Editor: demcodon

Chu Tử Uyên cướp vé cậu không chịu cho. Vì có thể nói chuyện vui vẻ với Thạch Khải, cậu đã học thuộc tư liệu trong hai ngày. Kết quả cứ như thế bán vé lại cho người khác.!

Hứa Ninh mờ mịt, bỗng nhiên hơi uất ức.

Thạch Khải cười khẽ, giải thích: "Nhưng anh không thích chỗ ồn ào."

Hả? Hứa Ninh sững sờ.

Thạch Khải nói tiếp: "Khi còn học đại học, các bạn học cùng lớp đều tụ tập ở karaoke, lần nào anh cũng từ chối tham gia. Mọi người đều cho rằng anh làm ra vẻ kiêu ngạo và xem thường những người khác. Cho đến khi đã chơi chán ở karaoke, lớp trưởng đổi địa điểm tụ tập ở nơi khác. Sau đó gọi anh, mỗi lần anh đầu tham gia tụ tập."

Mặt Hứa Ninh lộ vẻ mờ mịt, có chuyện này sao? Tại sao cậu hoàn toàn không nhớ ra được? Nhưng cậu rất nhanh trở nên vui vẻ, Thạch Khải lại nhớ đến những chuyện vụn vặt liên quan về cậu. Có lẽ cũng có ý đó với cậu!

Vừa nghĩ lại, Thạch Khải không vào xem concert là bởi vì không nỡ để cho cậu chịu tội. Trong lòng Hứa Ninh càng ngọt ngào.

"Em nhớ rõ khi đó thường xuyên có người oán giận anh ở sau lưng hết chỗ này đến chỗ kia không tốt, gây thù chuốc oán rất nhiều." Thạch Khải cười khẽ nói.

Nụ cười trên mặt Hứa Ninh bị đông cứng, trợn mắt há hốc miệng: "Oán giận? Nhưng mà... anh cũng chưa từng làm chuyện gì xấu mà!!"

Thực sự là quá oan ức.

Hứa Ninh đau lòng, chẳng trách Thạch Khải dường như vẫn không thích cậu cho lắm. Không biết sau lưng nghe được bao nhiêu lời đồn đại xấu về cậu.

"Căn bản không cần anh làm chuyện gì xấu." Thạch Khải thở dài: "Dáng vẻ đẹp trai, gia cảnh tốt, không hòa đồng. Ba điểm này đủ để cho những người khác bịa đặt ra rất nhiều lý do xa lánh anh. Bây giờ nghĩ lại, người tung tin đồn có thể là bởi vì ghét giàu, có thể xuất phát từ đố kỵ. Vì lẽ đó tùy tiện nói bừa."

Nhưng mà, khi đó cô không hiểu, thật sự cho rằng Hứa Ninh là tên cặn bã. Mà bây giờ nói đến những việc này, cô bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được video sự thật. Ngay lập tức nhận ra những tin đồn đều là vô nghĩa, hoàn toàn không có cơ sở thực tế nào cả.

Nói đến đây, nếu như không phải có được dị năng. Cô có thể mãi mãi sẽ không biết Hứa Ninh thật sự là người thế nào, có thể sẽ bỏ lỡ.

Vừa nghĩ tới khả năng bỏ lỡ Hứa Ninh, trái tim của Thạch Khải giống như bị người nắm chặt lại, rất khó chịu. Qua một hồi lâu, cô mới dịu lại.

Mặc dù không phải là một điều tốt đẹp gì, nhưng nghe thấy Thạch Khải nói cậu trông đẹp trai thì Hứa Ninh vẫn không nhịn được cười khúc khích.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu nghiêm túc tỏ thái độ, nhấn mạnh nói: "Đây đều là vu khống!"

Thạch Khải cười ra tiếng: "Ừm, em biết."

Vẻ mặt của Hứa Ninh dịu một chút. Những người khác nghĩ như thế nào cậu mặc kệ, chỉ cần Thạch Khải biết cậu không phải người như vậy là được.

"Vậy thì vấn đề là ở đây." Thạch Khải thở dài nhẹ nhõm, nhìn thẳng Hứa Ninh nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh rõ ràng không thích xem ca nhạc nhưng cố ý mời em đi xem?"

"...." Mặt của Hứa Ninh cứng ngắc, nói không ra lời, đại não nhanh chóng bắt đầu hoạt động.

Nếu như nói sự thật, ý đồ không khỏi quá rõ ràng rồi sao? Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu nhanh nhẹn bình tĩnh trả lời: "Thật ra vé cũng là của bạn anh. Cậu ta đột ngột không đi được nên mới đưa vé cho anh. Anh thấy nếu không đi thì quá lãng phí. Với lại, anh cũng muốn xem hiện trường buổi ca nhạc ra sao. Xưa nay anh chưa từng đi nên rất tò mò."

Hứa Ninh thầm khen mình thông minh, nghĩ ra được lý do nghe qua đã đặc biệt hợp lý!

Thạch Khải bất lực. Kỳ thực cô đã biết tất cả mọi chuyện, vốn định là hy vọng Hứa Ninh nói loại câu tỏ tình tương tự như 'bởi vì thích en nên muốn ở bên cạnh em' này. Sau đó, cô sẽ cười và thuận thế đồng ý làm bạn gái của anh.

Không ngờ Hứa Ninh rất nhanh nhẹn, lập tức nghĩ ra một cái cớ thích hợp.

Thạch Khải không dấu vết lại liếc mắt nhìn Hứa Ninh một cái, trong lòng than thở: tên này vẫn còn đắc ý bởi vì sự nhanh trí của anh. Căn bản không biết mình đã bỏ lỡ cái gì...

Hết cách rồi, Thạch Khải chỉ có thể giả vờ như mình không biết gì, tiếp tục nói chuyện, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, em cho rằng anh đang miễn cưỡng bản thân nên mới quyết định nhường vé cho người khác."

Mặc dù cô chưa bao giờ làm việc dựa theo 'tự cho là đúng', mọi việc đều sẽ hỏi rõ ràng. Lần này bởi vì xem qua video, xác định Hứa Ninh đang miễn cưỡng bản thân nên cô mới đưa ra quyết định. Nhưng bây giờ chỉ có thể nói như vậy.

"Không sao đâu." Hứa Ninh rộng lượng xua tay: "Không đi cũng tốt. Anh nghĩ lại cũng cảm thấy hơi ầm ĩ."

Ngay sau đó, cậu chủ động nói: "Cũng đã trễ rồi, anh đưa em về nhà nha!"

Thạch Khải nhìn sắc trời một chút nói: "Thời gian vẫn còn sớm, có thể tiếp tục chơi một lát rồi về."

Hứa Ninh rất lo lắng, cậu rất sợ Thạch Khải lại muốn đi dạo một mình trên phố mà để cho cậu về nhà trước, nên trịnh trọng tỏ vẻ: "Buổi tối có nhiều người xấu, hôm nào ban ngày lại đi chơi tiếp, vẫn là anh đưa em về tương đối an toàn hơn."

Thấy Hứa Ninh kiên trì, Thạch Khải ngoan ngoãn ngậm miệng, dịu ngoan ngồi trên xe Hứa Ninh.

Thực tế, kế hoạch ban đầu của cô là hai người cùng xem một phim. Sau khi xem phim xong mới để cho Hứa Ninh đưa cô về nhà. Không biết Hứa Ninh sau khi biết được suy nghĩ thật sự của cô sẽ có vẻ mặt gì.

--- ---
Không bao lâu, xe chạy đến cửa khu chung cư.

Thạch Khải xuống xe, vừa định hỏi Hứa Ninh có muốn lên lầu ngồi một chút hay không thì thấy Hứa Ninh nhanh chóng nói: "Anh còn chút việc, đi trước đây, hẹn lại lần sau."

Một giây sau, cậu nhanh chóng lái xe rời đi.

Thạch Khải mờ mịt nhìn xung quanh: "Có chuyện gì vậy?"

May mắn thay có video giúp cô giải thích nghi ngờ. Thạch Khải nhìn thấy Hứa Ninh mới chạy không bao lâu đã đậu xe bên lề đường.

Sau đó những biểu cảm: thích thú, ngại ngùng, vui sướng hiện rõ trên gương mặt.

Cậu vừa lẩm bẩm vừa cười ngây ngô: "Mình đã đưa em ấy về nhà!" Sau đó ngồi ở trong xe, duy trì nụ cười ngây ngô đến xuất thần, cũng không biết đang nghĩ gì.

Thạch Khải nhếch khóe miệng cười: "Đồ ngốc."

* * *
Thật vất vả có tiền có thời gian rãnh, Thạch Khải rất muốn có cuộc sống thư thái như mấy mấy ngày qua.

Cô đã nghĩ đến rất nhiều kế hoạch. Ví dụ như đi đảo Hải Nam chơi một chuyến. Ví dụ như nghe nói cá nóc là loại cá ăn ngon nhất, cô rất muốn ăn thử một lần. Hoặc là gọi cho Hứa Ninh cùng ăn tất cả món ăn ngon trong khắp thành phố.

Đáng tiếc, cô vừa mới ở nhà nghỉ ngơi được hai ngày thì nhận được điện thoại của Diệp Văn.

Khi nhận được điện thoại, Thạch Khải sững sờ: "Lại có người muốn tìm mình tư vấn à?"

Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Diệp Văn vui vẻ nói: "Đại sư có bản lĩnh hơn người, mọi người đương nhiên đều muốn gặp mặt cô một lần và nói chuyện với cô mấy câu."

Diệp Văn đã tìm ra kinh nghiệm của mình. Nếu gọi riêng đại sư thì không sao. Nhưng khi có người ngoài, đặc biệt là có mặt bạn trai của đại sư nhất định phải gọi Tiểu Khải.

Quả nhiên, Thạch Khải không bận tâm, suy nghĩ một hồi đi thẳng vào vấn đề: "Có chuyện gì vậy?"

"Là như thế này, thật ra tôi cũng không biết người này." Diệp Văn vừa mở miệng đã làm cho Thạch Khải sững sờ: "Đối phương là người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi. Ông ta quen Gia Hân, trong lúc vô tình biết được Gia Hân có cao nhân giúp đỡ mới cứu con gái thoát khỏi biển khổ. Ông ta động lòng hy vọng Gia Hân giúp đỡ giật dây, thuyết phục đại sư gặp mặt ông ta một lần."

Thạch Khải không nói gì, bạn của Hà Gia Hân? Tại sao cô cảm thấy không đáng tin cậy như vậy nhỉ?

"Tại sao không phải là bà Hà Gia Hân gọi cho tôi?"

"Gia Hân đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ mọi chuyện lấy con gái làm trọng. Gần đây con bé nói thích ngắm biển, Gia Hân lập tức buông mọi công việc trên tay xuống dẫn con gái ra nước ngoài du lịch, trong thời gian ngắn không về được. Kỳ thực người đàn ông trung niên này đã hứa cho rất nhiều lợi ích. Nhưng Gia Hân cũng không để ý tí nào." Nói đến đây, Diệp Văn rất xúc động: "Nhờ có sự giúp đỡ của đại sư giúp đỡ, hai mẹ con hiện nay sống rất tốt."

"Trước khi ra nước ngoài, Gia Hân nói cho tôi biết số điện thoại của người đàn ông trung niên. Ngược lại không phải vì những lợi ích mà người đàn ông trung niên hứa hẹn cho, chỉ là biểu đạt cảm kích và hy vọng giới thiệu khách cho đại sư. Cô thấy tiện thì gặp mặt, không muốn gặp cũng không sao. Tôi sẽ trực tiếp từ chối giúp."

Chỉ sợ không chỉ là như vậy. Trong lòng Thạch Khải biết rõ, ban đầu cô có cuộc cãi vã khó chịu với Hà Gia Hân. Hai người chế nhạo nhau, còn thiếu chút nữa đã đánh nhau.

Nếu như thật sự do Hà Gia Hân gọi điện thoại, cô thấy là Hà Gia Hân có thể sẽ không đồng ý nhận chuyện làm ăn này. Do Diệp Văn gọi điện thoại thì cô sẽ không phản cảm. Dù sao cô đã cứu mạng Diệp Văn, hơn nữa có quan hệ không tệ.

Có lẽ chính là lo lắng đến nguyên nhân này nên Hà Gia Hân cố ý ra nước ngoài tránh đi, gia mọi chuyện cho Diệp Văn.

Thạch Khải suy nghĩ một chút hỏi: "Bà có biết tình hình đại khái không?"

"Tôi có hỏi sơ qua, ông ta nói là con trai trong nhà xảy ra chút chuyện, liên quan đến tương lai cả đời, cũng như tính mạng. Người đàn ông trung niên rất sốt ruột, trước đó có tìm mấy đại sư đoán mệnh. Nhưng không thể giúp được gì cả. Ông ta biết Gia Hân không phải người khoe khoang khoác lác. Nếu nói đại sư đã cứu con gái bà ta, vậy thì nhất định là thật sự. Vì lẽ đó, ông ta nghĩ đến việc muốn gặp mặt đại sư."

Thạch Khải sờ cằm, loại cảm giác 'rất muốn ra ngoài dạo chơi vui vẻ, nhưng mà có người sốt ruột gọi cô đi cứu vớt thế giới' này thật quen thuộc.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô nghĩ: muốn đi chơi bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng cứu người quan trọng hơn. Nên lập tức đồng ý: "Được thôi, 2 giờ chiều hôm nay, gặp mặt ở chỗ cũ."

"Được."

* * *
Thạch Khải đến phòng riêng nhà hàng tư nhân đúng giờ. Sau khi vào cửa đã có hai người khác đang đợi.

Diệp Văn mỉm cười đứng dậy và giới thiệu cho hai bên làm quen: "Đây là Thạch Khải, chính là cao nhân đã giúp Gia Hân."

"Còn đây chính là ông Thiệu, Thiệu Quan Tinh."

"Xin chào!" Thạch Khải chào hỏi lịch sự. Khi hai người đối diện ngồi xuống, không dấu vết quan sát Thiệu Quan Tinh.

Thiệu Quan Tinh đang mặc bộ đồ vest, cả người thoạt nhìn rất tinh thần giỏi giang. Chỉ nhìn thoáng qua trên mặt thì Thạch Khải đã có phán đoán chung trong lòng. Có lẽ là người khôn khéo.

Trong mắt Thiệu Quan Tinh hiện lên một tia ngạc nhiên: "Cô Thạch xem ra còn rất trẻ."

Nghĩa bóng đơn giản chính là đang hoài nghi liệu một cô gái còn trẻ như vậy có đáng tin hay không.

Diệp Văn liếc mắt nhìn Thiệu Quan Tinh, tự tin nói: "Đại sư cũng không phải là người bình thường."

Lúc bà rơi vào cảnh khốn khó cũng từng đi tìm rất nhiều cao nhân giúp đỡ, nhưng chưa từng thấy người tài giỏi hơn Thạch Khải.

Thạch Khải cũng không vội vàng giải thích, tùy tiện nói một câu: "Có đáng tin hay không nói chuyện rồi sẽ biết."

Mấy chữ ngắn ngủn cho thấy sự tự tin mạnh mẽ.

Đôi mắt của Thiệu Quan Tinh nổi lên vẻ kinh dị. Ông luông cho rằng những người có năng lực thật sự thì không lo ăn cơm, nên làm ra tư thế cao. Người không có bản lãnh cần lừa gạt thêm mấy người nữa để kiếm cơm ăn. Vì lẽ đó cợt nhả cầu người khác xem bói toán xem tướng.

Thạch Khải biểu hiện rất phù hợp với hình tượng cao nhân trong lòng ông. Trong nháy mắt, trong lòng Thiệu Quan Tinh nóng bừng.

Lúc đầu, ông chỉ nghe được Hà Gia Hân thuận miệng than thở một câu, ôm tâm tư gặp mặt cũng tốt, làm phiền Hà Gia Hân giật dây. Kết quả Hà Gia Hân chết sống không đồng ý, cũng ngậm miệng không nói chuyện gì về đại sư, giống như sợ nói lỡ miệng thì đại sư trách tội. Cuối cùng còn trốn ra nước ngoài.

Ngay lúc ông chuẩn bị từ bỏ thì Diệp Văn liên lạc với ông, nói là bạn của Hà Gia Hân. Sau khi hỏi tình huống căn bản thì giúp ông hẹn thời gian với đại sư.

Có lẽ lúc này có thể được. Thiệu Quan Tinh không khỏi bắt đầu chờ mong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play