thích anh."
Cô im lặng nhìn Hứa Ninh, cười khẽ: "Ngoại trừ anh ra, em chưa từng hôn người khác."
"Anh có muốn hẹn hò với em không?" Thạch Khải hỏi một lần nữa.
"Tất nhiên là muốn! Nếu không thì cho em hôn miễn phí rồi!" Rõ ràng mừng rỡ như điên, vui vẻ đến mức không biết làm sao, Hứa Ninh giả vờ bất đắc dĩ đồng ý.
Thạch Khải mỉm cười, ôm cổ Hứa Ninh, nghiêm túc hỏi: "Bây giờ, em có thể hôn môi bạn trai mới nhậm chức của em không?"
Hứa Ninh ôm lấy eo Thạch Khải thì thầm một câu: "Chuyện như vậy tất nhiên là do bạn trai chủ động rồi."
--- ---
Nửa tiếng sau, Chu Tử Uyên cảm thấy hai người trong phòng có lẽ cũng đã nói xong nên bắt đầu gõ cửa.
"Vào đi!" Trong phòng truyền đến giọng nói vui vẻ của Hứa Ninh, vừa nghe thì biết tâm trạng rất tốt.
Chu Tử Uyên lập tức nổi da gà. Hắn mở cửa đi vào, rất cảm khái nói: "Nếu như không phải tớ xác định mình có gõ cửa, tớ sẽ cho rằng tớ đột nhiên xông vào quấy rầy hai người."
Hắn mời Thạch Khải đến mang Hứa Ninh đang nằm ngửa đi, không ngờ bây giờ hai người đang ôm nhau và nằm chung trên ghế sô pha.
Thạch Khải đẩy người ra ngồi thẳng dậy.
Hứa Ninh cũng ngồi dậy theo, mặt dày nói: "Chúng ta là bạn thân mà. Nhà của cậu chính là nhà của tớ!"
Chu Tử Uyên bĩu môi hỏi: "Vậy vợ của cậu cũng là vợ của tớ à?"
Hứa Ninh ngay thẳng từ chối: "Vợ bạn không thể trêu đùa!"
Chu Tử Uyên rất muốn mắt trợn trắng, hoặc là ăn vạ nhà hắn giả chết, hoặc là cãi nhau với hắn, rõ ràng là bạn xấu.
"Được rồi, nếu hai người đã hòa giải rồi mau về nhà đi. Nếu không người nhà sẽ lo lắng cho cậu."
Mắt Hứa Ninh sáng lấp lánh nhìn Thạch Khải: "Anh lái xe đưa em về nhà nha?"
Thạch Khải mỉm cười đồng ý.
Khi Hứa Ninh đi lấy xe, cô rũ mắt xuống. Ít nhiều cũng nhờ Chu Tử Uyên gọi điện thoại cho cô mới có thể nói rõ ràng mọi chuyện. Dù sao cũng phải cảm ơn người ta.
Hơn nữa cô nhìn thấy tình hình của Chu Tử Uyên trong video rất thảm thiết. Bởi vậy Thạch Khải quyết định nhắc nhở hắn.
"Gần đây em mới học một kỹ năng xem bói mới. Vừa nãy em có xem cho anh một quẻ, nói mùng 6 tháng sau kỵ đi du lịch, kỵ lên núi. Anh cẩn thận một chút."
Cô nhìn thấy Chu Tử Uyên cá cược với người khác, quyết định đua xe. Lúc lái xe lên núi, Chu Tử Uyên luôn dẫn đầu. Đối phương không thể để thua, cố ý lái xe đụng vào xe hắn. Hậu quả là xe của Chu Tử Uyên lao ra lan can, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Chu Tử Uyên theo bản năng quét mắt nhìn lịch, sửng sốt hỏi: "Mùng 6?"
Đúng lúc là ngày hắn hẹn người đua xe.
"Loại chuyện xem bói này thà rằng tin có, không thể không tin, nhớ đến đó ít đi ra ngoài. Em đi đây." Thạch Khải ném xuống một câu cuối cùng vẫy tay, phóng khoáng rời đi.
Khi chỉ còn lại một mình Chu Tử Uyên, hắn sờ cằm sâu kín nói: "Có lý. Nếu không sửa ngày tốt thi đấu là được."